Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 15: Đó không phải là người điên mà là người thân của anh




- Người anh em? Chỉ có anh đối xử với anh em như vậy sao?

Thẩm Băng Thanh kêu lên một tiếng bực tức. Đẩy tay Đỗ Long ra, lạnh lùng nói:

- Sau này còn để tôi phải mặc trang phục nữ lần nữa, thì đừng có trách tôi trở mặt với anh đó!

Đỗ Long cười mỉm nói:

- Đừng quá bực tức như vậy, tôi thừa nhận tôi có chút quá đáng … được rồi, không nói chuyện này nữa. Lần sau sẽ không thế nữa, lần sau sẽ không thế nữa.

Thẩm Băng Thanh hạ nắm đấm xuống, hai tay ôm chặt ngực. Nhắm mắt nghỉ ngơi…

Ngày thứ hai khi trời vừa sáng, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đi đến trại tạm giam thành phố Thụy Bảo, gọi Đa Ôn Hãn ra. Đa Ôn Hãn ở trại tạm giam này đã hơn nửa tháng rồi. Tinh thần của gã này có vẻ tốt hơn so với lúc mới bị bắt. Xem ra gã này sống trong trại tạm giam cũng không quá tệ.

- Tinh thần không tệ nhỉ.

Đỗ Long ngồi đối diện với Đa Ôn Hãn cười nói:

Đa Ôn Hãn nhìn chằm chằm vào Đỗ Long nói:

- Rốt cuộc anh muốn như thế nào?

Đỗ Long nói:

- Cũng chẳng muốn như thế nào cả, chỉ dẫn anh ra ngoài đi một vòng mà thôi.

Đa Ôn Hãn cắn răng nói:

- Cuối cùng anh muốn như thế nào? Không cần lại đùa giỡn chúng tôi nữa đâu.

Đỗ Long nói:

- Tôi muốn như thế nào? Tôi đều đã sớm nói qua rồi. Tôi muốn giúp các anh nhưng các anh lại chẳng thèm để ý tới. Bây giờ các anh bị bắt là những kẻ buôn ma túy. Mang theo số lượng lớn ma túy đủ để có thể xử bắn các anh đến hàng nghìn lần. Các anh còn muốn như thế nào nữa?

Đa Ôn Hãn hai tay nắm chặt, gã này nghiến răng nói:

- Sĩ quan cảnh sát Đỗ… tôi … chúng tôi đều đã rất hối hận rồi … sĩ quan cảnh sát Đỗ. Anh có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa không? Tôi van anh!

Đỗ Long nói:

- Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói to lên. Nhìn lại cái bộ dạng ẻo lả của anh đi. Còn nói cái gì là thanh niên thôn Mã Đề một thế hệ xuất sắc tài giỏi hơn người.

Đa Ôn Hãn toàn thân run lẩy bẩy, gã này bỗng ngẩng đầu lên nói:

- Cảnh sát Đỗ, xin anh cho chúng tôi một cơ hội nữa. Chúng tôi đã biết ăn năn hối cải, sẽ làm lại từ đầu. Xin anh hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa.

Đỗ Long nói:

- Tôi làm gì có tài cán lớn như vậy, vẫn là câu nói đó, cơ hội là do các anh phải tự mình giành lấy. Hôm nay tôi dẫn anh ra ngoài chính là cho anh một cơ hội như vậy…

Mười phút sau Đa Ôn Hãn ngồi ở phía sau xe bán tải, giống như đang nằm mơ rời khỏi trại tạm giam.

Thẩm Băng Thanh lái xe hướng về xã Mãnh Tú. Đỗ Long ngồi ở một bên nói về kế hoạch của mình cho Đa Ôn Hãn nghe. Đa Ôn hãn càng nghe càng kinh ngạc, gã này kêu to nói:

- Anh muốn tôi đi làm con mồi nhử hả? Không được, tôi không làm, bọn họ sẽ giết tôi mất.

Đỗ Long nói:

- Chính là muốn dụ bọn họ ra, anh yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ anh.

Mặc kệ Đa Ôn Hãn nói như như thế nào, gã vẫn bị Đỗ Long dẫn về trại tạm giam xã Mãnh Tú. Khi Đỗ Long dẫn Đa Ôn Hãn vào phòng tạm giam mới ngăn ra, thì lúc đó mọi người ở đó đều nhìn chằm chằm. Thẩm Băng Thanh đi vào hỏi:

- Sao trên cửa của trại tạm giam lại có nhiều vết đạn vậy, có chuyện gì vậy?

Đỗ Long dẫn đến phòng tạm giam khóa cửa lại nói:

- Quên chưa nói với cậu. Ngày thứ hai tôi trở về có hai tên du côn bịt mặt đi xe máy đến cửa đồn xả cho một băng đạn.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Có người bị thương không?

Đỗ Long cười nói:

- Chỉ có Chính trị viên bị kinh hãi quá tự làm mình bị thương. Đã xin phép về nhà nghỉ ba ngày, còn những người khác không bị thương.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cũng may, xem ra anh gần đây cũng rất nguy hiểm. Anh vẫn theo kế hoạch làm chứ hả?

Đỗ Long nói:

- Đương nhiên, đại khái tôi cũng điều tra ra thân phận của bọn nó rồi. Tôi sẽ không cho bọn nó có cơ hội uy hiếp tôi đâu, cậu yên tâm.

Thẩm Băng Thanh nhíu mày không nói gì hết. Đỗ Long nói:

- Anh vừa trở về, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Ngày mai chúng ta đã phải bắt đầu thực hiện kế hoạch rồi.

Tông Lập Phong đi vào, trước tiên y liếc nhìn Thẩm Băng Thanh một cái sau đó nói với Đỗ Long:

- Nghe nói anh đưa Đa Ôn Hãn đến đây hả? Gã đó không phải là vì buôn ma túy bị nhốt ở trại tạm giam chờ xét xử sao?

Đỗ Long nói:

- Không sai, nhưng gã này khai ra một số chuyện, dự định lập công để được giảm án, cho nên tôi dẫn gã đến. Xem gã đó nhận tội có phải là thật không.

Tông Lập Phong nhướn mày nói:

- Tên đó khai cái gì? Lẽ nào như vậy cũng đủ để thoát khỏi tội chết vì buôn bán ma túy của tên đó sao?

Đỗ Long xuỵt một cái nói:

- Nếu như những lời của gã đó nói là thật, thì phải tuyệt đối bí mật. Ngày mai khi trời vừa sáng sẽ bắt đầu hành động tôi sẽ nói với anh, mọi người đều trở về đủ hết chưa?

Tông Lập Phong gật đầu nói:

- Được, sau khi tiếp nhận được lệnh mọi người đều đã đa số trở về. Tôi để mọi người nghỉ ngơi ở ký túc xá rồi. Phạm Cát Căn và Đới Khai Hâm bởi vì đang nhận nhiệm vụ cho nên hành động ngày mai bọn họ không thể tham gia được.

Đỗ Long nói:

- Cũng không phải thiếu hai người bọn họ là chúng ta không thể tác chiến được. Có nhiều người như vậy là đủ rồi. Chúng ta vẫn phải cắt cử hai người ở lại đồn công an nữa. Thôi cứ như vậy đi, tôi vừa gấp gáp trở về cho nên có chút mệt mỏi. Tôi và Thẩm Băng Thanh về nghỉ ngơi trước đã, có việc gì gọi tôi, cử người canh chừng Đa Ôn Hãn. Đừng để tên đó chạy mất, cũng đừng để ai nói chuyện với tên đó.

Tông Lập Phong cười nói:

- Yên tâm, tôi sẽ đích thân canh giữ ở đây.

Đỗ Long gật gật đầu, cùng với Thẩm Băng Thanh về ký túc xá. Tông Lập Phong nhìn theo bóng của hai người bọn họ, thầm bĩu môi, sau đó nhổ nước miếng trên mặt đất...

Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Long mở cuộc họp ở đồn công an. Sắp xếp Triệu Huy và Đơn Đan Thanh ở lại chốt giữ đồn công an. Còn những người khác cùng với hắn thực thi một hành động gọi là “Mưa Rào”. Hai chiếc xe cảnh sát ở đồn công an tất cả đều bắt tay hành động. Đỗ Long còn yêu cầu bọn họ mang đầy đủ các công cụ như dây thừng, cuốc, và cuộn vải plastic lớn.

Nhanh chóng triển khai hành động. Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng khởi hành đến xã Mãnh Tú. Trên chiếc xe bán tải Đỗ Long giải thích với Tông Lập Phong:

- Hành động lần này tôi đã bí mật báo cáo cùng với cục trưởng Lý rồi. Trên nguyên tắc cục trưởng Lý đã đồng ý với hành động của tôi. Tuy nhiên đây vẫn là hành động không đúng thẩm quyền.

Sau khi Đỗ Long nói mấy lời vô ích đó mới đi vào chủ đề chính, hắn nói với Tông Lập Phong:

- Khoảng thời gian trước không phải là có một thời gian không liên lạc được với tôi sao? Lúc đó tôi đang ở trại tạm giam thành phố Thụy Bảo. Cục trưởng Lý kêu tôi đi nói chuyện với Đa Ôn Hãn, nhóm này sau khi bị bắt cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Ý đồ của bọn họ là cố gắng sử dụng những việc mà bọn họ biết để lập công, để bù đắp cho tội ác mà chính họ gây ra.

- Đa Ôn Hãn nói với tôi, bọn họ trong quá trình liên tục buôn bán ma túy đã lén lút bớt lại ma túy. Trải qua nhiều năm tích lũy, đã cất giữ được một lượng không nhỏ ma túy. Căn cứ theo lời tên đó nói, thì thời gian trước khi tôi bắt được bọn họ thì còn nhiều hơn rất nhiều. Bọn họ mang số ma túy đó cất giữ ở một nơi trong rừng sâu. Lần này dẫn giải Đa Ôn Hãn ra chính là muốn tên này chỉ ra và xác nhận nơi đó. Nếu như thực sự là có lượng lớn ma túy, cộng với lời khai của bọn chúng. Và đồng thời hợp tác cùng với cảnh sát để phá vỡ đường dây buôn bán ma túy, và làm tai mắt cho phía cảnh sát. Khả năng sẽ có thể được thẩm phán trực tiếp phóng thích.

Trong mắt Tông Lập Phong chợt lóe lên, anh nói:

- Lời của Đa Ôn Hãn mà cũng có thể tin được sao? Gã còn khai gì nữa không?

Đỗ Long nói:

- Chính là bởi vì sự việc này rất khả nghi, cho nên cục trưởng Lý để cho tôi dẫn theo Đa Ôn Hãn âm thầm điều tra chỉ ra và xác nhận chỗ đó, nếu không thì đội Phòng chống ma túy sớm đã hành động với quy mô lớn rồi. Còn đối với Đa Ôn Hãn có khai ra điều gì khác nữa không? Quan trọng nhất chính là tên đó chỉ ra và xác nhận vài người, bao gồm cả vài cái tên trong số bọn buôn lậu khá lợi hại trong đường dây. Vẫn đang còn yên lặng trong một số vụ huyết án của nhiều năm nay. Bây giờ cũng đã có một số manh mối…

Con ngươi của Tông Lập Phong bỗng nhiên phồng lớn lên. Hơi thở của y có chút dồn dập nói:

- Tôi hiểu rồi, thảo nảo nét mặt của tên đó như không có chuyện gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.