Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 17: Ranh giới cuối cùng của tự do




Theo nha hoàn đi tới phòng khách thì sửng sốt, nha, người này nhìn thật quen mắt. Cuộc chiến này như thế nào lại đánh nhanh như vậy?

“Quận vương đã trở về.” Doãn Thiên Lương nói.

“Ừ.” Cách nhiều thàng như vậy Lục Quân Tắc cũng không từ bỏ một âm tiết... vẫn nhiệt tình yêu thương như vậy.

“Quân Tắc, con một đường cũng mệt mỏi, hôm nay lại ở trong cung ép buộc một ngày, về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Quận Vương phi nói.

Trong cung ép buộc một ngày? Thì ra là về từ sớm ...

Lục Quân Tắc cũng không nhiều lời, trở về phòng.

Quận Vương phi nhìn nàng một chút, ngoắc ngoắc tay ý bảo nàng đi qua: “Lương nhi, mẹ nói với con chuyện này.”

“Mẹ, ngài nói đi.” Doãn Thiên Lương nói, không biết vì sao mẹ chồng lại thần bí như vậy.

“Con còn nhớ rõ vị Hoắc tiểu thư kia không? Hoắc tiểu thư lần này lập lên công trạng, tuy nhiên nó bị thương vì Quân Tắc, Thái hậu lão nhân gia nổi lên lòng thương hại, lại còn nói để cho Hoắc tiểu thư vào cửa. Con nói đây là đánh chỗ nào, con dâu nhà chúng ta vào cửa còn chưa tới một năm ... Lương nhi, mẹ nói cho con chính là để cho còn chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó Thái hậu hỏi tới, con cũng không thể đáp ứng.” Quận Vương phi nói.

Ách ... Nhanh như vậy đã có thiếp rồi hả? Theo như tốc độ một năm một, đoán chừng đến ngày bọn họ chết già có ít nhất ba mươi mấy.

“Mẹ, cái này phải xem ý tứ của Quận vương, Quận vương nói qua, nếu chàng muốn kết hôn Lương nhi cũng không ngăn được. Lại nói, ý tứ của Thái hậu lão nhân gia còn có thể đổi sao?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Có cái gì không thể đổi.” Quận Vương phi nhỏ giọng nói, suy nghĩ một chút. “Lương nhi, con không có nói thật với mẹ, thật ra thì con không thích Quân Tắc đúng không?”

“Mẹ, ngài phải nghe lời nói thật sao?” Doãn Thiên Lương nhìn mẹ chồng nàng nói tiếp: “Con cùng Quận vương trước kia cũng chưa từng gặp qua thì đã bị buộc ở cùng một chỗ, phải nói thích ... nào có thể dễ dàng như vậy? Cũng không phải là củ cải hay cải trắng nếm một cái là biết có ăn được hay không.”

“Ta biết Lương nhi sẽ ghét bỏ Quân Tắc, đều tại ta không có dạy bảo hắn tốt. Tính tình hắn khó chịu một chút, cũng không mong các cô gái sẽ thích như vậy.” Quận Vương phi nói.

Khó chịu? Cũng còn thêm cái chữ “rất” ... khó chịu mới đúng với bản tính con trai của ngài, ngài bị lừa rồi.

“Con không có ghét bỏ chàng, mẹ, Quận vương rất ưu tú, nếu không hoàng thượng có thể phái chàng đi trấn thủ biên cương sao? Chính là vừa mới biết chàng, người xem đây có phải là chiến thắng trở về chưa?” Doãn Thiên Lương nói.

“Không chê thì còn có thể tiếp nhận có phải hay không?” Quận Vương phi hỏi. Ánh mắt không để lại dấu vết đưa ra nhìn bên ngoài, đáng tiếc Doãn Thiên Lương đang trợn mắt không nhìn thấy.

“Mẹ, không chê và có thể tiếp nhận là hai việc hoàn toàn khác nhau. Coi như là người xa lạ có chút thói quen xấu gì con cũng có thể tiếp nhận nha, ai còn không có chút tật xấu? Mẹ, ngài nói không ép con, nói phải giữ lời.” Doãn Thiên Lương nói

“Vậy Hoắc tiểu thư làm sao bây giờ? Con để cho nàng vào cửa?” Quận Vương phi hỏi.

“Mẹ, cái vấn đề này ngài đi hỏi Quận vương. Còn có, ngài chớ có vạch trần con nha, nếu không sau này con sẽ không chơi cùng ngài nữa.” Doãn Thiên Lương nói.

Quận Vương phi gật đầu, khóe miệng vừa cười diễm lệ.

Lục Quân Tắc lại xuất hiện, nói là trong cung ban thưởng yến, Doãn Thiên Lương ngắm anh ta một cái, trong cung ban thưởng yến ngài là chủ của tối nay, người không mặc lễ phục đẹp đẽ, nhìn người này giống như vừa chiu ra từ trong nhà bếp vậy.

Ban thưởng yến, ca múa mừng cảnh thái bình không biết ồn ào thế nào, không biết có gì hay không ... Dù sao cũng đều là ban thưởng, cùng nhau ban thưởng cũng bớt việc.

Quận Vương phi dặn dò hắn mấy câu: “Đừng uống nhiều rượu như vậy, tránh cho uống say không rõ đông tây năm bắc, bất kể thứ gì hỏng cũng không được đáp ứng.”

Hỏng? Ban thưởng còn có đồ hỏng?

Lục Quân Tắc không để ý tới đi thẳng ra cửa, sau đó Quận Vương phi liền dùng một loạt ánh mắt lo lắng nhìn Doãn Thiên Lương, thấy thế trong lòng Doãn Thiên Lương đều có điểm khó mà thoát rồi.

Ăn cơm xong, mẹ chồng nàng dâu ở trong phòng uống trà, ngược lại Lục Quân Tắc cũng không thấy bóng dáng, hai người liền tách ra trở về phòng của mình chuẩn bị ngủ.

Nằm ở trên giường, Doãn Thiên Lương có chút ngủ không được, Hoắc tiểu thư này vì đá cẩm thạch mà bị thương, ở niên đại này cũng là một tấm lòng nhiệt huyết nha, Lục Quân Tắc thật muốn cưới nàng ta cũng không bị chỉ trích nặng đi?

Vậy nếu cưới thật ...

Trong đầu Doãn Thiên Lương chợt xuất hiện một loạt hình ảnh ... tay trái Lục Quân Tắc dắt Doãn Thiên Lương tay phải dắt Hoa Mộc Lan ...

Nhìn tay mình một chút, lần trước đá cẩm thạch là dùng tay phải dắt tay của nàng, cái tay kia sau này cũng muốn dắt người khác... Suy nghĩ một chút, dùng sức chà xát, cọ sạch sẽ là tốt nhất ...

“Oh a, nàng làm gì vậy?” Âm thanh chợt đến ... cùng với mùi rượu khắp người chính là đá cẩm thạch, ôi a a, đôi mắt ti hí kia nhìn rất mê hoặc a.

“Quận vương, ngài đã trở lại.” Doãn Thiên Lương hỏi, đứng dậy, hôm nay có chút mùi nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.