Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 14: Cố nhân




Trong nháy mắt, Ngũ hoàng tử đã qua đầy tháng.

Mắt thấy Tiểu tứ cũng đã hơn tám tháng, thời điểm Trần Mạn Nhu lại đi thỉnh an Hoàng hậu, liền mang theo Tiểu tứ. Nàng tự nhiên biết như vậy là không quá an toàn, nhưng là dù sao Tiểu tứ cũng là hoàng tử, luôn phải lộ diện, nàng không thể đem Tiểu tứ nuôi như tiểu miêu tiểu cẩu luôn ở tại Chung Túy cung.

Hơn nữa, tiểu hài tử, phải đi ra ngoài nhiều một chút mới được, nhất là xem hoài một phong cảnh không thay đổi, đối với phát triển tân lý của đứa bé không tốt.

Hoàng hậu ngược lại rất cao hứng, chính là con trai Thục phi, cũng hơn một tuổi, mới được Thục phi ôm đến đây thỉnh an. Mà con trai Hồ phi, cho tới bây giờ cũng chưa đến Vĩnh Thọ cung. Hành động này của Trần Mạn Nhu, coi như là rất tín nhiệm nàng, thực cho nàng mặt mũi.

"Hôm nay Tứ hoàng tử càng thông minh." Hoàng hậu cho người ôm Tiểu tứ qua, đưa tay trêu đùa hắn trong chốc lát, cho Trần ma ma ôm đến sườn điện, Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử Nhị công chúa đều ở sường điện, vài vú nương mở to mắt canh chừng, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hoàng hậu cũng không phải kẻ ngốc, hài tử là xác định chắc chắn sẽ không ở chỗ nàng xảy ra vấn đề.

Đại hoàng tử đã bắt đầu đi học, cho nên sáng sớm thỉnh an Hoàng hậu xog, lúc này căn bản không cần xuất hiện ở đại điện.

"Nương nương, Mã tiệp dư cũng ra tháng, chuyện Ngũ hoàng tử..." Dương quý phi thuận miệng ở bên cạnh nói tiếp, Hoàng hậu sờ sờ bộ móng tay của mình, trầm ngâm một hồi mới nói: "Mấy ngày trước bản cung hỏi qua Hoàng thượng, ý tứ Hoàng thượng là ngay cả ngọc điệp của Ngũ hoàng tử cũng sửa lại."

Thốt ra lời này, một đám nữ nhân phía dưới, có tám phần ánh mắt đều phóng lục quang. Ngũ hoàng tử hiện tại mới một tháng, nếu dốc lòng giáo dưỡng, tương lai khẳng định là sẽ cùng mình thân cận. Còn sửa lại ngọc điệp, vậy càng không khác gì con ruột.

Nữ nhân trong cung không sinh hoàng tử, nhiều hơn đi. Nhất là đám người Lưu phi, thời gian các nàng tiến cung đã lâu, cũng gần mười năm, mắt thấy cơ hội sinh hoàng tử càng ngày càng ít, đối với Ngũ hoàng tử này, cũng càng thêm chờ đợi.

Đáy mắt Dương quý phi có chút giãy dụa, tuy rằng nàng rất muốn một hoàng tử, nhưng là nàng càng muốn hoàng tử từ trong bụng mình sinh ra. Tuổi Mã tiệp dư cùng nàng cũng không kém bao nhiêu, cũng có thể sinh hạ được tiểu hoàng tử, nếu mình lại cố gắng cố gắng, cũng không phải không có hy vọng a.

Nhưng lỡ vạn nhất...

"Nương nương, Hoàng thượng có nói muốn đem Ngũ hoàng tử đưa tới danh nghĩa của ai?" Lưu phi không kiên nhẫn nổi đã mở miệng trước, Thành chiêu nghi ở một bên hừ hừ hai tiếng: "Còn cần phải nói sao? Khẳng định là sẽ đưa tới bên người Dương quý phi tỷ tỷ, trước không nói tới Mã tiệp dư ở tại Cảnh Nhân cung, Dương tỷ tỷ vào cung nhiều năm, luận tư lịch, cũng có thể nuôi nấng đứa bé này."

Tâm tư Dương quý phi, nhưng là bị Thành chiêu nghi trắng trợn nói ra, trên mặt liền có chút khó chịu. Ngay cả sắc mặt Hoàng hậu cũng trầm trầm, đúng vậy, Dương quý phi đủ tư lịch, nhưng là cũng bởi vì nàng đủ tư lịch, Ngũ hoàng tử, mới không nên đưa tới chỗ Dương quý phi nhất.

Hoàng hậu dễ dàng tha thứ Dương quý phi nhiều năm, còn không phải là vì thấy Dương quý phi không có hài tử sao?

Đám người Huệ phi Thường phi tự biết không có tư cách nuôi nấng Ngũ hoàng tử, đều ngậm miệng ngồi một bên không lên tiếng. Vương tu nghi cười ở một bên xen mồm: "Theo thiếp thấy a, Dương quý phi nuôi nấng Ngũ hoàng tử ngược lại không tốt lắm, chúng ta đều biết, Dương quý phi nương nương không nhiễm bụi trần, tài nữ như vậy, ngươi để cho nàng ngâm thơ đối câu thì có thể, ngươi để cho nàng nuôi nấng hài tử, cũng không chắc có thể làm."

Sắc mặt Dương quý phi trầm xuống: "Vương tu nghi! Bản cung như thế nào, còn không tới phiên ngươi tới nói nhảm đi?"

"Là thiếp lỗ mãng, Quý phi nương nương thứ lỗi." Vương tu nghi thực dứt khoát hành lễ xin lỗi, ngậm miệng lại ngồi một bên không nói, Lý tu hoa đi ra hoà giải: "Vương muội muội luôn luôn là người bộc trực, Quý phi nương nương là người thiện lương rộng lượng, đừng cùng nàng so đo."

Thành chiêu nghi ha ha nở nụ cười hai tiếng: "Lý tu hoa, ý của ngươi là Quý phi nương nương cùng nàng so đo, thì sẽ không thiện lương không rộng lượng?"

Lý tu hoa bị nghẹn một chút, ngượng ngùng cười cười: "Làm sao có thể, thiếp không có ý tứ này."

"Hoàng hậu nương nương, Ngũ hoàng tử cùng Nhị công chúa là tỷ đệ ruột, thiếp nghĩ, nếu Ngũ hoàng tử có thể cùng Nhị công chúa thân cận nhiều hơn..." Lưu phi thấy đề tài càng đi càng xa, vội vàng kéo trở về, chính là nàng chưa nói xong, Hàn uyển nghi liền cười lạnh một tiếng: "Lưu tỷ tỷ lời này nói có vấn đề lớn, Ngũ hoàng tử cùng Nhị công chúa là tỷ đệ ruột, kia Đại công chúa cùng Nhị công chúa không phải là tỷ muội ruột sao? Ngũ hoàng tử cùng Đại công chúa khôn phải là tỷ đệ ruột sao? Nhị công chúa cùng Nhị hoàng tử cũng không phải là huynh muội ruột sao?"

"Hàn uyển nghi!" Thường phi nhíu mày quát một tiếng: "Lời này ngươi cũng có thể nói?"

Sắc mặt Hàn uyển nghi trắng nhợt, hai mắt trộm nhìn thần sắc Hoàng hậu, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Hoàng hậu nương nương, thiếp nhất thời mỡ heo che lòng, những lời vừa rồi ngài coi như là thiếp thả cái rắm..."

Thốt ra lời này, Huệ phi ở một bên phốc xuy bật cười, nữ nhân hậu cung, thật đúng là không có ai nói chuyện thô tục giống Hàn uyển nghi. Ngay cả Hoàng hậu, cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ khoát tay: "Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nữa, chính là ngươi vừa rồi nói chuyện quả thật là không ổn, bản cung nếu bỏ qua như vậy, ngày sau ai lại có người nói như vậy, ảnh hưởng càm tình vài hoàng tử cùng công chúa, đó có thể không phải chuyện nhỏ, cho nên cũng không thể không phạt. Thôi, ngươi trở về đem cung quy sao chép một lần."

Hàn uyển nghi đỏ mặt tạ ơn ngồi xuống, Tống chiêu nghi mang khăn tử cười nói: "Hàn tỷ tỷ nói chuyện cũng thật khôi hài, thiếp lớn như vậy, thật đúng là chưa từng nghe qua ai nói như vậy, không biết Hàn tỷ tỷ là từ đâu học được? Chẳng lẽ là thời điểm chưa tiến cung hay nói sao?"

Bạch chiêu nghi nhìn thấy sắc mặt Hoàng hậu ở trên không vui, vội vàng đưa tay kéo kéo tay áo Tống chiêu nghi: "Tống tỷ tỷ, ngươi khát không? Nước trà chỗ Hoàng hậu nương nương uống rất ngon."

Tống chiêu nghi nhìn ánh mắt Bạch chiêu nghi, vội vàng bưng ly trà: "Đúng vậy, nước trà chỗ Hoàng hậu nương nương uống rất ngon, chúng ta uống nhiều một chút."

Hoàng hậu có chút dở khóc dở cười: "Một chút lá trà mà thôi, thấy hai người các ngươi như vậy. Vụ Diêu, ngươi đi đem ‘ngân châm bạch hào’ kia chuẩn bị ra hai bao, đợi lát nữa để cho Tống chiêu nghi cùng Bạch chiêu nghi mang về."

Nói xong, Hoàng hậu quay đầu nhìn Thành chiêu nghi: "Quay về bản cung cho người đem Ngũ hoàng tử ôm đến chỗ ngươi, ngươi phải coi Ngũ hoàng tử như con ruột của mình. Về phần ngọc điệp, quá một đoạn thời gian, Hoàng thượng sẽ phái người sửa lại."

Lời này có vẻ có chút đột ngột, nguyên bản Lưu phi đang lo lắng hỏi chuyện này, lúc này nghe xong kết quả, lại không có phản ứng. Chẳng qua Dương quý phi, có chút sững sờ, nhìn Hoàng hậu ở trên mốt cái, lại quay đầu nhìn vẻ mặt phát ngốc của Thành chiêu nghi, rất không rõ, đề tài tại sao đã nói đến nước này.

Vương chiêu nghi ngồi bên cạnh đưa tay trạc trạc Thành chiêu nghi: "Chúc mừng Thành tỷ tỷ."

Thành chiêu nghi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy tạ ơn. Hoàng hậu khoát tay: "Được rồi, bản cung thấy ngươi gần đây an phận không ít, ngày thường lý cũng coi như hiểu chuyệ. Có hài tử, ngày sau liền thu lại tính tình của ngươi."

Thành chiêu nghi khống chế không được trên sắc mặt vui mừng, liên tục tạ ơn Hoàng hậu. Nàng lúc trước thật không nghĩ tới này cái bánh có thể rơi xuống trên đầu mình. Nguyên bản nàng còn nghĩ, Dương quý phi có khả năng nuôi dưỡng đứa nhỏ này nhất, cho nên vừa rồi mới nói giúp Dương quý phi, tốt nhất là để cho Hoàng hậu thấy không vừa mắt, sau đó đem sự tình ngăn chặn.

Không nghĩ tới, cuối cùng, lợi ích này cư nhiên rơi xuống trên người mình.

Vẻ mặt Lưu phi mất mát, thấy Thành chiêu nghi vui mừng đến ngồi không yên, liền chua chat mở miệng nói: "Chúc mừng Thành muội muội."

"Cùng vui cùng vui." Thành chiêu nghi cười thấy răng không thấy mắt, Phó phi ở bên cạnh mở miệng cười nói: "Thành muội muội hảo phúc khí, tỷ tỷ cũng ở trong này nói tiếng chúc mừng, ngày sau Ngũ hoàng tử có tiền đồ, Thành muội muội mới là hưởng phúc đâu."

Lần trước sau khi Đức phi nháo loạn, Hoàng hậu trách cứ Hiền phi, chỉ nói muốn biếm phân vị Hiền phi, lúc ấy cũng không có hành động gì. Sau lại xin chỉ thị Hoàng thượng, liền thật sự biếm phân vị Hiền phi, hiện tại Phó Cẩm Dao đã không còn đứng đầu tứ phi, mà là Phó phi.

Thời điểm Trần Mạn Nhu nghe thấy xưng hô này, ở trong phòng mình đóng cửa cười nửa ngày mới ngừng lại.

"Phó phi tỷ tỷ khách khí." Bất quá, lúc này nghe người khác kêu nàng Phó phi, sắc mặt Phó Cẩm Dao vẫn hơi đổi đổi. Huệ phi cười tủm tỉm nói: "Phó tỷ tỷ luôn luôn thân thiết quan tâm người khác, Thành chiêu nghi ngươi cũng không cần khách khí."

Thường phi mím mím môi, ánh mắt từ trên người Phó Cẩm Dao đảo qua, chỉ thấp đầu tiếp tục nhìn khăn trong tay mình.

"Dương quý phi, lúc trước Mã tiệp dư mang thai mới đưa tới Cảnh Nhân cung của ngươi, lúc trước ngươi cũng không ở trong cung, cho nên bản cung cũng không đem người chuyển ra ngoài. Hiện tại Ngũ hoàng tử đã sinh ra, Mã tiệp dư cũng có thể chuyển ra, quay về ngươi cho nàng chuyển đến Kiến Phúc cung đi."

Chuyện lúc trước Mã tiệp dư thương tổn Trần Mạn Nhu, huyên nháo khá lớn, Hoàng thượng cũng chính miệng hỏi đến. Lúc ấy tuy rằng không có xử trí Mã tiệp dư, không có nghĩa là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đã quên chuyện này, tuy rằng Hoàng thượng chưa nói, nhưng là không chắc ngày sau sẽ nhớ tới, cho nên Hoàng hậu đem chuyện này nói ra trước.

Dương quý phi có chút kinh ngạc, bất quá, trong cung nàng có thể ít đi vài người, nàng vẫn thật cao hứng, lúc này liền đứng dậy cảm tạ ân điển.

Thời điểm tan họp, Trần Mạn Nhu đi phía sau Dương quý phi: "Dương tỷ tỷ, ngày hôm trước ta vừa vẽ một bức tranh, phía trên thiếu một bài thơ, Dương tỷ tỷ cũng biết, ta đối với thi từ đến giờ cũng không có thiên phú gì, cho nên muốn thỉnh Dương tỷ tỷ hỗ trợ đề một bài thơ phía trên, không biết Dương tỷ tỷ có thời gian hay không."

"Buổi chiều bản cung có thời gian, ngươi cầm tranh qua đi." Dương quý phi nhìn nhìn Trần Mạn Nhu, tùy ý nói một câu, xoay người lên xe. Trần Mạn Nhu cười cười, ra dấu bảo Trần ma ma đem Tiểu tứ đưa cho mình: "Tứ hoàng tử vừa rồi chơi thế nào?"

"Tứ hoàng tử rất vui vẻ, Đại công chúa cùng Nhị công chúa đều rất thích Tứ hoàng tử." Trần ma ma nhỏ giọng nói, sau đó hơi có chút khó xử: "Nương nương, Nhị hoàng tử giống như có chút không thích Tứ hoàng tử."

"Vô phương, hắn có thích hay không, với Tiểu tứ cũng không có gì trở ngại, ngày sau Tiểu tứ cũng không cần dựa hơi hắn." Trần Mạn Nhu cười nhạo một tiếng, đưa tay nhéo nhéo mũi Tiểu tứ, cũng đi theo lên xe.

Đến buổi chiều, Trần Mạn Nhu tùy ý từ bên trong nhưng bức tranh đã vẽ lúc trước lấy ra một bộ, mang theo đi đến Cảnh Nhân cung. Thời điểm Đông Mai bên người Dương quý phi đi vào thông báo, Trần Mạn Nhu an vị ở trong đại sảnh uống trà.

Không nghĩ tới, vừa nâng chung trà lên, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu khóc thê lương: "Quý phi nương nương, cầu ngài đừng hài tử của thiếp đi, Quý phi nương nương, thiếp dập đầu với ngài, ngài tạm tha thiếp đi."

Trần Mạn Nhu nhíu mày, đúng là khéo a, sớm không nháo trễ không nháo, mình vừa mới đến đây, nàng bắt đầu náo loạn. Tiếng 'quý phi nương nương' này, là kêu người nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.