Cùng Múa Với Sói

Chương 2




Ngũ đại phu thị

Đệ nhất: Tiêu Bạch, 25 tuổi, trầm ổn ôn hòa, tên hiệu “Tiêu Dao công tử”, nhân vật đa tài, tựa hồ cái gì thông suốt.

Đệ nhị: Mạch Thiên Hàn, 23 tuổi, lạnh lùng vô tình, tên hiệu “Ngọc Tiêu công tử”, khinh công cùng khúc Ngọc Tiêu Đoạn Hồn đều là thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Đệ tam: Tần Nham Ngạo, 23 tuổi, tự cho là phong lưu, tên hiệu “Tích Hoa công tử”, diệu thủ không không chi thần trộm. (Cái gì gọi là diệu thủ ko ko? Tại thời cổ đại dùng từ này để hình dung 1 kẻ trộm có tài nghệ bất phàm thì có thể dùng tới cụm từ “Diệu Thủ Không Không” này. Đây là xuất từ 1 điển cố thời cổ, có 1 gã thần trộm tên là Ko Ko Nhi, khi đó kỹ thuật ăn trộm của hắn được mọi người đồn là “thần trộm”).

Đệ tứ: Quân Thiên Hựu, 20 tuổi, tao nhã, tên hiệu “Ngân mặt hồ ly”, thư pháp thiên hạ đệ nhất.

Đệ ngũ: Trình Nhất Đao, 18 tuổi, cương mãnh ngay thẳng, tên hiệu “Nhất Đao khuynh thành”, Trình gia đao pháp đệ nhất thiên hạ.

Tiêu Bạch, là đại phu thị của Quân Phi Vũ, hắn tướng mạo tuấn tú, hai mươi lăm tuổi.

Phụ thân của hắn là Tướng quốc đại nhân Tiêu Sơn, giúp đỡ nữ hoàng giải quyết các công việc chính sự. Tiêu Sơn là 1 quan tốt, ko lợi dụng quyền thế của chính mình mà tranh giành tư lợi, đối với người nhà của mình quản thúc hết sức nghiêm khắc, đặc biệt là đối với Tiêu Bạch, từ nhỏ đã yêu cầu hắn văn võ song toàn, đến nỗi sau khi Tiêu Bạch lớn lên, văn tài vũ lược, ko gì là ko biết.

Hơn nữa hắn diện mạo ko tầm thường, ko ít thiên kim tiểu thư ở kinh thành này mê muội hắn, người ta đặt hắn tên hiệu — “Tiêu Dao công tử” .

Trình Nhất Đao, chính là vị vừa ở cửa cùng Tiêu Bạch chào hỏi lại là 1 đại nam nhân điển hình mày rậm mắt to.

Vóc người của hắn cao to, ngũ quan thâm thúy rõ ràng, đặc biệt 1 đôi mắt to tựa như chuông đồng, da thịt hắn màu đồng cổ, nếu như nhìn lướt qua, thật là có điểm giống như vị Trương Phi tro Tam quốc chí kia. Đương nhiên, hắn nếu so với Trương Phi kia thì đẹp trai hơn nhiều.

Trình Nhất Đao là ngũ phu thị của Quân Phi Vũ. Phụ thân là Binh bộ thượng thư Trình Phi Hổ, cá tính hắn cương mãnh ngay thẳng, khi nói chuyện với người khác nếu 1 câu ko hợp, thường xuyên liền huy đao mà lên.

Mà đao pháp tổ truyền của Trình gia hắn, ở kinh thành ko người nào có thể địch lại, quan gia công tử thường ngày kiêu ngạo cũng đành bất đắc dĩ mà kinh sợ hắn.

Ở kinh thành, người ta đặt hắn tên hiệu — “Nhất Đao khuynh thành” .

. . .

Bên tro phòng khách Xuân Phong lâu, Tiêu Bạch cùng Trình Nhất Đao ngồi một bên vây quanh bàn, chờ 3 vị huynh đệ còn lại tiến vào.

Nhìn Tiêu Bạch ở nơi đó thản nhiên tự đắc phẩm trà, Trình Nhất Đao vốn tính nôn nóng, hắn nhịn ko được, liền quay sang hỏi Tiêu Bạch- Đại ca, ngươi vừa mới nói có chuyện kỳ quái là chuyện gì? Hay là, trước tiên nói cho ngũ đệ ta nghe 1 chút đi!

Tiêu Bạch nhàn nhạt cười- Gấp cái gì? Chờ mấy người bọn hắn tới rồi nói, đỡ phải lúc bọn họ tới, ta lại phải nói thêm 1 lần nữa.

Trình Nhất Đao biết Tiêu Bạch tính tình nói 1 là 1, nói 2 là 2, cạy ko ra miệng hắn, liền đứng lên ra bên ngoài nhìn quanh.

Nhìn thấy 3 thân ảnh phong tư xuất chúng còn đang chậm chạp du ngoạn đi tới, hắn nhịn ko được mở miệng kêu- 3 vị đại gia các ngươi, có thể đi hay ko nhanh một chút a? Trà hoa cúc sắp nguội mất rồi!

Đứng hàng thứ đệ nhị Mạch Thiên Hàn, hắn người cũng như tên, hé ra khuôn mặt tuấn tú làm như hàn băng ngàn năm đóng cục trên đó, Ngọc Tiêu trên người luôn bất ly thân, tiếng tiêu của hắn có thể lấy nhạc mê người, cũng có thể lấy nhạc giết người, 1 thân khinh công xuất sắc toàn diện.

Ở kinh thành, nhân xưng “Ngọc Tiêu công tử” .

Phụ thân Mạch Thiên Hàn, là nhị phẩm đại học sĩ Mạch Tuấn Sinh.

Tới cửa, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua kẻ đứng trước cửa Trình Nhất Đao, ko thèm nói gì, liền nhẹ nhàng bước nhanh vào tro.

Trình Nhất Đao tựa như quen với thói lạnh lùng của hắn, cũng ko rãnh để ý, nhìn 2 huynh đệ còn lại cũng sắp đến rồi, cũng liền xoay người đi vào phòng, ngồi kiền chờ.

Lại đến thêm 1 vị, 1 thân hoa lệ cẩm bào màu lam nhạt in hoa, diện mạo âm nhu tuấn mỹ, còn có 1 cặp mắt hoa đào tựa như tùy thời có thể tản mát ra cường đại điện lực, làm cho người ta vừa nhìn, phản ứng đầu tiên tro đầu đó là — nam nhân này tuyệt đối là cái tên chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt .

Tên của hắn cùng diện mạo âm nhu tuấn mỹ lại tương phản, gọi Tần Nham Ngạo, một cái tên rất chính khí mạnh mẽ.

Vì phong lưu nổi tiếng, tên hiệu “Tích Hoa công tử” .

Phụ thân của hắn so với mấy vị khác, là 1 chức quan thấp nhất, thành chủ Dương Châu thành— Tần Thủ Lễ.

Vừa vào cửa, hắn liền chưa nói gì đã cười, ánh mắt tựa như hồ ly nhanh như chớp dạo qua 1 vòng, cuối cùng đưa ánh mắt định ở trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Bạch- Đại ca, triệu chúng ta đến đây có chuyện gì? Có phải hay ko chuyện Cỏ Dại công chúa kia sẽ đi hoa sơn trà?

Tiêu Bạch tuấn mặt trầm xuống- Tam đệ, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra, sau này đừng lôi cái tên ngu ngốc đó ra, công chúa chính là công chúa, dù thế nào, chúng ta vẫn phải xưng nàng làm vợ chủ!

Tần Nham Ngạo lần đầu tiên nghe được Tiêu Bạch bởi vì Quân Phi Vũ mà chỉnh hắn, sửng sốt 1 chút, cảm giác có chút ko hiểu- Đại ca, ngươi vốn ko phải là ko thích nàng ta sao? Hôm nay ngươi thế nào liền thay đổi?

Tiêu Bạch nghiêm sắc mặt- Có lẽ, chúng ta còn ko biết nàng có 1 bộ mặt khác.

_ Ko thể nào? Cái kia Cỏ… Ngươi nói cái kia thê chủ của chúng ta còn có 1 mặt khác?- Trình Nhất Đao cũng thấy lạ kêu lên, vốn là muốn tiếp tục kêu Quân Phi Vũ là “Cỏ Dại công chúa”, nghĩ đến căn dặn của Tiêu Bạch, lại lập tức sửa miệng.

_ Chuyện gì náo nhiệt như thế? Xem ra vẫn là ta tới chậm nhất là nha!

Theo thoại âm rơi xuống, 1 vị công tử tay cầm chiết phiến nhẹ nhàng nhảy vào cửa, trường bào ngân sắc, càng thêm hiện ra quý khí trên người hắn, hắn chính là đứng hàng thứ đệ tứ, tên hiệu “Ngân mặt hồ ly” Quân Thiên Hựu.

Phụ thân của hắn chính là nghĩa huynh của nữ hoàng bệ hạ Quân Mạc Sầu— An Dương vương Quân Ko Nói.

Tiêu Bạch cười cười- Tứ đệ, ngồi đi!

Nhìn thấy mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Bạch lúc này mới phân phó Tiểu Tu- Ngươi đi coi chừng đại môn, đừng làm cho người khác xông vào.

_ Dạ!

Quân Thiên Hựu nhíu mày- Đại ca, sao lại thận trọng như vậy?

Tiêu Bạch ho nhẹ 1 tiếng- 1 khắc trước, ta từ Phi Vũ cung trở về, đột nhiên phát hiện thê chủ đại nhân của chúng ta ko giống trước. Cử chỉ của nàng trở nên bình tĩnh tự nhiên, ngôn ngữ tro lúc đó mặc dù ôn hòa nhưng lại lộ ra 1 tia sắc bén, cặp mắt kia, đột nhiên trở nên như là có thể nhìn thấu tất cả, ngay cả ta đều có chút đấu ko lại. Hơn nữa, nàng thái độ khác thường, thế nhưng cự tuyệt đi tham gia hàng năm lễ hội hoa sơn trà nở.

_ Ko thể nào?

_ A? Thực sự?

Nhìn cả đám ko tin nhìn mình, Tiêu Bạch nghiêm túc gật gật đầu- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ta phải dụ dỗ nàng, nàng mới đồng ý đi. Phải biết rằng, dĩ vãng đều là nàng chủ động yêu cầu đi .

Tần Nham Ngạo 1 đôi mắt hoa đào cười đến yêu mị , lại lộ ra 1 tia ánh sáng lạnh- Dĩ vãng nàng náo loạn gây ko ít cười nhạo, làm cho mặt của chúng ta cũng tối theo. Lần này, chúng ta thật vất vả nghĩ ra phương pháp để chỉnh nàng, đổi lấy tự do cho mấy người chúng ta, chẳng lẽ đại ca chỉ bằng 1 điểm hoài nghi như thế, liền buông tha nàng?

Tiêu Bạch liếc mắt nhìn mọi người- Các ngươi còn ý kiến gì khác?

Mọi người trầm ngâm 1 lát ko nói.

Cuối cùng, Mạch Thiên Hàn lạnh lùng nói- Ta đề nghị vẫn dùng kế hoạch lúc đầu đi, nếu như nàng thực sự cải biến, như vậy, vừa lúc làm cho chúng ta nhìn 1 cái bản lĩnh của nàng. Đến lúc đó là đi hay ở, tất cả trở về rồi mới quyết định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.