Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 33: Tế tửu(*) không phân rõ phải trái!




Nghênh đón tầm mắt cổ quái tìm tòi cùng nghiên cứu của mọi người chung quanh, Khấu Thu rốt cục chờ đến khi âm nhạc dừng lại, nhanh chóng nhảy xuống ngựa gỗ, chạy ra ngoài.

Lận An Hòa cùng hắn sóng vai đi, hai người dạo một vòng không mục đích một hồi, Khấu Thu nói: “Đông người quá, chúng ta về thôi.”

Lận An Hòa nâng tay nhìn đồng hồ: “Chờ một chút, còn hai tiếng nữa là đến mười hai giờ.”

Khấu Thu dừng chân: “Sau 12 giờ dẫn tôi đi tìm giày thủy tinh?”

Lận An Hòa không biết từ đâu mà hắn cho ra kết luận này.

Khấu Thu bị phủ quyết suy đoán liền thở dài: “Không đi tìm giày thủy tinh, đừng nói là đi ngồi vòng đu quay đi?”

Lận An Hòa dù không thay đổi biểu tình, nhưng ánh mắt lại lộ ra vài tia kinh ngạc: “Sao cậu lại biết?”

Khấu Thu nhìn hắn một hồi, còn kém chút nữa là cầm tay hắn, hai mắt đắm đuối nhìn nhau đẫm lệ: “Nói đi, có phải có người nói với anh nếu đúng 12 giờ ngồi đu quay hôn môi người mình yêu trên đỉnh cao nhất, thì tình yêu đó sẽ vĩnh viễn trường tồn.”

Lận An Hòa: “Cậu cũng biết truyền thuyết này?”

“Đây không phải truyền thuyết.” Khấu Thu đáp: “Đây là chuyện cổ tích về tình yêu đô thị.”

Đơn giản mà nói, đây là thứ chuyên dùng để tấn công các thiếu nữ ôm ấp giấc mộng về tình yêu. Nhưng vấn đề là… Lận An Hòa vì cái gì lại bị lừa?

Lận An Hòa hoàn toàn là một sinh vật có ý thức tự chủ cùng độc lập cao. Người ngoài nhìn vào, thấy nó là việc vô cùng vụng về, nhưng hắn bám riết không tha. Thấy ánh mắt Khấu Thu dừng lên thứ gì đó 3 giây, liền không chút do dự mua tặng.

Có người cũng nhìn trúng thứ đó, thì hắn liền trả gấp đôi giá tiền để mua.

Kinh nghiệm trên chính là thứ mà nữ sinh từ cấp hai trở xuống thích xem nhất.

Lần này, hắn rộng rãi ra tay mua một chai oa ha ha.

Nhãn hiệu nước uống

Khấu Thu chăm chú nhìn oa ha ha ba giây: “Tôi thích uống oai oai hơn.”



Đây tuyệt đối chính là cuộc hẹn hò ngứa gan nhất trong lịch sử. Khấu Thu chẳng những thành công bị bắt ép rút máu xét nghiệm, còn trải qua vòng quay ngựa gỗ cùng vòng đu quay làm mê muội biết bao thiếu nữ mộng tưởng về tình yêu.

Thứ thu hoạch được duy nhất chính là cơ hội ăn cơm cùng Đoan Mộc Thương Khung vào tối mai. Có Lận An Hòa ở đây, an toàn sinh mệnh có thể lên tới max điểm.

Sáng ngày thứ hai, hắn cố ý đi siêu thị mua một đèn pin loại nhỏ, rất tiện lợi khi bỏ vào túi áo.

Phòng Khấu Thu.

Nữ nhân sắc nước hương trời đứng sau lưng hắn: “Ta có thể làm gì để vì ngài cống hiến sức lực?”

Khấu Thu: “Ngươi từng nói qua, những rương châu báu kia đều nhiễm phải thi độc.”

Nữ nhân: “Vâng.”

Khấu Thu: “Nếu ta chạm phải chúng có phải sẽ bị trúng độc?”

Nữ nhân: “Ngài không phải là người, không cần phải có loại băn khoăn này.”

Khấu Thu: “… Ngươi nói đúng, là ta đã quá lo lắng rồi.”

Hắn tính thời gian, 30 phút nữa Lận An Hòa mới đến đón hắn, Khấu Thu một lần nữa ngồi trước gương.

Nữ nhân: “Hiện tại bắt đầu trang điểm, ăn diện?”

Khấu Thu không để ý những từ quỷ dị, gật đầu.

Nữ nhân dùng tay phải cầm lấy lược được chế từ sừng tê giác: “Ngài muốn trở thành bộ dạng như thế nào để sánh vai cùng cô gia ra ngoài?”

Khấu Thu: “Chỉ cần gói gọn trong một chữ — ‘Hào’!”

Nghĩa trong trường hợp này: khoa trương thanh thế

Giọng nữ nhân khó có khi hiện lên vài phần tiếc hận: “Đáng tiếc tóc ngài không đủ dài, nếu không thì có thể búi thành song dao kế.”

Khấu Thu im lặng ngẫm nghĩ ngày mai có nên cắt đầu đinh hay không.

Nữ nhân cầm vương miện tới, ở giữa khảm một viên ru-bi to cỡ trứng bồ câu, giá trị không thể đong đếm.

Nàng nâng bàn tay trắng nõn vì thiếu niên đội lên, vẻ mặt trang trọng, giống như đây là nghi thức hoàng đế lên ngôi: “Cảm nhận được sao?”

Nữ nhân lẩm bẩm nói, đây là trọng lượng của quyền lực.

Khấu Thu nhìn chính mình trong gương, ánh mắt dần dần biến hóa, con ngươi màu đen nổi lên lốc xoáy: “Giống như cảm thấy…” Ngón tay của hắn chậm rãi sờ sờ viên ru-bi trên vương miện: “Hơi nặng.”

Nữ nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngồi thẳng lưng lên.”

Âu phục màu trắng, kiểu dáng hợp thời với mùa thu ấm áp. Khung cảnh sạch sẽ xinh đẹp nhưng trước tiên phải xem nhẹ cái vương miện chói mù mắt người trên đầu kia. Khi bước xuống lầu, thành công nhận được ánh mắt xem thường của Khấu Manh Trân: “Nhà giàu mới nổi.”

Nói tới nói lui, ánh mắt lại thường thường hướng về viên ru-bi trên vương miện.

Đây chính viên ru-bi to nhất mà cô từng thấy, nếu là cô…

Khấu Thu bước ngang qua người cô nàng, không khí cũng dường như tỏa ra hương vị nhà giàu mới nổi thoang thoảng.

Lận An Hòa đến Khấu gia trước 5 phút, thấy Khấu Thu đi ra: “Hôm nay cậu rất đặc biệt.”

Khấu Thu: “Đặc biệt chỗ nào?”

Lận An Hòa ngập ngừng: “Đặc biệt xinh đẹp.”

Nói xong, sờ sờ mạch đập, quả nhiên nói dối.

So với nhà hàng phong cách lãng mạn ngày hôm qua, hôm nay lại chọn một nơi rất quy củ cùng máy móc. Sau khi Khấu Thu cùng Lận An Hòa đến khách sạn, đi đến bàn đã đặt trước. Bàn này gần cửa sổ, cộng thêm nhà hàng này trên tầng 13, cảnh đêm vô cùng lộng lẫy.

Nhưng không khí ngay khi Đoan Mộc Thương Khung bước ra thang máy liền đột nhiên thay đổi. Quần áo hoa lệ, không nói tới hoa văn đính vàng trên tay áo, chiếc nơ trên cổ khảm kim cương to đùng, càng miễn bàn tới cái vương miện hoàng kim đội trên đầu.

Đầu tiên là hai vệ sĩ đi ra thang máy trước, sau đó khom người: “Hoan nghênh vương tử điện hạ.”

Lận An Hòa: “Nghe nói đó cũng truyền thống quốc gia của bọn họ.”

Đôi mắt ưng của Đoan Mộc Thương Khung vòng quanh nhà hàng một lúc, như là quân vương quan sát lãnh địa. Ngay khi ánh mắt quét đến Khấu Thu, ánh mắt đột nhiên rụt lui lại.

Khấu Thu nhìn hắn mỉm cười, nâng ly nước chanh lên như mời rượu hắn.

Đoan Mộc Thương Khung nhìn khẩu hình của hắn nói với mình: Cuối cùng, cũng gặp nhau.

Lận An Hòa đứng dậy. Hai người bắt tay nhau, ánh mắt Đoan Mộc Thương Khung vẫn dừng trên người Khấu Thu. 

Lận An Hòa nghiêng người, che khuất tầm mắt hắn.

Đại khái cũng ý thức được ánh mắt của mình quá mức càn rỡ, Đoan Mộc Thương Khung cười nói: “Vị này chính là?”

Lận An Hòa: “Đối tượng kết giao của tôi.”

Đoan Mộc Thương Khung trầm mặc một lát, mới nói: “Ánh mắt Lận tổng thật tốt.”

Khấu Thu nghiêng đầu, nhìn Lận An Hòa mỉm cười: “Tôi cũng thấy vậy.”

Lận An Hòa tiếp tục sủng nịch nhìn hắn.

Đoan Mộc Thương Khung: … Thật sự là bị chói mù mắt, đôi cẩu nam nam này!

Phục vụ bàn mang thức ăn lên, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.

Đoan Mộc Thương Khung: “Vị này tên là?”

Khấu Thu hừ lạnh một tiếng. Ngươi cứ giả vờ đi, ai lại không biết diễn kịch. Hắn nhiệt tình giới thiệu mình: “Tôi tên Khấu Thu. Thu trong minh sát thu hào, thu trong đa sự chi thu.”

Thấu rõ mọi việc, thời buổi rối loạn

Đoan Mộc Thương Khung không nhìn ánh mắt thấu rõ hết hết thảy của hắn, trái lương tâm tán thưởng: “Tên rất hay.”

Khấu Thu liếc mắt đánh giá: “Vương miện của ngài thực xinh đẹp, đặc biệt là kim cương bên trên.”

Đoan Mộc Thương Khung không hề có loại phẩm chất như khiêm tốn, khẽ hất trán: “Đây chính hàng cao cấp.”

Khấu Thu: “Đáng tiếc bảo thạch so với tôi thì bé hơn một tí.”

Đoan Mộc Thương Khung cắn răng. Hắn vừa bước ra thang máy liền chú ý tới, thậm chí có người đội vương miện so với hắn còn quý báu hơn, quả thực đáng chết.

Khấu Thu: “Đồng hồ trên tay ngài cũng thực xinh đẹp.”

Đoan Mộc Thương Khung khoe khoang: “Trên toàn cầu chỉ có 50 cái.”

Khấu Thu cởi nút tay áo, lộ ra đồng hồ trên cổ tay: “Đáng tiếc, kim cương nạm bên trên ít hơn tôi hai cái.”

Một mũi tên cắm giữa ngực!

Đoan Mộc Thương Khung cứng đờ: “Kia… thật sự rất trùng hợp.”

Hắn lia mắt lên trên người Lận An Hòa: “Lận tổng chẳng lẽ không quản. Nếu tôi nhận không lầm, đứa nhỏ này còn không đến mười tám. Mang theo vương miện cùng đồng hồ quý báu như thế, thật sự ổn sao?”

Đáy mắt Lận An Hòa tràn ngập dung túng: “Cậu ta vui là được.”

Khấu Thu cùng Đoan Mộc Thương Khung đồng thời run rẩy. Người trước là kinh hách, người sau là bị ghê tởm.

Trên đường, Lận An Hòa vì có cuộc gọi đến nên tránh đi chỗ khác nghe. Chỉ còn Khấu Thu cùng Đoan Mộc Thương Khung ngồi đối diện nhau.

“Nói đi.”

Khấu Thu tràn đầy vô tội: “Nói cái gì?”

Đoan Mộc Thương Khung lạnh lùng thốt: “Sao ngươi tìm được ta?”

Khấu Thu: “Ta chỉ là trùng hợp biết được tình báo, ngươi có tên trong danh sách 100 người giàu nhất thế giới.”

Đoan Mộc Thương Khung: “Sao ngươi lại có thể loại trừ được 99 người kia?”

Hắn suy nghĩ một chút: “Đừng nói là do tên của ta rất khí phách đi?”

Khấu Thu: “Ta xem giới thiệu về ngươi trên wiki. Chỉ có mỗi ngươi là đặc biệt thích tiền, lại yêu thích đàn ông.”

Đoan Mộc Thương Khung giọng đầy châm chọc: “Ngươi rất sắc bén.”

Khấu Thu: “Đương nhiên rồi, dù sao ta cũng là đầy đủ.”

Hắn cố ý đem hai chữ ‘đầy đủ’ nhấn mạnh.

Quả nhiên, sắc mặt Đoan Mộc Thương Khung trở nên khó coi: “Nói thẳng ra, ngươi còn sống đến hiện tại, quả thực là ngoài dự liệu của ta.”

Khấu Thu: “Không khéo chính là, ta còn chuẩn bị sống đến một thế kỷ.”

Đoan Mộc Thương Khung: “Ngươi tìm ta làm gì?”

Khấu Thu tao nhã lột tôm hùm: “Không có gì, chỉ là muốn gây sức ép một chút thôi.”

Cả ngày bị người đuổi giết đã lâu, khó có khi được chiếm quyền chủ động. Theo như lời Thánh Khiết nói, chỉ cần bám lấy người giàu có, còn không phải sẽ nhanh chóng chiếm được tiên cơ hay sao?

Đoan Mộc Thương Khung: “Lần trước người đến giết ngươi cũng không phải do ta phái đi. Khi đó ta đang ở Ả rập cùng vương tử bên đó bàn chuyện làm ăn. Nếu ngươi muốn tìm người gây sức ép thì trực tiếp đi tìm…”

Nói đến đoạn mấu chốt, Lận An Hòa trở về.

Kế tiếp chính là Khấu Thu nghe hai người thương thảo về giá cả máy móc y tế. Lận An Hòa ép giá với Tham Lam – Đoan Mộc Thương Khung gần một tiếng, trên bàn cơm có thể nói là một hồi tinh phong huyết vũ.

Chấm dứt, song phương tuy đã quyết định giá cả, nhưng đều có chút không hài lòng. Lận An Hòa cảm thấy còn có thể ép giá xuống nữa, Đoan Mộc Thương Khung lại cảm giác như mình ngay cả quần sịp cũng tặng cho đối phương.

Điểm mấu chốt của Tham Lam chính là kiếm được gấp 3 đối phương, nhưng rõ ràng lần này nửa thành cũng không có.

Khi bữa tiệc sắp chấm dứt, Lận An Hòa đi thanh toán.

Khấu Thu đứng sát người Đoan Mộc Thương Khung thì thầm: “Nói cho ta biết, Kiêu Ngạo là ai?”

Đoan Mộc Thương Khung đứng dậy rời đi: “Chờ ngươi chuẩn bị tốt lợi thế rồi hãy đến nói điều kiện với ta.”

Lận An Hòa trả tiền xong cùng Khấu Thu đi thang máy: “Vừa rồi cậu đứng gần tên kia quá đấy.”

Ghen.

Khấu Thu: “Hắn nói muốn bao dưỡng tôi, anh thấy thế nào?”

Chuẩn bị tốt lợi thế = tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường ngoan ngoãn chờ người.

Biểu tình Lận An Hòa tràn đầy âm u.

Khấu Thu thầm nghĩ: nhanh, mau nói anh sẽ làm đối phương phá sản!

Lận An Hòa lãnh khốc mỉm cười, nghĩ đến vấn đề mà sách đề cập tới: thủ đoạn cao cấp nhất để trả thù một người chính là làm tên đó trở thành tiểu tam người khác.

Phần V: Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi

Hai sự việc khác nhau nhưng lại cùng chung một vấn đề 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.