Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 50: Ngoại Truyện 5: Lễ tình nhân




Sau khi thánh giá hồi cung, tin tức Tiết tiệp dư vì có công cứu giá nên ban thưởng phong hào “Trân” truyền ra, mọi người nhất thời đều không kịp phản ứng.

Tiết tiệp dư tựa như một bước lên trời. Từ lúc vào cung đã tấn chức không ngừng còn chưa nói, làm bạn giá đi săn cũng có thể cứu hoàng thượng một mạng, nhờ vậy mà được hưởng phong hào, quả thật là phúc trạch thâm hậu. Cũng có người nói, với trình độ sủng ái của hoàng thượng đối với Trân tiệp dư, chuyện cấp phong hào bất quá là chuyện sớm muộn mà thôi. Không biết việc cứu giá là thật hay giả, dù sao cũng không ai thấy được quá trình ngày hôm đó.

Mà một chữ “Trân” lại khiến mọi người hung hăng ghen tị. Nguyên nhân là, tiền triều cũng có một vị sủng phi có phong hào là “Trân”. Vị hoàng đế kia đối xử với nàng như trân bảo, thương yêu vô cùng. Dù rằng không được hưởng hậu vị, nhưng có nữ nhân nào lại không ảo tưởng về sủng ái của đế vương?

Dù sao việc này cũng là việc của tiền triều. Nếu không các nàng còn phải hoài nghi ý đồ của hoàng thượng mất.

Trong hậu cung đang sôi nổi nhiều việc thì trên triều cũng vì Thọ vương tự tiện tiến kinh mà nổ tung.

Hai hàng thị vệ nghiêm chỉnh nhanh chóng đem đao quét qua, ngăn trở dân chúng đang tò mò hay kính sợ la hét ầm ĩ để dọn đường.

Không lâu sau, “Lộc cộc lộc cộc.” Tiếng vó ngựa vang lên. Lọt vào tấm mắt là bốn con tuấn mã đi trước, phía sau là một chiếc xe trạm khắc tinh xảo, xa hoa sang quý phi thường. Màn xe bị nhấc lên một góc, ánh mắt hắn đạm mạc đảo qua. Như thấy được chuyện gì thú vị, hắn hơi mím môi, sau đó lại buông màn.

Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng không ít người đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn. Khuôn mặt thon gọn, môi mỏng khép chặt. Nếu có người bắt gặp đương kim thiên tử đi qua nơi này, sẽ phát hiện ngũ quan của hai người có vài phần tương tự, duy chỉ có khóe miệng kia là toát lên vài phần giảo hoạt.

Đột nhiên, một nữ tử phá tan phòng tuyến của thị vệ, thẳng tắp quỳ tối trước mã tiền, khiến xa phu phải ngừng lại, hai tây nắm chặt dây cương, tuấn mã bị dừng đột ngột, chân trước giơ cao lên, ngửa mặt lên tời kêu một tiếng.

Nữ tử kia giờ phút này cũng bị dọa sợ, sợ con ngựa đó sẽ đạp vào mình.

“Chuyện gì?” Người trong xe nhàn nhạt hỏi.

Xa phu sau khi trấn an ngựa xong, nghe câu này liền lập tức xoay người đáp:” Khởi bẩm vương gia, có người cản trở xe ngựa.”

Còn chưa chờ vương gia lên tiếng, nữ tử xiêm y rách nát lập tức dập đầu khóc:” Xin vị công tử này thứ tội. Tiểu nữ tử trong người không còn đồng nào để an táng phụ thân, bán mình chôn cha lại không người để ý. Mong rằng công tử tích chút công đức, cho tiểu nữ có thể an táng phụ thân, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân của công tử.”

Nàng một phen nói xong, ngẩng mặt lên, lông mi rũ xuống, nước mắt ước nhẹp hai má, tẩy sạch đi khuôn mặt đầy bụi, hé ra hai gò má xinh đẹp như hoa. Vết đỏ trên trán lại càng khiến người ta đau lòng,

Vài công tử nhà giàu vừa rồi còn cười nhạo thì bây giờ không khỏi hối hận, thấp giọng mắng mình không có mắt nhìn mỹ nhân, tự nhiên bỏ lỡ cơ hội.

Ai biết nàng mặt xám mày tro quỳ dưới đất lại có dung nhan tuyệt lệ như vậy chứ.

“Ừ, Hồ Bị, lấy khế ước bán mình đưa cho nàng kí đi.”

Người trong xe ngựa đáp ứng cực kỳ rõ ràng, khiến cho đám công tử nhà giàu tức không thôi. Vừa rồi nghĩ rằng, nhìn vào thế trận này, bên trong nhất định là nhà quyền quý trong kinh, giai nhân mỹ nữ gặp qua vô số, sẽ không coi trọng diện mạo cỡ này, bọn họ không chừng còn có cơ hội.

Không nghĩ rằng người này thật sự coi trọng nàng ta.

Nữ tử kia cũng cực kỳ vui mừng, nàng tiên tục dập đầu:” Công tử thiện lương, tiểu nữ tử đa tạ công tử.”

Hồ Bị lĩnh mệnh. Hắn phải bảo vệ an nguy của vương gia, tự nhiên không thể rời đi, liền gọi một gã thị vệ tới, phân phó hắn đi làm.

Chờ mọi người cảm thấy xem diễn đủ rồi (bất quá là tiết mục nam nhân quyền quý phát thiện tâm coi trọng nữ tử mà thôi), chợt, từ trong xe truyền tới một câu nói.

“Chờ viết xong rồi thì cho nàng năm mươi lượng bạc, sau đó đem khế ước bán thân đến Di Hồng viện đi.” Hắn dừng một chút, giọng điệu quỷ dị nói:” Ngươi nếu làm trâu làm ngựa thì không cần cuộc sống của người nữa.”

Trâu ngựa không phải để người ta cưỡi sao? Vào thanh lâu, tự nhiên là ngàn người chẩm, vạn người cưỡi.

Lời nói tự phụ như thế khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, đồng thời cảm thán cô gái này thật đáng thương. Làm nô tạ thì còn có cơ hội thoát thân, làm tốt còn được người ta coi trọng. Mà tiện tạ nếu muốn hoàn lương thì thập phần gian nan.

Chắc là vị nữ tử này giữa đường chặn xe đã khiến vị quý nhân này tức giận, nếu không sao phải lưu lạc đến tận đấy. Mọi người đều nghĩ.

Giờ phút này, khuôn mặt nữ tử vốn đang vui sướng hiện tại đã trở nên trắng bệch. Toàn bộ kế hoạch nàng đều đã chuẩn bị rất tốt, tuy rằng không biết người trong xe ngựa là ai, nhưng chỉ cần quyền quý là được. Cha nàng khi còn sống cờ bạc thua cả gia sản, nàng không có tiền trả nợ, dung mạo này lại khiến bọn du côn vô lại theo dõi. Nàng muốn bảo vệ mình, muốn nửa đời sau trôi qua tốt, nhất định phải lấy dung mạo làm mồi câu. Chỉ cần câu được một con cá lớn, lo gì việc này không thể giải quyết?

Dung nhan xuất chúng, có gan cản xe, lại thêm bộ dạng nhu nhược tương phản, nàng không hiểu, quý nhân này thật sự không thích cái lạ sao? Dù là chướng mắt thì cũng không nên đem nàng ném vào thanh lâu chứ.

Nàng rốt cuộc đã làm gì chọc giận vị quý nhân này?

Không ai đoán được chân tướng rằng, nếu không phải người trong xe trước đó ra ám hiệu, nàng ta chỉ là một nữ nhân, sao có thể vọt tới trước xe ngựa?

Người trong xe chính là Thọ vương, lúc này lại đang lười biếng tựa vào đệm, đem nho chưa lột vỏ bỏ vào miệng.

Chậc, chua quá.

Từ lúc nàng kia ngẩng đầu nhìn xe ngựa của hắn, hắn đã thấy trong mắt nàng nổi lên dục vọng cuồng nhiệt. Nữ nhân như vậy, không vào thanh lâu thì thật đáng tiếc. Hắn rất ngạc nhiên, nàng dám vì quyền lợi phú quý mà đi một bước lớn như vậy.

Chuyện trên đời vốn là như thế, dân chúng dù có nghi vấn cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Mà nhóm quý nhân làm chuyện người người oán trách, bất quá cũng là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thôi

Kỳ thật nếu có thể, hắn thật muốn đến hậu cung của hoàng huynh. Hắn ác độc nghĩ. Tiện thể nhớ tới tinh linh xuất hiện trong rừng kia.

Trong hậu cung của hoàng huynh từ khi nào xuất hiện một nữ nhân thú vị như vậy?

Hắn nhếch miệng sờ sờ cánh tay phải.

——— ——————

“Làm càn!” Hoàng đế nổi giận đùng đùng, ném một quyển tấu chương buộc tội lên bàn, đôi mắt nhìn Thọ vương trách mắng:” Ngươi làm chuyện gì trẫm cũng nhịn, hiện tại lại dám chưa truyền mà vào kinh, không sợ triều thần oán trách sao? Đến lúc đó ngay cả trẫm cũng không thể áp chế được đâu.”

“Hoàng huynh không phải đã áp chế rồi sao?” Thọ vương bâng quơ nói:” Hoàng huynh không hổ là người phụ hoàng tự mình dạy dỗ, việc nhỏ như vậy không cần tốn nhiều sức cũng xử lý được.”

Việc nhỏ, việc nhỏ hả! Lửa giận trong lòng hoàng đế càng lớn, hắn nổ lực áp chế lại, nói:” Vậy mẫu hậu đâu, mẫu hậu đối đãi với ngươi còn tốt hơn với trẫm. Ngươi lại cứng rắn muốn cho mẫu hậu nhìn cảnh huynh đệ bất hòa, khiến mẫu hậu phải ăn chay niệm phật, không dám hỏi nhiều. Ngươi sao có thể làm mẫu hậu thất vọng như vậy?”

Chuyện này nhưng năm trước cũng xảy ra, nhưng chưa bao giờ gây nguy hiểm cho tính mạng của hắn, quả thực là trò chơi khi nhàn hạ bày ra mà thôi, không phải vì đạt được mục đích gì, chỉ để hưởng thụ quá trình. Trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ, nhưng thấy Thọ vương vẫn trước sau như một, nên cũng mắt nhắm mắt mở.

Thứ nhất, Thọ vương dù sao cũng là đệ đệ ruột của hắn, thứ hai, hắn lại không hy vọng mẫu thân thương tâm. Mẫu thân tuy rằng đối xử với hắn không tốt bằng đệ đệ, nhưng so với những hậu phi chỉ biết tranh giành quyền lợi thì bà đúng là một mẫu thân tốt, quan tâm tới hắn rất đầy đủ. Không quá cưng chìu, chỉ đơn giản là vì hắn là hoàng tử được phụ hoàng lựa chọn để kế vị.

Vô luận hắn hay hoàng đệ gặp chuyện không may, mẫu thân đều sẽ rất đau lòng. Hắn không muốn thế.

Thọ Vương cũng bất động. Hắn trời sinh là người lạnh nhạt, mọi chuyện đều tùy tâm tình, tựa hồ không có loại cảm tình nào lưu lại được dấu vết trong lòng hắn. Mẫu hậu thương hắn, hắn cũng sẽ hỏi han ân cần, chăm sóc bên người. Nhưng bảo hắn vì vậy mà buông tha cho trò vui, hắn lại không muốn.

“Không bằng thần đệ và hoàng huynh thương lượng một chút đi?” Hắn giống như nhớ ra chuyện gì đó thú vị, đá văng lời chất vấn của hoàng đế, lập tức hỏi xin ý kiến.

Lại nữa. Hoàng đế cơ hồi phải ôm trán rồi. Những năm qua luôn bị hắn chuyển đề tài, năm nay hắn cư nhiên còn dám dùng chiêu thức ấy. Quả nhiên không sợ cơn giận của thiên tử.

“Nói.”

“Nếu hoàng huynh đem Tiết, à không, Trân tiệp dư trong cung ban cho thần đệ, thần đệ sẽ tìm chuyện khác mà làm, thế nào?” Hắn nói rất bình tĩnh, tựa như đang nói:” Hoàng huynh đem mèo con ngài nuôi cho ta, ta sẽ không nghịch ngợm đá cái ghế ngài đang ngồi nữa.”.

Lúc này hoàng đế thật sự tức giận. Tuy rằng từ sau khi tổ tiên sáng lập giang sơn, thê tử thiếp thất của huynh đệ có thể chuyển nhượng, nhưng sau khi học theo tiền triều, dần dần cũng không làm vậy nữa. Tuy rằng điểm này cũng không có liệt vào quy củ.

Huống chi, tiểu nữ nhân kia là người hắn coi trọng, trong cung trừ bỏ hoàng hậu, ai cũng có thể, nàng thì không.

Vì thế, hắn thực bình tĩnh nói:” Trẫm không đáp ứng.” Lúc này hắn đã biết rằng, đám người ám sát hôm trước hẳn là cũng có đệ đệ trong đó. Nếu không, hắn sao lại đột nhiên có hứng thú với tiểu nữ nhân kia.

Thọ vương kinh ngạc nhíu mày. Hắn biết hoàng huynh của mình từ trước tới nay càng giận càng bình tĩnh, vừa rồi nhìn hắn như nổi giận đùng đùng, nhưng trong lòng căn bản không nóng nảy. Vốn là trừ bỏ chuyện ám sát, hắn chuyện gì cũng không quan tâm. Không có triều thần ủng hộ, cho dù hắn ám sát thành công thì cũng khó có thể thay thế hoàng huynh ngồi trên vị trí kia. Dù sao những huynh đệ khác có tâm hơn hắn vẫn không ít đâu.

Nhưng hiện tại, biểu tình bĩnh tình như vậy lại có thể thấy là thật sự tức giận. Điều này làm hắn có chút tò mò. Nha đầu ngồi trên cây quơ quơ chân, liếm miệng vết thương quả thật rất đẹp, Nhưng có thể khiến hoàng huynh để bụng, quả thật không phải chỉ cần đẹp.

“Quên đi.” Hắn nhún vai. Nói tiếp cũng không có kết quả, hắn vẫn giữ cho mình cơm no áo ấm là được.

Đến lúc hoàng đế quên chuyện kia rồi, hắn mới nói tới chính sự:” Cống phẩm Nam quốc tiến cống lần này không đủ, thần đệ đã chọn cho hoàng huynh bảy tiểu mỹ nhân bù lại. Hoàng huynh cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt, đừng cô phụ một phen tâm ý của thần đệ nha.”

Hoàng đế đã không muốn nhiều lời nữa. Hắn phất tay tỏ vẻ đã biết, đồng thời bảo hắn đi nhanh.

Đợi cho Thọ vương lười nhác cáo lui, hoàng đế mới sờ sờ ngọc ban chỉ trên tay mà suy nghĩ. Kỳ thật, cũng bởi vì hắn luôn vô tư cho nên mình mới yên tâm. Một đế vương, có thể bạc tình vô tâm, nhưng không thể tùy tâm.

———–

“Ai da, nơi như vậy là cho người ở sao?” Trên một con đường nhỏ trong hậu cung vang lên giọng nói oán trách nũng nịu.

Nội thị đi phía trước quay đầu, nghiêm túc nói:” Hậu cung trọng địa, ai cho phép các ngươi lắm miệng!”

Những nữ tử đang châu đầu ghé tai oán giận nhất thời bị nghẹn, bĩu môi không dám lên tiếng nữa. Trong lòng lại nghĩ, chò các nàng được thánh sủng, những tiểu thái giám này còn không phải vội vàng nịnh bợ sao? Hiện tại không vội.

Các nàng vốn là nữ nhi của các quan viên cấp thấp ở Nam quốc, tự xưng là dung mạo phi phàm, nhưng vì gia thế mà không có ngày nổi danh. Không nghĩ lần này cống phẩm tiến cống không đủ, Thọ vương liền sai người lựa chọn các nàng để bồi thường. Quốc quân đáp ứng, các nàng tự nhiên thuận lợi vào cung.

Ngẫm lại cuộc sống cẩm y ngọc thực trong cung, các nàng vốn cầu mà không được. Hiện giờ có cơ hội tiến vào, đương nhiên cũng phải vì tương lai của mình mà trù tính. Dù là địa vị thấp, nhưng nếu có được sủng ái của đế vương thì xem ai dám coi thường các nàng? Các nàng đáy lòng đầy chờ mong.

Mà trong đám người, có một nữ nhân không hề lộ ra bất mãn. Nàng hé ra khuôn mặt tròn, tai mắt mũi miệng dù không phải thập phần xuất chúng nhưng cũng là thanh tú động lòng người, lại có khí chất ôn nhã, khiến người ta nổi lên ý thân cận.

Nàng tên là Khúc Hãn Nhiên, vốn không phải người của thời đại này.

Khi tận thế 2012 tiến đến, nàng đột nhiên bị cuốn vào một thời không khác, nhập vào khối thân thể này, đồng thời có được một không gian thần kỳ.

Kỳ thật lúc ở hiện đại, cha mẹ làm kinh doanh nên tiền tài trong nhà không thiếu, cho nên nàng chỉ làm một tay viết, nàng hành văn cũng khá, buôn bán lời không ít. Mỗi khi nhàn hạ, nàng thích nhất là đọc truyện xuyên không, nhìn những người xuyên qua thời gian đạt được sủng ái của hoàng đế hay vương gia, trong lòng nàng rất hâm mộ.

Lúc mới tới nơi này, nàng cũng không thích ứng được. Cũng may chủ nhân của khối thân thể này là tiểu thư quan gia, dưới có nha hoàn hầu hạ. Mặc dù nương là mẹ kế nhưng từ từ cũng thành thói quen. Huống chi bên người nàng có không gian, nàng phát hiện ra trừ bỏ nước thần có thể khiến tinh phạt tủy, ngay cả gian phòng của nàng cũng ngoài ý muốn bị lôi vào đó, điều này khiến nàng càng thêm như cá gặp nước, khiến phụ thân vô cùng sủng ái.

Mà sau khi biết mình được lựa chọn vào hậu cung của Nguyên Trưng đế, nàng đương nhiên kích động vạn phần.

Quả nhiên! Nàng biết rằng không gian tùy thân này sẽ chứng tỏ nàng là nữ chủ ở thời không này mà. Bởi vậy, lúc nương vì nàng chọn vài cửa hôn nhân nhìn thì có vẻ nổi tiếng nhưng kỳ thật không tốt lắm, nàng một chút cũng không sốt ruột. Nếu không có chút bất lợi thì làm sao thể hiện được địa vị nữ chủ của nàng?

Nàng đối với việc mình tiến cung đã có quyết định, nàng tham khảo qua miêu tả trong tiểu thuyết, kết hợp với hiệu quả của nước thần, nàng quyết tâm sắm vai một giải ngữ hoa dịu dàng động lòng người.

Nữ nhân như vậy tuy rằng không thể khiến hoàng đế liếc mắt một cái liền kinh diễm, nhưng có thể chậm rãi phá được tâm hoàng đế, khiến hắn cảm thấy ở bên cạnh mình mới là an bình nhất. Ở tình huống không có gia thế để dựa vào, để không khiến nữ nhân hậu cung ghen ghét, đành phải cúi đầu làm việc, từ từ tiến tới mới là biện pháp ổn thỏa nhất.

Tuy rằng nàng nghe nói Nguyên Trưng đế hiện tại sủng ái nhất là vị Trân tiệp dư, nhưng trong lòng nàng rất không cho là dúng. Sủng phi trong hậu cung không phải đều là tấm khiên gỗ cho chân ái sao? Nếu nàng quả thật quá kiêu ngạo, sớm muộn cũng bị hoàng đế chán ghét vứt bỏ, từ sủng phi biến thành vật hy sinh.,

Mà nàng, sẽ vì điệu bộ dịu dàng kia mà được yêu thương.

Nữ tử đi thong dong trên đường nhỏ, chậm rãi cười.

———–

[Tiếp theo là phần chuyện sau khi Tiết Bích Đào bị rắn cắn, tác giả vốn muốn lướt qua nhưng độc giả lại yêu cầu nên mới viết tiếp]

Tin tức hoàng đế gặp chuyện trong chốc lát liền lan truyền.

Trừ bỏ việc quan tâm hoàng đế có bị thương hay không thì khiến người ta nghị luận không ngớt là chuyện Tiết tiệp dư cứu giá. Chi tiết quá trình cứu giá thì không ai biết, nhưng ai cũng đoán được trình độ sủng ái của hoàng đế đối với Tiết tiệp dư. Tiết tiệp dư có phải hay không lập tức nhảy lên tứ phẩm tần vị?

Mà giờ khắc này, trong doanh trướng, Tiết Bích Đào cũng đang thương lượng việc này.

Vì vừa rồi phải quấn băng gạc cho nên phải cởi bỏ y phục. Tiết Bích Đào hiện tại đang cúi đầu sửa sang lại xiêm y cho hoàng đế.

Hoàng đế đột nhiên kéo tay nàng, sờ sờ chỗ nàng bị cắn, nói:” Người sợ đau như nàng, bị cắn hai lỗ sâu mà không khóc à?”

“Nữ nhân đổ máu không đổ lệ!” Tiết Bích Đào tỏ vẻ chính nghĩa nói.

Hoàng đế nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói:” Nước mắt thì ngày nào cũng thấy, máu thì chỉ có lần này.

Tiết Bích Đào yên lặng nhìn hoàng đế:” Hoàng thượng, không thể nói như vậy đâu.”

“Ồ?”

“Ngài muốn biết?”

“…….”

“Hừ, thiếp thân không nói.”

“……..”

“Trừng thiếp thân làm gì, trừng nữa cũng không nói cho ngài. Thiếp thân đều vì muốn tốt cho ngài!”

“………”

“Á, hoàng thượng, ngài làm gì đó. Buổi tối còn có tiệc, đừng đừng…. Á…”:

Hoàng đế tận hứng ăn một hồi, tới khi Tiết Bích Đào khóc sướt mướt vẫy tay duỗi chân thì đã biết đáp án.

Tiết Bích Đào nói nhỏ bên tai hắn:” Hoàng thượng, thời điểm nữ nhân có quỳ thủy thì không phải đổ máu sao? Á, hoàng thượng ngài cười cái gì?”

Hoàng đế đè lên người nàng, cắn vành tai trắng nõn của nàng, cười vui vẻ:” Bé ngoan, lần đầu trẫm tiến vào người nàng, nàng vừa đổ máu vừa rơi lệ lại vẫn rất vui vẻ.

Vui…………….. Vẻ…………..

Tiết Bích Đào vặn người, không muốn để hoàng đế thực hiện được ý đồ. Nàng rụt rè nói:” Hoàng thượng, tay thiếp đau.”

“Trẫm cũng không la đau, nàng không cần xuất lực, đau cái gì?”

Hoàng đế nhếch mi.

Tiết Bích Đào thực ủy khuất:” Hoàng thượng người dạ thịt cứng rắn, đụng vào tay thiếp thân, rất đau.”

Hoàng đế vừa đau lòng vừa buồn cười, cũng ngừng động tác. Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nghiên người ôm nàng vào ngực, tựa cằm vào đỉnh đầu nàng, hạ giọng nói:” Từ từ sẽ quen.”

Nàng nghe xong bất mãn, chờ tới khi tay nàng biến thành kim cương rồi nói. Nàng quay đầu muốn kháng nghị.

Giọng hoàng thượng lại vang lên:” Nàng nghĩ xem, ban đầu trẫm đều phải dụ dỗ nàng, nhúc nhích cũng ngại đau. Hiện tại thì sao, một khi trẫm chạm vào, cái miệng nhỏ của nàng lại ầm ĩ muốn ăn, trẫm không cho không được. Có phải từ từ thành quen không, hử?”

Tiết Bích Đào đỏ mặt. Này, cái đó, loại chuyện này cũng cần nói ra sao?

Công lực đùa giỡn nàng của cẩu hoàng đế thật là ngày càng tăng.

Người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch.

Hoàng đế không biết xấu hổ, mỗi ngày đều vô địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.