Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 4: Tranh thủ dùng hai tay




Edit : dunghanh

Lại đi thêm hai ngày, Huyền Lăng Thương dẫn dắt đội ngũ trùng trùng điệp xuất phát về phía Kinh thành.

Bởi vì vết thương ở chân, Đồng Nhạc Nhạc được nghỉ vài ngày .

Mỗi ngày, nàng đều ở bên trong doanh trướng dưỡng thương thật tốt. Chỉ là đến khi Huyền Lăng Phong biết được chân nàng bị thương, liền lập tức chạy tới, còn nói muốn tìm ngự y xem cho nàng một chút, làm Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lập tức cự tuyệt .

Dù sao, nàng cũng không quên ghi nhớ câu nói, những ngự y cổ đại này, chỉ cần bắt mạch, liền có thể biết nàng là nữ nhân, vậy chẳng phải xong đời sao?

Chỉ là Huyền Lăng Phong không yên lòng, luôn muốn tìm ngự y. Sau khi Đồng Nhạc Nhạc khuyên bảo mãi, Huyền Lăng Phong mới đáp ứng yêu cầu của Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ là, mỗi ngày sáng sớm chiều tà, Huyền Lăng Phong lại cho người đưa tới rất nhiều thuốc bổ. Nói là để cho nàng bồi bổ thân thể, như vậy chân mới nhanh khỏi hẳn.

Nhìn thấy thuốc bổ xếp thành núi cao , còn tưởng rằng Đồng Nhạc Nhạc nàng là đến lúc ở cữ đây!

" Huyền Lăng Phong này, có phần cũng quá khách khí đi! ?"

Sau khi trở lại hoàng cung, Tiểu Lô Tử bọn họ hợp lực hỗ trợ, đem về được hết chỗ thuốc bổ Huyền Lăng Phong đưa tới .

Nhìn thấy ở trên bàn đầy thuốc bổ, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trễ ra.

Mặc dù nói nàng bị thương ở chân, chỉ là, Huyền Lăng Phong cũng thật sự rất là chuyện bé xé ra to đi! ?

Người nào không biết còn tưởng rằng nàng bị bệnh nặng rồi đấy!

Đối với nàng càu nhàu, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử ở một bên nghe vậy, cũng mở miệng cười nói.

"Ngươi thật sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc a! Phải biết rằng, Thập Tam Gia chưa từng có đối tốt với ai như vậy đấy! Ngươi, chính là đệ nhất nhân a!"

"Chính là chính là, Thập Tam Gia trước kia cũng là tối nhằm vào Tiểu Nhạc Tử ngươi. Không nghĩ tới sau khi các ngươi mất tích mấy ngày nay, Thập Tam Gia dường như tính tình thay đổi, hình như đối với ngươi tốt như vậy. Nếu như người nào không biết , còn tưởng rằng Thập Tam Gia bị quỷ nhập vào trên người đây! Tiểu Nhạc Tử, ngươi cùng Thập Tam Gia mất tích mấy ngày nay, rốt cuộc đều đã làm gì nha! ? Tại sao vài ngày sau, Thập Tam Gia lại đối với ngươi tốt như vậy! ?"

"Chính là chính là, ngươi mau khai ra sự thực nhanh lên một chút đi!"

Đối với Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử không ngừng hỏi tới, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là mỉm cười không nói.

Nhớ lại hôm đó bên trong ôn tuyền, nàng lỡ tay cho Huyền Lăng Phong một cái tát. Sau chuyện này, nàng vẫn còn lo lắng đề phòng, cho là từ đó về sau, Huyền Lăng Phong lại giống như trước kia không để ý tới nàng, hoặc là tức giận .

Ai lại biết được, sau khi hắn biết chân nàng bị thương, Huyền Lăng Phong lại lập tức chạy lại đây, quan tâm đầy đủ đối với Đồng Nhạc Nhạc.

Lúc ấy, nàng cũng đã hỏi tại sao Huyền Lăng Phong, không có tức giận với nàng.

khuôn mặt tuấn mĩ của Huyền Lăng Phong hiện vẻ xấu hổ, hắn mở miệng nói

"Hôm đó, là Bổn vương rất lỗ mãng , Bổn vương có sai trước."

Đối với Huyền Lăng Phong lại mở miệng thừa nhận sai lầm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi.

Chỉ là, nếu Huyền Lăng Phong không hề tức giận, nàng tự nhiên cũng sẽ không để ý quan tâm đến chuyện hôm đó.

Hơn nữa mấy ngày nay, Huyền Lăng Phong đối với nàng quan tâm đầy đủ, thật sự khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cảm động.

Dù sao, nàng thật sự không tưởng lại cùng Huyền Lăng Phong quan hệ cảo cương.

Hiện tại, thấy Huyền Lăng Phong có quan hệ như thế đối với chính mình , Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi.

Chỉ là, nhìn thấy Huyền Lăng Phong xế chiều mỗi ngày lại đưa những dược liệu thuốc bổ này đến, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được có hơi bất đắc dĩ.

Dù sao, nơi này rất nhiều đồ nàng cũng là không dùng được. Vaayk mà Huyền Lăng Phong cái này cũng đưa, cái kia cũng đưa, thật sự khiến cho nàng đau đầu.

Hiện nay, nhìn thấy Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử giúp chính mình mang đồ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nằm ở trên bàn, có hơi uể oải mở miệng nói.

"Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Có thể là mấy ngày kia ta hết lòng hết dạ chiếu cố Thập Tam Gia, Thập Tam Gia vì cảm tạ ta, mới đối tốt với ta như vậy đây! ?"

Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dường như lại nghĩ đến cái gì , mở miệng nói thêm.

"Đúng rồi, mấy thứ nơi này , các ngươi cảm thấy mình thích hợp dùng được cái nào thì lấy đi ! Dù sao rất nhiều thứ ta đều không dùng được."

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử lập tức cúi đầu nhìn một chút đồ trên bàn, trên mặt đều là không dám tin.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi nói là sự thật sao! ? Mấy thứ này, mỗi một món đều phi thường trân quý a, ngươi xác định muốn đưa chúng ta sao! ?"

"Chính là như thế."

Tiểu Lô Tử phụ họa theo.

Dù sao, đồ Huyền Lăng Phong đưa, mỗi một món đều là giá trị xa xỉ, bọn họ là nô tài, bình thường cuộc sống đều là dựa vào bổng lộc. Mỗi một thứ gì đó trong số này, đều phải lấy đi bổng lộc rất nhiều năm của ọn họ đây!

Cho nên, khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cũng có chút không dám xác định.

Đối với việc Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử không dám tin , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhếch miệng cười nói.

"Cái gì thiệt hay giả! ? Ta còn nấu đây! Dù sao nơi này nhiều đồ như vậy, một mình ta cũng là dùng không xong. Hơn nữa, các ngươi đều là bạn tốt của ta, có thứ tốt như thế, tự nhiên muốn cùng bạn tốt chia xẻ rồi!"

Nghe được lời này Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử lộ ra vẻ cảm kích.

"Được rồi, đừng lộ ra vẻ buồn nôn như vậy, các ngươi nhanh lên một chút chọn đi!"

Đối với vẻ cảm kích kia của Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc làm ra bộ dáng không chịu được.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử thấy vậy, đều bị vẻ trên mặt Đồng Nhạc Nhạc làm cho người bật cười.

Cuối cùng, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cũng không khách khí , bắt đầu đến lựa chọn.

Có mấy thứ, chính bọn hắn không dùng được, nhưng mà người nhà có khả năng dùng được.

Dù sao, bọn họ đều cũng có gia đình, đặc biệt Tiểu Quế Tử, trong nhà cha mẹ tuổi đã không nhỏ, vẫn còn có mấy người huynh đệ tỷ muội đây! Mấy thứ này, rốt cuộc hắn đều sẽ dùng được.

Cho nên sau khi Tiểu Quế Tử chọn xong những thứ mình cần , hắn càng là cảm ơn ngàn vạn lần đối với Đồng Nhạc Nhạc.

Tiểu Lô Tử cũng như thế, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc nghe được bọn họ cảm ơn ngàn vạn lần, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ buồn cười.

"Được rồi hãy nói sau, các ngươi nói cám ơn, ta đã nhận được rồi. Không nên lại lặp lại nhiều hơn, nghe nhiều cũng bị phát chán, chúng ta là bằng hữu không phải sao! ?"

"Hì hì, ta một mực cũng biết, Tiểu Nhạc Tử là hào phóng nhất !"

"Chính là mấy thứ này, nếu như mua thì khẳng định không ít tiền đây! Hơn nữa nơi này có vài thứ, có tiền cũng là không mua được."

Nghe được Tiểu Quế Tử bọn họ nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhìn chỗ đồ chồng chất như núi trên bàn , nghĩ đến, Huyền Lăng Phong đối với chính mình, hình như có điểm hơi quá tốt đi! ?

. . .

Trở lại hoàng cung, Đồng Nhạc Nhạc lại nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, vết thương ở chân, cũng khỏi hẳn .

Kỳ thật Đồng Nhạc Nhạc Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy cũng là có cảm giác khó chịu .

Dù sao, chân nàng bị thương không thể hoạt động nhiều . Ngày ngày chính mình sống ở bên trong tiểu viện tử, nên người đều bắt đầu lười biếng.

Cho nên sau khi cuối cùng chân Đồng Nhạc Nhạc khỏi hẳn, sáng sớm Đồng Nhạc Nhạc liền dậy thật sớm, mặc xong liền vội vàng đến điện Dưỡng Tâm đi thực thi chức trách.

Lý Tường nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc, tự nhiên hỏi han ân cần một phen. Sau khi dặn dò Đồng Nhạc Nhạc sau này chú ý nhiều hơn, liền để cho Đồng Nhạc Nhạc đi làm việc.

Cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc đi tới điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy cung điện này bởi vì chính mình đã lâu cũng không có bước vào , trong lòng không khỏi xuất hiện vài phần căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.