Cung Nữ Cấp Thấp

Chương 46: Kết cục của Đỗ thị




Quách Gia, là người Dĩnh Xuyên.

Nhưng gia cảnh không giống với đám người Tuân Úc, Quách Gia không phải là xuất thân từ thế gia đại tộc.

Tuy rằng gã là do Tuân Úc tiến cử, nhưng là từ bản chất so với Tuân Úc thì lại có sự khác nhau rất lớn. Nói một cách khác, Quách Gia xuất thân hàn môn, khát vọng của gã chính là có thể trở nên nổi bật, mà không cần phải lo lắng lợi ích gì của gia tộc. Trên phương diện này, Quách Gia so với Tuân Úc tự do rất nhiều.

Nguyên niên Kiến An, Lưu Bị bị Lã Bố sở trục, tìm nơi nương tựa Tào Tháo.

Quách Gia lúc ấy hết lòng Tào Tháo "Nghi tảo đồ chi" Chẳng qua là khi khi Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, để nhận được sự tin tưởng của các anh hùng, mà không có tiếp thu chủ ý của Quách Gia.

Tuy nhiên nhìn từ điểm này, Quách Gia rất trung thành đối với Tào Tháo.

Cho nên Tào Tháo nghe Quách Gia vừa nói như vậy, lập tức cũng hứng thú,

- Phụng Hiếu, làm thế nào để ta giải được mối lo?

- Bây giờ sự thật Lưu Sấm là hậu duệ của Trung Lăng Hầu, có lẽ đã khó có thể thay đổi. Thuộc hạ nghe nói Chung Diêu và Văn Nhược đều hướng Tư Không cầu tình, mà Khang Thành Công đã tự tay viết thư, chứng minh thân phận của Lưu Sấm, cho dù Tào Công không muốn chiêu cáo thiên hạ, người trong thiên hạ cũng có thể biết được. Nếu như vậy, ngược lại Tư Không quá nhỏ mọn, sẽ làm tổn thương lòng tin của hào kiệt.

Tào Tháo gật đầu,

- Phụng Hiếu, ngươi nói tiếp đi.

- Lưu Sấm, chỉ là động vật ăn bám, không đủ để lo lắng. Nay người cần Tư Không chú ý, là Nam Dương Trương Tú Người này chiếm cứ Nam Dương, lui có Lưu Biểu chi viện, tiến có thể vào Dĩnh Xuyên, mười ngày có thể đến Hứa Đô. Hơn nữa binh mã sở thuộc của Trương Tú, đều là tinh kỵ Tây Lương, trải qua trăm trận chiến. Nếu không nhanh chóng giải quyết, chỉ sợ tất có đại họa.

- Lời nói của Phụng Hiếu rất đúng.

- Nếu đã như vậy, Tư Không cần gì phải phân tâm sự chú ý của hắn? Thật ra, đối phó Lưu Sấm cũng không khó khăn … Ha hả, nếu đám người Dương Bưu không muốn Lưu Sấm trở về. Tư Không cũng không cần cưỡng ép hắn bây giờ trở về. Nếu nôn nóng, ngược lại sẽ khiến người này giận dữ khởi binh, nếu hắn liên kết cùng với Viên Thiệu hoặc Lã Bố, thì Duyện Châu tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, Lưu Sấm lúc này, có thể trấn an mà không thể bức bách.

Tào Tháo hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, trầm ngâm không nói.

Sau một lúc lâu, y đột nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ, ta cứ để bị lão già Dương Bưu bắt nạt sao?

- Ha ha ha, Tư Không không cần tức giận. Thật ra chuyện này, đối với Tư Không chỉ có lợi, mà không có hại. Dương Bưu không phải là muốn Lưu Sấm làm Đông Di Giáo Úy sao? Cho hắn là được … Chẳng những cho hắn làm Đông Di Giáo Úy, Tư Không còn cho Lưu Sấm nhận chức quận Tề Thái Thú. Ừ, chỉ như vậy còn chưa đủ, Lưu Sấm là dòng họ Hán thất, lại là hậu duệ Trung Lăng Hầu, Tư Không sao có thể thất lễ? Lại phong hắn là Quán Đình Hầu mới được.

Nếu không phải biết Quách Gia trung thành với mình, e rằng không đợi gã nói xong, Tào Tháo Tào Tháo đã chặt đầu của gã rồi.

Ngươi đây là giúp ta bày mưu tính kế, hay là giúp Lưu Sấm giành địa vị? Nhưng y vừa cẩn thận suy xét, lập tức hiểu ý của Quách Gia.

Trong mắt, thoáng hiện lên nụ cười, y nhìn Quách Gia, trầm giọng nói:

- Phụng Hiếu, như vậy có phải quá mức không?

- Như thế sao là quá mức được! Quách Gia vẻ mặt nghiêm nghị:

- Dương Bưu bọn họ muốn cất nhắc Lưu Sấm, Tư Không liền làm thỏa mãn tâm nguyện đó của bọn họ, cất nhắc Lưu Sấm là được. Tư Không chẳng những cho hắn làm Đông Di Giáo Úy, còn phong Quán Đình Hầu, đủ để xứng với địa vị tôn thất của hắn, nói vậy đám người Dương Bưu, cũng sẽ không phản đối. Chỉ có điều Thái thú quận Tề … Quận Tề là Viên Đàm Sở, đến lúc đó hắn ta có chịu cam tâm nhượng xuất quận Tề? Hắn ta không chịu nhượng quận Tề , Lưu Sấm ở Bắc Hải quốc, cùng lắm là ăn nhờ ở đậu, cũng khó có thể thay đổi gì lớn; quan trọng nhất là, hành động của Tư Không lần này chứng minh cho thiên hạ thấy Tư Không không phụ Hán. Thiên hạ hào kiệt tất nhiên cũng sẽ khen ngợi đối với Tư Không, vậy thì cớ sao lại không làm?

Tào Tháo sau khi nghe xong lời nói của Quách Gia, không kìm nổi cất tiếng cười to. Những phiền muội ở trong lòng trước đó, cũng theo trận cười to này mà tan thành mây khói.

Đúng vậy, những chuyện các ngươi yêu cầu ta đều làm được, các ngươi còn có lý do gì, đối nghịch với ta? Chờ ta giải quyết xong Trương Tú, sẽ thu thập các ngươi cũng không muộn …

- Lời nói của Phụng Hiếu rất đúng, cứ theo kế hoạch của Phụng Hiếu đi.

Quách Gia cáo từ Tào Tháo, từ Tư Không phủ đi ra. Gã trèo lên xe ngựa, từ cửa Chu Tước dọc theo đường lớn mà đi, lúc đi tới cầu Dục Tú, lại bị người ngăn lại.

- Phụng Hiếu, sự tình như thế nào rồi? Tuân Úc đi lên xe ngựa của Quách Gia, liền mở miệng hỏi.

- Văn Nhược yên tâm, chủ công đã đồng ý.

- Hả?

Tuân Úc ngẩn ra, lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Tào Công, tính toán an bài như thế nào?

- Ha hả, Đông Di Giáo Úy, Quán Đình Hầu, Thái thú quận Tề … Văn Nhược nghĩ như thế nào?

Sắc mặt Tuân Úc lập tức biến đổi, y trừng mắt nhìn Quách Gia, một lát sau hạ giọng nói:

- Phụng Hiếu thật nhẫn tâm, thật là ác độc … Trung Lăng Hầu chỉ có một đứa con này, ngươi không ngờ nhẫn tâm đẩy hắn lên cao như vậy. Ngươi đây không phải đang giúp ta, ngươi đây rõ ràng là muốn giết chết Mạnh Ngạn.

Tuân Úc là ai? Đầu óc y không kém hơn Quách Gia, thậm chí còn linh hoạt hơn.

Y lập tức hiểu ý của Quách Gia, Quách Gia đây là muốn giết Lưu Sấm.

Nghĩ Lưu Sấm tuổi còn trẻ, liền thân chức vị cao, sao có thể không làm người ta hâm mộ? Những thứ khác không nói, chỉ sợ minh hữu của Lưu Sấm là Tang Bá, cũng sẽ không thoải mái, thậm chí sinh lòng đố kị. Đồng dạng đạo lý, chức Thái thú quận Tề kia, thùng rỗng kêu to. Làm không tốt, còn có thể rước lửa giận từ Viên Đàm, đến lúc đó Lưu Sấm phải đối mặt, không chỉ là một Bành Cầu, hắn rất có thể, còn phải đối mặt với quân tiên phong của Viên Thiệu.

Quách Gia hồn nhiên không thèm để ý, khẽ mỉm cười.

- Ăn lộc của vua, vì quân phân ưu. Văn Nhược, ngươi muốn ta giúp ngươi, ta giúp … Yêu cầu của các ngươi, ta đã khuyên được chủ công đồng ý, vì bằng hữu mà nói, ta vẫn chưa nuốt lời. Ta cũng biết, Lưu Sấm kia là hậu duệ của Trung Lăng Hầu, mà ta đối với Trung Lăng Hầu, cũng cực kỳ kính trọng. Nhưng hôm nay, thiên hạ đại loạn, không chủ công không bình định được. Ta tự nhận không có làm gì sai … Nếu Lưu Sấm nguyện ý quay về Dĩnh Xuyên, ta có thể cam đoan, chủ công sẽ không làm hại đến tính mạng của hắn, đồng thời ta sẽ khuyên bảo chủ công, vì hắn xây dựng lại gia viên, cũng đem Trung Lăng Hầu khi còn sống hết thảy, đều giao trả lại cho hắn.

- Nhưng nếu hắn không nguyện ý trở về Văn Nhược, nếu như ngay cả chút phiền toái ấy hắn cũng không thể giải quyết, ngươi còn trong cậy vào cái gì ở hắn? Mỗi người, đều có ý nghĩ của riêng mình. Ngươi kính trọng Trung Lăng Hầu, ta cũng kính trọng Trung Lăng Hầu, nhưng bất kể là ngươi hay là ta, đối với Lưu Sấm hoàn toàn không biết gì cả.

Cho nên ta cũng chỉ có thể giúp như vậy. Hắn nếu có bản lĩnh, đương nhiên có thể giải quyết được phiền toái này. Tuy nhiên, đến lúc đó, ta chắc chắn khuyên bảo chủ công, đuổi cùng giết tận hắn, tuyệt đối không thể lưu tình.

Quách Gia nói xong, bình tĩnh chăm chú nhìn Tuân Úc.

Ánh mắt kia trong suốt mà thâm thúy, khiến Tuân Úc cũng âm thầm cảm thấy tim đập nhanh lên.

- Dừng xe!

Y đột nhiên cao giọng hô.

Xe ngựa dừng lại, y vén màn xe lên, bước xuống khỏi xe ngựa.

- Phụng Hiếu ta biết ngươi trung thành với Tư Không, nhưng chuyện hôm nay ngươi gây nên, tương lai nhất định sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.

- Như vậy thì sao?

Quách Gia ở trên xe ngựa khẽ mỉm cười,

- Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự việc lớn được, ta cống hiến cho chủ công, đương nhiên dốc sức vì y mưu hoa, đến chết cũng không hối tiếc. Nhưng Văn Nhược ngươi thì sao? Muốn phục hưng Hán thất, nhưng lại ký thác cho chủ công, điều này chẳng phải là mâu thuẫn sao?

Tuân Úc thân mình run lên, nhìn Quách Gia liếc mắt một cái, yên lặng xoay người rời đi.

Quách Gia trên mặt lộ ra một chút chua xót, nhưng trong mắt bất chợt hiện lên sự tàn ác.

Lưu Sấm, Lưu Sấm, Lưu Sấm … Gã không ngừng lẩm bẩm tên của Lưu Sấm, cũng ngầm quyết định, nếu như có cơ hội, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lưu Sấm.

- Tên khốn kiếp này nếu nổi lên, nhất định là hiểm họa khôn lường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.