Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 20: Yêu đau khổ, không yêu là giày vò




- Alo, gì đây cô bé? Liên lạc sớm vậy? hehe.

- Anh còn cười đó sao, đang làm gì đấy? Rãnh không ạ?

- Đang học. Có gì không em? - Xạo tí cho hình tượng thêm sáng.

- Đi ăn với em được không?

- Giờ này á? Đi ăn, em có lộn không vậy? 2h chiều rồi đấy. - Nói thế chứ tim đập thình thịch.

- Ừ! Không lộn đâu, tóm lại có đi không để em chờ? - Ờ đi chớ, ngu sao không đi, cho dù ở đó có bọn thằng Quân úp sọt anh cũng đi.

- Ừm, nếu em đã có thiện chí vậy thì được thôi, ở chỗ nào để anh chạy tới?

- Thôi khỏi chạy, em ở trên phố rồi, anh đang ở đâu em gọi taxi chở tới.

- Gì mà ở tít trên đó ghê vậy bé? 

- Thì đang ở đâu? Em trả có phải anh trả tiền đâu mà hỏi lắm thế? - Ui, nó gắt rồi, thôi không lầy nữa, không thì nó hủy thì thốn.

Đọc số nhà xong tôi vào chuẩn bị, nhà đồ ngon nhất có mấy bộ quần áo tết, lần này lấy ra mặt luôn. Ba má thấy đi đâu ăn mặc bảnh thế( tại trước giờ tôi chưa bao giờ ăn diện cả) cũng hỏi, thì tôi cứ trả lời đi chơi qua loa, hehe đối phó xong ra trước cửa đợi, tầm 10 phút sau thì taxi đến, tôi để ý xem Mai Linh Group, để ý luôn số điện thoại gọi để sau này có việc cần, ôi đúng là phong cách nhà giàu.

Lúc đó ở nhà hàng, con bé nó khó hiểu hỏi chị nó:

- Chị hai, sao chị bảo em phải nói với ảnh như thế, cứ như em gọi đi hẹn hò vậy, ảnh hiểu lầm thì làm sao?

- Hahaha, chắc chắn sẽ hiểu lầm, em chờ xem.

- Cái chị này, tí nữa chị giải thích đi. Chị muốn gặp thì em nói chị muốn gặp, sao cứ phải vòng vèo làm gì. - Đáp lại bả chỉ cười hihi.

Lần đầu tiên đi taxi, tôi cảm giác nó đúng là thoải mái hơn đi xe khách nhiều, mà đi cũng êm, không nghe ầm ầm như xe khách. Tầm 15 phút thì ra tới phố, tôi không biết taxi nó chạy tới đâu thì dừng, mà cũng mặc kệ, nhắm mắt tĩnh tâm cái đã. Chiếc taxi mai linh dừng ở trước khách sạn Ban Mê, ôi đệt mợ sao lại vào khách sạn, nay này anh taxi, anh có lộn chỗ không vậy, tôi quay lại hỏi anh taxi:

- Anh ơi, có đúng chỗ không vậy?

- Đúng rồi đó em, nãy có giọng nữ gọi tụi anh chở em tới đây. Này hai cô cậu ghê gớm phết đấy. Trông thì đang học phổ thông mà sướng nhỉ, đúng là con nhà giàu chả bù cho tôi ngày xưa. - Lão nháy nhìn tôi như có vẽ là anh hiểu ý chú mày rồi, ôi vl.

Tôi cũng đỏ mặt, lẽ nào... À mà thôi tiễn anh taxi, rồi tôi đi vô trong khách sạn, cố giữ vẻ lạnh lùng. Đi vô được 1 đoạn tới gần cửa vào thì, có tiếng gọi từ bên trái:

- Anh Vũ, anh đi đâu đấy, bên này cơ mà. - Con bé đang ngồi tòa nhà bên trái tôi vẫy tay, cửa kính nên tôi vẫn thấy, omg "Nhà Hàng Ban Mê", thì ra cái nhà hàng này thuộc khách sạn ban mê, thế nãy tôi định bước vô khách sạn ở tòa chính giữa là dính phốt rồi.

- À ờ, anh qua đây. - Đệt, éo nó rõ chỗ nào làm mình hiểu lầm, lại bước vào trong đó thì khó giải thích với ẻm về cái ý nghĩ trong đầu.

- Này, sao hồi nãy anh bước vô khách sạn làm gì thế, nghĩ bậy đúng không? - Nó nhíu mày.

Tôi chả biết sao, thôi thì trả lời đại, mỉm cười gãi đầu:

- Ý nghĩ gì, anh lần đầu tiên đi vô chỗ này, với lại nãy hỏi ông taxi ổng bảo em gọi ổng tới đây, anh hỏi đi đâu tiếp ổng cười cười chỉ vô trong đấy thì anh vô thôi, lão còn kêu anh có phúc nữa. - Giả nai lv max, cơ mà cũng đúng, mình có biết đi đâu đâu và ý ông taxi cũng đúng là như thế.

- Thật không đấy? 

- Thật, mà ý nghĩ bậy là nghĩ gì thế?

- À thôi, vô trong ngồi đi, em có đặt chỗ rồi.

- Ờ, em đi trước dẫn đường đi. - éo gì cái nhà hàng to như cái sân vân động, biết chỗ nào mà ngồi, căn bản là tôi chưa bao giờ bước vô những nơi sang trọng bao giờ.

Đi theo sau ẻm tới chỗ có 1 người ngồi sẳn, tôi cũng thắc mắc, chẳng lẽ người quen lại chào hỏi à, dù sao thì con cái nhà giàu thường hay có thói quen như vậy. Nó lại khu bàn ấy nó ngồi xuống luôn, tôi thì vẫn đứng, nó thấy vậy dục:

- Anh ngồi xuống đi, bàn này em đặt rồi. Giới thiệu với anh đây là chị hai của em, hôm nay là do chị ấy muốn gặp anh nên em mới gọi điện. - À thì ra là do bà này tác động, tưởng thế nào, làm tôi atsm 1 tí.

- Chào chị. - Tôi mỉm cười chào phát lấy thiện cảm. Bả đang nhìn ngoài cửa sổ xong quay vô, omg giật mình, thì ra là bà điên chạy xe lúc sáng.

- A, là cậu à.

- Tôi cũng thật bất ngờ, Mỹ Hương lại có người chị trái tính nết như vậy. - Bất ngờ thật.

- Hai người biết nhau à?- Con bé tròn mắt.

- Cậu biết tôi à? - Bà chị nó cũng bất ngờ hỏi.

- Không, tất nhiên tôi đâu có biết chị, chỉ là lúc sáng chị phóng nhanh tí nữa tông tôi nên tôi có ấn tượng, lúc đó chị quay xe lại hét còn gì. Ấn tượng lắm. - Tôi mỉm cười.

Bà chị chợt giật mình, vẻ mặt như không thể tin nổi, bả hỏi:

- Thế cậu có bị gì không?

- Không, tôi đã né được rồi, chị sao vậy, có vẻ không được khỏe thì phải?

- Không thể nào, tại sao lại giống như vậy? - Bả bắt đầu hoang mang, không tin nổi, kinh ngạc.

- Chị hai, chị sao thế? Có sao không? Đừng làm em lo! - Ôi con bé lo lắng cho chị mà giọng nói dễ thương vl.

Bả từ từ không nhìn tôi nữa, lấy lại bình tĩnh:

- Không có gì đâu bé ba, chỉ là có chút quen quen thôi! - Bả lại nhìn tôi thật kỹ từ trên xuống dưới 1 lần nữa rồi lắc đầu. Tôi thấy cũng lạ, chẳng lẽ ngày xưa người yêu bả giống mình à?

Tôi cũng ngồi xuống ghế, em nó bảo gọi đồ ăn. Tôi đương nhiên không khách khí gọi vài món ngon ngon, dù sao thì mình cũng không mất tiền. Bà chị của con bé cũng mở miệng nói:

- Này cậu kia, giờ cậu định tính sao?

Đang nhai thịt gà thì bả hỏi, cố nuốt nhanh vào bụng, rồi trả lời:

- Chuẩn bị gì cơ?

Bả vuốt vuốt trán như kiểu nản với thằng này :

- Thì chuyện thằng Quân sắp gọi cơ tới đập cậu chứ gì, cậu có bình thường không đấy?

- Thì ra là chuyện đó, chuyện nhỏ thôi mà, giờ mình vừa ăn vừa tâm sự để tăng thiện chí không hay sao, nói gì cái đấy. hehe. - Cười khá gian.

- Tôi đang nghiêm túc. - Bả nhăn mặt.

Tôi cũng không cười nữa, nghiêm nghị nhìn bả rồi mỉm cười:

- Tôi cũng vậy! Chị đã thấy một người đánh hạ nhiều người bao giờ chưa? Tôi nghĩ chắc là chưa, nhưng chị sẽ sắp thấy đấy. 

- Tôi thấy rồi, nhưng tôi chưa thấy cậu như vậy. Nếu cậu đã tự tin như vậy thì thôi, chắc cũng không cần tôi giúp gì nữa. Vậy hôm đó tôi sẽ có mặt để nhìn cậu giải quyết hết tụi nó. - Bả đứng dậy đi luôn về phía cửa còn quăng thêm 1 câu: " Một mình cậu .... " Rồi còn bé nhìn tôi:

- Sao anh ngốc vậy? Cứng rắn làm gì, chị ấy có thể giúp anh, giờ thì chị ấy giận bỏ đi rồi đó. - Rồi nó cũng đi theo luôn.

Tôi ngơ ngác nhìn theo, con gái thật khó hiểu! Hai chị em họ vọt lên taxi phóng đi luôn giờ còn mình tôi với đám đồ ăn mới gọi lên chưa ai ăn... Haizz . Khoan đã, còn mình tôi và đồ ăn mới gọi... vậy.. vậy ai trả tiền. Tôi làm gì có mang tiền, ở lại rửa chén trừ nợ thì bỏ beep. Gọi anh phục vụ lại hỏi thì mới thở phào, ẻm trả tiền trước rồi, còn trả dư nữa. Thôi thì ăn xong rồi gói mấy món bánh về nhà cho thằng em tôi. Dù sao thì giờ tôi cũng đang sống trong gia đình, cứ vui vẻ vô tư cái đã.

Gói xong thì đập tay vào trán, thôi đành đi xe bus về nhà. Ôi mệt vl, về tới nhà thì đưa cho thằng em với bố mẹ mấy cái bánh nhà hàng, công nhận ngon phết. Tôi nay tôi lên facebook coi ẻm có chat gì không nhưng cũng chẳng thấy gì, tôi cũng tắt luôn, lấy sách võ tiệt quyền đạo và taekwondo ra tập dợt, cũng nhanh nhẹn linh hoạt phết. *Ting* *ting* có tin nhắn tới, tôi cầm điện thoại lên, cô bé nhắn là mốt tụi nó tập trung lên trường, bảo tôi chuẩn bị, có gì nếu lúc đó không ổn thì gọi cho nó, nó nhờ chị nó can ngăn cho. Tôi cũng nhắn tin lại cảm ơn bà chị nó. Ngày hôm sau tôi rủ bọn thằng Hiếu, Cường ra uống nước nói chuyện cho vui, ngoài thằng Cường ra thì lâu rồi tôi chưa tiếp xúc bọn nó, tôi cũng nhớ. Giờ tôi cũng nổi tiếng nhất cái trường này rồi, bao nhiêu thị phi gì cũng vô đầu tôi hết, đi đâu cũng có người để ý, được 1 cái hay hay là tôi vô căn tin ngồi chỗ nào thì mấy bàn xung quanh tự động giải tán như tránh tà, giống như tôi là hung thần, đụng là đập không bằng, xung quanh tôi vắng vẻ, đỡ ồn ào. Thằng Trung dè dặt hỏi:

- Mày có phải là Vũ không vậy? Sao tao cảm giác gì đó rất lạ.

- Đương nhiên là phải rồi Cường nhỉ? 

- Uống gì kêu đi, hôm nay tao bao. - Nháy mắt với tụi nó tôi mỉm cười.

- Cô ơi cho 6 chai pepsi. - Thằng Cường lúc nào cũng thế, không ngại ngùng gì hết, bọn bạn thân tôi trước cũng thế mà sao giờ tụi nó có vẻ gì đó là lạ.

- Tụi mày sao vậy? Có vẻ không được tự nhiên lắm, có gì thắc mắc thì cứ hỏi, ae 3 năm trời mà sao có vẻ xa cách thế?

Tụi nó cũng đắn đo rồi, thằng Hiếu mở miệng trước:

- Tụi tao thấy mày đã thay đổi, không giống như ngày xưa nữa. Giờ cả trường coi mày là du côn cộm cán, không đứa nào dám lại gần cả. Tụi tao phải coi mày là ai đây? Một thằng hiền lành thích chém gió hay 1 thằng giang hồ hay là 1 thằng học sinh giỏi bất ngờ?

Tôi nhíu mày, rồi đập tay vào trán thở dài 1 hơi:

- Tụi mày có coi tao là bạn hay không? Nếu đã là bạn thì quan tâm nhiều như vậy làm gì, anh em đối xử tốt với nhau, tình nghĩa không đổi thì cho dù tao đối với người khác có như thế nào đi trăng nữa cũng chả liên quan gì đến tình bạn của tụi mình hết.

- Nhưng tụi tao không thích cuộc sống phải đánh lộn xuống ngày, có ngày tụi tao bị úp sọt thì sao, tụi tao chỉ thích có 1 thằng bạn thân thích chém gió, hiền lành, cuộc sống yên bình. - Nó giải bày.

- Thằng nào dám úp sọt tụi mày, cho dù bây giờ có thì sau này cũng sẽ không ai dám hết. Thằng nào đụng vào bạn tao thì xác định nó với tao, một mình tao có thể vì người thân mà cân cả thế giới này. - Hơi hào hùng phong ba gió bão tí. 

Xong tôi liếc thằng Cường mỉm cười:

- Đúng không mày? 

- Ừ, tụi mày cứ bĩnh tĩnh đi, Vũ nó nói đúng, nó không thích gây sự với ai cả, nhưng cũng đừng ai nên gây sự với nó. Tụi mày sẽ không hối hận đâu, thật đấy, tao có bao giờ nói xạo tụi mày chưa.

- Mày cũng kỳ lạ Cường ạ, nó như vậy sao mày không can nó, mày trước kia tuy nổ kinh nhưng mà cũng biết suy nghĩ chứ, dính vào bọn giang hồ thì khi nào tụi mày mới rút ra được. - Thằng Trung nó phản bác.

- Tao biết tụi mày có suy nghĩ hơi sai lệch về tao nhưng không sao, tao cho tụi mày suy nghĩ nên tiếp tục làm bạn với tao hay không, tao rất không nỡ, vì trong tim tao tụi mày lúc nào cũng là bạn của tao. Tao cũng biết cuộc đời của tao không phải là bình thường nên tao sẽ cho tụi bây quyền được chọn, ai thích 1 cuộc sống tuổi trẻ đây sôi động, phong ba thì ra về trưa mai gặp tao ở lớp tao, lúc đó chúng ta sẽ là bạn thân, cũng là lúc tao cho tụi mày hiểu tao, giờ thì uống hết nước đi rồi về hehe. Tao bao, thích thì gọi thêm đi. - Tôi cho tụi nó lựa chọn vì nếu là tôi lúc trước kia thì cũng không dám chơi với mấy thằng du côn đâu, tôi cũng hiểu và không trách gì cả, mặc dù bây giờ tôi không phải du côn nhưng trong mắt người khác tôi cũng không khác gì.

Tụi nó cũng ầm ừ, uống hết nước, đứa nào đứa nấy cũng do dự rồi về. Còn mình tôi với thằng Cường, nó hỏi:

- Sao mày không nói cho tụi nó biết? Tụi nó mà biết chắc cũng không sợ bọn giang hồ cỏn con ấy nữa? Tụi nó cũng hiểu cho mày, tao tin là như vậy.

- Tao cũng biết thế nhưng họ không giống tao 1 tí nào, cuối cùng cũng là do họ quyết định thôi. Nếu trong trường hợp mà không có cơ hội phản kháng, tụi nó vẫn đứng về phía tao thì tao xin thề sẽ không để tụi nó thất vọng, tình bạn là nên đi con đường dài mày ạ.

Ngày hôm ấy cũng trôi qua, không hiểu sao từ lúc biến dị tôi cứ có cảm giác thời gian trôi qua thật nhàm chán, lúc nào cũng hưng phấn muốn lao vào 1 thử thách nào đó, tâm trí muốn sống trong 1 cuộc sống khó khăn chứ không phải nhàn tản như bây giờ, thật khó chịu. Nhưng cũng có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, cứ như là 1 năm trôi qua không = 10 ngày vậy ! Sáng ngày hôm nay cũng giống như sáng của ngày hôm qua, ăn sáng rồi cắp theo quả cặp sau lưng, trong đó có cái áo khoát trùm mũ. Lúc đó tôi cũng định niệm chú để biến đổi giọng nói sang giọng của cửu vĩ hồ, vì tôi không muốn có bất kỳ 1 sự liên quan nào cả giữa tôi và trạng thái 2. Giờ ra chơi có tin nhắn bay tới, là của bé Hương, hỏi tôi có cần sự trợ giúp gì không? ! Tôi trả lời lại là không cần, bởi vì tụi nó không chạm được tới tôi, mà tôi cũng không cần động tay chân. Chưa gì 10h sáng ngồi trong lớp học nghe thầy cô giảng bài đã nghe tiếng xe motor phân khối rồ ga bên ngoài cổng trường, tôi cảm thấy hưng phấn ra hẳn, mấy động tác võ chưa được thực chiến. Hôm nay chỉ có 4 tiết nên 10h30 mà là về rồi, tôi vẫn ở trong lớp chờ tụi nó với thằng Cường, cũng hiếu kỳ nên 2 đứa bước ra trước cửa lớp xem thế nào( vì tôi học ở lầu 2 nên nhìn ra cổng trường cũng rất thoáng). OMG, 1 bầy xe motor người người cầm gậy gộc đầu xanh đỏ tím vàng các loại đông như kiến ở bãi đất trống, ôi Yakuya nhật bản* à! Máu tôi nóng lên, cảm giác hưng phấn cũng nổi lên, tôi kìm chế lại rồi quay vào lớp chờ 15 phút nữa không có đứa nào tới thì tôi sẽ đi ra! Thằng Cường cũng hơi nghiêm trọng hỏi:

- Mình mày cân hết tụi nó không? Có cần tao giúp gì không?

- Không biết nhưng tao không sợ, mày biết tao có khả năng hồi phục rất nhanh, đề phòng tụi nó chơi dao hay súng thì mày cứ me gọi cấp cứu là được hehe. Mà cũng đề phòng tao không khống chế được mình biến thân hoàn toàn thì xác định tụi nó, khi đó tao sẽ mọc đuôi đấy, hehe, yêu quái mất rồi.

- Hả mày là yêu quái à? - Nó lùi lại mấy bước.

- Thì phương đông gọi là vậy? Phương tây người ta gọi là dị nhân. Tao chắc giống người sói, nếu tao đã có thể thì có thể ở đâu đó trên thế giới này nhất định có người sói, có dị nhân, yêu quái có lẽ... cũng có, nhưng mà không biết vì lí do gì đó mà họ không xuất hiện trên đời này thôi.

- Ừ, vậy cũng được. - Nó thở phào, dù sao nó cũng tin tôi nhất.

Đợi tầm 10 phút thì có mỗi con Dung qua đây. Tôi vừa thấy vui mừng vừa mất mát, mà thôi cũng kệ, mỗi người đều thích 1 cuộc sống riêng mà. Tôi lại chào nó:

- Tao rất mừng vì mày còn coi tao là bạn. Tao sẽ không để mày thất vọng về ngày hôm nay! - Mỉm cười vỗ vai nó.

- Ừm, tao tin mày vì học cùng nhau 2 năm rồi, tao cũng tin thằng cường không ngu dại gì. Vả lại lúc cái ngày tao với mày làm bạn tao cũng hứa với mày trừ khi mày chơi đểu tao thì lúc nào mày cũng là bạn tốt nhất của tao.
------ Quá khứ của 2 năm trước -------
Nói về chuyện này cũng lâu lắm các bạn ạ, hồi năm lớp 10 tôi vô học cùng lớp với nó thì thấy nó cũng ăn chơi đua đòi, không chịu học hành, có vẻ nát. Thường xuyên hay nghỉ học bị gọi phụ huynh, nó cũng chơi với mấy thành phần nữ quái trong trường nên tôi cực kỳ ghét nó, tránh nó như tránh tà. Sang năm 11 thì tôi tôi tưởng nó ở lại lớp như bọn kia rồi thì mừng nhưng ai ngờ nó cố thi phúc khảo cho lên lớp, toán nó tổng kết năm lớp 10 có 3,4 là các bạn hiểu lúc đó nó học kiểu gì rồi chứ, mà từ dạo ấy nó cũng thay đổi, không chơi với tụi kia nữa( lúc đó cứ cho là do bọn kia ở lại lớp hết rồi có mình nó lên lớp nên vậy), lo đi học, tới giữa học kỳ 1 thì nó điểm toán cao nhất lớp tôi( OMG, tôi thấy cũng kinh ngạc, tuy tổng kết kì 1 nó chỉ được 8,1 nhưng với lớp tôi lúc đó tôi học A15 lận là cao nhất rồi). Lúc thời gian đó, tôi cũng thích 1 con bé trong lớp, mà lần đầu thích thì cũng chả biết làm sao để cưa nữa, đành phải tìm người tư vấn, cuối cùng thì cả tháng cưa cẩm vẫn là bị thất bại, còn bị con kia chặn nick facebook luôn, tôi buồn quá. Tinh thần suy sụp( có lẽ lụy), tôi không biết phải làm gì cả nhưng nó đã pm facebook tôi, nó hỏi han tôi( có lẽ vì lúc đó tôi cũng giống nó lúc cuối năm lớp 10, thất vọng về bản thân mình), nó an ủi tôi, tôi cũng có chỗ tâm sự cho quên đi, cuối cùng thì cũng qua. Tôi với nó làm bạn từ lúc đấy, nhưng cũng chưa thân lắm, lâu lâu có gì hay tôi vẫn hay kể với nó, nó cũng vậy. Đến cuối năm 11 thì nó có thích 1 thằng bạn trong lớp, nhờ tôi tư vấn( ôi đệt lộn người rồi) tôi cũng chả biết tư vấn gì cả, thì cứ nói qua loa, tôi cũng tò mò nên hỏi nó thích thằng nào, hỏi miết thì nó mới nói:

- Tao tin tưởng mày đó nha, đừng kể với ai đó, không thì tao hận mày đến hết đời. - Tôi cũng ok, ô kiếc, các kiểu, tôi cũng giật mình khi biết thằng nó thích, thằng Hiền, cái thằng đúng chất hiền nhất lớp tôi, nhưng được cái là học tốt khá, với khá trầm tính. Rồi tôi cũng tính giúp nó cái gì đó, pm hỏi thăm bên thằng Hiền thì mới biết thằng này cũng thích nó, thế là tôi tác hợp luôn. Nó cảm ơn tôi rối rít, và nói rằng sẽ coi tôi là bạn thân tốt nhất. Chuyện đương nhiên không chỉ có thế, nếu chỉ có thế thì tình bạn này cũng không đi được bao xa qua năm tháng, tới sau khi thi xong học kỳ thì không biết ở đâu lộ ra tin tụi nó yêu nhau trong lớp, thế là tụi nó bị mấy đứa kia soi mói quá cuối cùng cũng không chịu được mà chia tay, cũng vì da mặt mỏng. Rồi nó nhắn tin trách tôi, tôi cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tôi đã cố giải thích nhưng nó vẫn không tin, nó cho tôi là người để lộ tin này, vì nó chỉ tin và kể cho mỗi mình tôi, làm vỡ tình đầu của nó. Nó nói 1 câu:

- Tao tin tưởng lầm mày, tao không trách mày nhưng sau này đừng làm bạn với tao nữa. - Rồi nó khóc chạy đi luôn. Tôi lúc đó cũng sửng sờ, khóe mắt cũng đỏ lên, đây là lần đầu tiên tôi khóc cho 1 người bạn, tôi không biết nên giải thích như thế nào. Cũng vì đây là người bạn thân thứ 2 của tôi sau thằng Cường, tôi đã tưởng rằng nó sẽ rất đẹp. Sau đó về nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.. rồi nhắn cho nó 1 tin cuối cùng rằng tôi không phải là kẻ tung tin, tôi không biết gì cả, nhưng tôi tiếc lắm, tiếc vì đã mất 1 người bạn như nó, tôi cũng nói rằng nếu nó cho tôi một cơ hội để tôi chứng minh rằng tôi là một người chưa bao giờ chơi xấu bạn mình, cũng 1 cơ hội để làm một người bạn tốt của nó, vì tôi là 1 đứa tự kỷ bên máy tính, bạn tôi dường như lác đác vài đứa, tôi không dám để mất ai cả. Cuối cùng sau đó nó cũng chịu nhắn tin trở lại:

- Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, tao không cần mày giải thích về chuyện kia nữa, dù sao tao với Hiền cũng đã không còn gì nữa. Tao cũng không muốn mất bạn, chỉ cần sau này mày không chơi xấu tao thì tao sẽ mãi là bạn tốt của mày. - Từ lúc đó chúng tôi mới chính thức là bạn thân, tôi cũng trân trọng nó nhất trong đám bạn( chắc có lẽ vì đã mất 1 lần). 

------ ---------

Giờ đây tôi không muốn dấu nó cái gì, nếu nó đã tin tôi như vậy:

- Giờ tao sẽ chia sẽ với mày bí mật của tao, đừng để lộ nhé. Đứng im đây xem thôi.

- Mày tính ra đó thật à, hay để tao gọi công an cho. - Nó có vẻ lõ lắng cho tôi.

- Công an không làm gì được tụi nó đâu. Chờ 1 tí. - Tôi vô lục cặp lấy ra cái áo khoác rồi mang vào, vứt cái cặp cho thằng Cường. - Cầm coi.

Mang áo vào thì tôi lấy trong túi quần ra 1 cọng dây thun, niệm chú biến đổi trạng thái 2. Tóc dài ra và đổi màu, da cũng trắng đi, khuôn mặt cũng có chút khác. Con Dung nó nhìn xong nó cũng giật mình, hơi đỏ mặt xong lại có vẻ sờ sợ định bỏ chạy, thì thằng Cường giữ lại:

- Mày sao vậy? Sợ cái gì, nó là dị nhân, đó là khả năng biến đổi thôi, nó không phải ma quỷ gì đâu? Dị nhân có thật đấy.

Nó có vẻ không tin lắm cầm cây thánh giá trên dây chuyền của nó lên đưa đưa vào mặt tôi, còn niệm cái gì gì đó. Tôi buồn cười quá đi mất, lại gần vỗ vào đầu nó:

- Haha, đừng làm trò nữa, tao có phải ma quỷ đâu. Tao là bạn mày, hãy nhớ điều đó, tao sẽ vĩnh viễn che chở cho bạn mình. - Nó bỏ cây thánh giá xuống rồi cũng bớt run, rồi nhìn tôi không nói gì.

- ahaha, đừng sợ, thấy tao có chỗ nào không giống người không. Thôi tao ra ngoài kia đây, Cường mày ở đây giải thích giùm tao nhé. - Nói xong nhảy từ trên lầu xuống luôn, trùm mũ lại đi ra cổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.