Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 24: Ghen tuông nghi ngờ




“Thiếp thân Tiết Bích Đào thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.” Tiết Bích Đào gập người, váy sam nhẹ nhàng chuyển động, uyển chuyển hành lễ.

Sau khi được thị tẩm mới phải hành đại lễ, đấy là dấu hiệu chân chính đi lên sân khấu tranh đoạt tình cảm.

Còn những người bình thường bình thường, chỉ cần gập người làm lễ.

Lúc hoàng hậu kêu “Miễn” thì bên kia đã có người tấn công, che miệng cười:” Ồ? Tiết thị? Chẳng phải là muội muội của Tiết bảo lâm được thị tẩm hôm qua sao? Bản cung nghe nói hai người là tỷ muội song sinh. Nhìn bộ dạng quả là tuyệt sắc. Khó trách hoàng thượng yêu thích.”

“Được rồi. Lệ tần, ngươi lại đang nói bậy gì vậy.” Hoàng hậu không nhẹ không nặng trách một tiếng, lại đối Tiết Bích Đào ôn hòa nói:” Ngươi đứng dậy vào ngồi đi.”

“Tạ ơn hoàng hậu nương nương ân điển.” Ngữ điệu bình thường. Không thấy ý cảm kích khi được giải vây. Cũng không bị chuyện lúc nãy làm tức giận.

Lệ Tần mày liễu hơi trầm xuống, thầm nghĩ: Thật bình tĩnh.

Nếu tỷ tỷ nàng ta cũng như thế, sợ là khó đối phó.

Không ai nghĩ rằng, Tiết Bích Đào đang cố gắng áp chế rục rịch trong lòng, không đếm xỉa tới. Nếu có thể, nàng thật muốn giống tính tình trong quá khứ nói một câu:” Đẹp, muội muội, ngươi rất đẹp!”

Đáng tiếc không thể. Nàng nghĩ có chút tiếc hận.

“Hoàng hậu nương nương của chúng ta quả nhiên khoan dung, chúng ta tài đức cái gì cũng không có. Nếu như mỗi ngày có thể theo nương nương học một chút, cũng là vô cùng may mắn.”

Tiết Bích Đào vừa ngồi vào vị trí thấp nhất, chợt nghe thấy câu này, có chút kinh ngạc. Lệ Tần này năng lực thật lớn, ngay cả hoàng hậu nương nương mặt mũi cũng không cấp.

“Lệ tần cứ nói đùa. Ngươi nếu như không tài, sao có thể được thánh quyển hậu đãi?”

Lời này ngầm nói là, ngươi là đang nói hoàng đế háo sắc, chỉ coi trọng dung mạo chứ không coi trọng tài hoa phẩm đức của ngươi.

Trinh quý tần hôm qua Tiết Bích Đào thỉnh an gặp qua nghe vậy, cũng cười nói thêm một câu:” Lệ tần muội muội muốn học thêm đức nghệ, sao không đi theo đức phi tỷ tỷ. Hai người ở gần, quan hệ cũng rất tốt. Không phải cũng tiện sao?” Nghe như đang lấy lòng.

Nghiên cứu kỹ, sẽ nhận ra vài phe phái.

Xem ra Lệ tần là người của Đức phi. Mà Trinh quý tần, đại khái là đứng về phe hoàng hậu.

Đức phi có mang hoàng trưởng tử. Mà tam hoàng tử của hoàng hậu lại chết trẻ. Chỉ còn lại một đại công chúa.

Phi tử địa vị cao đánh cờ, cũng không tới lượt các nàng nói chuyện.

Tiết Bích Đào mắt nhìn mũi, đoan chính ngồi một chỗ, giả như vô tâm.

Lệ Tần nghiến răng, Trinh quý tần! Các nàng là cùng lúc trúng tuyển vào cung. Gia thế tương đương, sủng ái cũng không phân biệt được thắng bại. Nhưng nàng so với mình vận khí tốt hơn, vượt lên trước sanh được tam công chúa.

Tuy là con gái, nhưng tốt xấu cũng có con nói dòng. Đế hậu cũng sẽ xem trọng liếc mắt một cái.

Nàng chậm chạp không có chỗ, mới bất đắc dĩ đầu phục đức phi.

Nắm chặt khăn trong tay, Lệ tần môi đỏ mọng mở ra, vừa muốn phản bác, chợt nghe ngoài điện nội thị công công kêu to:” Vĩnh Hòa cung Tiết bảo lâm đến—“

Tiết Lục Ngạc chầm chậm đi vào, thướt tha lã lướt, có một cỗ khí chất lạnh nhạt, bạo dạn.

Hai gò má nàng nhiễm một màu đỏ ửng, có ý thẹn thùng sau khi được sủng.

Làm chúng phi tần ghi hận không thôi.

Vừa rồi gặp qua muội muội nàng, dung mạo tự nhiên chọc người ghen tị. Nhưng là so với khí chất băng lạnh lạnh nhạt này, quả thật kém hơn.

Trách không được có thể quyến rũ Thánh thượng lật bài tử của nàng.

Ham muốn chinh phục của nam nhân, chẳng phải chính là loại khẩu vị này sao?

Không nghĩ tới Tiết Bích Đào thế nhưng lại rụt cổ cúi đầu, cực lực học diễn xuất của các vị phi tần cấp thấp. Ở thời điểm chưa để lại ấn tượng tốt cho hoàng đế, không nên tham gia tranh đấu không nên có.

Năm đó khi ông nội còn chưa mất, cùng người các đảng phái tranh đoạt. bọn họ vài tiểu bối trong tộc cũng đánh tới loạn lên. Nàng sau đó bị sênh ca phồn hoa muôn màu muôn vẻ làm mờ mắt, sa đọa thối nát, ngay cả thuốc phiện đều dính qua.

Sau lại vào lúc đang cùng với ai đó ở KTV lêu lổng, nàng bị Tô Tiểu Nghiễn bắt gặp, tức giận lấy gạc tàn thuốc ném vào nàng, nàng né tránh, nhưng cuối cùng tỉnh ngộ.

Nàng cưỡng bức chính mình đem thói quen này sửa lại. Ông nội từng vuốt đầu nàng giận dữ nói:” Ai, vừa qua khỏi dịch chiết” (哎,刚过易折)

Kỳ thật nàng chính là có chút bướng bỉnh, cùng bộ dáng lưu manh.

So khí chất, nàng không có, so về sự kiềm nén, các nàng ai cũng đừng nghĩ thắng được!

Gặp bộ dạng diễn xuất của Tiết Lục Ngạc, hoàng hậu thầm nghĩ tình báo quả nhiên chính xác. Chỉ có Tiết gia đại nữ nhi mới là người được gia tộc đào tạo cẩn thận, đáng để mình chú ý.

Bất quá, cũng chỉ là chú ý. So về thân phận hay gia thế, Tiết Lục Ngạc kia vẫn kém xa nàng,

Hoàng hậu giọng nói khoan dung không giảm:” Muội muội hôm qua hầu hạ hoàng thượng thật vất vả.”

Tiết Lục Ngạc như cũ hé ra bộ mặt lạnh, cho dù lời nói khách khí nhưng không hiểu sao vẫn làm người ta chán ghét:” Đây là bổn phận của thiếp thân.”

Hoàng hậu mặt cứng đơ. Được rồi, ngươi là lãnh mỹ nhân, ngươi kiêu ngạo, ngươi đắc ý. nhưng ta cũng không có đem nhiệt mặt thiếp ngươi lãnh mông tính toán (但我可没有把热脸贴你冷屁股的打算.)

Trong lòng so đo, nhưng ngoài mặt lại cười hiền lành, còn mang theo vui mừng nói:” Tuy nói như thế, nhưng muội muội hầu hạ hoàng thượng so với người khác tốt hơn nên mới phá lệ được hoàng thượng coi trọng. Sáng hôm nay hoàng thượng có nói với ta, phải làm chủ thăng vị cho muội muội, đợi muội muội hồi cung sợ là đã nhận được thánh chỉ.”

Hoàng hậu quyết đoán bắt đầu tạo thù hận.

Hầu hạ so với người khác cẩn thận hơn? Chẳng lẽ chúng ta hầu hạ không bằng ngươi? Chúng phi tần ánh mắt phẫn hận, bắn thẳng vào Tiết Lục Ngạc.

Dù các nàng không ngốc, nhưng ghen tị là tuyệt đối không tránh được. Huống chi đây còn là sự thật chói lọi.

Coi đó, hoàng thượng còn muốn thăng cấp cho nàng ta.

Nếu không chỉ bằng vài câu của hoàng hậu, sao có thể có hiệu quả?

Vì thế mặc kệ thấp hay cao hơn, đều nghĩ một đằng nói một nẻo chúc mừng Tiết Lục Ngạc.

Hồi lâu không khí vẫn chưa lắng xuống, hiền phi liền nhân cơ hội nói:” đáng tiếc đức phi tỷ tỷ phải chiếu có đại hoàng tử không thể đi, không được cùng với bọn muội thân thân thiết thiết, nếu không cũng có thể cấp cho Tiết muội muội lời chúc mừng rồi.”

Hoàng hậu rốt cuộc nhíu mày, đức phi! Mẹ của đại hoàng tử lấy cớ không đến cũng không phải chỉ một hai lần.

Liếc mắt nhìn Vân phi luôn coi như thiên hạ vô hình, tức giận của hoàng hậu có chút phai nhạt, coi như bớt cái lo. Mặc dù có nhị hoàng tử, nhưng Vân phi tới nay vẫn đối với mình rất cung kính.

Không giống đức phi tùy tiện thành như vậy!

Lại nhìn hướng muội muội ruột Nghi bảo lâm đang nhã nhặn ngồi, tâm tình hoàng hậu lại dịu xuống. Thời điểm sinh hoàng tử vốn khó sanh, nàng liều mạng thân mình không tốt cũng ráng sinh.

Rốt cuộc cũng không thể nuôi sống, lại liên lụy thân thể mình không tốt.

Hiện giờ nàng tính toán nâng đỡ muội muội, sau khi sinh con trai chiếm lấy danh phận con trưởng cũng tốt. Dù sao cũng cùng huyết thống, không cần làm bên ngoại phật lòng.

Tỉnh táo lại, nàng cũng không đáp lại hiền phi, thản nhiên nói:” Ta mệt mỏi, đều trở về hết đi.”

Mới vừa rồi mọi người còn huyên náo chúc mừng, thoáng chốc an tĩnh lại, khom người vâng dạ.

Có thể thấy được hoàng hậu là rất có chút uy nghiêm.

Tiết Bích Đào lúc ra tới cổng Trường Xuân cung thì nghe thấy Bùi Duẫn Nhân gọi. Nàng cũng không đáp ứng vào trong cung của nàng ta nói chuyện mà trở về thẳng Phương Hoa các.

Bàn tay trắng nõn duỗi ra, ngồi yên lặng đem tính tình cùng quan hệ của các phi tần hậu cung xem xét qua.

Bây giờ còn chưa nhìn ra nhiều việc, nhưng Mẫn bảo lâm dung mạo nhìn qua có vẻ kiêu ngạo, vậy mà không nghĩ rằng nàng ta sẽ không ỷ vào thái hậu mà làm loạn, điều này khiến Tiết Bích Đào có chút kinh ngạc.

Bình thường tính cách loại người này, nếu là Nghi bảo lâm địa vị tương đương nàng được sủng ái trước thì không sao, nhưng kết quả được lợi là tỷ tỷ mình, lòng dạ tất nhiên không thuận.

Chẳng lẽ là coi thường tỷ tỷ nàng? Tiết Bích Đào có chút suy nghĩ không thông.

Hậu cung quả nhiên không phải đơn thuần như vậy, vẫn nên tiếp tục quan sát thôi.

Trời chiều, phía tây mặt trời dần lặn xuống, khi nghe Tiểu lâm tử nói Tiếc Lục Ngạc được thăng lên thành Tiết tài tử. Suy nghĩ đầu tiên của nàng là, hoàng thượng làm rất tốt, như vậy về sau khi người ta kêu Tiết bảo lâm thì sẽ không có hai người cùng lúc quay đầu lại a!

Quá mức buồn cười rồi 囧

Nhưng chỉ sợ người khác cũng sẽ không nghĩ vậy. Trong cung sẽ lại có thêm vài cái khăn đẹp bị xé rách. Bởi vì ba ngày liên tục, Nguyên Trưng đế đều lật bài tử của Tiết Lục Ngạc.

Thể có cảm giác được đại bác đã được châm ngòi.

Ngày thứ tư rốt cuộc là lật bài tử của Nghi bảo lâm, ngày thứ năm là Mẫn bảo lâm.

Tuy vậy, nhưng tốt xấu toan khí trong hậu cung cuối cùng cũng bình ổn nhiều, cho dù đại đa số người đều dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiết tài tử.

Tiết Bích Đào là hoài nghi hoàng thượng chính là không muốn thế lực của Trấn Quốc tướng quân cùng Tả thừa tướng tăng lên, nhưng tạm thời trong triều không thể động tới họ, cho nên mới đem tỷ tỷ của nàng làm tiểu vật hy sinh, làm hai người kia thêm ấm ức.

Bất quá cũng chỉ là suy nghĩ thôi, nàng cũng không dám nói ra miệng.

Ngay lúc trên dưới Phương Hoa các đều lo lắng cho chủ tử của mình không được thánh sủng, thì vào ngày thứ sáu, hoàng đế phái nội thị đến Phương hoa các, kêu Tiết Bích Đào chuẩn bị thị tẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.