Cung Nữ Cấp Thấp

Chương 15: Sát thần kiếp trước




Đại điện Cơ gia có diện tích rất lớn, được xây dựng vô cùng khí thế, ngoài điện có hai tượng đá yêu thú cao trăm trượng trấn giữ, tròng mắt linh động uyển chuyển như vật sống, thật giống như tùy thời chúng có thể sống lại mà triển lộ nanh vuốt dữ tợn, toàn thân tràn ngập uy áp nhàn nhạt làm cho người ta chưa tới gần mà trong tâm đã không nhịn được sinh kính sợ.

Giờ phút này độn quang như nước thủy triều từ phương xa gào thét mà đến, ở phía trước đại điện, độn quang biến mất lộ ra Cơ Thiện cùng thế lực tu sĩ khắp Trung Châu, sắc mặt tất cả đều nghiêm nghị vội vã hướng trong điện mà bước đi. Một lát sau, tu sĩ khắp nơi dựa theo thực lực tông môn, theo thứ tự ngồi xuống, không khí hơi lộ vẻ ngưng trọng.

Giờ phút này, Cơ Thiện đưa tay lấy ra một cuộn ngọc giản truyền tin, rồi tung lên không trung, thản nhiên nói:

- Lão phu đã phát ra ngọc giản truyền tin, một lát sau tông môn trưởng lão sẽ mang khế ước pháp bảo đến, bây giờ mời Lưu Vân và Khô Sinh Tử hai vị đạo hữu tiến lên.

Tiêu Thần nghe vậy, ánh mắt lóe lên hướng Khô Sinh Tử nhìn lại, hai người ánh mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra sát khí trong lòng nhau, tiếp theo độn quang chợt lóe lên, thân ảnh đồng thời xuất hiện bên trong điện, hướng Cơ Thiện kính cẩn thi lễ.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, một lát sau, một lão giả từ ngoài điện đi vào, người râu tóc bạc trắng mặc đạo bào huyền ảo, mặc dù cơ thể không lộ ra một chút khí tức nào, nhưng như cũ, có thể trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt đám đông nhìn đến.

Cơ gia gia chủ Cơ Thiên thấy rõ người vừa tới, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi lộ ra nét kính sợ thật sâu, lúc này vội vàng đứng dậy đi về phía trước nghênh đón, kính cẩn khom lưng thi lễ, nói:

- Đại trưởng lão, làm sao ngài tới đây?

Người vừa tới chính là Cơ gia đại trưởng lão Cơ Nhược Hải, tu vi đạt tới cảnh giới Bất Trụy hậu kỳ đỉnh phong! Giờ phút này, cả Vô Cực Tử, Động Huyền Tử đám người ánh mắt quét tới, đều lộ ra vẻ kiêng kị, hiển nhiên tất cả đều biết được người này thần thông rất lợi hại.

Cơ Nhược Hải cười, khẽ gật đầu nói:

- Bế quan không ra, đã lâu không nhìn thấy chư vị lão bằng hữu, lần này vừa mới nhận được truyền tin của gia chủ, lão phu liền tự mình chạy tới xem náo nhiệt một phen, cũng tiện thể cùng chư vị lão hữu chào hỏi.

Nói xong, người này chắp hai tay vòng tròn,

- Chư vị đạo hữu, đã lâu không gặp, không biết những năm nay trôi qua tốt không?

Đám người Vô Cực Tử, Mục Động Huyền, tất cả đều đứng dậy hoàn lễ, không dám có nửa điểm vô lễ. Dù sao Cơ gia lão bất tử kia thực lực sâu không lường được, sợ rằng đã không dừng mà tiến gần hơn tới cấp bậc Tôn Giả, tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ bình thường tuyệt không phải đối thủ, điều này tự nhiên làm lòng người bên trong có chút kiêng kỵ.

Cơ Thiện tự động nhường lại vị trí chủ đạo mà ngồi xuống bồ đoàn ở vị trí phụ, Cơ Nhược Hải mỉm cười nhưng cũng không cự tuyệt, ngồi xuống nhẹ nhàng, ánh mắt ở giữa sân quét qua, nhìn qua Tiêu Thần lúc này ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại, tiếp theo cũng không có dấu hiệu chuyển dời đi nơi khác.

Tiêu Thần có chút chột dạ, mới vừa rồi ánh mắt Cơ Nhược Hải quét tới, làm cho lòng hắn sinh ra cảm ứng nhàn nhạt, giờ phút này chân mày bất giác nhăn lại, thầm nghĩ chẳng lẽ bị nhìn ra một chút đầu mối gì sao?

Cơ Thiện hướng Cơ Nhược Hải khẽ chắp tay, nói:

- Mời đại trưởng lão đem khế ước pháp bảo ra, đồng thời hoàn thành khảo nghiệm ngày hôm nay.

Nhược Hải nhàn nhạt gật đầu, trên tay giờ phút này linh quang lóe lên, một miếng ngọc Âm Dương hai màu trắng đen liền xuất hiện trong tay, to ước chừng cỡ bàn tay người, tạo hình theo phong cách cổ xưa hoa mỹ, phía trên có khắc vô số đường vân phức tạp, hiển nhiên đây không phải là vật tầm thường.

- Cơ gia cổ bảo ngọc bội  Dương, nhỏ máu tươi vào tự thành khế ước, kiểm tra tu sĩ lời nói thật giả, nếu có giả dối tất sẽ phải thừa nhận khế ước phản phệ, hai vị đạo hữu, người nào bắt đầu trước?

Cơ Thiện kính cẩn đem ngọc bội Âm Dương kia cầm trong tay, dương tay ra ném vật này đi, nhất thời trôi lơ lửng đến trước mặt hai người Tiêu Thần và Khô Sinh Tử, phát ra linh quang nhàn nhạt, hai màu trắng đen Âm Dương lưu chuyển trên thân mơ hồ lộ ra khí tức huyền ảo.

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, thản nhiên nói:

- Nếu chuyện này bởi vì vãn bối mà ra, vậy liền để vãn bối bắt đầu.

Nói xong, Tiêu Thần liền đem chuyện ở Huyền Sát giới thuật lại một lần. Nói xong cong ngón búng ra một giọt máu lập tức rơi vào bên trong ngọc bội Âm Dương. Giọt máu dung nhập vào, ngọc bội Âm Dương lúc này phát ra hai màu trắng đen, trong lúc lưu chuyển, mơ hồ thành hình ảnh Song Ngư, mắt con cá bắn ra bốn luồng hắc bạch thần quang chiếu lên người Tiêu Thần, một lúc sau chậm rãi tiêu tán. Mà từ đầu đến cuối, sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, chưa từng lộ ra nửa điểm nào khác lạ. Lúc này, đợi đến khi kiểm tra hoàn thành, mới hơi chắp tay lùi ra sau một bước.

Cơ Thiện khẽ gật đầu, nói:truyện được dịch tại 4vn.eu

- Hắc bạch thần quang cũng không phản phệ, có thể thấy được lời của Tiêu Thần đạo hữu không giả, Khô Sinh Tử đạo hữu, giờ phút này ngươi còn lời gì để nói?

Càng nói về sau, giọng nói khẽ lộ ra lãnh ý.

Xung quanh tu sĩ khắp nơi ánh mắt theo đó mà quét tới, tất cả đều để hàn ý lập lòe. Mặc dù ở Tu Chân Giới, chuyện âm thầm giết người đoạt bảo mà tàn sát tu sĩ cũng không phải là ít, nhưng một khi đã phơi bày trước ánh sáng thì lập tức biến thành phiền toái, nhất là ở trong Huyền Sát Giới, ra tay giết hại tu sĩ đồng đạo, dựa theo quy định, một khi phát hiện sẽ nghiêm trị, giết không tha.

Nhưng giờ phút này, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Khô Sinh Tử kia, sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Vãn bối không có lời nào để nói, mặc dù không biết Lưu Vân sử dụng cách nào mà qua mặt được sự kiểm tra của ngọc bội Âm Dương, nhưng vãn bối cũng đồng dạng tiếp nhận khảo nghiệm, đến lúc đó chư vị đạo hữu kết luận vẫn không muộn.

Nói xong liền trực tiếp bước lên một bước, trầm giọng nói:

- Mới vừa rồi lời Lưu Vân nói bất quá là tin miệng, nói nhảm làm bại hoại danh dự của Bắc Mang tông ta, nửa điểm cũng không thể tin!

Nói xong liền giống như Tiên Thần hướng bên trọng ngọc bội Âm Dương mà đánh vào một giọt máu.

Giọt máu dung nhập vào, ngọc bội Âm Dương liền phát sinh biến hóa, nhưng làm cho mọi người khiếp sợ chính là trong mắt Song Ngư cũng đang phát ra hắc bạch thần quang chiếu vào người Khô Sinh Tử, một lát sau cũng giống như trước đó chậm rãi tản đi, không có phát sinh bất kỳ điều gì khác thường.

Như thế, lời nói của hai người toàn bộ đều là thật! Điểm này hiển nhiên cũng không hợp lý, Tiêu Thần cùng Khô Sinh Tử, hai người trong đó chắc chắn phải có một người nói dối, nhưng không biết sử dụng cách gì, chắc hẳn là đem khế ước lực của ngọc bội Âm Dương che dấu mà qua.

Cơ Thiện sắc mặt khó coi, đại trưởng lão Cơ Nhược Hải kia cũng có vẻ âm trầm. Cổ báo của gia tộc xuất hiện tình huống như vậy, trên mặt hai người u ám, trong lòng đang tự phát hỏa.

Trong lòng Tiêu Thần thoáng động, ánh mắt dần u ám, hướng về Bách Quỷ đạo nhân, quả nhiên thấy quỷ nhãn của lão từng đợt từng đợt chợt lóe lên, hiển nhiên Khô Sinh Tử này có thể vượt qua kiểm tra là bởi vì hắn đã âm thầm động tay động chân.

Trên mặt Khô Sinh Tử lộ ra nét lạnh lùng, lúc này xoay người lại, lạnh giọng nói:

- Tên Lưu Vân này làm tổn hại danh dự của Bắc Mang tông ta, tại hạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nếu Lưu Vân đạo hữu nói Khô Sinh Tử vu khống ngươi, lúc này đây tại hạ liền cho ngươi một cơ hội trả thù.

Nói tới đây, Khô Sinh Tử xoay người, ôm quyền, nói:

- Hôm nay chư vị tiền bối đều ở chỗ này, để rửa sạch danh dự, vãn bối Khô Sinh Tử muốn cùng Lưu Vân toàn lực đánh một trận, bất kể sống chết! Nếu ngọc bội Âm Dương không cách nào tra rõ chân tướng, phương pháp này cũng có thể coi là lựa chọn tốt nhất, bởi vì hôm nay bất luận thế nào, Khô Sinh Tử cũng không thể để hạng người làm bại hoại danh dự Bắc Mang tông sống mà rời khỏi đây!

Tiêu Thần trong lòng cười lạnh, lúc này thản nhiên mở miệng, nói:

- Khô Sinh Tử đạo hữu đã đề nghị như vậy thật vô cùng tốt, tất nhiên Lưu Vân cũng muốn đem đỉnh đầu đạo hữu cắt xuống, nếu không cũng không thể nào tiêu mất mối hận trong lòng.

Ánh mắt hai người giao nhau tia lạnh tứ phía, sát khí lành lạnh trong cơ thể tất cả đều bộc lộ đi ra, không hề che dấu nửa điểm. Mặc dù ở Cơ gia đại điện có chỗ cố kỵ không bộc phát tu vi bản thân, nhưng dù vậy, sát khí đối chiến đã đem không khí trong điện hóa thành tĩnh mịch ngưng trọng.

Giờ phút này, hành động của Tiêu Thần, Khô Sinh Tử hai người đã cho thấy, hôm nay hai người họ chắc chắn chỉ có một người có thể sống, người còn lại sẽ rơi vào tình cảnh hồn phi phách tán, chết không siêu sinh!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.