Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 4: Ranh giới giữa Thiên tài & Kẻ ngốc thật ra rất mong manh




Hỏa Thiên Ngạo tự tin như thế tất nhiên cũng có lý do của gã, ở gia tộc gã đã có một thiên tài xuất chúng là Hỏa Viêm, nay lại còn có thêm muội muội Hỏa Vũ Sa cũng bỗng dưng nổi danh, hoàn toàn có thể so sánh cùng với Hỏa Viêm, hơn nữa trong lớp trẻ gia tộc không thiếu người kiệt xuất, cuộc tỷ thí này bọn hắn thắng chắc rồi.

“Hừ, ta đây mỏi mắt mong chờ!” Bắc Ảnh Lạc gương mặt lên, ngón tay vuốt nhẹ chòm râu dài, nhìn về phía Dạ Nhược Ly, xoẹt qua tia vui vẻ nồng đượm. Gia tộc kia có Hỏa Viêm và Hỏa Vũ Sa thì như thế nào? Gia tộc Bắc Ảnh cũng có chiêu bài riêng đấy, hơn nữa trong tay Nhược Ly còn một đám người trẻ tuổi thiên tài, trận chiến này có thể thắng dễ dàng rồi, đợi một chút nữa có khi gia tộc bên kia khóc không ra nước mắt cho xem.

Võ đài đã sớm bố trí xong, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng lại.

“Các vị đã đến đông đủ rồi, vậy tỷ thí cũng nên bắt đầu đi thôi, bên gia tộc tương trợ là Hỏa Anh Nhiên, không biết bên gia tộc Bắc Ảnh ai sẽ là người lên đầu tiên?” Ánh mắt kiêu ngạo của Hỏa Thiên Ngạo liếc nhìn Bắc Ảnh Lạc, đôi lông mày lộ ra sự kiêu căng nồng đượm, tựa hồ như trong mắt gã Bắc Ảnh Lạc bất quá chỉ là một con kiến.

Bắc Ảnh Lạc biết gã luôn nhìn người bằng con mắt này nên cũng không thèm so đo với gã, tươi cười nhìn Dạ Nhược Ly nói ra: “Tôn nữ bảo bối, sự tình này giao lại cho cháu vậy, cháu đừng để lão gia gia nhà người ta thất vọng nha.”

Im lặng quan sát, Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài: “Lão nhân gia lại trốn tránh trách nhiệm, Dạ Phong ngươi đi đi, ta dạy ngươi cách thu liễm khí tức đã học xong chưa? Trong cuộc tý thí này không cho phép bộc lộ thực lực, như thế mới làm lòng người chấn động được.”

Hàn mang trong mắt xoẹt qua, nàng nở nụ cười lạnh nói tiếp: “Ta sẽ để bên kia từ từ thưởng thức, để bọn hắn biết rõ đắc tội với ta sẽ phải trả giá như thế nào, chỉ bằng những người này mà muốn chia rẽ cha mẹ ta sao?”

Nghe thấy thiếu nữ lên tiếng, mọi người không khỏi run lên, đồng thời trong lòng thầm thương cảm cho gia tộc tương trợ.

“Vâng chủ tử, Dạ Phong đi đây.” Hai tay Dạ Phong cầm kiếm, ôm quyền đáp, chợt xoay người đi rất nhanh mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất rồi nhảy lên võ đài, sau đó con ngươi đen như mực nhìn chăm chú vào người trước mặt, khẽ dương khóe môi: “Dưới thân kiếm của Dạ Phong ta không lưu quỷ vô danh cho nên ngươi xưng tên ra đi.”

Đối diện với hắn là một nam nhân cũng được xem là anh tuấn, tuổi chừng hai năm, lúc này đầy kiêu căng nhìn Dạ Phong: “Ta không muốn xưng tên với người sắp chết, tốt nhất là ngươi đi hỏi Diêm Vương đi.”

Vừa mới bắt đầu cuộc tỷ thí hai người đã bộc lộ rõ địch ý, hiển nhiên nếu không dồn đối phương vào tử địa (chỗ chết) tuyệt không bỏ qua.

“Ha ha, cái này là thiên tài của gia tộc Bắc Ảnh?” Hỏa Thiên Ngạo cười to hai tiếng, khinh thường: “Hắn thoạt nhìn chừng mười bảy, mười tám tuổi a? hơn nữa lại là thân hình đơn bạc, bề ngoài mảnh mai như thế chỉ sợ một quyền của Hỏa Anh Nhiên cũng có thể đánh bay được hắn.”

Nhếch miệng, Bắc Ảnh Lạc không cho là đúng, mắt nhìn gã một cái: “Thì ra đường đường là gia chủ của gia tộc tương trợ cũng trông mặt mà bắt hình dong, ngươi làm sao biết rõ hắn không được?”

“Hừ,” lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh, Hỏa Thiên Ngạo đảo mắt quanh một vòng, âm hiểm nói: “Như vậy đi, chúng ta đặt cược đi, hôm nay hai phe trên võ đài chiến đấu cho phép thương vong, một khi có thương vong tuyệt sẽ không truy cứu trách nhiệm, như thế nào?”

“Cái này…” Bắc Ảnh Lạc nhíu mày, ra vẻ khó xử, kỳ thật trong lòng hắn cười trộm không dứt, hắn quả thật cầu còn không được ấy chứ.

“Như thế nào? Chẳng lẽ Bắc Ảnh gia chủ không dám đáp ứng sao? Có phải ngươi cũng tự biết gia tộc Bắc Ảnh các ngươi sẽ thua thê thảm nên không dám? Cũng phải, chỉ bằng người của gia tộc Bắc Ảnh các ngươi sao có thể nuôi dưỡng được thiên tài cơ chứ, ha ha…”

“Phanh!” Bắc Ảnh Lạc vỗ án thật mạnh, gân xanh bên thái dương co rút không thôi, cực kì tức giận nói: “Hỏa Thiên Ngạo, lão cẩu ngươi nói dám nói người của gia tộc Bắc Ảnh như thế? Hừ, ta đây sẽ cho ngươi biết rốt cuộc là ai không bằng ai! Không phải là tỷ thí cho phép có thương vong thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người cơ chứ, được, bổn gia chủ đáp ứng ngươi.”

“Bắc Ảnh gia chủ nói là phải giữ lời đấy nhé!” Con mắt xoẹt qua tia âm lãnh, Hỏa Thiên Ngạo cười đến ti tiện, gã dường như chắc chắn đám người trẻ tuổi của gia tộc Bắc Ảnh chết hết, vậy thì trăm năm sau gia tộc Bắc Ảnh nhất định không ngóc đầu lên nổi.

Lúc đó, thế cục của hai gia tộc sẽ được đánh vỡ.

Lúc này trên võ đài, Dạ Phong đầy ý cười đứng trước mặt Hỏa Anh Nhiên, ngũ quan xinh xắn dưới ánh mặt trời lại có thể dễ dàng đoạt lấy hồn phách người khác, ngay trong nháy mắt hắn đã hấp dẫn không ít ánh nhìn, đám người kia hung hăng nuốt nước bọt, hận không thể ngay lập tức bổ nhào vào hắn.

“Ngươi xuất chiêu trước đi!” Hỏa Anh Nhiên cao ngạo ngẩng cao đầu, thật là bộ dạng không ai bì nổi.

“Đây chính là lời ngươi nói đấy.” Dạ Phong vân vê quyền sát chưởng, âm hiểm cười tiến về phía Hỏa Anh Nhiên: “Lúc đó ngươi cũng không có cơ hội động thủ cũng đừng hối hận, Dạ Phong ta không thích cự tuyệt ý tốt của người khác cho nên…”

Con mắt lóe lên tia lạnh lẽo, Dạ Phong trực tiếp tung chân mạnh như gió lốc đánh tới, Hỏa Anh Nhiên hiển nhiên không phản ứng lại tốc độ của hắn, đợi y hoàn hồn lại dĩ nhiên không kịp nữa rồi, vội vàng đưa tay ra đỡ. Cú đá mãnh liệt đá vào cánh tay y, Hỏa Anh Nhiên chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều tê rần, thân thể nhanh chóng bay ra khỏi võ đài, trùng trùng điệp điệp rơi vào đám người dưới võ đài.

Yên lặng, dị thường yên lặng…

Bất luận là nam nữ già trẻ, ánh mắt đều nhìn về phía võ đài nơi mỹ thiếu niên đang đứng đón gió đều khiếp sợ há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.

Không nghĩ tới thân hình đơn bạc mỏng manh như thế khi đánh nhau lại bưu hãn như vậy, một cước trực tiếp đá bay đối phương? Xem bộ dạng thống khổ của Hỏa Anh Nhiên, một cước đá bay này đoán chừng chưa từng thu lực, chỉ sợ cánh tay y bị phế rồi.

Lúc nào gia tộc Bắc Ảnh lại có thiên tài kiệt xuất như vậy? Tại sao bên gia tộc tương trợ lại không có chút tin tức nào?

“Ha ha, gia chủ tương trợ, ta đã sớm nói rồi, gia tộc Bắc Ảnh không chừng là người thắng sau cùng đấy.” Nhẹ vuốt vuốt chòm râu, Bắc Ảnh Lạc vô cùng đắc ý, mặt mo tràn đầy ý cười hiển nhiên tâm trạng đang rất tốt.

Nắm chặt nắm đấm, Hỏa Thiên Ngạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trầm xuống: “Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, Hỏa Anh Nhiên cũng không phải thiên tài kiệt xuất gì, người kế tiếp mới đích thực là thiên tài, Hỏa Ảnh, ngươi lên đi.”

“Vâng, gia chủ!” Nam tử tên Hỏa Ảnh ôm quyền nhẹ, phủi phủi tay áo, thả người nhảy lên võ đài, bá khí đảo quanh mọi người trong gia tộc Bắc Ảnh: “Trận này là Hỏa Ảnh ta xuất chiến, không biết đám người các ngươi ai dám lên chiến?”

Nghe vậy, mọi người liếc mắt nhìn nam tử trên võ đài, sau đó ghé tai thì thầm thảo luận.

“Hỏa Ảnh, hắn chính là Hỏa Ảnh của gia tộc tương trợ sao? Nghe nói bên gia tộc tương trợ còn có hai người có thực lực gần với Hỏa Viêm và Hỏa Vũ Sa là Hỏa Ảnh và Hoả Doanh Doanh, đều là hai mươi hai tuổi đột phá đến Địa huyền sư.”

“Đúng vậy a, hôm nay bọn hắn đều tròn hai mươi sáu tuổi, đoán chừng thực lực còn cao hơn nữa.”

“Đúng vậy, Hỏa Ảnh không phải Hỏa Anh Nhiên, thực lực của Hỏa Ảnh so với Hỏa Anh Nhiên không biết lớn hơn bao nhiêu lần, gia tộc Bắc Ảnh có thể thắng sao?”

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy bóng dáng phiêu nhiên trên võ đài đều có cảm giác e sợ, hơn nữa cho dù là Hỏa Ảnh hay Hỏa Doanh Doanh đều sử dụng thủ đoạn ngoan độc làm cho người khác tức chết, người chết trong tay bọn hắn nhiều vô số, chỉ sợ lần này gia tộc Bắc Ảnh phải thua rồi.

Nhìn thấy đệ tử gia tộc Bắc Ảnh lộ vẻ sợ hãi, Hỏa Thiên Ngạo cười đắc ý, điều gã muốn chính là như vậy, tốt nhất là tất cả đệ tử của gia tộc Bắc Ảnh đều mất hết ý chí chiến đấu.

“Long Phi Thanh,” Dạ Nhược Ly liếc nhìn Hỏa Ảnh, cười lạnh: “Đến phiên ngươi lên rồi đấy, để bọn hắn biết rõ như thế nào gọi là thực lực.”

“Vâng, chủ tử,” Ôm quyền, trong ánh mắt chú ý của mọi người hắn thong thả nhảy lên võ đài, rồi lạnh nhạt ngạo nghễ đứng ở giữa võ đài, mặt không biểu tình nhìn người đối diện, mắt đen vẫn còn tia hung ác như dã thú, phảng phất như muốn xé đối phương thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Chẳng biết tại sao khi thấy ánh mắt của Long Phi Thanh, Hỏa Ảnh lại có cảm giác như dã thú đang nhìn, cái cảm giác này làm lệ khí của y dần dần biến mất.

“Gia tộc Bắc Ảnh các ngươi thật sự không còn ai sao?” Nhìn thấy Long Phi Thanh nhảy lên võ đài, tâm tình Hỏa Thiên Ngạo không khỏi buông lỏng, mỉa mai nói: “Rõ ràng là một võ giả yếu đuối xuất chiến, ngươi còn muốn cho võ giả đấu với huyền giả? Ha ha, đây đúng là chuyện buồn cười nhất mà ta từng thấy qua.”

Lần này, Bắc Ảnh Lạc khó phản bác lại được, lông mày hơi nhướng lên, rồi lo lắng nhìn Dạ Nhược Ly. Sao lại để võ giả lên đấu chứ? Võ giả căn bản không phải là đối thủ của huyền giả thế nhưng lại làm như vậy nhất định là có lý do gì đây, huống chi nếu có thua cũng xem như hòa ván này.

Suy nghĩ thông suốt, tâm Bắc Ảnh Lạc từ từ thả lỏng, nhìn chăm chú vào võ đài, hy vọng nam nhân kia có thể đem đến thắng lợi, mặc dù hắn biết rõ điều này không có khả năng…

“Võ giả? Là võ giả sao?”

“Đúng vậy, xác thực là võ giả, ta không nhìn ra cấp bậc, cũng không cảm nhận được huyền khí chấn động xung quanh hắn, nếu không có huyền khí bao bọc thì chỉ có hai khả năng, một là phế vật, còn lại chính là võ giả, có thể đứng trên võ đài hiển nhiên không phải là phế vật rồi.”

“Tại sao lại để cho võ gia lên thi đấu cơ chứ? Cái này rõ ràng là muốn nhận thua mà.”

Âm thanh nghị luận theo gió lan truyền đi khắp nơi, Dạ Nhược Ly bình tĩnh uống trà, bình ổn như núi thái sơn, cũng không có biểu lộ gì.

Nghe thấy lời nghị luận phía dưới, Hỏa Ảnh chậm rãi hoàn hồn, trong lòng có tia tức giận, sao bản thân lại bị một tên võ giả hù cho sợ hãi? Là do Huyền thú hắn thường xuyên chém giết sao? Nhưng xuất phát từ lễ nghĩa, Hỏa Ảnh thu lại lệ khí, vươn tay về phía Long Phi Thanh: “Ta là người của gia tộc tương trợ…”

“Xoạt!”

Không chờ Hỏa Ảnh nói xong, Long Phi Thanh đã rút kiếm ra, hàn kiếm lập lòe ánh sáng cực nhanh đánh về phía Hỏa Ảnh, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn, tựa hồ như muốn dồn Hỏa Ảnh vào tử địa.

Rùng mình, Hỏa Ảnh vội vàng nghiêng người tránh, mũi kiếm xoẹt qua gò má, máu tươi lập tức chảy ra đặc biệt kinh người, gương mặt vặn vẹo, hung ác nhìn Long Phi Thanh: “Ngươi muốn chết? Lại đánh lén ra, ta sẽ cho ngươi biết đắc tội với Hỏa Ảnh ta sẽ có kết cục như thế nào.”

Nghe vậy, mọi người đều hiểu ra thì ra hắn đánh lén đối thủ, bọn hắn đều biết đường đường là Hỏa Ảnh sao lại không đối phó được với một tên võ giả?

Lãnh đạm liếc mắt nhìn Hỏa Ảnh, Long Phi Thanh lại tung chiêu, dùng thực lực chứng minh hắn có nhờ vào đánh lén mà chiến thắng hay không.

Vì vậy, kế tiếp chính là đối phương một mình chịu trận, đương nhiên người chịu trận không phải Hỏa Ảnh thì là ai nữa cơ chứ…

Mọi người mở to hai con mắt nhìn chăm chú, không thể tin được, bọn hắn hiển nhiên nghĩ rằng Hỏa Ảnh phải đánh cho tên võ giả kia thừa sống thiếu chết chứ, nhưng tình thế sao lại hoàn toàn ngược lại? Có phải nhầm lẫn ở chỗ nào rồi không? Đây không thể là sự thật được.

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!” Hỏa Thiên Ngạo đột ngột đứng lên, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Phi Thanh: “Hắn chẳng qua chỉ là một võ giả, võ giả sao có thể có được kiếm pháp quỷ quyệt như vậy? Ta không tin, tất cả đều là giả!”

“Ha ha!” Bắc Ảnh Lạc cười to hết cỡ, vui vẻ nhìn Hỏa Thiên Ngạo: “Gia chủ tương trợ, chuyện này không thể không tin, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn nhận thua đi, miễn cho tổn thất thiên tài, đây chính là mất cả chì lẫn chài đấy, ha ha…”

“Hừ!” Phất tay áo, Hỏa Thiên Ngạo ngồi xuống, trong mắt có tia lửa, nói: “Gia tộc ta xuất ra năm thiên tài, mới đấu có hai hiệp, ta không tin gia tộc Bắc Ảnh các ngươi nhiều thiên tài hơn gia tộc ta!”

Nhìn chăm chú lên võ đài, Dạ Nhược Ly nhấp một ngụm trà, sau đó một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt nàng, nước trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã phun hết ra ngoài, trực tiếp dính vào người yêu nghiệt trước mặt.

“Yêu nghiệt, ta cảnh cáo ngươi, đừng thân cận với ta.” Lau nước còn dính trên khóe môi, Dạ Nhược Ly tức giận nói.

Cung Vô Y ai oán nhìn Dạ Nhược Ly, nhìn nét mặt của hắn, người không biết chuyện sẽ tưởng nàng bắt nạt phu quân của mình.

“Tiểu Dạ, chúng ta có thể tính là hôn gián tiếp không?” Cung Vô Y liếm láp nước dính trên mặt, môi đỏ cong lên, nở nụ cười khuynh nước khuynh thành: “Mùi vị không tệ, nàng phun thêm chút nữa đi.”

Thần sắc tối sầm, Dạ Nhược Ly im lặng nhìn Cung Vô Y, nàng biết tên yêu nghiệt này rất thích sạch sẽ, lúc này bị phun dính đầy người như thế cũng không tức giận. Hơn nữa nửa tháng nay hắn làm bạn với Tiểu Phong nhi, thường xuyên phải dính bụi đất nhưng không hề bỏ cuộc.

Suy nghĩ một hồi, tâm Dạ Nhược Ly mềm ra, cho dù thế nào Cung Vô Y đối với nàng và người nhà của nàng không hề tồi chút nào, nàng cũng không phải ghét bỏ gì hắn, nếu không phải hắn theo đuổi gắt gao thì nàng sẽ không trốn tránh như vậy, bây giờ nghĩ lại nàng thật sự có chút quá đáng.

“Đây là khăn tay, cho ngươi, ngươi lau người đi.” Dạ Nhược Ly vươn tay, một chiếc khăn tay trắng muốt rơi vào tay Cung Vô Y, sau đó ánh mắt nàng lập tức nhìn lên võ đài. Cầm khăn tay trong tay, Cung Vô Y kích động không thôi, cũng mặc kệ nước dính đầy mặt, vội vàng đem khăn tay cất đi giống hệt như đang cất giấu bảo vật, xong xuôi ngẩng đầu lên, mắt phượng chứa đầy ý cười, dung nhan tuấn mỹ có tia vui vẻ nồng đượm.

Những cố gắng của ngày qua rốt cuộc cũng có hiệu quả rồi, ngày nào hắn cũng chơi với tiểu tử Bắc Ảnh Phong kia quả thật không uổng công chút nào.

“Oanh!”

Cùng lúc đó, Long Phi thanh rút trọng kiếm sau lưng ta, đột nhiên đánh vào đầu Hỏa Ảnh, nhất thời đầu bị đập vỡ toang, Hỏa Ảnh ngã xuống mặt đất biến thành một bãi thịt vô cùng khủng bố, tất cả mọi người đều không tránh được một trận nôn mửa.

“Chơi chán rồi, ngươi nên chết đi thôi!” Lạnh lùng liếc mắt nhìn Hỏa Ảnh dưới đất, Long Phi Thanh không chút biểu tình nói ra. Để Hỏa Ảnh sống lâu như vậy bởi vì hắn muốn chơi mà thôi, một khi đã chơi chán rồi tất nhiên ngày chết của y cũng phải đến…

Mọi người không nhịn được phóng mắt nhìn Long Phi Thanh, nhìn thấy hắn đánh nhau không chút lưu tình đột nhiên ai cũng rùng mình, từ nay trở về sau Long Phi Thanh hiển nhiên trở thành nhân vật không nên chọc vào nhất, bọn hắn cũng không muốn trở thành bánh thịt dưới thanh kiếm kia đâu.

Nắm chặt nắm đấm, sắc mặt Hỏa Thiên Ngạo tái nhợt, gã không thèm liếc mắt nhìn lão gia hỏa đang cười tươi vui vẻ bên cạnh, nghiêm nghị phân phó: “Hỏa Doanh Doanh, ngươi lên đi, nhớ kỹ, trận này chỉ được thắng, không thể thua, ngươi nghe rõ chưa?”

Vừa dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi tiến lên, eo thon nhỏ gọn giống như rắn nhẹ uốn éo, nụ cười gian mị thái: “Vâng, gia chủ, Doanh Doanh nhất định sẽ không để gia chủ thất vọng. trận chiến này Doanh Doanh tuyệt đối sẽ thắng, gia chủ cứ chờ tin tốt của Doanh Doanh.”

Nếu như đối thủ là nữ tử thì ả sẽ đem nàng kia chém thành tám khúc cho chó ăn, nếu như là nam nhân thì dễ xử lý rồi, ả không tin trên đời này lại có nam nhân cưỡng lại được mị công của ả, lúc đó chiến thắng quá dễ dàng rồi.

“Yêu nghiệt, trận này ngươi lên, thế nào?” Dạ Nhược Ly sờ cằm, trong đáy mắt có tia sáng khác thường, giống như cười mà như không cười nói ra.

“Nữ nhân, nàng nói gì?” Nghe vậy Cung Vô Y nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ chán ghét, rõ ràng nhìn Hỏa Doanh Doanh chính là vũ nhục ánh mắt của hắn: “Nàng muốn ta đấu với nữ nhân buồn nôn kia? Không được, ta tuyệt đối không muốn nhìn ả ta thêm một lần nào nữa, nếu không không khống chế sẽ nôn ra mất.”

Lông mày nhíu lại, Dạ Nhược Ly liếc nhìn Cung Vô Y: “Như thế nào? Ngươi không muốn? Không muốn cũng không sao, ta không miễn cưỡng ngươi.”

Nghe giọng nói đầy bất mãn của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y quyết định ngay lập tức, tươi cười nói: “Tiểu Dạ, nàng nghe lầm rồi, sao ta lại không muốn cơ chứ? Chỉ cần Tiểu Dạ muốn cho dù đối diện với loại nữ nhân buồn nôn đó bổn vương nhất định không cự tuyệt.”

Dứt lời, thả người bay lên, giẫm lên đầu đám người, mượn sức đứng lên võ đài.

Bộ xiêm y màu đỏ có chút tùy tiện, thân hình thon dài, dung nhan tuấn mỹ ở nhân gian hiếm gặp, toàn thân hắn tản mát ra một luồng khí cuồng thế, nam nhân hoàn mỹ như vậy tuyệt đối không phải là con người, nói hắn là nam nhân yêu nghiệt mê hoặc lòng người cũng không đủ.

Nếu như có thể làm bạn đời với nam nhân như vậy, trở thành vợ hắn thì hạnh phúc đến cỡ nào?

Chúng nữ của hai bên gia tộc đều biến mắt thành trái tim, tập trung khóa chặt lên người Cung Vô Y, không rời đi dù chỉ là chớp mắt.

Hỏa Doanh Doanh nhìn người nhảy lên võ đài, tâm như nai con nhảy dựng lên, ả đã từng gặp qua không ít nam nhân nhưng dung mạo cùng khí thế đều không bằng một phần mười người trước mặt. Giờ phút này, ả hiển nhiên đã quên mất nhiệm vụ Hỏa Thiên Ngạo giao cho, trong đầu chỉ nghĩ cách biến nam nhân này thành của mình.

Quản khỉ gió cái gì gia tộc, cái gì tỷ thí, nếu có thể làm vợ nam nhân này quả thật không uổng phí một kiếp này rồi. Ả tuyệt đối tin tưởng, trên đời này không có nam nhân nào có thể chống lại mị công của ả, bởi vì chỉ cần là nam nhân sẽ có sắc dục nguyên thủy nhất, nếu đã có tất nhiên sẽ bị mị công mê hoặc, sẽ trở thành nô lệ của ả. Ả đã từng dùng mị công này mê hoặc vô số nam nhân, trong đó không ít người có thực lực cao cường, lần này cũng không ngoại lệ.

Tựa hồ như đã thấy chính mình và nam nhân yêu nghiệt trước mặt song túc song tê, gương mặt ả đỏ lên, mị thái tràn ngập đôi mắt, hướng về Cung Vô Y quăng sức quyến rũ: “Vị công tử này chẳng lẽ nhẫn tâm đánh nhau với ta sao? Công tử ưu tú như vậy nhất định sẽ làm ta bị thương…”

Nhưng mà Cung Vô Y bất vi sở động, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Hỏa Doanh Doanh, mọi người nhìn vào không biết có bao nhiêu nực cười.

Cắn chặt môi phấn nộn, Hỏa Doanh Doanh nhẹ nhàng bước tới chỗ Cung Vô Y, mắt cười vô cùng quyến rũ, giọng điệu câu hồn đoạt phách: “Công tử, vì sao chàng không nhìn Doanh Doanh? Chẳng lẽ là chờ Doanh Doanh chủ động tiến tới? Doanh Doanh thỏa mãn công tử như thế nào đây?”

Lời vừa nói xong, ả đã bước đến bên cạnh Cung Vô Y “Ai nha” yêu kiều kêu một tiếng, thân thể mềm mại mềm nhũn, lảo đảo như sắp ngã vào lòng Cung Vô Y…

Trong lúc sắp ngã xuống, khỏe môi ả thoáng nở nụ cười đắc ý, hắn chắc chắn sẽ bị mị công của ả mê hoặc, không có nam nhân nào ôm thân thể mềm mại nhuyễn hương mà không có ý định xấu xa, huống chi ả còn là huyền giả luyện mị công, không một ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ả.

Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trầm xuống, như bão táp mưa giông, Cung Vô Y bay lên tung một cước, đạp thật mạnh vào người ả, lộ vẻ đầy chán ghét, không chút lưu tình nói: “Cút ngay cho bổn vương! Chỉ bằng ngươi mà muốn quyến rũ bổn vương? Thật có lỗi, bổn vương liếc mắt nhìn cũng thấy buồn nôn.”

“Phanh!”

Hỏa Doanh Doanh chật vật té xuống, cực kì tức giận, đôi mắt xinh đẹp hung ác nhìn Cung Vô Y: “Ta muốn giết ngươi!”

Vì cái gì? Vì cái gì mà mị công của ả không có tác dụng với hắn? Trên đời này căn bản không có nam nhân nào có thể khống chế được, nhất định là sai sót ở đâu đó. Bất quá nam nhân này khiến ả khó chịu, ả tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!

Trên võ đài, nam tử cao cao tại thượng lại làm người khác không khỏi sinh lòng kính ngưỡng, sau đó hắn bá đạo nói: “Giết bổn vương? Chỉ sợ ngươi không có tư cách này!”

Bò dậy từ trên mặt đất, trong mắt Hỏa Doanh Doanh có hàn ý cực mạnh, ả nhanh chóng rút kiếm đánh về phía Cung Vô Y, thề nhất định phải giết cho bằng được tên nam nhân này mới có thể rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay! Nếu không đối với công pháp mị công chính là chướng vật không thể vượt qua được.

Trong lúc Hỏa Doanh Doanh sắp đến gần Cung Vô Y, bước chân đột ngột dừng lại, toàn thân run rẩy, chậm rãi cúi đầu xuống thấy rõ ràng trên ngực ả có một thanh kiếm sáng ngời, lông mi khẽ run lên, ả nhìn Cung Vô Y, cười đắng chát: “Ngươi…Thật độc ác!”

Dứt lời, thân thể chậm rãi ngã vè sau, đôi mắt xinh đẹp vẫn trừng lớn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt…

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Cung vô Y, sau đó rùng mình một cái, ai có thể ngờ đối mặt với nữ tử xinh đẹp như Hỏa Doanh Doanh hắn cũng không chút thương hoa tiếc ngọc, xuống tay không chút lưu tình, sao có thể dễ dàng giết chết tiểu mỹ nhân như thế?

“Gia chủ tương trợ, ngươi đã hao tổn hai thiên tài rồi, ha ha…” Bắc Ảnh Lạc vui vẻ nói, tâm tình hắn đang cực kì tốt, lúc trước hắn cảm thấy tên Cung Vô T này thật không vừa mắt bỗng nhiên hôm nay phát hiện ra tiểu tử thúi này cũng không đáng ghét như vậy: “Bất quá, ngươi không phải còn hai thiên tài chưa xuất hiện sao? Ta cam đoan chỉ cần một người có thể thắng, ta chấp nhận thua, như thế nào?”

Nghe vậy, sắc mặt tái nhợt của Hỏa Thiên Ngạo dần tốt lên, cười lạnh một tiếng: “Bắc Ảnh gia chủ, đừng quên lời nói của ngươi, Hỏa Vũ Sa, cuộc tỷ thí của hai nhà để ngươi kết thúc vậy.”

Hỏa Vũ Sa đã là một Tinh Huyền sư cấp thấp, gia tộc Bắc Ảnh tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, cho nên trận chiến này bọn hắn thắng chắc rồi!

Áo đỏ tung bay, Hỏa Vũ Sa không chút biểu tình lướt qua Hỏa Thiên Ngạo, lạnh nhạt bước lên võ đài, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề liếc qua Dạ Nhược Ly một lần, thế nhưng giữa hai người lại có sự ăn ý vô cùng, Dạ Nhược Ly đã biết được quyết định của Hỏa Vũ Sa.

“Dạ Phi Linh, ngươi lên đi, yên tâm, cho dù như thế nào ngươi chiến thắng chắc chắn là ngươi!”

Kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, Dạ Phi Linh trầm mặc gật đầu, hắc y xoẹt qua bầu trời, bóng dáng đứng trước mặt Hỏa Vũ Sa.

“Bắc Ảnh gia chủ, gia tộc các ngươi nhất định không có Tinh Huyền sư rồi, ha ha, ta cho ngươi biết, Hỏa Vũ Sa sớm đã đạt đến Tinh Huyền sư, các ngươi thua chắc rồi!” Hỏa Thiên Ngạo cao ngạo nhìn Bắc Ảnh Lạc, nở nụ cười đắc ý, nhưng nghe thấy câu nói của Hỏa Vũ Sa, dáng vẻ tươi cười cứng đơ.

Nhàn nhạt nhìn Dạ Phi Linh, đôi môi đỏ mọng của Hỏa Vũ Sa hé mở, thanh âm cũng nhàn nhạt nhưng sức bùng nổ thật vang dội.

“Ta nhận thua.”

“Cái gì?” Hỏa Thiên Ngạo vội vàng nhảy dựng lên, nghiêm khắc nhìn Hỏa Vủ Sa, lạnh lùng nói: “Hỏa Vũ Sa, ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại một lần nữa cho ta nghe!”

“Ta nói ta nhận thua, chẳng lẽ ngươi bị điếc không nghe thấy sao?”

“Ầm ầm!”

Mọi người bị lời nói của nàng làm cho sững sờ, không giấu được vẻ kinh hãi.

Hỏa Vũ Sa nhận thua? Bọn hắn không nghe nhầm chứ? Với thực lực của nàng sao có thể không đánh thắng được nam tử trước mặt? Nàng nhận thua thật làm người ta khó hiểu nha.

“Hỏa Vũ Sa, ngươi muốn chết!” sắc mặt Hỏa Thiên Ngạo âm trầm đáng sợ, hung hăng phất tay áo, nói: “Hỏa Viêm, ngươi lên cho ta, nếu không thắng được trận chiến này, bổn gia nhất định sẽ cho huynh muội các ngươi nếm mùi lợi hại.”

Lúc này, Hỏa Viêm đã đứng bên cạnh Hỏa Vũ Sa, nhìn dung nhan già nua kia, lộ vẻ ngạo sắc: “Không cần, ta và tiểu muội đều có quyết định như nhau, trận chiến này chúng ta nhận thua, tuyệt không đấu.”

Nghe vậy toàn thân Hỏa Thiên Ngạo run lên, hai mắt bừng lửa giận: “Huynh muội các ngươi muốn tạo phản? Ta dùng thân phận gia chủ ra lệnh cho các ngươi, ngươi…”

“Ha ha,” Bắc Ảnh Lạc hả hê cười to, bon chen cơ hội nói: “Ta nói gia chủ tương trợ này, ngươi vẫn là nên buông tay đi, gia tộc ngươi trực tiếp nhận thua, ngươi cần gì phải cưỡng cầu? Cứ thuận theo tự nhiên đi a!”

Nắm chặt nắm đấm, Hỏa Thiên Ngạo khó nói thành lời, nhìn chằm chằm vào Bắc Ảnh Lạc, nếu ánh mắt có thể giết người đoán chừng Bắc Ảnh Lạc đã chết đến mấy chục lần.

“Thua, vậy mà đều thua.” Hỏa Doãn Na co quắp ngồi xuống, thân thể mềm mại khẽ run lên, tham luyến ánh mắt lưu luyến nhìn Bắc Ảnh Thần, mặc dù nam nhân này đã có người trong lòng lại không hề thương ả, nhưng ả không có cách nào nguyện ý buông tay, mặc dù hắn sẽ hận ả, ả cũng không hối hận.

“Cha, tỷ thí còn chưa kết thúc.” Nắm chặt đôi tay phấn nộn, sắc mặt Hỏa Doãn Na tái nhợt, tầm mắt nhìn Dạ Nhược Ly: “Ta nghe nói kế nữ của Bắc Ảnh công tử là thiên tài tuyệt thế, không biết những lời ấy có phải là thật? Ta muốn khiêu chiến, nếu như nàng thua thì gia tộc tương trợ sẽ chiến thắng.”

Ả cho rằng thiếu nữ gọi là thiên tài này chắc chắn là hữu danh vô thực, Hỏa Tề trưởng lão đã tự mình chứng thực, ả không tin ả chính là hồng phẩm thiên tài, còn nữ nhân này vì muốn trèo vào gia tộc Bắc Ảnh mà sử dụng thủ đoạn. Nếu không vừa rồi nàng chỉ ra lệnh mà không dám lên đấu. Cho nên nàng chính là phế vật.

Ả sẽ để cho người của gia tộc Bắc Ảnh biết rõ chân tướng, lúc đó Bắc Ảnh công tử sẽ không thể bảo vệ mẹ con nàng nữa.

Nhưng khi nghe lời Hỏa Doãn Na nói ra, mọi người đều nhìn bằng ánh mắt khinh thường, ả đã là nữ nhân gần 40 tuổi lại muốn khiêu chiến với thiếu nữ mới 18 tuổi, ả có biết xấu hổ hay không vậy? Tỷ thí không công bằng như thế, không cần nghĩ cũng biết thiếu nữ kia sẽ không đồng ý rồi.

Lập tức, mọi người lại nhìn về phía Dạ Nhược Ly, mà theo ánh mắt của mọi người thần sắc Dạ Nhược Ly trầm xuống, rất khó phát hiện ra lựa chọn của nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.