Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 6: Chuyện sai




Editor: coki (Mèo)

Thần sắc Lục Bách Nghiêu bình tĩnh, vội vàng khởi động xe, đuổi theo sau xe Trương Húc. Tôi không cách nào có thể hình dung tâm tình của mình lúc này, trong lòng cảm giác giống như bị một vật gì đó đè ép, ép tới cả người cũng không thở nổi.

Trương Húc, anh từng là toàn bộ mơ ước thời thiếu nữ của tôi, đối với hôn nhân của chúng tôi, tôi đã từng mong đợi như vậy nhưng đến cuối cùng khi tôi tự tay dâng lên tấm lòng chân thật trước mặt anh thì lại bị anh hung hăng quăng xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ, không thể vãn hồi.

Cuối cùng xe Trương Húc dừng trước cửa một khách sạn, anh ta đưa hai tay ôm lấy cô hộ lý kia, hai người mập mờ tiến vào.

Coi như là kẻ ngu cũng biết hai người họ đến khách sạn vào buổi tối để làm gì!

Tôi cảm giác cả người run rẩy, ngay cả chuyện đơn giản là mở miệng nói cũng không thể làm đươc, hai tay run run, muốn ngừng nhưng lại phát hiện trên người không còn một chút sức lực nào cả giống như bị hút ra khỏi thân thể, còn lại chẳng qua chỉ là một cái xác hào nhoáng ở bên ngoài mà thôi.

Đây chính là cảm giác đau lòng sao?

Cả người tỉnh mộng, chớp mắt một cái tất cả liền sụp đổ, biến mất ngay trước mắt mình…….

Lúc này tôi rất muốn xông vào chất vấn Trương Húc và nữ nhân kia đến tột cùng quan hệ của hai người là như thế nào nhưng cuối cùng tôi lại hèn mọn mà dừng bước. Bởi vì tôi nghĩ đến, chỉ cần tôi xông vào một bước thì giữa tôi và Trương Húc liền thật sự hết rồi!

Đó là Trương Húc tôi yêu gần mười năm, đó là nam nhân tôi vẫn luôn chấp nhất, tại sao…..Tại sao anh ta lại đối với tôi như vậy?

Nam nhân mấy ngày trước vẫn còn dịu dàng ôm tôi ngủ, tôi từng cho rằng mình sẽ nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời nhưng ở đêm trước ngày đính hôn anh lại phản bội tôi. Ở trong mắt anh ta đến tột cùng tôi là cái gì?

“Lau đi.” Lục Bách Nghiêu đưa khăn giấy tới trước mặt tôi, thẳng đến lúc này tôi mới phát hiện ra trên mặt mình toàn là nước mắt. Tôi xụi lơ vô lực ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại, nước mắt lại thuận thế rơi xuống: “Lục Bách Nghiêu, tôi thật khó chiu.”

Lục Bách Nghiêu thở dài một hơi, vươn tay ôm cả người tôi vào ngực, lẩm bẩm nói: “Tôi biết.”

Người làm tổn thương tôi sâu nhất lại là người mà tôi thích nhất, lúc này người ở bên cạnh an ủi tôi lại là người cùng tôi đấu đá suốt mười năm.

A, cuộc sống ngắn ngủi, ông trời cần gì phải trêu cợt tôi như vậy?

Tôi từng nói qua với Trương Húc vô số lời tâm tình thiếu nữ nhưng bây giờ chỉ còn lại một câu thô tục: Mối tình đầu rác rưởi!

Tôi không biết mình ở trong ngực Lục Bách Nghiêu khóc được bao lâu cho đến khi Lão Phật Gia gọi điện thoại tới thúc giục thì tôi mới phát hiện đã gần 11 giờ đêm rồi.

Hiện tại giọng nói của tôi đều run rẩy, hoàn toàn không dám nghe điện thoại, chỉ có thể nhìn tiếng chuông lần lượt vang lên sau đó màn hình trở nên ảm đạm, bắt đầu nhắn tin trả lời.

“Đưa tôi về nhà đi.” Tôi thử mở miệng, mới nói được một nửa cổ họng liền nấc nghẹn.

Xuống dưới lầu tôi liền mở camera điện thoại, lấy mỹ phẩm từ trong túi xách ra, dựa theo đó mà trang điểm đơn giản, che dấu vẻ mặt mệt mỏi của mình xong mới dám lên lầu.

Trước khi đi, Lục Bách Nghiêu xuống xe nhìn tôi: “Cô có khỏe không?”

Tôi nhìn anh ta gật đầu một cái: “ Ừ.”

Tôi biết rõ anh ta vẫn đứng sau lưng nhìn tôi bước từng bước một lên lầu nhưng từ đầu đến cuối tôi lại không có dũng khí nhìn lại chỉ có thể tăng tốc bước đi.

“Con nhóc này, đi ra ngoài chơi cũng không có báo trước một tiếng, cuối cùng cũng biết về nhà hả?” Lão Phật Gia vừa nhìn tôi vào cửa liền quở trách tôi.

“Không sao không sao, nó còn trẻ tuổi ra ngoài chơi một chút cũng không có chuyện gì.” Ba Lưu vội vàng bước lên khuyên can, kéo Lão Phật Gia ra. Sau khi ba Lưu cùng Lão Phật Gia tái hôn thì không muốn ở nhà cũ của mình nữa liền đưa toàn bộ tiền lương hưu cho Lão Phật Gia sau đó dọn sang ở chung với mẹ con tôi.

Lão Phật Gia nhìn tôi hỏi: “Mẹ cùng với bà thông gia vừa mới thảo luận ngày đính hôn của con, tháng giêng sẽ tổ chức, con cảm thấy thế nào?

Lão Phật Gia nói xong mặt mày mừng rỡ, chẳng qua lúc này tôi không có ý định ứng phó nữa, đơn giản gật đầu mội cái rồi đi vào phòng.

Lão Phật Gia nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của tôi, phát cáu hỏi: “Con nhóc này, làm sao vậy? Không thấy mẹ đang nói chuyện với con sao? Hôn sự của mình cũng không thèm quan tâm, mẹ vội vàng sắp xếp mọi việc con tưởng dễ dàng lắm sao?”

Tôi đóng cửa phòng lại nhốt Lão Phật Gia ở bên ngoài, mặc bà la mắng, lặng lẳng nằm trên gường, cặp mắt vô lực ngẩn người nhìn trần nhà.

Một lát sau hình như có tiếng ba Lưu khuyên Lão Phật Gia, bên ngoài phòng dần dần im ắng lại. Tôi sửa sang lại mấy bộ quần áo tính đi phòng tắm tắm rửa một cái. Lúc đi qua phòng khách không nhìn thấy Lão Phật Gia nhưng ngược lại thấy ba Lưu đang ngồi trên ghê sôpha, hình như đang đợi tôi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.