Cùng Nam Thần Xuyên Không Thành Nữ Phụ

Chương 13: Đừng Coi Sự Rộng Lượng Của Tôi Là Thứ Để Cô Vô Liêm Sỉ




Khi cô đang chạy trên cầu thang thì bị ai đó ôm khiến cô giật mình hét toáng lên.

"Bảo bối, vừa xa một chút đã nhớ anh rồi à?" Hắn trêu cô.

"Anh bị sao vậy hả? Làm em giật cả mình, huhuuu" cô đấm hắn.

"Có chuyện gì sao mà em chạy như bị ma đuổi vậy?" Hắn vừa hỏi vừa bế cô về phòng.

"À đúng rồi! Bà cô của anh í, bà ấy là người xấu đấy. Em nói thật mà, không phải là vì em ghét bà í nên nói vậy đâu, tin em đi mà".

"Anh biết mà. Anh biết từ lâu rồi, em yên tâm đi" hắn đặt cô xuống giường rồi nói.

"Bà ta đã nói gì với em?"

"À bà í nói muốn em hủy hôn rồi sau đó li hôn với anh".

"Em trả lời sao?" Hắn nheo mắt.

"Em bảo là nếu muốn em làm như vậy thì ít ra cũng phải chuẩn bị một sấp tiền rồi mời người ta một li nước như vậy thì ít ra em cũng sẽ suy nghĩ lại" cô cười cười nhìn hắn.

"Haha. Nếu bà ta làm như vừa rồi thì em có nhận tiền rồi bán anh luôn không?" Hắn tò mò hỏi cô.

"Đương nhiên là bán rồi, ngu gì mà không bán. Em là người "yêu tiền thích cái đẹp" tuy anh cũng đẹp trai đấy, nhưng em chỉ thích thôi chứ yêu là yêu tiền cơ" cô nháy mắt trêu hắn vậy thôi mà mặt hắn đen như cái đít nồi.

"Bà ta thì cho em được bao nhiêu chứ, anh cho em được nhiều hơn bà ta cơ. Em muốn bao nhiêu hả? Anh cho em hết, tặng kèm cả anh luôn nà" hắn cắm đầu cắm cổ nói.

"Hahahaaa em đùa chút thôi mà. Yên tâm đi, đợi đến khi anh phá sản không đủ tiền nuôi em khi đó em mới bán anh".

"Bảo bối a, em giỏi lắm. Phải thưởng!!!" Hắn tiến lại gần cô nhếch mày kiêu ngạo.

"À thôi, không cần thưởng hahaa. Không cần đâu. Em đói.... đói rồi, haha đi ăn, xuống ăn trưa đi anh..." cô sợ rồi, sợ thật rồi. Nói xong cô chạy thẳng xuống dưới lầu, còn hắn đứng đó lắc đầu cười mỉm. Vợ của hắn đúng là ngốc quá mà, haha.

_______

Phòng ăn.

Cô và bà cô của hắn nhìn nhau "tóe lửa" cho đến khi hắn xuống bế cô lại chỗ mình rồi đút cho cô ăn.

"Em yên tâm, bà ta không  làm gì được anh đâu. Ngoãn ngoãn tập chung ăn đi nào" hắn thì thầm nói.

"Em không tin bà ta chưa từng hãm hại anh đâu!"

"Ừm. Bà ta ra tay hãm hại anh từ khi anh mới 5 tuổi" hắn lạnh lùng nói. Từ khi bà ta ra tay hãm hãu hắn, bố hắn mới cho hắn tham gia huẫn luyện sát thủ để hắn có thể bảo vệ tốt cho bản thân.

"Trời!!!! Bà ta có phải người không vậy" Cô bất ngờ mở to mắt nhìn hắn

Bố mẹ hắn ngồi đối diện thấy vậy nên cũng đoán được phần nào câu chuyện, nên cũng có chút lo lắng cho cô. Họ sợ đứa em gái tham lam đó sẽ làm hại con dâu bảo bối của họ. Cô đáng yêu như vậy còn là người mà con trai hắn hết mực cưng sủng, nếu con bé xảy ra chuyện gì con trai họ nhất định sẽ suy sụp. Họ phải nghĩ cách gì đó để sẵn sàng bảo vệ cô nếu không may gặp nguy hiểm.

"Hôn lễ ngày mai hai đứa đã chuẩn bị sẵn sàng hết chưa?" Mẹ hắn vui vẻ cười tít mắt nhìn cô và hắn.

"Đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi ạ, bác yên tâm" cô cũng mỉm cười đáp lại.

"Này, sao còn gọi ta là bác phải đổi, từ giờ con phải gọi ta là mẹ biết chưa" mẹ hắn vươn tay nhéo mũi cưng chiều nói.

"Dạ, mẹ".

"Ừmm... ăn xong rồi thì hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất vất vả đó nha".

Mẹ hắn vừa dứt lời hắn không nói gì lẳng lặng bế cô lên phòng luôn.

"Anh sao vậy?"

"Mẹ nói lên phòng nghỉ ngơi mà, dù sao mai cũng rất mệt nên em cũng nên nghỉ ngơi bù cho ngày mai luôn đi" hắn nửa thật nửa đùa nói.

"Anh đó, lần sau phải chào bố mẹ rồi mới về phòng biết chưa? Đừng có lúc nào cũng tù lù như pho tượng vậy chứ" cô nhéo má hắn.

"Mặc kệ họ đi, họ không quan tâm đâu. Anh chỉ cần quan tâm, chăm sóc, bảo vệ và yêu em là được rồi" hắn hôn cô một cái rồi ôm cô đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.