Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 39: Sử Tam gia




Phim không có gạt người. Yêu – chính là tình cảm cảm động nhất trên cái thế giới này. Đây chính là nguyên nhân Trần Chu muốn giết Khấu Thu.

Nụ cười chết người, xin tham khảo nguyên nhân Trần Vân giết Khấu Thu.

Muốn khiêu chiến sinh mệnh? Đơn giản, cười đi.

Lúc này, trên mặt Trần Chu mang theo hư ảo hạnh phúc: “Em có yêu anh không?”

Khấu Thu chân thành tha thiết nói: “Tôi yêu cả nhân loại.”

Trần Chu: “Mỗi đêm, anh đều nghĩ: nếu trước khi được 12 tuổi, em chết đi thì thật là tốt. Vậy thì trong kí ức của anh, em vẫn luôn là đứa trẻ luôn quấn quít lấy anh muốn chơi trò bay cao khi xưa.”

Khấu Thu đẩy cửa ra: “Tôi đi đây, chào anh.”

Trần Chu cũng không ngăn cản: “Chờ anh xử lý hết mấy tên chướng mắt. Tiểu Thu, anh sẽ đến tìm em.”

Khấu Thu: “… Trong mơ thì được.”

Không khí bên ngoài mang theo chút khô ráo mùa thu, nhưng vẫn cảm thấy không tồi. Tuy kém xa với không khí mới mẻ trong phòng Trần Chu, nhưng lại được cái không có người không vừa mắt có mặt.

Nếu Trần Chu không nhắc tới, hắn thế mà lại quên mình từng có một phần lịch sự tối tăm thích chơi bay cao hồi bé. Vì thế, một vấn đề triết học phiền lòng thường hay xảy ra xuất hiện. Ta của ngày hôm nay có phải là ta của ngày hôm qua hay không đây.

Tế bào thay đổi, tư tưởng thay đổi, cách nhìn người cũng thay đổi.

Khấu Thu vươn tay cầm di động lên cao, ‘cạch’ một tiếng, tự sướng.

Hắn quyết định, sau này sẽ sử dụng ảnh chụp để lưu lại khoảnh khắc cuộc sống của mình.

Thủy Sam đứng đằng sau, chỉ thấy Khấu Thu nhìn chằm chằm vào màn hình di động ngẩn người. Vốn định đến tòa nhà dạy học, bước chân liền chuyển hướng đến bên này đi tới.

“Đang làm gì đó?”

Khấu Thu đột nhiên bị hỏi, chợt bừng tỉnh. Ánh mắt mang theo chút sương mù còn chưa tán đi, lẩm bẩm nói: “Mới vừa rồi, tôi bị sắc đẹp của mình quyến rũ.”

Thủy Sam: …

Khấu Thu cầm di động đưa qua cho hắn nhìn: “Nhìn đi. Người đẹp trai này chính là tôi.”

Thủy Sam nhìn. Quả thực vô cùng đẹp trai, ngũ quan tuấn mỹ kết hợp với hiệu quả ảnh chụp do di động mang lại, đẹp đến càn quấy, đẹp đến chói mắt.

Trưởng thành như vậy, không biết là phúc hay họa.

Thủy Sam: “Gửi qua di động cho tôi.”

Khấu Thu: “5 đồng một tấm.”

Thủy Sam lấy ra 1 tệ, hào phóng nói: “Không cần thối lại.”

Khấu Thu gửi qua cho hắn, sau đó ánh mắt dừng lại ở tạp chí trên tay Thủy Sam. Nam nhân trên mặt bìa thực gợi cảm, thuộc loại đặc biệt có thể hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

“Ai đây?”

Thủy Sam: “Ngao Thắng.”

Khấu Thu: “Tôi chỉ nghe nói qua Ngao Bái.”

Thủy Sam: “Em chưa từng nghe qua tên hắn sao?”

Khấu Thu lắc đầu.

Thủy Sam: “Tân sinh đại thiên vương Ngao Thắng, hiện giờ đang rất nổi tiếng.”

Khấu Thu: “Không ngờ thầy cũng hâm mộ người nổi tiếng?”

Thủy Sam: “Tôi không xem TV, nên không có hứng thú với minh tinh. Chỉ là nhìn Ngao Thắng này có chút hợp mắt.”

Khấu Thu nghĩ đến lần trước hắn vì họp phụ huynh mà làm bài diễn thuyết, hoàn toàn có lý do tin tưởng Thủy Sam đối với cái người Ngao Thắng này phỏng chừng chính là trong đám người nhìn thoáng qua.

“Em không biết là hắn rất giống em sao? Trên phương diện nào đó.”

Khấu Thu nhìn nam nhân có chút râu quai nón trên mặt bìa tạp chí: “Không nhìn ra.”

Thủy Sam: “Mỗi khi em đắc ý liền làm ra động tác y như hắn. Cằm nâng cao, ánh mắt kiêu căng.”

Nói thế nào thì Khấu Thu đối với cái người tên Ngao Thắng cũng nổi lên vài phân hứng thú. Dù sao hiện nay thiên vương đang lưu hành nào đó cũng thực có khả năng là phân liệt thân thể của hắn.

Thà rằng giết một ngàn, cũng không thể buông tha một cái.

Khi Khấu Thu trở lại phòng học, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề ác liệt. Lúc ấy khi cùng Bạch Mộng Thu đàm luận xong, hiện trường hôn lễ náo nhiệt vô cùng, hắn đang ở thang máy chờ kết thúc thì vừa vặn bị Khấu Quý Dược bắt rồi ném cho Lận An Hòa.

Bán vịt nướng?

Cơ Chi vươn tay lắc lắc trước mặt hắn: “Đang nghĩ gì thế?”

Khấu Thu: “Tôi hình như đã làm mất thứ gì đó ở hôn lễ.”

Cơ Chi: “Khách sạn có camera.”

Khấu Thu: “Cậu còn nhớ cái người từng đối đáp với Khấu Trấn ở hôn lễ không?”

“Thần nhân a!” Cơ Chi còn không có mở miệng, Trần Nhạc Thiên nhanh nhẩu trước: “Tớ vẫn luôn muốn hỏi, cậu kết bạn ở đâu thế, lá gan cũng quá to đi.”

Khấu Thu: “Hắn đâu?”

Cơ Chi: “Cậu vừa đi, thì hắn cũng đi.”

Trần Nhạc Thiên bổ sung: “Tớ ở trước cửa khách sạn thấy hắn bị một chiếc xe màu đen có rèm che đón đi rồi.”

Khấu Thu nghĩ nghĩ, tạm thời không tự hỏi bán vịt nướng ở đâu nữa. Hắn ở nhà Lận An Hòa một ngày, Lười Biếng còn ở trong phòng của hắn. Làm biếng thành như vậy, không biết có bị đói chết hay không nữa.

Đến lúc tan học, cổng trường không phải là chiếc Bentley quen thuộc. Có tiếng còi xe vang lên, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra mặt nghiêng anh tuấn.

Khấu Thu đi qua, giọng nói mang theo chút nghi hoặc: “Cha?”

“Lên xe.”

Khấu Thu ngồi vào chỗ ngồi phía sau: “Sao cha lại đến đây?”

Khấu Quý Dược không đáp lại: “Ngươi gặp mẹ ngươi.”

Giọng điệu khẳng định, Khấu Thu không chút nghi ngờ là hắn đã biết nội tình.

“Vâng.”

Khấu Quý Dược: “Vì sao không nói với ta?”

Khấu Thu cúi đầu dùng di động ảnh chụp: “Việc nhỏ mà thôi, mà sao cha lại biết?”

Thỏ khôn có ba hang, muốn chủ động thu thập được tin tức của Bạch Mộng Thu, quả thực khó hơn lên trời.

Khấu Quý Dược: “Tự cô ta đến gặp ta.”

Khấu Thu nhíu mày, nghĩ không ra đối phương tìm Khấu Quý Dược vì lý do gì.

“Cô ta nói lần trước ngươi đã đồng ý đóng tiền dưỡng lão nhưng chưa đưa.”

Khấu Thu làm sáng tỏ: “Tôi chỉ là định lên kế hoạch cấp phí dưỡng lão sau mười năm nữa.”

Khấu Quý Dược: “Nói vậy, mẹ ngươi đã nói cho ngươi biết.”

Hắn nói không sai, về chuyện thực nghiệm, đa phần Bạch Mộng Thu đã báo cho hắn. Tuy không nghe hiểu, nhưng lại có thể giải thích được việc mình bị đuổi giết sau khi trùng sinh.

Không khí trầm mặc một hồi, bởi vì cửa sổ xe lần nữa kéo lên, điều hòa bên trong xe lại làm cho người có cảm giác se se lạnh, giam cầm hai con thú bên trong.

Khấu Quý Dược bỗng nhiên nói: “Lời mẹ ngươi nói, không cần nghĩ nhiều.”

Khấu Thu gật đầu, cũng không nghĩ gì nhiều, tuyệt địa phản kích hay là lẳng lặng chờ bị giết.

“Ta xin lỗi.”

“Không liên quan đến cha.” Mình bị giết cùng trùng sinh, đánh giá trên một trình độ nào đó chỉ có thể nói là người đẹp nên bị trời đố kỵ mà thôi.

Ánh mắt Khấu Quý Dược dừng lên người hắn: “Về thân thế của ngươi. Ta vốn định cho ngươi biết, mà không phải là mẹ ngươi mở miệng.”

Bí văn kinh thiên trong truyền thuyết bất ngờ ập tới không kịp đề phòng!

Khấu Thu sửng sốt hồi lâu, mới nói: “Cha bị đeo nón xanh? Cho nên tôi ngay cả là tư sinh tử cũng không phải?”

Liên tưởng đến những lời Bạch Mộng Thu nói ở khách sạn, hắn nhất thời cảm thấy trời giáng ba đạo sấm sét lên người mình.

Khấu Quý Dược nhíu mày: “Nghĩ vẩn vơ cái gì đó, ngươi đương nhiên là con của ta.”

Khấu Thu: “Tôi đây không phải do Bạch Mộng Thu sinh?”

Khấu Quý Dược: “Đương nhiên phải.”

Khấu Thu: “Một khi đã vậy, có cái gì được gọi là thân thế sao?”

Xin không cần dùng từ ngữ bậy bạ.

Khấu Quý Dược: “Mẹ ngươi không phải đã nói cho ngươi biết sao?”

Khấu Thu cất di động đi, ngồi thẳng lưng: “Tôi cảm thấy chúng ta không nói cùng một câu chuyện.”

Khấu Quý Dược: “Thì ra cô ta đúng là chưa nói.”

Hắn có dự cảm kế tiếp mới là trọng điểm.

Khấu Quý Dược: “May là cô ta còn biết đúng mực.”

Xe lăn bánh, Khấu Thu đợi hồi lâu, cũng không đợi đến câu sau của Khấu Quý Dược.

Hắn mở miệng hỏi: “Sau đó đâu?”

Khấu Quý Dược: “Không có sau đó, chuyện này dừng ở đây.”

Khấu Thu: “Nếu cha không nói, tôi sẽ suy nghĩ vẩn vơ nữa đó.”

Khấu Quý Dược: “Ngươi vui vẻ là được.”

Đối phương quyết tâm không nói, Khấu Thu nhu thuận hiểu chuyện không có tiếp tục đi hỏi, ngược lại nói về câu chuyện: “… Một con dế mèn nói với một con heo phấn hồng: ta nhảy lên nhảy xuống tuyệt đối không phát ra tiếng động, ngươi có tin hay không. Con heo nói không tin, vì thế con dế mèn nhảy lên nhảy xuống quả thực không phát ra tiếng động.” Nói tới đây, hắn dừng lại, hỏi Khấu Quý Dược đang lái xe: “Cha có nghe không đó?”

Khấu Quý Dược: “Đang nghe.”

Khấu Thu vừa lòng gật đầu: “Heo phấn hồng nói ta không tin, ngươi nhảy cho ta nghe thử. Vì thế con dế mèn lại nhảy lên nhảy xuống nhưng vẫn không phát ra tiếng động.” Hắn lại dừng lại, hỏi Khấu Quý Dược: “Cha có nghe không đó?”

Khấu Quý Dược: “Đang nghe.”

Khấu Thu mỉm cười gật đầu, tiếp tục lặp lại câu chuyện này.



Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng. Khấu Quý Dược phụ trách dừng xe, Khấu Thu ghé vào tai hắn thao thao bất tuyệt lặp lại vấn đề này.

Thấy tốt liền thu, đạo lý này ai cũng hiểu. Khấu Thu quyết định hỏi lại một lần cuối, liền chấm dứt câu chuyện hôm nay.

“Cha đang nghe sao?”

“Ta đang…”

Một chữ cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng, Khấu Quý Dược đột nhiên an tĩnh, tay nắm chặt lấy chìa khóa xe, chậm rãi mở miệng: “Heo phấn hồng? Ân?”

Năm phút sau, Khấu Thu ôm đỉnh đầu sưng vù, bi thương ngồi trong phòng ăn.

Bánh bao xá xíu, bánh chuối chiên, tôm rang muối.

Đũa Khấu Thu còn chưa tới dĩa thức ăn, đã bị kẹp lấy hất đi.

Khấu Thu: “Tôi muốn ăn tôm.”

Khấu Quý Dược một bên lột tôm, một bên nói: “Chỉ có tôm đã bóc vỏ, không có tôm.”

Khấu Thu dùng ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết: “Tôi sai rồi.” Nói xong, hỏi phục vụ lấy một cọng thun đến, đặc biệt ân cần giúp Khấu Quý Dược buộc tóc lên, để đối phương tiện ăn tôm.

Khấu Quý Dược lặp lại một lần câu chuyện Khấu Thu vừa mới kể với hắn. Mỗi Khấu Thu trả lời ‘Đang nghe’, Khấu Quý Dược liền gắp một con tôm đã lột xong đặt vào chén Khấu Thu.

Phục vụ gạt lệ, một màn phụ từ tử hiếu đến cỡ nào.

Thiếu niên đáng yêu há to mồm a một tiếng, liền có một con tôm bóc vỏ đưa tới.

Tuy liên tiếp thừa nhận mình là con heo phấn hồng 26 lần, nhưng không phải không thừa nhận, được bón cho rất là thích. Loại tôm nhỏ không cần tự mình lột, cảm giác quá tuyệt vời!

Ăn no, Khấu Thu xoa bụng bắt đầu đánh chủ ý lên Khấu Quý Dược.

Có phải là con ruột hay không, trộm một sợi tóc liền biết.

Vì thế hắn đi đến phía sau Khấu Quý Dược, hai tay khoát lên vai đối phương.

Khấu Quý Dược: “Gì?”

Khấu Thu không nói lời nào, dùng hành động tê liệt tư tưởng đối phương, bắt đầu xoa bóp bả vai hắn. Lực độ mặc dù có chút không đủ, nhưng con trai tẫn hiếu, Khấu Quý Dược vẫn rất cao hứng.

Thừa dịp lúc đối phương thả lỏng, hai tay tội ác của Khấu Thu chậm rãi hướng đến mái tóc đen như mực của Khấu Quý Dược.

“Bên trái một chút.”

Khấu Thu không tình nguyện rụt tay về.

“Dùng sức một chút.”



Làm massage miễn phí hồi lâu, Khấu Thu cũng không thể như nguyện trộm được một sợi tóc nào, ánh mắt hắn hướng về chiếc áo khoác treo trên ghế. Kết quả đừng nói một sợi tóc, ngay cả một hạt bụi cũng không có.

Khấu Quý Dược tính tiền, nhìn Khấu Thu ủ rũ, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Khấu Thu hữu khí vô lực đứng lên.

Khấu Quý Dược thở dài, bứt một cọng tóc, đưa cho hắn.

Khấu Thu phất phất tay: “Thái độ thản nhiên như vậy, vừa nhìn liền biết chính là cha con.”

Khấu Quý Dược: “Máu nùng như nước, ngươi đương nhiên là con của ta.”

Khấu Thu: “Cha có anh chị em gì không?”

Khấu Quý Dược: “Điểm ấy ngươi hẳn rất rõ ràng.”

Đúng thế, Khấu Quý Dược là con trai độc nhất của Khấu Trấn.

Khi lên xe, lúc Khấu Quý Dược cất ví đi có chút buồn bực than: “Gần đây tiền trong ví hình như ít đi rất nhiều.”

Nghĩ đến hai ngày này Khấu Quý Dược về nhà ở, trong nháy mắt Khấu Thu liền đoán được tội phạm là ai. Hắn cắn môi nghĩ: quả nhiên tính cách với nhau sẽ lây bệnh, vốn tưởng chỉ là hết ăn lại nằm, cùng Tham Lam trộn lẫn lâu ngày thế nhưng lại copy được kỹ năng trộm tiền.

Ngủ phòng của hắn, vụng trộm tiền của cha hắn, còn kém không cướp nam nhân của hắn!

Khấu Thu: quả thật là ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.

Phòng! Sau này nhất định phải phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.