Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 11: Đặc biệt muốn nhận một đ�? ?�ệ như vậy!




Con dao sắc bén vẽ nên một đường cong khủng bố trên không trung. Trần Vân dùng chút sức lực cuối cùng cầm con dao lên. Khấu Thu bị thương thắt lưng, không thể trốn tránh, mắt mở trừng trừng nhìn lưỡi dao xẹt qua hồ vĩ, màu lông bạch ngân lập tức bị máu tươi ô nhiễm. Đứng ở ngã rẽ, Cơ Chi không biết lấy đâu ra dũng khí, vọt tới, một cước đá văng Trần Vân.

Hiển nhiên Trần Vân hiện tại đã hết sức, một cước này trực tiếp đá cô ta văng ra mấy mét, đầu đụng vào giá sách, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Cơ Chi vội vàng đỡ lấy Khấu Thu, chín cái đuôi lúc này ỉu xìu rủ trên mặt đất. Trán Khấu Thu toát mồ hôi lạnh: “Bọn Trần Nhạc Thiên đâu?” 

“Tôi kêu Trần Nhạc Thiên ở lại bảo vệ Trần Văn Tĩnh.”

Khấu Thu bởi vì mất máu quá nhiều sắc môi trắng bệch, cả người trong suốt như sợi chỉ, cực kỳ suy yếu. Hắn dùng sức lực cuối cùng, nắm lấy tay Cơ Chi: “Đừng… đừng nộp tôi lên quốc gia.”

Nói xong, thành công ngất đi.



Lần thứ hai mở mắt, là một buổi sáng đẹp trời. Ngoài cửa sổ chim sẻ líu ríu gọi nhau không ngừng, Khấu Thu nghiêng người liền thấy Cơ Chi tựa vào tường ngủ.

Hắn chuẩn bị kéo kéo áo đối phương, tay mới vừa vươn ra mấy cm, Cơ Chi tỉnh.

“Cậu tỉnh rồi!” Cơ Chi kinh hỉ, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Khấu Thu gật đầu, nhìn khung cảnh xa lạ chung quanh, đẹp đẽ cùng quý phái: “Đây là đâu?”

Cơ Chi chần chờ một chút: “… Lận gia.”

Nói đến ngày hôm qua, sau khi Khấu Thu bất tỉnh. Đuôi của hắn thế nhưng lại kỳ dị biến mất, toàn thân cao thấp không tìm thấy một miệng vết thương nào, nhưng bản thân lại bất tỉnh. Cơ Chi trải qua một phen tìm kiếm danh bạ điện thoại, cuối cùng quyết định đem hắn đưa đến Lận gia.

Thứ nhất, Lận gia y thuật cao siêu. Thứ hai, cũng là thứ quan trọng nhất, Khấu gia cùng Lận gia hai nhà giao hảo. Nếu Khấu Thu lộ đuôi, Lận gia hẳn là sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Hắn nhìn Khấu Thu, chậm rãi nói: “Cứ yên tâm đi. Hiện giờ trừ tôi ra, không có ai biết cậu là… hồ ly tinh.”

Khó hiểu bị phân thành một chủng tộc khác – Khấu Thu bình tĩnh tùy ý để hắn miên man suy nghĩ.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Cơ Chi đi qua mở cửa, Lận An Hòa bưng bát thuốc trung y đi đến, đưa cho Khấu Thu.

Trên người của hắn mang theo hương vị thảo dược, ánh mắt cũng có tơ máu. Nhìn nhìn bát thuốc trước mặt, Khấu Thu đoán hắn đã sắc thuốc hơn mấy tiếng rồi.

Thật ra thuốc này đối với hắn không có nhiều tác dụng. Đuôi là do hệ thống diễn sinh ra, bị thương đổ máu làm hắn hao tổn hơn phân nửa là trên tinh thần, hay cũng chính cái gọi là nguyên khí đại thương.

Khấu Thu nhíu mày, càng nghĩ càng thấy mình giống yêu quái.

Cơ Chi thấy hắn muốn uống bát thuốc đắng ngắt kia, vội vàng bắt lấy cổ tay hắn: “Cậu không thể uống.”

Nói xong, quay lại nhìn Lận An Hòa: “Cậu ấy cần ăn gà, tốt nhất là canh gà hầm nhân sâm.”

Hồ ly đương nhiên ăn gà mới bổ nhất.

“Hiện tại cậu ta không thích hợp ăn thức ăn nhiều dầu mỡ.” Lận An Hòa thản nhiên nói: “Tôi đã gọi điện cho cha cậu. Chú ấy nói cậu cứ ở đây hai ngày.”

Nói xong, đi mất.

Khấu Thu thoáng suy tư, liền hiểu được ý Khấu Quý Dược. Học viện Egger xảy ra chuyện lớn, Khấu gia làm người đầu tư lớn nhất, tất nhiên phải xử lý không ít phiền toái.

“Cậu yên tâm.” Cơ Chi đột nhiên nói chen vào suy tư của hắn.

Chỉ thấy hắn vẻ mặt kiên nghị, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn: “Tôi nhất định sẽ tìm gà cho cậu ăn.”

Khấu Thu: “… Không ăn cũng được.”

“Không, cậu đừng nói nữa. Tôi đều hiểu, bây giờ tôi sẽ đi tìm cho cậu.”

Nửa tiếng sau, Khấu Thu nhìn KFC trước mặt, trầm mặc. 

“Mau ăn a.” Cơ Chi hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Khấu Thu an tĩnh cầm một chân gà bắt đầu gặm, sau đó vứt xương vào thùng rác.

Cơ Chi kinh ngạc: “Cậu ăn gà mà lại phun xương?”

Khấu Thu bình tĩnh gật đầu: “Tộc nhân chúng tôi đều như vậy, thời thượng ngày nay.”

Cơ Chi một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.



Đến tối, Cơ Chi rời đi. Khấu Thu ở nhà Lận An Hòa an dưỡng hai ngày. May mà Lận Ngang hai ngày này không có ở nhà. Nghĩ đến kế hoạch dưỡng thành shota của đối phương, Khấu Thu liền không rét mà run.

Ngày thứ ba, Lận An Hòa lái xe đưa Khấu Thu đến trường học.

Ngoài dự liệu của hắn, khi bước vào học viện, cái nghe được nhiều nhất không phải là vụ giết người trong thư viện mà là vũ hội hóa trang sắp đến.

“Khấu Thu.” Cơ Chi từ phía sau gọi tên hắn, vài ba bước đã chạy tới: “Cùng nhau đi thôi.”

Hai nữ sinh đi ngang qua bên người bọn họ. Nữ sinh buộc đuôi ngựa hưng phấn nói: “Bạn nghe gì chưa, vũ hội hóa trang lần này quy mô lớn hơn so với năm trước gấp đôi đó.”

“Ừm.” Nữ sinh bên cạnh gật đầu: “Mình cũng nghe nhà người nói lần này còn có người ngoài tham gia.”

Khấu Thu nghiêng đầu nhìn về Cơ Chi: “Trước đó hai ngày mới có người chết, tôi tưởng thời gian tổ chức vũ hội sẽ bị hoãn.”

Cơ Chi lắc đầu: “Đây mới là thủ đoạn trấn an tốt nhất. Vũ hội năm nay có không ít người từ bên ngoài tham gia. Nên biết, vũ hội học viện tương đương với một vụ coi mắt mai mối cỡ lớn đối với đám hỏi trong gia tộc. Song phương đều trăm lợi mà không một hại.”

Khấu Thu mắt nhìn chung quanh, người người đều bàn tán về chuyện này.

“Đúng rồi.” Cơ Chi cười nói: “Ngày mai chính là vũ hội, cậu nghĩ nên mặc gì chưa?”

“Không có.” Vốn tưởng vũ hội sẽ bị hoãn, nên hắn không để trong lòng.

Cơ Chi ngẫm lại: “Nếu không thì cậu biễu diễn bản sắc của bản thân?”

Khấu Thu nhìn hắn thật sâu, nghiêm túc nói: “Tôi thấy làm người rất tốt.”

Tối nay là buổi diễn tập nên có rất nhiều bạn học mang phục trang đến lớp. Khấu Thu vừa vào cửa liền thấy Trần Nhạc Thiên, ánh mắt của hắn so bình thường lớn hơn rất nhiều, còn đeo kính sát tròng màu tím. Nhưng cái làm cho người ta chú ý nhất chính là đôi lông mi đen đến quá thái kia.

“Cậu dán lông mi giả?”

Trần Nhạc Thiên đắc ý: “Đẹp không?”

“Đây là loại mascara gì?” Không thể không nói, đen hơn cả than, Khấu Thu vẫn là lần đầu nhìn thấy.

“Tớ muốn sắm vai thiên sứ nhưng nhân vật này đặc điểm lớn nhất chính là mắt rất to. Nhưng mẹ tớ thì kiên quyết không cho tớ dùng mascara của bà. Còn nói đó là đồ phái nữ mới được xài.” Nói đến đây, Trần Nhạc Thiên có chút ủ rũ, nhưng hắn nhanh chóng đứng lên đắc ý nhướng mày: “Bà ấy nghĩ không cho tớ xài thì tớ không có cách sao. Thiên tài như tớ, rất nhanh đã nghĩ được một thứ so với mascara còn tốt hơn.”

Khấu Thu: “Mascara còn có thể thay thế?”

Trần Nhạc Thiên khoe khoang: “Tớ trộm một ít xi đánh giầy của ba, không ngờ tới đi.”

Khấu Thu đánh giá hắn một hồi: “Tôi có một vấn đề.”

Trần Nhạc Thiên vung tay lên, hào phóng: “Nói.”

“Cậu xác định mình có thể nháy mắt?”

Sau khi nghe xong, Trần Nhạc Thiên rõ ràng sợ run một chút: “… Tớ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”

Một đường chỉ nghĩ đến khoe khoang thành quả, không nghĩ đến hậu quả. Giờ nghĩ lại, quả nhiên xuất hiện một vấn đề lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.