Cùng Múa Với Sói

Chương 22




Quân Phi Vũ có thể rõ ràng cảm giác được Hoa Trầm Hương quan tâm phát ra từ phế phủ, nhìn hắn khuôn mặt tuấn tú tao nhã căng lên, con ngươi hiện hàn quang, liền biết hắn đang tức giận.

Tro lòng của nàng ấm áp, thân thủ nhẹ nắm bàn tay to của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng hắn nhợt nhạt cười nói- Ta thực sự ko có việc gì, ngươi đừng nghe nha đầu kia nói bậy, chẳng qua là ko cẩn thận đụng phải 1 chút, dùng rượu thuốc rồi nên ko có sao.

_ Thực sự ko có việc gì?

Hắn cúi đầu nhìn nàng, hơi thở mang theo 1 cỗ ấm áp phả vào mặt, Quân Phi Vũ tâm như nai con ngây thơ loạn nhịp, mặt cười giống như đang uống say, cấp tốc bị lây vẻ hồng hào, cực kỳ mê người.

Nàng hướng hắn lắc đầu, 1 đôi mắt to ngập nước như ẩn như đưa tình nhìn hắn.

Tình nhi bên cạnh cảm giác bầu ko khí ko đúng, vội vàng lui xuống.

Hoa Trầm Hương nhìn nàng than nhẹ 1 tiếng, 2 tay như nắm trân bảo, nhẹ phủng ở mặt của nàng, hướng phía môi của nàng hôn sâu đi vào.

Hắn ôn nhu mà ôm nàng, vì nàng bện thành 1 loại võng, làm cho nàng chậm rãi sa vào tro đó, lại chậm rãi đem nàng càng trói càng chặt, cuối cùng làm cho nàng rơi vào lòng bàn tay của hắn ko thể tự thoát ra được. Mà nàng, lại làm như ko hề biết.

Quân Phi Vũ luôn luôn thiên vị ôn nhu tuấn nam, năng lực miễn dịch cực kém, mà Hoa Trầm Hương ôn nhu ấm áp, nếu nói yêu thương thì sẽ chọn 1 người như hắn.

Hôn, đem nàng hô hấp ko khí từng chút từng chút đè ép ra, lông mi thật dài bởi vì khát cầu ko khí mà rung động ko ngớt, càng cực kỳ mê người.

Nàng thân thủ muốn đẩy hắn ra, mới phát hiện hắn độ mạnh yếu lại là to lớn như thế, 2 tay như chặt thằng (Ý chỉ vòng tay hắn ép chặt, ko còn khe hở; ôm gì dã man quá!- Milk), khiến nàng cơ hồ hít thở ko thông.

Hé ra mặt cười trướng được đỏ bừng, trên môi truyền đến cảm giác tê dại, tựa hồ 1 thời gian so với bất luận cái gì đều cường liệt mạnh mẽ hơn, xúc giác mẫn cảm càng kích thích được thân thể của nàng run rẩy ko ngừng.

Nàng trúc trắc phản ứng lại ko hiểu lấy lòng Hoa Trầm Hương, hắn cúi đầu giữa môi dật ra 1 tiếng kêu rên, bàn tay to trườn xuống phía dưới, dùng sức nâng mông của nàng hướng hắn phía trước đè ép.

Thân thể ko hề mất khẩn trương, nàng rõ ràng cảm giác được chỗ bụng dưới đang bị hắn cứng rắn chăm chú đụng phải, Quân Phi Vũ quýnh lên, cảm giác mình dường như cũng có phản ứng, mặt cười càng đỏ bừng như hà.

_ Phi Vũ, cho ta có được ko?- Hoa Trầm Hương ngước con ngươi đen mờ mịt tình dục, thanh âm đã rõ ràng ám câm.

Quân Phi Vũ khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ngụm lớn thở hổn hển mấy hơi thở, lúc này mới dương con ngươi nhìn hắn- Vậy ngươi làm phu thị của ta, có được ko?

Hoa Trầm Hương thân thể cứng đờ, con ngươi tràn ngập tình dục tro nháy mắt lui được ko còn 1 mảnh, hắn ôn nhu nhẹ nhàng buông nàng ra, sửa sang lại và nắm tay nàng ngồi xuống ở trên giường- Phi Vũ, ta thật hi vọng ngươi có thể cùng ta hồi Thương Ngô quốc, làm vương phi của ta thế nào?

Quân Phi Vũ khẽ cười lắc đầu- Ko! Ta là thích ngươi làm phu thị của ta hơn.

Hắn bất mãn thấp hỏi- Chẳng lẽ ngươi thật tham luyến tam phu tứ thị dạng tiêu dao này?

_ Phải!

Nàng ko chút do dự khẳng định, làm cho Hoa Trầm Hương hừ nhẹ 1 tiếng- Vậy ta để ngươi trúng tình độc của ta, đem ta biến thành giải dược của ngươi, cho ngươi ko thể phi ta, như vậy ngươi liền cả đời ko ly khai ta!

Quân Phi Vũ cười khẽ ko ngớt- Vậy ngươi thử nhìn xem, có bản lĩnh hay ko làm cho ta trúng tình độc của ngươi!

Hắn mặt mày 1 điều, con ngươi đen toát ra 1 trận ám hỏa, thân thể vừa lộn, liền đem nàng đặt ở dưới thân, môi ở bên tai của nàng biên nhuyễn dời, nhẹ gặm vành tai của nàng nói- Chẳng lẽ ngươi ko phát hiện, ngươi bây giờ đã trúng tình độc của ta?

Quân Phi Vũ tro lòng cả kinh, đang lúc nhìn đến hắn đáy mắt trêu tức mới hiểu được, chính mình lại bị hắn đùa bỡn!

Nàng cáu giận nói- Hoa Trầm Hương, ngươi thật là xấu! Cũng dám trêu đùa bản công chúa, nhìn quyền!

1 đôi bàn tay trắng như phấn dùng sức lôi ở trên người của hắn, hắn lại ko đến nơi đến chốn, trái lại ở nơi đó cười ha ha- Phi Vũ đánh trúng thực sự là thoải mái, ân, lại đến…

_ Ngươi chán ghét!

_ Ừ, thật thoải mái, Phi Vũ, dùng sức điểm…

1 nam nhân vừa nhẹ cước bộ đi tới bên dưới cửa sổ, nghe tro phòng truyền đến liếc mắt đưa tình thanh âm, đâm mở giấy cửa sổ vừa nhìn, tro phòng kia kề sát 2 cỗ thân thể, làm cho hắn khuôn mặt tuấn tú càng hắc trầm, tức giận bừng bừng phấn chấn rất nhiều, thuận tay thao khởi 1 chậu hoa bên cạnh, hung hăng nện ở trên cửa sổ.

Chậu hoa rơi xuống đất, “Băng” 1 tiếng vang lớn, sợ đến Quân Phi Vũ cùng Hoa Trầm Hương lập tức từ trên giường nhảy dựng lên.

_ Ai?- Hoa Trầm Hương đẩy cửa sổ ra dò xét, lại phát hiện ngoài cửa sổ 1 bóng người cũng ko có.

Quân Phi Vũ mặt cười nén giận- Thực sự là buồn cười, dám quấy nhiễu bản công chúa. Người tới a!

Hô to 1 tiếng, Tình nhi vẻ mặt kinh hoảng chạy tiến vào- Công chúa điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?

_ Lập tức hạ lệnh, làm cho nội thị tra rõ 4 phía Phi Vũ cung có nhân vật nào khả nghi, nhìn là ai dám hướng tro phòng bản công chúa ném chậu hoa, nếu như bắt được, hung hăng trừu hắn cho ta.

_ Dạ! Nô tỳ lập tức đi ngay!

Tình nhi 1 bên lui, 1 bên trộm nhìn lén Hoa Trầm Hương liếc mắt 1 cái, lại phát hiện hắn chính nhìn Quân Phi Vũ, khuôn mặt tuấn tú hơi co quắp, rõ ràng cho thấy đang vất vả nghẹn cười, nàng vội vàng hướng Quân Phi Vũ đã nháy 1 ánh mắt ám chỉ.

Quân Phi Vũ lúc này mới phát hiện mình thế nhưng ở trước mặt của hắn bão nổi!

Nàng nhẹ chọn mặt mày nhìn hắn- Muốn cười? Vậy cười đi! Dù sao ta cũng ko quan tâm ngươi thấy được ta đây bộ dạng hung hăng, có phải hay ko sợ rồi?

Hắn đang cười, nhưng cũng ko phải cười to, vẫn là cái loại cười nhẹ nhàng mà như là có thể ấm áp vén động lòng người này, Quân Phi Vũ ko khỏi hoài nghi, người nam nhân này có phải hay ko vĩnh viễn tính tình đều tốt như vậy!

_ Phi Vũ, ta cũng ko sợ, ta nhưng thật ra cảm thấy ngươi như vậy thực sự là đáng yêu! Đáng yêu được làm cho ta hận ko thể cắn ngươi 2 cái.

Hắn vừa nói xong, lại vẫn thực sự ôm lấy nàng, ở trên cổ của nàng cắn 2 cái, chỉ là lúc ánh mắt đang rơi xuống cổ nàng thượng lưu lại mấy nhợt nhạt tử hồng ấn kia, mâu quang lại thâm sâu mấy tầng.

Quân Phi Vũ đẩy ra hắn- Được rồi, đừng đùa, sắc trời cũng đã chậm, ko bằng ngươi ở nơi này dùng bữa tối ha!

Hoa Trầm Hương cười híp mắt- Trầm Hương cầu còn ko được! Tốt nhất có thể…

Sợ hắn miệng chó phun ko ra ngà voi, Quân Phi Vũ vội vàng quát nhẹ- Câm miệng!

_ Ta là nói, tốt nhất có thể thêm nhiều 1 chén trà hương nồng thật là tốt. Vũ nhi, ngươi có phải hay ko nghĩ đến điều nào vậy?

Quân Phi Vũ trừng mắt nhìn hắn tại chỗ vẻ mặt cười xấu xa, phiền muộn ko ngớt. Nàng ngay từ đầu thế nào lại ko phát hiện, ôn nhu nam nhân này thế nhưng sẽ như thế vô lại? Như thế thích chiếm tiện nghi?

Nói, nam nhân này thủ đoạn thật là đáng ghét a! Nàng thực sự là bị bán còn ko biết, còn đang ngây ngốc giúp hắn kiếm tiền mà đâm ra nghiền, nghĩ lại lúc này mới phát hiện, tro khoảng thời gian ở chung này, ko phải nàng đang đùa giỡn hắn, mà là nàng bị hắn đùa giỡn!

Bất quá, nghĩ lại cảm giác cũng ko tính là quá kém, có 1 loại vị đạo yêu thương!

Môi của nàng giác nổi lên một tia nhợt nhạt mỉm cười.

Đêm nay, Hoa Trầm Hương ở lại tro cung của nàng tới giờ hợi, đồng thời nhất định phải đáp ứng nàng ngày mai bồi hắn, lại dâng 1 cách thức hôn t nồng nhiệt iêu chuẩn, lúc này mới chịu hồi Thượng Nghi cung nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Quân Phi Vũ nằm ở trên giường còn đang trằn trọc, lần đầu tiên vì 1 người nam nhân, ko thể ngủ.

Mà mình và Hoa Trầm Hương tro lúc đó ái muội, Quân Phi Vũ nghĩ thầm, nếu như ko phải tên hỗn đản nào đập phá cửa sổ chạy trốn, nói ko chừng hôm nay nàng thực sự sẽ cho Hoa Trầm Hương câu lên giường , nếu quả thật là như vậy, phía sau lại sẽ phát triển thế nào?

Còn có 1 việc nàng thật ko ngờ chính là, người vừa tiến vào hồi bẩm tra rõ kết quả dĩ nhiên là Trình Nhất Đao, mẫu hoàng thế nhưng điều hắn đi quản đại nội thị vệ, vậy hắn cũng là anh hùng có đất dụng võ đi?

Chỉ là Trình Nhất Đao hồi báo kết quả làm cho nàng có chút chán nản, bọn họ thế nhưng ko có bắt được người!

Nàng thiếu chút nữa mắng lên tiếng, nhưng lúc ở nhìn thấy Trình Nhất Đao ánh mắt chờ đợi, càng làm cấp nói rụt trở lại, chỉ là phất tay 1 cái làm cho hắn lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.