Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 6: Khách đến thăm!




“Một ngàn tám?” Mặc Vấn cầm ví đơ lại, không phải chỉ chụp có 36 tấm thôi sao.

Chủ tiệm liếc hắn một cái: “Vốn chỉ có tám trăm nhưng bọn họ cứ thích cái này muốn cái nọ.”

Mặc Vấn cười lạnh: “Thêm bớt còn đắt hơn FTS?”

Chủ tiệm: “Tính tiền in ảnh.”



Đi ra đầu ngõ, trừ Khấu Thu, ba người còn lại sắc mặt đều đen thui.

Mặc Vấn: “Lần sau quay lại tôi sẽ niêm phong cái tiệm chặt chém này.”

Cơ Chi: “Dám nói tôi lùn, ha hả.”

Trần Nhạc Thiên: “Móa, chụp JJ tớ nhỏ như vậy, lão tử muốn *** toàn thế giới!”

Khấu Thu: “… Câm miệng.”

Ở nơi hẻo lánh này, ngoài ý muốn Khấu Thu lại gặp được Lận An Hòa. Đối phương mặc một chiếc quần nâu dài, áo xanh tay ngắn lộ ra bắp tay cơ bắp rắn chắc. Trong tay hắn cầm một dây thừng, đầu còn lại là một vòng cổ loại nhỏ.

Khấu Thu lễ phép lên tiếng chào hỏi, thuận miệng hỏi vì sao đối phương đến đây.

Vốn tưởng với tính cách lãnh khốc của Lận An Hòa nhất định sẽ không phản ứng, không ngờ hắn lại mở miệng trả lời: “Giúp chú tôi dắt thú cưng đi dạo.”

Vài tầm mắt dừng lại nơi vòng cổ trống rỗng.

Bệnh hoang tưởng?

Lận An Hòa cúi đầu, nhìn thấy vòng cổ trong tay không biết khi nào lại trống rỗng: “Nó lại chạy.”

Giọng điệu bình tĩnh, dường như đây không phải là lần đầu tiên.

Trong nhà Trần Nhạc Thiên có nuôi chó, nhìn nhìn cái vòng cổ kia một hồi rồi hỏi: “Là chó phốc sao?”

Lận An Hòa không trả lời, giơ tay trái lên, ý bảo yên lặn. Ánh mắt lợi hại quét mặt đất một vòng, cuối cùng dừng lại trên một tảng đá.

Hắn tiến lên hai bước rồi tay phải nhanh chóng dùng sức chọc vào đất, mãnh liệt cầm lên —

Một con rắn nhiều màu sắc bị xách giữa không trung, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên làm việc này. Cái đuôi lấy lòng mà quấn vào tay chủ nhân, sau đó ngoan ngoãn dừng lại không động đậy.

Lận An Hòa bắt nó bỏ vào vòng cổ, hướng Khấu Thu gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Bốn người đằng sau: … Mở rộng tầm mắt.

Tiệm chụp hình dù cắt cổ nhưng chất lượng quả thật không tồi.

JJ Cơ Chi được che bởi hoa hồng, hình ảnh ấm áp. Bối cảnh trời trong nắng ấm, cộng thêm diện mạo bản thân diễm lệ, ảnh chụp đẹp giống như hoa yêu.

Trần Nhạc Thiên lại là hoàn toàn tương phản. Hình hắn chụp lại là ảnh trắng đen, không hề có gì che đậy. Hai mắt thì trợn ngược, miệng há to, dường như đang kêu cứu cùng với đống bối cảnh kinh dị kết hợp lại vô cùng kinh khủng.

Một buổi sáng qua đi, Mặc Vấn mời cả bọn ăn McDonald’s sau đó đưa người về trường rồi mới rời đi.

Cơ Chi xuống xe ôm ngực: “Cảnh sát giao thông sao lại có thể dễ dàng tha thứ sát thủ đường phố này sống đến hiện tại?”

Trần Nhạc Thiên: “Cũng có lẽ là hắn bay quá thấp, cảnh sát giao thông không đủ trình độ.”

Khấu Thu còn tưởng người ban A phần lớn chính là cao lãnh. Hiện tại mới hiểu chỉ là do hắn không quen thôi, một khi mở miệng nói chuyện với họ, thuộc tính của đối phương sẽ triệt để bị đào ra, từ nay về sau không thể vãn hồi.

Trần Nhạc Thiên chính là nhân tài kiệt xuất trong đó. 

Từ khi nếm thử lạc thú nói chuyện riêng, hắn liền bám riết không tha cố gắng thuần thục kỹ năng này. Tiết đầu buổi chiều, thừa dịp giáo viên không chú ý trộm nói chuyện không dưới mười lần. Cuối cùng Khấu Thu thật sự nhịn không nổi do cứ bị hắn làm phiền, viết giấy quăng qua bảo hắn yên lặng lại.

Trần Nhạc Thiên mở tờ giấy ra, sau một thời gian dài cúi đầu không nói gì.

Khấu Thu nhìn bộ dạng hắn khổ sở, bắt đầu nghĩ lại, không phải vì hắn quá lời đó chứ.

Lúc này, chỉ thấy Trần Nhạc Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng: “Thì ra còn có trò này!”

Khấu Thu hoảng hốt dường như nghe thấy câu: chúc mừng người chơi Trần Nhạc Thiên kích hoạt kỹ năng ‘viết giấy truyền tin’.

Một tiết 40 phút, còn 5 phút cuối, Khấu Thu cùng Cơ Chi nhận được rất nhiều giấy từ bạn học Trần Nhạc Thiên.

Người ngồi cùng bàn với Trần Nhạc Thiên là một cô bạn trầm mặc ít lời, là nữ sinh chỉ biết vùi đầu đọc sách. Cha mẹ đều là giáo sư, cùng Trần Nhạc Thiên cùng một họ, tên Văn Tĩnh. Lúc này dường như là nhịn không được Trần Nhạc Thiên cứ làm ầm ĩ, quay đầu lại, ánh mắt đánh giá ba người.

Trần Nhạc Thiên cũng hiểu mình hơi quá phận. Mình chơi thì không sao nhưng ảnh hưởng người bên cạnh nghe giảng lại là chuyện lớn.

Một lát sau, đang lúc hắn chuẩn bị giải thích, chỉ thấy Trần Văn Tĩnh do dự mãi khóe mắt dừng lại trên những tờ giấy trên bàn. Cuối cùng rốt cục thật cẩn thận mở miệng, giọng nói ngượng ngùng: “Chơi vui không?”

Trần Nhạc Thiên, Khấu Thu, Cơ Chi: …

Trần Văn Tĩnh cõi lòng tràn đầy hy vọng nhìn bọn họ: “Có thể cho tớ chơi chung được không?”

Nghe giảng chơi truyền giấy, nhìn qua đúng thật là quá kích thích, quá thú vị.

Bốn người lục tục truyền giấy, nói chuyện có thể nói. Đơn giản cảm khái chuyện trường học, nhân sinh vô nghĩa. Ngoài Khấu Thu, ba người còn lại chơi vô cùng hăng hái.

Chuông hết tiết đúng giờ vang lên, Khấu Thu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Trần Văn Tĩnh quay người lại, vẻ mặt còn mang vài phần nuối tiếc, hỏi Khấu Thu: “Trò chơi này là do cậu nghĩ ra sao?”

Khấu Thu: “…”

Không, thường dân chúng tôi đều chơi như vậy.

Trần Văn Tĩnh không thấy hắn trả lời, một đôi tay mềm mại nhỏ bé nắm lấy vạt áo, mắt hạnh nhìn Khấu Thu tràn ngập sùng bái: “Cậu thật thông minh.”



Khấu Thu mặt không đổi sắc gật đầu: “Quá khen.”

Trải qua thời gian truyền giấy ngắn ngủi, tiểu tổ bốn người chính thức thành lập tình hữu nghị cách mạng thâm hậu, cụ thể bao gồm: chép bài tập lẫn nhau, lên lớp đánh yểm trợ, cùng nhau nói xấu giáo viên này nọ.

Tiết hai là tiết thể dục, bốn người tụ họp thành nhóm cùng nhau đi đi về về.

Nhìn bốn người tình cảm thâm hậu chói mù mắt cún bạn học cả ban A.

Nhưng rất nhanh, chuyện xấu hổ đến rồi.

Nguyên nhân gây ra chính là sau khi tan học cả bọn đến cửa hàng tạp hóa ngồi ghế đá chơi. Trên băng ghế xuất hiện một vệt màu đỏ nho nhỏ.

Đỏ chói trên nền ghế trắng noãn, muốn xem nhẹ cũng không được.

Trần Văn Tĩnh xấu hổ, mặt như muốn nhỏ máu.

“Khụ khụ.” Cơ Chi ho nhẹ hai tiếng an ủi: “Không sao đâu, chúng ta đều…”

Nói còn chưa hết câu, chỉ thấy Trần Nhạc Thiên đi qua, dùng ngón tay quẹt lên vệt màu đỏ đó. Đầu ngón tay dính màu đỏ chói mắt, hắn không hiểu quay đầu nhìn ba người kia sợ đến ngây người hỏi: “Sơn ở đâu ra đây?”

Cơ Chi, Trần Văn Tĩnh: “…”

Khấu Thu vẻ mặt bình tĩnh nói: “Giáo dục gia đình rất quan trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.