Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 40: Bác sĩ tâm lý




Tiết Bích Đào vung tay áo gắp một miếng cá trắm đen bỏ vào cái chén trước mặt hoàng đế, mỉm cười nói:” Thiếp thân thích nhất ăn món này cùng gừng và dưa chuột, giòn nộn ngon miệng, hương vị ngọt ngào. Hoàng thượng nếm thử một chút xem.”

“Đừng ăn thịt nhiều quá” Hoàng thượng thử một ngụm, lắc đầu cười nàng “Không tốt.”

Tiết Bích Đào đã kêu Vân Hương bỏ đi mùi hương trong phòng, tránh làm hỏng khẩu vị. Còn dặn dò lần sau nếu có dâng trái cây rau củ gì đó lên thì cũng được, nhưng không cần đốt hương.

Nghe thấy hắn đánh giá, không đợi hắn gấp một miếng cá đưa lên miệng, nàng đã đưa đầu nhỏ qua cắn một ngụm, ăn sạch sẽ. Sau đó nàng lên tiếng nói:” Phụng tử, lấy đũa mới cho hoàng thượng.”

Váy dưới bàn khẽ nhúc nhích, một cái nhân nhỏ nhẹ nhàng đá hắn một cái, nàng bĩu môi nói:” Thiếp thân về sau không ăn nữa.”

Hoàng đế đầu tiên là bị một ngụm kia của nàng làm dừng lại một chút, rồi một cước tiếp theo khiến hắn sửng sốt. Tuy là rất nhẹ nhưng thật sự là đó giờ chưa ai dám động thủ đá hắn, quả thật mới mẻ. Bất quá, nàng còn dám cưỡi lên người hắn, phỏng chừng không có gì là không dám làm.

Chờ nàng nói xong câu kia, hắn chợt nhớ tới cảnh hôm qua nàng khóc nức nở nói “Bất kể thế nào cũng phải nói ra.”, ánh mắt liền mễm nhũn. Hắn lấy tay lau mỡ dính ở khóe môi nàng, lại trước mặt đám cung nhân đang cúi đầu mà liếm liếm tay, cười nói :”Nàng thật đúng là hay cáu kỉnh, trẫm cũng chưa nói không tốt, sửa cái gì? Món này ăn rất ngon, trẫm rất thích.”

Nói đến đây, ánh mắt hắn nhìn nàng lại bất động khiến nàng cảm thấy lời này nói ra tới hai nghĩa, ý tứ thâm sâu.

Nhưng giây lát sau, hắn lại tiếp tục dùng bữa, động tác vẫn tao nhã, mang theo khí chất cao quý từ nhỏ đã luyện thành. Tiết Bích Đào nghi hoặc nhìn hắn, lúc lâu sau mới ngây ngốc nói ra một câu:” Hoàng thượng thích là tốt rồi.”

Hoàng đế ráng nhịn, gần như cười ra tiếng.

Hắn còn chưa từng biết chuyện nàng lâu lâu cũng có thể ngốc như vậy, điều này không hiểu tại sao lại khiến hắn cảm thấy rất thành tựu.

Dùng bữa xong, hai người ngồi trên giường nói chuyện phiếm. Phụng Tử bưng hai bình hồng trà tới, Tiết Bích Đào nhận lấy, tự mình đưa cho hoàng đế, còn lại một tách nàng cầm để sưởi ấm.

“…. Chuyện cây trâm nàng đeo ở lễ năm mới nàng còn chưa giải thích rõ ràng với trẫm.” Hoàng đế đột nhiên đề cập tới chuyện mà vốn bọn họ chỉ xem là việc nhỏ.

Tiết Bích Đào còn nhớ rõ cây trâm hoa cúc kia, cũng không dám lại kêu hoàng đế đoán. Nếu làm vậy không còn là tình thú nữa mà là không nể mặt. Vì thế, nàng tuần tự trả lời:” Là quà hoàng hậu nương nương ban cho, nói là chúc mừng thiếp thân tấn chức.”

Hoàng đế nghe xong như có điều suy nghĩ. Hắn cũng đoán được là hoàng hậu ban tặng, hỏi Tiết Bích Đào chẳng qua chỉ là xác nhận lại thôi. Hoàng hậu gần đây làm việc có chút hấp tấp.

Hắn còn nhớ tới quyển sổ nhỏ mà Trương ngự sử dâng lên đang đặt trong thư phòng. Nội dung là tố cáo Lễ bộ thượng thư Tiết Thông lúc chuẩn bị cúng tế cuối năm đã ăn bớt tiền, làm hàng giả, nhận hối lộ kiếm tiền riêng.

Cái này ngoài mặt là bút tích của tả thừa tướng, nhưng nếu truy tới cùng có thể nhìn thấy có chút dấu vết của trấn quốc tướng quân Lí Thành – phụ thân của hoàng hậu.

Hoàng đế vẻ mặt lạnh lùng. Chuyện binh quyền và chính quyền kết hợp là chuyện hoàng gia kiêng kị nhất.

Kỳ thật việc này chỉ là hai nhà đó bất mãn chuyện hắn ít ân sủng con của họ cho nên mới dùng tấu chương bịa đặt này ngầm nhắc nhở. Nếu không tại sao họ lại nhắm vào nhà mẹ đẻ của Tiết Bích Đào? Nếu hắn bỏ mặc, sợ là chuyện sẽ không chỉ như vậy.

Làm quan, không có người nào là sạch sẽ, chỉ có tham nhiều hay tham ít thôi.

Hắn đương nhiên cũng có thể mặc kệ, nhưng Tiết Bích Đào là phi tần hắn hiện sủng ái, đánh nàng tức là đánh vào mặt hắn, hắn có thể làm như không có gì sao? Uy nghiêm của hoàng gia tuyệt đối không thể bị khiêu khích.

Để làm tan rã đồng minh quả thực cực kỳ đơn giản, bên đàn áp bên nâng đỡ, hai nhà bọn họ tự động sẽ đánh nhau.

Tiết Bích Đào thấy hoàng đế nghĩ gì đó tới xuất thần, nàng liền tự mình uống trà, chưa tới một khắc trà đã bị uống sạch, nàng còn kêu Phụng Tử lấy thêm.

Chờ hoàng đế lấy lại tinh thần, nàng đã uống tới chén thứ ba. Hoàng đế cũng không phải không hay biết, chỉ là đang suy nghĩ nên mặc kệ thôi. Hiện tại nhìn thấy nàng vì uống quá nhiều mà ôm bụng, hắn buồn cười nói “Vừa ăn xong đừng uống quá nhiều trà. Thật sự rất khát sao?”

Tiết Bích Đào buông ly trà xuống, thở phì phì, giọng điệu hết sức mềm mại nói:” Ừ, cần xoa xoa.”

Nàng vì uống trà nóng mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, môi khẽ nhấp, thực dễ dàng hấp dẫn hắn. Cánh tay hắn xoa xoa bụng nàng, cười xấu xa:” Bé ngoan, nàng đây là đang nuôi heo chờ thịt sao?”

Tiết Bích Đào chậm rãi đưa bụng cho hắn xoa. Nhớ tới nguyên do, mặt nàng nhất thời nhăn thành cái bánh bao “Là tại người thiếu đạo đức nào cứ bắt ta ăn cà rốt, bây giờ miệng người ta toàn mùi cà rốt, nồng muốn chết.”

Nàng bất mãn nói khiến cho kẻ đang vui sướng khi người gặp họa cũng cảm thấy cảm động.

“Sao?” Tay hắn ngừng động tác, nhếch môi nói:” Lại đây để trẫm nếm thử nào.”

“Hoàng thượng.” Nàng la lên, dùng bộ dạng thành thật nhất có thể nói:” Thật sự mùi rất nồng, vẫn là không cần ăn đi?”

Đuôi lông mày hắn nhếch lên:” Nàng càng nói trẫm càng muốn ăn.”

“Thật muốn ăn?” Tiết Bích Đào kỳ quái liếc hắn một cái, quay đầu ra cửa gọi:” Phụng Tử, nhanh đi lấy đĩa cà rốt lúc nãy còn thừa lại đem đến đây, không cần lấy cái mới, lãng phí!”

….

Hoàng đế nhất thời câm nín. Tiểu tinh quái này không biết là làm sao lớn lên, lúc thì thông minh, lúc thì ngốc nghếch. Lời rõ ràng như vậy mà nàng lại không hiểu, còn dám kêu hắn ăn đồ thừa. Nàng không phải là giả bộ ngốc để lừa hắn chứ?

Chờ Tiết Bích Đào quay lại, nụ cười trên mặt hoàng đế đã trở nên vô cùng đen tối, khiến nàng bị hù tới nhảy dựng.

“Hoàng, hoàng thượng…”

Hoàng đế không đợi nàng phản ứng, trực tiếp bưng lấy mặt nàng, tỉ mỉ ngậm lấy cái lưỡi nhỏ kia. Mùi vị rau củ sớm đã không còn bóng dáng, chỉ còn mùi Hồng trà thoang thoảng thơm ngát. Hắn đột nhiên cười, thấp giọng nói:” Trẫm quyết định trước tiên ăn hết đồ thừa đêm qua còn lại đã, tránh lãng phí.”

Tới đây đến phiên Tiết Bích Đào câm nín. Uy nghiêm của hoàng đế quả nhiên không thể khiêu khích…. Không thể khiêu khích....Tuy rằng nàng rõ ràng thực vô tội, cái gì cũng không có làm hết.

Hôm sau, nàng đi thỉnh an hoàng hậu. Do lập xuân đã qua, thời tiết lúc lạnh lúc nóng, nàng lo lắng điều kiện chữa bệnh của cổ đại không tốt, thiết bị không hoàn thiện, chứng bệnh cảm mạo nhỏ như vậy cũng có thể lấy mạng người ta cho nên cố ý mặc thật nhiều quần áo.

Kết quả ông trời lại cố tình đối nghịch với nàng. Không khí hôm nay rất ấm áp, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, một mảnh xuân ý dào dạt. Chóp mũi nàng đầy mồ hôi, cả người vô cùng khó chịu.

Lại có người cố tình không có mắt, ở trước mặt hoàng hậu thì không sao, vừa ra khỏi Trường Xuân cung đã không giữ được mồm của mình. Do hai người cùng ở cung điện phía tây, cùng lối đi, cho nên Mẫn tài tử rốt cục không nhịn được cười nhạo nàng:” Thì ra Tiết tỷ tỷ chính là dựa vào dáng người tròn vo này để hấp dẫn hoàng thượng. Thật đúng là nổi bật.”

Vài ngày trước nàng ta cũng không ít lần bỏ đá xuống giếng. Còn tưởng rằng Tiết gia tỷ muội đã có thể để nàng tùy ý giẫm lên. Lúc trước khi Tiết Lục Ngạc được thị tẩm trước, nàng cũng canh cánh trong lòng. Chỉ là mẫu thân đã bảo thị nữ khuyên nhủ nàng nên nhẫn nhịn. Nàng cũng biết còn chưa tới lúc nên cố gắng nhịn. Cũng phải nói, Tiết Lục Ngạc được gia tộc bồi dưỡng thật tốt, cầm kỳ thi họa giai thiện nàng đều thua, cũng không tính là chuyện lạ.

Chỉ là thua dưới tay một nữ nhân chỉ biết hát đồng dao nàng lại không thể chịu nổi. Biểu ca thật vất vả mới lạnh nhạt nàng ta, thế nhưng nàng ta lại dám can đảm đi chặn người. Nàng ta tính toán cái gì vậy? Gia thế bình thường, tài nghệ bình thường, lại không có con nối dòng, vậy mà cũng dám học hỏi cách làm của Trinh quý tần. Khiến nàng câm giận hơn là biểu ca vậy mà lại bị thủ đoạn của nàng ta làm lung lạc!

Nàng hận tới cắn răng. Ỷ vào thân phận của mình, nàng muốn phát tiết vài lời.

Tiết Bích Đào ho nhẹ một tiếng, nói:” Mẫn tài tử đây là đang nghi ngời mắt thưởng thức của hoàng thượng sao?”

“Ta không phải… Ta, ta, thiếp thân không dám.” Mẫn tài tử muốn phát điên. Tại sao lần nào cũng vậy chứ, rõ ràng nàng đang nói Tiết Bích Đào, cuối cùng lại thành đụng tới hoàng thượng hay hoàng hậu??!

“Mẫn tỷ tỷ lời nói có chút thô, nhưng về lý không thô.” Giọng nói trong trẻo của Bùi Duẫn Nhân vang lên, thành công giải cứu Mẫn tài tử đang lung túng. Bùi Duẫn Nhân quay lại nói với Tiết Bích Đào:” Xin tỷ tỷ tha thứ cho Duẫn Nhân nói lời quá phận. Ba người chúng ta tốt xấu cũng là được tuyển cùng lúc, coi như có duyên. Nhưng viêc hôm qua tỷ tỷ làm… thật sự là…”

Nàng dừng một chút, nhìn Phó bảo lâm, sau đó quay tức giận nhìn Tiết Bích Đào:” Tỷ tỷ làm việc thật quá đáng, không để ý đến tình tỷ muội chúng ta sao?” Lời nói tựa như đang bất mãn thay cho Phó bảo lâm. Người bên ngoài nhiều vào cũng cho rằng do hai người ở cùng cung nên tình cảm thân thiết hơn bình thường,

Kì thực nàng cũng không có biện pháp khác. Người cài vào trong cung của Tiết Bích Đào đã bị phát hiện, mà hiện giờ nàng cũng không thể cài thêm người mới. Lúc đầu là do may mắn có người của gia tộc ở sẵn trong cung nàng ta, sau đó vì thấy nàng ta được sủng ái nên nàng mới dùng tới người này, nghĩ muốn chia sẻ một chén canh. Kết quả lại bị phát hiện, khiến Tiết Bích Đào sinh vướng mắc với nàng.

Thay vì cứ mãi lấy lòng nhưng nàng ta lại không cảm kích, vậy dùng bộ dạng “chính nghĩa” để xé rách mặt nạ, khiến người ta biết được quan hệ của các nàng rất mạnh mẽ, khiến Tiết Bích Đào sợ ném chuột vỡ đồ (Tức muốn hại người ta nhưng lại sợ liên lụy mình), không dám xuống tay.

Tiết Bích Đào nhìn nàng trong chốc lát, gật gật đầu nói:” Biết chính mình quá phận là tốt rồi.” Nửa điểm cũng không nhận ra ý tứ của Bùi Duẫn Nhân.

Nàng phũ phũ váy, giọng điệu nghiêm trang nói:” Ngươi thân là lục phẩm phi tần, thấy ta lại không hành lễ, nói chuyện thì quá phận, hoàn toàn vi phạm cung quy. Phạt ngươi quỳ một canh giờ ở đây đi.”

Bùi Duẫn Nhân rất khiếp sợ. Nàng mọi cách tính kế, nghĩ rằng dù nàng ta phản bác thế nào thì chuyện hôm qua nàng ta chặn người ở chỗ Phó bảo lâm là sự thật, người khác đều cảm thấy nàng ta quá hẹp hòi, nhận không ra người được sủng ái. Lại không nghĩ rằng nàng ta thật sự không phản bác, ngược lại còn bắt bẻ chuyện nàng vô lễ, trực tiếp trừng phạt.

Ở nơi nhiều người đi lại này quỳ một canh giờ? Việc hoàng thượng chẳng thèm thương tiếc còn chưa nói, nhưng mặt mũi của nàng sẽ bị mất hết.

Nàng tức giận liền trở nên luống cuống. Từ lúc tiến cung tới nay, trừ việc không được thánh sủng, nàng cũng chừa từng bị nhục nhã như thế. Phi tần địa vị cao quả thật có quyền xử phạt các phi tần địa vị thấp.

Dù tứ phẩm Tiệp dư chỉ là nửa vời, nhưng so với địa vị của nàng mà nói, quả thực là quá đủ rồi.

“Sao?” Tiết Bích Đào thấy nàng nắm chặt tay, chưa làm ra động tác gì thì lên tiếng hỏi “Là đầu gối của Bùi bảo lâm quá quý giá, không muốn lĩnh phạt sao?”

Giờ phút này trong lòng Tiết Bích Đào cũng tức giạn. Nàng chặn người, nàng kiêu ngạo là chuyện của nàng, người bị chặn cũng vui vẻ cùng nàng vui vẻ, liên quan gì tới nàng ta? Đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp. Nàng ta cùng Phó bảo lâm không thân cũng chẳng quen, tự nhiên lại chạy tới giải oan cho Phó bảo lâm, điều này quả thật khiến nàng tự cảm thấy vô năng.

Kỳ thật âm mưu lần này của Bùi Duẫn Nhân không đâm trúng tử huyệt. Tiết Bích Đào cho tới bây giờ chưa từng muốn làm một phi tần hiền thục thiện lương dịu dàng gì hết, cho nên cung nhân thích nói gì nàng cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần hoàng thượng không để ý, nàng cũng không tội gì phải giữ cái thanh danh đó mà sống mệt mỏi.

Bùi Duẫn Nhân cuối cùng cũng hiểu được hôm nay nàng khó tránh khỏi kiếp nạn này. Mặt nàng đỏ lên, quỳ xuống đất, cung nữ bên người cũng lung túng quỳ xuống.

Phó bảo lâm từ đầu tới cuối đứng một bên, cái gì cũng không nói. Tuy rằng nàng cũng không hành lễ, nhưng nàng biết Tiết Bích Đào cũng không truy cứu. Nàng ấy không phải là loại người để ý tiểu tiết, chỉ là nếu đụng tới giới hạn của nàng, nàng sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Âm mưu hay dương mưu căn bản không quan trọng.

Phó bảo lâm cũng hiểu được phần nào hoàng đế lại yêu thích Tiết Bích Đào. Đây là một nữ tử luôn tỏa nắng, cho dù sống ở nơi u ám nhưng nàng vẫn thủy chung tươi đẹp sang lạn.

Bản thân nàng không làm được như vậy, tất cả các nàng đều không làm được.

Hy vọng nàng ấy có thể bảo trì sự tươi sang đó. Nàng tự đáy lòng suy nghĩ.

Người ban đầu khiêu khích Tiết Bích Đào: Mẫn tài tử hiện tại cũng sớm trợn tròn mắt. Nàng không biết thì ra người này ngoài trừ miệng mồm lợi hại mà còn động thủ rất lưu loát. Ngẫm lại chính mình chẳng qua chỉ là một cái lục phẩm, nếu nữ nhân này lên cơn điên thì mặc kệ nhà mình vững chắc cỡ nào thì cũng không ăn thua. Nàng cũng không muốn bị bêu xấu như Bùi bảo lâm.

Nàng lập tức khom người quy củ hành lễ với Tiết Bích Đào, sau đó vội vàng mang theo cung nữ hồi cung.

Không thể trêu vào, nàng trước nên trốn đi.

Tiết Bích Đào trở nên thoải mái, ngẩng đầu lên, hung dũng nói:” Vân Lũ, chúng ta đi.” Bộ dạng nhỏ nhắn cực kỳ kiêu ngạo.

Một bóng người phía sau núi giả đi ra. Hắn đã thấy toàn bộ vở diễn này, cười đùa nghịch với túi hương bên hông, nói:” Triệu Trung Tín, chúng ta cũng đi.”

Hắn vốn là đến thương lượng với hoàng hậu chuyện tấn phong muội muội của nàng là Nghi tài tử, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc liền trốn ở sau núi giả, không nghĩ tới lại nhìn thấy trò hay.

Lúc này, Triệu Trung Tín luôn thành thật đi sau hắn cũng có chút bấc đắc dĩ. Hoàng thượng cái gì cũng tốt, chỉ là có nhiều sở thích hơi kỳ quặc, mà việc núp trong chỗ tối xem “Sắc thái hậu cung.” Chính là một trong số đó. Làm hại hắn cũng nơm nớp lo sợ chịu tội chung. Hoàng thượng thì không ngại rồi, nhưng nếu là hắn nghe được những bí mật cung đình thì sợ là khó giữ được cái đầu.

Làm nô tài đã không dễ, làm nô tài của hoàng đế càng không dễ.

Bùi Duẫn Nhân hồi đầu bị người đột nhiên xuất hiện sau núi giả làm giật mình, nhưng khi nhìn kỹ lại là hoàng thượng thì nàng có chút choáng váng. Chính mình vậy mà lấy bộ dạng như thế xuất hiện trước mặt hoàng đế.

Bất quá, đó cũng là cơ hội. Nàng an ủi bản thân.

Vì thế, nàng nặn ra mấy giọt nước mắt, thân mình nhẹ nhàng run rẩy, điềm đạm đáng yêu kêu một tiếng:” Hoàng thượng ~” tiện đà sợ hãi cúi thấp đầu, luống cuống kéo váy.

Diễn xuất kia quả nhiên có chút giống Tiết Bích Đào, nhưng lại kém quá xa. Hoàng đế nghĩ nghĩ.

“Nếu phạm sai lần, Tiết tiệp dư bảo ngươi quỳ thì cứ quỳ đi.” Hoàng đế lạnh nhạt liếc một cái, không quay đầu bước đi.

Bùi Duẫn Nhân nhất thời mặt không còn chút máu.

Nàng như thế nào đã quên, nếu là chánh chủ phạt nàng, nàng chỉ là thứ đồ dỏm thì hoàng thượng sao có thể thương tiếc? Vẻ mặt nàng hoảng hốt, sự kiên trì lâu này dần vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Đây chính là Thành dã tiêu hà, bại dã tiêu hà sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.