Cung Nữ Cấp Thấp

Chương 13: Nam tử áo trắng




Cơ gia.

Sâu bên trong sơn mạch, nơi hsg mở ra, tu sĩ khắp nơi tất cả đều đứng thẳng trên không trung, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn tới Trấn Long trân đầy vẻ phức tạp. Dù sao Tiêu Thần xuất thủ lúc đầu, đồng thời tự nguyện lưu lại sau cùng mới có thể giúp bọn họ an toàn thoát thân.

Nhưng giờ phút này cũng có mấy người không bao hàm trong đó.

Cơ Lạc Vũ đứng trong hàng ngũ tu sĩ Cơ gia khẽ cúi đầu để tránh vẻ lạnh lùng trong đôi mắt hắn,

- Bảy ngày đã qua, Lưu Vân mặc dù có thần thông to lớn bằng trời cũng khó thoát khỏi sự giết chóc của toàn bộ Huyền Sát thú mà hình thần câu diệt. Cơ Tịch Nguyệt sư tỷ tất nhiên là của ta!

Sắc mặt Khô Sinh Tử bình tĩnh, ánh mắt đạm mạc, khóe miệng mơ hồ nhếch lên lộ vẻ lạnh lùng, nội tình bên trong hsg thế nào hắn là người hiểu rõ nhất, Lưu Vân kia một thân một mình rơi vào vòng vây của Huyền Sát thú tất nhiên làm sao có thể sống sót được chứ.

- Hừ! Dám can đảm làm khó lão phu, vậy thì hãy chuẩn bị mà bị giết chết đi.

Lợi dụng thây khô ngăn cản Tiêu Thần, mượn Huyền Sát thú giết bỏ, tất cả đều gọn gàng không có nửa điểm sơ xuất. Mới nghĩ đến đó, khuôn mặt Khô Sinh Tử đã hiện lên vẻ đắc ý, nhưng cũng rất nhanh bị che dấu đi.

Cơ gia gia chủ Cơ Thiện giờ phút này tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Thời điểm đã tới, bảy ngày đã qua, chư vị đạo hữu hãy tiến lên đây, chúng ta cùng mở lại Trấn Long trận.

Nói xong, đầu sỏ thế lực khắp nơi đều tiến lên, theo thứ tự là Vô Cực Tử, Vô Tinh đạo nhân, nữ tu Bách Chiến Minh, Mục Động Huyền, Bách Quỷ đạo nhân, vẻ mặt tất cả đều không chút thay đổi khiến người ta khó nhận biết đang nghĩ gì.

- Ra tay!

Cơ Thiện quát khẽ, sáu người đồng thời lật tay lấy ra lệnh phù mở trận, giơ tay ném ra biến thành các cột sáng đủ loại màu sắc tiến vào không gian bên trong. Cùng với sự đi vào của cột sáng, không gian bên trong Trấn Long trận nhất thời hiện ra, đồng thời một cái khe rộng trăm trượng hiện ra.

- Trấn Long trận mở ra, nhưng chỉ duy trì một khắc thời gian, nếu như Lưu Vân đạo hữu vẫn không có xuất hiện thì chắc chắn đã ngã xuống trong đó. Vậy coi như chuyện hsg lần này coi như kết thúc.

Cơ Thiện trầm giọng mở miệng, mọi người đều khẽ gật đầu, ánh mắt hướng vào cái khe Trấn Long trận mà nhìn, nhưng trong lòng thì lắc đầu không dứt, hiển nhiên đối với việc Tiêu Thần còn sống không có một chút hy vọng.

Thời gian trôi qua từng chút một, Trấn Long trận vẫn như cũ không có chút biến hóa, trong mắt Huyền Thanh tử lộ vẻ lo lắng, chẳng lẽ Lưu Vân đạo hữu thật sự đã ngã xuống bên trong Huyền Sát Giới?

Sắc mặt Tường Vân lão tổ khó coi, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, lần này đối với tu vi Tiêu Thần cực kỳ rõ rang, kẻ từng dùng một đạo thần thông mà giết chết tu sĩ Bất Trụy làm sao có thể vẫn lạc bên trong hsg chứ.

Trong lòng Cơ Lạc Vũ càng thêm hưng phấn, mặc dù trong lòng hắn tin chắc Tiêu Thần phải chết nhưng giờ đây khi xác định chuyện này, hắn vẫn không thể nén được cảm giác mừng như điên trong lòng mà thân thể khẽ run lên.

Trong lòng Khô Sinh Tử cười lạnh, khóe miệng nhếch lên biểu lộ vẻ đắc ý.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã trôi qua một khắc, nếu như Tiêu Thần không thể đi ra ngoài thì sẽ vĩnh viễn bị phong ấn bên trong hsg đó. Lần tiếp theo mở ra chính là lúc hsg bộc phát lần nữa, chuyện đó ít nhất cũng phải ngàn năm sau.

Cơ Thiện khẽ lắc đầu thấp giọng nói:

- Xem ra lần này Lưu Vân đạo hữu thật sự đã vẫn lạc bên trong hsg rồi. Nếu đã như vậy ta liền trở về đại điện Cơ gia, dựa theo việc săn giết Huyền Sát thú mà đạt được trọng thưởng của Cơ gia.

Nói xong, người này hướng về cái khe Trấn Long trận nhìn lại lần nữa. Một khắc thời gian trôi qua, trận pháp đã bắt đầu chậm dãi vận chuyển co rút lại cái khe. Lần này, trong lòng mọi người âm thầm thở dài, nhưng chẳng biết tại sao chỉ trong một chớp mắt mọi người quay lưng đang muốn quay trở lại Cơ gia thì có một đạo độn quang lóe sáng.

Chính là một âm thanh trong trẻo phát ra từ Trấn Long trận truyền ra, truyện được dịch tại 4vn.eu

- Kẻ ám hại ta còn chưa đền tội, Lưu Vân ta làm sao có thể vẫn lạc.

Thanh âm bình thản truyền ra nhất thời khiến cho tu sĩ nơi đây giật mình, ngẩng đầu lên liền bắt gặp một thân ảnh cao ngất từ trong cái khe của Trấn Long trận chậm dãi đi ra.

Người xuất hiện dĩ nhiên chính là Tiêu Thần. Sắc mặt hắn giờ phút này trắng bệch, áo bào màu xanh bị xẽ rách loang lổ. Sau một phen liều chết xông qua sự vậy giết của Huyền Sát thú mà vào được trong cái khe của Trấn Long trận thoát khỏi hsg trở lại không gian nơi ở Cơ gia. Giờ phút này vì bảy ngày liên tục không ngừng đánh giết, bên ngoài cơ thể tt tích lũy khí tức hung sát vô cùng nồng nặc, bốc lên tựa như mây đen, giống như một ma đầu giết ngươi không chớp mắt, trông cực kỳ kinh người.

Huyền Thanh Tử thấy rõ thân ảnh tt, trên mặt nhất thời lộ vẻ nhẹ nhàng, nắm đấm bên trong ống tay áo buông ra, mỉm cười gật đầu.

Trên mặt Tường Vân lão tổ lộ ra nụ cười, hắn cùng với tt giao hảo, bây giờ tt bình yên thoát thân dĩ nhiên trong lòng hắn cực kỳ vui mừng.

Sắc mặt Cơ Lạc Vũ nháy mắt âm trầm xuống, đáy mắt hiện hàn mang, trong lòng rống giận, “Làm sao có thể, tại sao hắn ở trong sự vây giết của Huyền Sát thú mà vẫn có thể sống đến hôm nay, nếu hắn hướng gia tộc cầu hôn, thì nhất đinh Tịch Nguyệt sư tỷ sẽ đáp ứng! Không! Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!”

Trong nháy mắt khi Khô Sinh Tử nghe được thanh âm này, trong lòng hắn liền nhảy dựng lên, đồng thời sinh ra một sự sợ hãi không thể khống chế được. Sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ thân ảnh tt khiến con mắt hắn không cầm được mà kịch liệt co rút lại.

- Không tốt, Lưu Vân này không biết có bao nhiêu thủ đoạn mà có thể sống sót được bên trong hsg kia. Nếu người này còn sống mà ra ngoài tất nhiên sẽ không thể nào bỏ qua cho ta, lấy thần thông thủ đoạn của hắn chỉ sợ ta không phải là địch thủ rồi, phải làm thế nào bây giờ?

Trên trán Khô Sinh tử trong nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thần sắc dao động không yên, chứng tỏ đang nhanh chóng suy nghĩ đối sách,

- Đúng rồi, ban đầu chỉ có ta cùng với Lưu Vân là ở trong hsg, chuyện phát sinh không ai biết được, chỉ cần lão phu tự nhận mình trong sạch thì chỉ một miệng của Lưu Vân cũng không thể làm gì lão phu! Đúng, nhất định như vậy, hơn nữa Bách Quỷ lão tổ của Bắc Mang Tông ta còn ở đây, ta muốn xem ngươi có thể thoát thân ra ngoài nhưng có thể làm gì được ta?

Nghĩ đến đây, Khô Sinh Tử lập tức cảm thấy an lòng, đồng thời tự trấn định ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Tiêu Thần một bước bước ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn khắp tu sĩ các phương, giờ đây vừa nhìn đến Khô Sinh Tử thì ánh mắt dừng lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm, trong cơ thể bộc phát ra khí tức lành lạnh,

- Khô Sinh Tử đạo hữu, Lưu Vân đã bình yên từ trong hsg mà đi ra, không biết đạo hữu đã rửa đầu đợi tại hạ tới thu hay chưa?

Thanh âm bình thản, nhưng sát cơ trong đó cũng đủ khiến lòng ngươi hoàn toàn hoảng sợ.

Tu sĩ khắp nơi nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, chợt nhớ tới câu nói tt lúc trước: “Kẻ ám hại tại hạ còn chưa đền tội thì Lưu Vân làm sao có thể cam nguyện vẫn lạc.”. Hơn nữa, giờ phút này nói ra khiến đám tu sĩ nhất thời hiểu ra nhiều chuyện, ánh mắt quét tới hướng Khô Sinh Tử càng nhiều thêm vẻ lạnh lùng mỉa mai.

Sắc mặt Khô Sinh Tử trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng nhưng vẫn ra vẻ trấn định nói:

- Lưu Vân đạo hữu có thể an toàn thoát thân, lão phu trong lòng cực kỳ cao hứng. Nhưng giờ đây, đạo hữu nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ là hướng tới khiêu khích Bắc Mang tông ta. Tại hạ mặc dù tự nhận không có mười phần đánh bại đạo hữu, nhưng hiện tại có Bách Quỷ lão tổ ở đây, đạo hữu nên tự biết thân phận để tránh trêu chọc vào phiền toái.

Thanh âm âm hàn, cũng rất có ý cảnh cáo. Khô Sinh Tử này lòng mang hy vọng tt vì kiêng kỵ thực lực Bắc Mang tông mà không dám trả thù, đem chuyện ngày đó ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng điều đó chẳng qua là sự hy vọng của hắn mà thôi!

tt nghe vậy liền cười một tiếng lạnh lùng, lạnh giọng nói:

- Sao vậy, Khô Sinh Tử đạo hữu sợ chuyện ngày đó bị các vị đạo hữu nơi đây biết được, trước mắt muốn mượn thế lực tông môn mà mạnh mẽ áp bách Lưu Vân phải ngậm bồ hòn sao?

Cơ Thiện cau mày, ánh mắt nhìn tt tràn đầy vẻ phức tạp, sau khi hơi chần chờ, trầm giọng nói:

- Lưu Vân đạo hữu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ngươi hãy nói ra tất cả, nếu nói thật lão phu tất nhiên sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho ngươi.

Tu sĩ Cơ gia lần này nhờ đại ân của tt, hơn nữa Cơ Nguyệt Vũ đối với cả Cơ gia mà nói lại càng trọng yếu vô cùng, cũng chính bởi vậy nên Cơ Thiện mới nói sẽ ra mặt, cũng là muốn đem chuyện này mà trả ơn tt món nợ nhân tình kia.

- Cơ Thiện đạo hữu nói không sai, Lưu Vân đạo hữu nếu không ngại có thể đem chuyện nói rõ, nếu là có thể mang chứng cứ ra, lão phu cũng sẽ vì ngươi đứng ra làm chủ.

Vô Cực Tử ánh mắt lóe lê, giờ đây nhẹ nhàng tiến lên nhàn nhạt nói.

Hai đại đầu thế lực trước sau tỏ thái độ, nhất thời khiến sắc mặt Bách Quỷ đạo nhân của Bắc Mang tông khẽ thay đổi, ánh mắt không tự chủ được mà hạ xuống. Về phần Khô Sinh Tử, trong mắt lại càng biểu lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Tiêu Thần nghe vậy liền kính cẩn thi lễ, nói:

- Đa tạ Cơ gia chủ, Vô Cực tử hai vị tiền bối chủ trì công đạo.

Lập tức tt cũng không giấu giếm chút nào mà đem chuyện ngày đó phát sinh bên trong hsg nói rõ một lần, cả chuyện Khô Sinh tử vì để cứu bản thân mà giết hại tính mạng tu sĩ khác tất tất đều nói ra.

- Chuyện chính là như vậy, Khô Sinh Tử này làm như vậy thật đáng chết, kính xin hai vị tiền bối mình xét.

Tiêu Thần nói xong, kính cẩn thi lễ, ánh mắt nhìn về phía Khô Sinh Tử bùng lên sát cơ không chút nào che dấu.

Nhưng chưa đợi Cơ Thiện, Vô Cực tử mở miệng thì Bách Quỷ đạo nhân của Bắc Mang tong đã mở miệng lạnh giọng nói:

- Hay, một mẩu chuyện xưa đặc sắc, Lưu Vân đạo hữu nói đệ tử Bắc Mang tông Khô Sinh Tử đáng giết, không biết đạo hữu có chứng cớ gì chứng mình lời nói đạo hữu là thật, nếu là chỉ bằng lời nói mà không có bằng chứng chứng minh lời nói đó là sự thật thì chính là bôi nhọ danh tiếng của Bắc Mang tông ta, lúc đó đừng trách lão phu hạ thủ vô tình, dĩ nhiên sẽ khiến ngươi phải trả giá thỏa đáng.

Bách Quỷ đạo nhân mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tt, sát cơ hoàn toàn hiển lộ. Chuyện ngày đó hắn đã sớm biết được, vốn tưởng rằng Lưu Vân phải chết, chỉ là không nghĩ đến hắn lại có thể bình yên mà thoát khỏi đó. Nhưng dù vậy thì có thể làm thế nào đây, có hắn ở đây, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn Khô Sinh tử bị người ta giết hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.