Cùng Nắm Tay Chàng

Chương 18: 18: Chúc Mừng Khởi Nghiệp Chúc Mừng Tân Gia




Đêm dài dằng dặc rồi cũng sẽ qua, sau mùa đông giá rét là mùa xuân vạn vật khôi phục.

Nhưng có đôi khi, sau đêm tối dài dằng dặc không phải hi vọng, mà là tuyệt vọng. Giữ bỏ lớp trang điểm băng tuyết, thế giới vốn không phải luôn luôn xinh đẹp, đôi khi, những thi thể chết cóng dưới lớp tuyết sẽ khiến người ta phải giật mình.

Thời điểm ánh bình minh chiếu rọi, đám người chém giết suốt đêm mới phát hiện, một đêm gian nan này đã kết thúc, những người có thể nhìn thấy tia bình minh kia quả thật được vận mệnh chiếu cố.

Vì đại quân người thú bất kể tổn thất mà điên cuồng tăng binh, khu vực nội thành đã thất thủ, tất cả quân phòng ngự nhân loại đã thối lui đến phòng tuyến thứ ba - công sự phòng ngự lâm thời được tạo thành từ cát và tường đất, đây cũng là phòng tuyến sinh mệnh cuối cùng của tòa thành này.

Máy bắn đá ngoài thành đã ngừng bắn, bởi khoảng cách xa nên căn bản không cách nào nhắm bắn chính xác, đồng thời, do tuyết ngừng rơi giúp cho không kỵ sĩ của người thú lại lần nữa cất cánh bay lượn trên trời xanh.

Dường như người thú đã chắc chắn chiến thắng, nhưng lúc này, thú vương Eamon. Huyết Phủ lại hoàn toàn không có vẻ mừng rỡ, ngược lại, hắn đang vô cùng mỏi mệt.

"Tổn thất hơn bảy thành dũng sĩ, trọng thương vô số kể, các đại tù trưởng đi vào chỉ có hai vị trọng thương trở về. Hamar đại nhân chiến tử trong khi công thành, Text đại nhân, Lang Vương Sostro, Lund đại nhân đều chết trận, Kagma đại nhân mất tích."

Từng tin dữ khiến Eamon càng thêm buồn bực, nhưng chẳng ai có thể chỉ trích hắn, bởi vì lúc này trên vai phải Eamon còn đang quấn băng vải thấm đẫm máu tươi, hắn đã bị chặt mất một cánh tay.

Eamon là đại tù trưởng liên quân, đương nhiên không thể tránh né chiến đấu nghĩa vụ. Hắn có thể sống sót, ngoại trừ một phần nhỏ do chiến lực cá nhân xuất sắc, nguyên nhân quan trọng nhất là nhờ may mắn.

Bất kể trong thời đại nào, hạng chiến là loại trí mạng và nguy hiểm nhất trong chiến tranh, truyền kỳ chiến sĩ có thể đột nhiên chết bất cứ lúc nào trong hỗn chiến, một mũi tên lặng lẽ bắn tới, một tảng đá đột nhiên ập đến,… rất nhiều thứ đều có thể xảy ra trong hỗn loạn.

"Cuối cùng cũng chịu được đến hừng đông."

Eamon cảm thán làm cho những người sống sót đồng loạt tán đồng, không ngừng gật đầu. Đêm qua, người vận may kém đều đã nằm xuống dưới tên bay đạn lạc, vận may tốt hơn một chút có lẽ nhìn thấy đối thủ rồi mới ngã xuống dưới loạn kiếm.

Ví dụ điển hình như tộc trưởng Hồ tộc – tù trưởng Text, hắn bị máy bắn đá phe mình lỡ tay bắn trúng, kết quả là Text và hai tên cận vệ chết ngay tại chỗ, hiện trường vô cùng thê thảm.

Trên thực tế, người thú đã vô tình phạm phải điều tối kỵ trong công thành chiến.

Đó chính là "Vĩnh viễn không nên ép đối thủ không còn đường lui."

Vây ba thả một không phải độc quyền ở địa cầu, cho đối thủ một khả năng chạy trốn cũng là cho mình không gian giảm xóc, tránh cho đối thủ bị bức tới đường cùng mà đồng quy vu tận.

Đêm qua, tuyết lớn và người thú vây công đã ngăn chặn tất cả mọi lối chạy trốn, nhân loại không còn đường lui, mà chó gấp sẽ nhảy tường, bởi vậy chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh đương nhiên không thể tử vong một cách vô nghĩa.

" Nếu đã không thể thoát khỏi cái chết, vậy ít nhất phải ngã xuống như một chiến sĩ, chí ít có thể kéo theo đối thủ cùng chết!"

Liên quân bị bức đến cực hạn rốt cuộc bộc phát ra chiến lực kinh người, nỗi sợ hãi thành phá hóa thành cừu hận đối với kẻ thù truyền kiếp, không tiếc đồng quy vu tận, khiến trong chiến tổn song phương gần như bằng nhau, mà xét trên phương diện quân số, có thể khẳng định, người thú tổn thất nặng nề hơn.

Còn ở hậu phương, vườn hoa của Ameera vẫn đang chế tạo vô số bẫy rập tử vong, kết cục giống người gấu Lund không phải số ít.

Vũ khí sát thương quy mô của người thú đã sớm vô dụng. Trong hỗn chiến giữa đêm khuya, vũ khí công thành thô kệch của người thú đã biến thành đại sát khí không phân địch ta, bất kể trong thời đại nào, bị quân đội bạn ngộ sát luôn là kiểu chết khó chấp nhận nhất.

Yêu thuật phạm vi lớn và chiến lược ma pháp? Do tầm nhìn giảm xuống dưới mười mét, tỉ lệ đánh giết phe mình và kẻ địch đại khái là 5: 5.

Càng nguy hiểm hơn là giá lạnh vô hình, trong thời tiết rét đến mức đóng băng của sông hộ thành này, quần áo hơi rách một chút thôi cũng vô cùng trí mạng chứ đừng nói đến vết thương.

Trên thực tế, giá lạnh có vài ưu điểm, lạnh đến tê dại làm mất cảm giác đau, những vết thương nhỏ khó mà nhiễm trùng. Khuyết điểm là tê dại quá mức khiến các chiến sĩ không nhận ra bản thân kiệt sức và mất máu, nếu không kịp thời phát hiện và xử lý vết thương thì rất có khả năng đột nhiên ngã xuống, đã có rất nhiều trường hợp chết oan ức như vậy.

Người thú ép nhân loại phương bắc liên quân bức đến tuyệt cảnh cũng là tự ép bản thân bước lên con đường tử chiến. Danh sách người chết dài dằng dặc kia khiến những người nhìn thấy đều phải giật mình, tử thương thảm trọng, mọi nhà để tang, có lẽ hơn bảy phần mười bộ lạc phải tiến hành gây dựng lại sau chiến tranh.

Vẻn vẹn tổn thất trước mắt cũng có thể tuyên cáo dã tâm quay về nội địa của người thú đã thất bại, dù bọn họ dành được chiến thắng cuối cùng thì cũng cần thời gian dài nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nhưng nếu cho Eamon và người thú được lựa chọn lại lần nữa, cho dù sớm biết tổn thất khó mà tiếp thu này, có lẽ bọn họ vẫn sẽ quyết định làm như vậy.

"Thắng lợi đang ở ngay trước mắt, giết sạch bọn chúng, chúng ta lập tức sẽ trở thành chủ nhân phương Bắc!"

Thời điểm chiến thắng đang ở ngay trước mắt, người thú làm sao có thể bỏ qua.

Mục tiêu chiếm đoạt phương Bắc nếu đặt ở ba tháng trước thì sợ rằng sẽ bị chế giễu là không có chí khí và thiếu dũng khí, thậm chí những người thú mong muốn trở về cố hương từng mạnh miệng muốn đánh tới tận St. Antonio.

Nhưng sự thật tàn khốc đã thức tỉnh người thú, mục tiêu chiến lược thực tế nhất nên là chiếm cứ phương Bắc.

Người thú hiện tại đã không còn chí khí quét ngang các quốc gia nhân loại, mất đi dũng khí khiêu chiến siêu cấp đế quốc nhân loại, bởi vì vẻn vẹn chư quốc phương bắc nghèo nàn và viện quân St. Antonio mà đã ép được bọn họ đến tình trạng này.

Đương nhiên, điểm này có hơi sai sót, sau trận chiến này, chỉ sợ các nước đều sẽ phải đánh giá lại chiến lực phương Bắc, nhất là Đông Lam công quốc biểu hiện ra chiến lực kinh người, dù là chuyên gia phê bình khó tính nhất cũng khó mà gán cho Đông Lam cái danh nước yếu được.

Công chúa kỵ sĩ Renee, thời đại mới ma kiếm sĩ Tứ Linh Kiếm Sử, người máy chiến tranh khổng lồ Roland Titan, phù không chiến hạm Ánh Sáng Cực Bắc, kẻ thu gặt chiến trường xe lửa vương. Từng khái niệm và vũ khí hoàn toàn mới tất nhiên sẽ giúp nước Lam lần nữa quật khởi tại phương Bắc.

Thực lực quân sự đại biểu cho quyền lên tiếng trong chính trị, nhờ vào biểu hiện mạnh mẽ trong cuộc chiến lần này, ý tưởng Roland Lam liên minh (tên gọi tắt Lam minh) rất có thể sẽ biến thành hiện thực.

Trên phương diện khác, tin tức cổ thần Umdiro bỏ mình được truyền ra, cái tên Roland Lam quen thuộc sau mấy trăm năm yên lặng lại lần nữa gây chú ý.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ gắng gượng qua được cửa ải trước mắt.

"Người thú lại tới."

Ta thở ra một hơi trắng toát, thoáng lắc lắc thánh kiếm, vết máu theo tuyết rơi xuống, thân kiếm vĩnh viễn không hư hại lập tức sạch sẽ.

Đối với liên quân nhân loại phương bắc đã sống qua một đêm khổ chiến, hừng đông và tuyết ngừng đều không phải là tin tức tốt, bởi vì chuyện này tương đương với người thú có thể tiến hành chỉnh đốn, không kỵ và thiết bị công thành đáng chết cũng có thể khởi động lại. Sau một khoản thời gian thở dốc chắc chắn sẽ là tổng tiến công, kết quả cuối cùng nhất định là một phe toàn diệt.

Xe bắn đá cỡ trung có thể di động chậm rãi đẩy vào trong thành, tinh binh bách chiến vừa băng bó kỹ miệng vết thương đầy máu tanh vừa dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, dù chỉ là màn cửa hơi lay động cũng đủ khiến lão binh còn sống sót qua đêm máu lập tức ném thương qua.

Hiện tại, tổng chỉ huy liên quân - "Gấu đen" Anilo đang ở sau lưng ta, có lẽ nên nói là nằm sau lưng ta.

Người thú không phải chỉ biết cứng rắn xung phong, miêu nhân thích khách tìm được bộ chỉ huy, dù cho cứu viện kịp thời, Anilo may mắn còn sống, nhưng chỉ sợ vị độc nhãn tướng quân phải triệt để mù, bụng hắn bị đâm ba nhát, toàn thân tổn thương rất nặng nên hắn căn bản không đứng dậy được.

May mắn là hiện tại không cần hắn chỉ huy, chuyện hắn muốn làm chính là giãy dụa hô lên:

"Thủ vững!"

"Thủ vững! Chúng ta đã không còn đường lui! Muốn sống sót thì phải giết sạch đám súc sinh kia!"

"Thủ vững! Sau lưng của chúng ta là thương binh, lão ấu, mẹ goá, con côi!"

"Thủ vững! Nếu chúng ta thua trận, quốc gia của chúng ta vẫn chưa chuẩn bị chiến tranh, chúng ta sẽ mất đi mình quốc thổ, người nhà của chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào cái trong chiến hỏa vô tận."

Đúng vậy, thủ vững, đánh tới tình trạng này, chiến lược hay bố trí gì cũng vô dụng, chỉ cần quán triệt ý chí là đủ.

"Thủ vững!"

Một cái quảng trường thất thủ? Thay quảng trường khác, làm tốt phòng tuyến mới.

Một bức tường phòng ngự lâm thời bị phá sập? Bức tường tiếp theo đã sớm dựng sẵn.

Một liên đội bị đồ sát, phòng tuyến xuất hiện lỗ hổng? Bình dân, thậm chí nữ nhân lập tức nhặt vũ khí trên đất, yên lặng bổ sung lỗ hổng.

"Có lẽ ngày nhân loại chiến bại cuối cùng cũng đến, nhưng lũ người thú man rợ muốn cướp tòa thành này, mở ra lối đi tới các quốc gia phương bắc ư? Dùng máu của bọn chúng để mở đường đi."

Rất nhiều thanh niên nghiêm túc, trầm mặc không nói, mà chỉ dùng hành động thực tế để nói cho người thú ngạo mạn, cái gì là người phương Bắc, cái gì là nước Lam.

"Lẫm đông đã tới, nhưng người phương bắc chúng ta không phải đã sớm quen thuộc mùa đông sao? Mùa đông lạnh cỡ nào cũng chịu được, sưởi ấm một chút, chọc vài con chó, ngoảnh đi ngoảnh lại không phải mùa xuân đã đến sao?"

Dẫu cho không còn nhìn thấy, Anilo vẫn gắng gượng tươi cười, chọc cho các chiến sĩ cười vang.

Mặt trời lên cao, tiếng bước chân và âm thanh xe bắn đá di chuyển vang lên, thời khắc cuối cùng đã đến.

Hiện tại, ngay cả ta cũng hết cách, Anteen cách đây quá xa không cách nào trông cậy, quân đoàn của Annie bị phái đi chặn đường Hắc ám tinh linh, viện quân Ciro vốn không nằm phạm vi khống chế, tất cả vũ khí chiến tranh kiểu mới đều đã sử dụng, toàn bộ át chủ bài của ta đã đánh ra hết.

"Umdiro đáng chết! Nếu không phải do hắn!"

Đòn cuối cùng của Umdiro quả thật đánh trúng vào chỗ yếu hại của chúng ta, nếu Hồng Phong thành thất thủ, vậy ngay cả ta cũng không cách nào lật bàn.

"Ai, nếu có thể kéo dài thêm mười ngày thì…"

Đáng tiếc, trên chiến trường không có nếu như, vô số danh tướng đã nuốt hận vì chậm trễ ngoài ý muốn, chỉ kẻ thất bại mới đổ lỗi cho bất hạnh, Thiên Đường và Địa Ngục thường thường chỉ còn kém một chút như vậy.

Ta chống thánh kiếm, từ từ đứng lên, sau khi "Renee" ngoài ý muốn rời đi, ta lập tức tạm giữ chức chỉ huy, nhưng đến nước này rồi, ngay cả hai lần triệu hoán còn lại của thánh kiến cũng đã dùng xong, nhưng tình hình vẫn không sáng sủa.

"Cần cù và tiết chếv đều đã chết, Nguyệt Tinh Linh đáng chết! Năng lực khống chế tự nhiên của chúng vẫn luôn buồn nôn như vậy!"

Ma nữ tóc xanh có vẻ hơi chật vật, ma lực của nàng đã hao hết, bảy mỹ đức quý giá (hiện tại chỉ có ba) đã chiến tử hai. Xem ra, nàng cũng bị dồn đến cực hạn.

Nguyệt Tinh Linh nguyên bản là chủng tộc tế sư trong Tinh Linh đế quốc, bọn họ am hiểu câu thông với thần linh, Chân Thần, mượn nhờ thần lực để sử dụng các loại thần thuật cường lực.

Mà thủ hộ thần nguyên bản của Nguyệt Tinh Linh chính là rừng rậm thủ hộ thần, bởi vậy các tế sư tinh linh rất am hiểu gieo hạt, khống chế rừng rậm, thiên chức xóa bỏ các tồn tại phi tự nhiên, đặc biệt là thực vật.

Cho nên, đối mặt với tế sư như Yalyan, Ameera xem như gặp phải thiên địch, chịu thiệt lớn.

"Ameera học tỷ."

Mái tóc tỉ mỉ chau chuốt hiện tại đã hoàn toàn rối bời, hai con ngươi tràn đầy tơ máu, một đêm không ngủ khiến ma nữ càng thêm dọa người.

"Chút nữa nếu người thú lại ập tới, vậy ngươi hãy đi đi, ta tin ngươi có biện pháp chạy trốn."

"Đương nhiên, ta muốn đi lúc nào cũng được, còn ngươi thì sao? Đừng nói ngươi dự định làm một kỵ sĩ ngu ngốc tuẫn thành nhé."

"Ta? Ta là bất diệt Roland, há có thể chết ở đây."

"Hừ, ta là "Phong bạo tâm tình siêu tùy hứng ma nữ", há có thể nghe ngươi chỉ huy. Hôm nay lão nương cao hứng, quyết tâm liều một trận với đám người thú mọi rợ."

"Ha ha, ngươi cho rằng không có sủng vật thì ta phế rồi? Ngươi cứ chống mắt lên xem cận chiến pháp sư đi!"

Ameera quả thật vẫn còn mấy phần mạnh mẽ của năm đó, ta lắc đầu, có vài lời vẫn không thể thốt lên.

"Eliza?"

"Heloise đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nàng muốn ta chuyển lời cho ngài "Không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng nên sử dụng thứ đó, nếu không, cố gắng của ngươi xem như uổng phí"."

Trên thực tế, ta còn giữ lại lá bài tẩy sau cùng, thứ có thể lật bàn trong tình cảnh này chỉ có chung cực cấm chú vong linh pháp thuật - vong linh thiên tai!

Nhưng cái siêu cấp cấm chú này bị các quốc gia đại lục tuyệt đối nghiêm cấm, bởi vì nó biến tất cả thi thể thành vong linh cấp thấp, khác hẳn với tử vong triệu hoán mà năm đó ta sử dụng, năm đó những người chết hưởng ứng lời triệu hoán của ta là anh linh không cam lòng vẫn lạc, bọn họ vẫn giữ được lí trí, còn vong linh bị "Vong linh thiên tai" khống chế lại là loại vong linh không não, vĩnh cửu khát máu.

Đây là loại pháp thuật mang tính cưỡng chế, mãi mãi nô dịch, khinh nhờn thi thể của các chiến sĩ. Nếu ta sử dụng thì nói không chừng, chiến sĩ bên cạnh ta sẽ lập tức đảo ngược họng súng, thảo phạt vong linh pháp sư tà ác.

Đến lúc đó, tuyên ngôn "Vong linh vốn không đại biểu tà ác" sẽ trực tiếp phá sản, kế hoạch Lam minh triệt để xong, Đông Lam công quốc rất có thể sẽ bị coi như trung tâm tà ác, bị các quốc khác cô lập.

Khi đó, nhân loại thắng chiến tranh, chỉ riêng chúng ta thua lợi ích.

"Dù sao cũng tốt hơn chết hết, chết hết rồi mới thật sự là không còn chút hi vọng nào."

Nhưng vậy, Eliza chỉ đẩy kính mắt, không nói gì thêm, nhưng từ ánh mắt nhăn nhó kia, dường như nàng đang hơi khó chịu.

"Thế nào?"

"Sao ngài không hỏi ta có thể chạy thoát hay không? Chí ít ngài cũng phải thử khuyên giải ta bỏ trốn mới đúng."

Được rồi, Eliza tức giận thú nhận oán niệm trong lòng thật là có điểm đáng yêu, nàng dĩ nhiên không phải muốn một mình chạy trốn, chỉ là muốn được quan tâm thôi, bởi vì trên danh nghĩa, Roland vẫn đang là bạn trai nàng.

Ta lắc đầu, chúng ta vốn không cần nói nhảm.

"Cái này còn hỏi sao? Mgươi không phải đã nói muốn một mực đi theo ta, mặc kệ là Minh Hà hay Địa Ngục? Hiện tại đổi ý rồi?"

Vừa dứt lời, mây đen hóa thành trời nắng, thiếu nữ nở nụ cười rất ngọt ngào.

"Đương nhiên không, ta vĩnh viễn không hối hận. Vậy hãy để chúng ta cùng một chỗ chiến tử đi. Ta sẽ ở Minh Hà chuẩn bị vớt ngươi."

Đoạn đối thoại quỷ dị có vẻ như không Logic, nhưng rất có thể là sự thật sắp phát sinh, có lẽ đời sống tình cảm giữa các bất hủ giả vốn là kỳ lạ như thế.

Nhìn bạn gái chuyển giọng nhanh hơn lật sách, ta âm thầm vuốt mồ hôi.

Ameera bên cạnh đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, ta phát hiện, ta rốt cục bắt đầu chuyển vận rồi? Rốt cuộc trời cao cũng mở mắt? Nhưng…

"Vì sao lần nào cũng phải đợi tới lúc ta sắp chết mới bắt đầu đột nhiên chuyển vận? Ta không muốn làm mấy thằng xui xẻo trước khi lâm chung hô ra "Đánh xong trận này chiến, ta liền về nhà kết hôn" "Đợi đến hết chiến tranh, ta sẽ xx"."

"Uy uy uy, ta cũng không muốn trong lễ truy điệu của mình được các mỹ nữ rơi lệ thú nhận —— kỳ thật, ta ưa thích ngươi."

Tiếng bước chân quen thuộc cách đó không xa lại làm rối loạn suy nghĩ của ta, trận chiến cuối cùng rốt cục giáng lâm.

Ta hơi kinh ngạc, kẻ dẫn đội ngũ không phải người thú, mà là một bóng dáng nhẹ nhàng linh hoạt vốn chỉ thuộc về tinh linh.

"Yalyan!"

Đúng vậy, dù đã chuyển hóa thành hôi huyết tinh linh, dù cho tuế nguyệt lưu lại vết tích trên người hắn, ta vĩnh viễn không thể quên khuôn mặt đó, bởi vì, năm đó tên tinh linh kiêu ngạo này từng cho ta một nhát sau cùng.

Nhưng hiện tại, tên học sinh của ta có vẻ không được ổn lắm, hai người thú vừa thảo luận gì đó vừa cầm búa áp giả hắn tiến lên.

"Chiêu hàng? Lúc này mà còn định chiêu hàng?"

Ta chỉ có thể đoán như vậy, nhưng phương Bắc rốt cuộc chỉ có thể có một chủ nhân, hơn nữa song phương đều đã kết xuống thâm cừu đại hận, buộc phải máu tươi của kẻ địch mới rửa sạch được, hiện tại chiêu hàng tuyệt đối không thể nào thành công.

Nhưng ta đột nhiên nhận ra Yalyan đang chậm rãi lẩm bẩm gì đó, ta lập tức hô lên.

"Nhanh, giết hắn!"

Lúc này, trên đường chân trời, thần quang bắt đầu giáng lâm, nghi thức cấm kỵ đã đến bước cuối cùng rồi.

Người thú đang thảo luận "Chứng minh giá trị của ngươi đi, tinh linh".

Còn Yalyan đã thôi lẩm bẩm, hắn mở miệng nói rõ ràng hai chữ.

"Thần hàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.