Cung Loạn Thanh Ti

Chương 39




Địch Vũ Liễn mới quyết định, hai huynh đệ Vũ Văn đều gia nhập thân hộ đội của Liễn vương phủ, mà không phải hắc y hộ vệ. Bởi vậy, buổi sáng Phong Tử Diệu liền theo phân phó của nàng đi đến phủ Vũ Văn bên cạnh, đưa hai người này vào phủ, đồng thời cũng báo cho hai người biết quyết định mới của nàng.

“ Vì sao!?” Vũ Văn Dật Tân chịu đả kích, đêm qua hắn còn kích động chạy tới chỗ vài bằng hữu tốt của mình nói muốn vào hắc y hộ vệ của Liễn vương, như thế nào lại chưa tiến vào đã bị đạp ra, biến thành thân hộ đội hả?

Đúng vậy, vì sao? Đôi mắt nhìn rõ hai quầng thâm màu đen, rõ ràng là ngủ không đủ vẻ mặt Vũ Văn Dật Thần cũng nghi vấn nhìn về phía Phong Tử Diệu, trong lòng cũng rất muốn kháng nghị giống tiểu đường đệ, đương nhiên, nội dung kháng nghị không giống, vì sao không đá sạch sẽ lưu loát một chút, rõ ràng có thể trực tiếp làm cho bọn họ ngay cả thân hộ đội cũng không dùng vào, như vậy hắn có thể bớt được bao nhiêu chuyện phiền toái!

“ Không vì sao cả, đây là mệnh lệnh của vương gia!! Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ tiến vào bán hộ đội, chình là hộ vệ phụ trách toàn bộ an toàn của vương phủ.

“ Nhưng hôm qua chính miệng vương gia đã nói hai huynh đệ chúng ta làm hắc y hộ vệ, có phải ngài nghĩ sai rồi không?” Vũ Văn Dật Tân vẫn không tin, cảm thấy vị này đang làm khó dễ bọ họ, ngẫm lại xem, dựa vào tâm tư của Liễn vương đối với đại đường ca của mình, muốn đưa vào trong phòng còn không kịp, làm sao có thể cách xa như vậy?

Đúng vậy, có phải nghĩ sai rồi hay không, có lẽ Liễn vương nói là bọn họ căn bản không cần vào phủ! Vũ Văn Dật Thần  trong lòng nói thầm, tự đáy lòng vẫn còn hi vọng, đương nhiên, đó là hi vọng xa vời, chỉ thấy Phong Tử Diệu liếc mắt một cái, mất hứng nhìn hai người bọn họ, tiếp tục dẫn bọn họ hướng nơi nào đó trong Liễn vương phủ mà đi đén, vừa đi vừa theo tính tình nói: “ Các ngươi mới đến làm việc bên người vương gia, tất nhiên phải làm từ căn bản, trước hết theo thân hộ đội tuần tra toàn vương phủ đi!”

Tuần tra toàn bộ vương phủ? A, nói như vậy, không phải là hắn sẽ có cơ hội gặp Tiểu Vũ sao? Ánh mắt Vũ Văn Dật Thần đột nhiên sáng ngời, tâm tình run lên, một chút bất mãn vừa rồi hoàn toàn không còn nữa, hưng phấn bắt đầu nhìn đông nhìn tây, chờ đợi thời điểm ban ngày nhìn thấy Tiểu Vũ, xen nàng có an toàn hay không, hoàn toàn không phát hiện ra bên cạnh tiểu đường đệ cả người đều ủ rũ.

Nhớ tới Tiểu Vũ , Vũ Văn Dật Thần không khỏi đỏ mặt. Bởi vì hắn nhớ lại giấc ngủ ngắn hôm qua, vậy mà lại mơ thấy mình thành thân, khi hắn nhấc khăn voan hồng của tân nương lên, người nọ là Tiểu Vũ ! Khụ, thật sự là ngượng ngùng. Làm sao hắn lại có thể mơ thấy giấc mộng như vậy? Người ta nói ban ngày suy nghĩ điều gì, ban đêm sẽ mơ thấy, nhưng hắn không hề nghĩ qua. Tóm lại, loại giấc  mơ khiến người ta thẹn thùng như vậy thật sự là rất ngượng ngùng! Người nào đó trong lòng nói  ngượng ngùng, trên mặt lại khó có thể ức chế cười đến mãn nguyện.

Cái này xem ở trong mắt Phong Diệu Tử, thấy hắn cười thật sự là mười phần khiếp đảm! Cẩn thận đánh giá hắn xong Phong Diệu Tử có loại ý tưởng kích động muốn một cước đá bay hắn. Khờ như vậy, còn cười như đứa ngốc vậy mà có thể làm cho chủ tử hắc gia nhà hắn mặc quần áo màu trắng! Màu trắng đó nha ! Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử, cho tới bây giờ đã mười mấy năm, đều không thấy nàng mặc quần áo nào ngoài màu đen, hơn nữa mấy năm nay chấp nhất của nàng đối với màu đen ngày càng lợi hại, chỉ cần  là người của nàng hoặc này nọ, đều yêu cầu giống nhau là mặc đêm tối hoặc biến thành màu đen, cho nên, sáng nay khi nhìn thấy chủ tử mặc đồ trắng, nội tâm bị chấn kinh, không biết là người nào có bản sự lớn đến mức có thể làm cho chủ tử như vậy. Sau  khi chủ tử thay xong bộ quần áo kia, Tử Địch cầm đi giặt vụng trộm nói cho hắn, trong bộ quần áo kia, có thêu tộc huy của Vũ Văn gia tộc, thử hỏi, Vũ Văn gia, thậm chí trên  đời này, trừ bỏ tên khờ ngốc kia, còn ai có thể làm cho chủ tử nhà hắn không bình thường!?

“ Nhớ kĩ quy củ bên trong phủ, các người thuộc thân hộ đội, trừ phi vương gia triệu kiến, nếu không không được tới gần tẩm viện của vương gia, bảo vệ an toàn nơi đó là chức trách của mười ba hắc y hộ vệ, các ngươi chỉ cần phụ trách tốt an toàn bên ngoài của vương phủ là được rồi.Thị thiếp của vương gia ngụ ở Thanh Nhã uyển không thể đi vào , từ đường cùng sân gần đó đều là chỗ cấm, ai tự ý xâm nhập, giết không cần hỏi!” Tuy nói tên Vũ Văn Dật Thần có bao nhiêu thuận mắt, nhưng vương gia phái hắn tự mình an bài chuyện tình của A Đấu, Phong Tử Diệu không thể không đem mọi chuyện nói rõ một lần, bất quá, đồng thời nói xong, hắn thật hoài nghi, những quy củ đó A Đấu sẽ tuân thủ sao? Nói vậy cho dù hắn cảnh cáo cấm đến gần Thanh Nhã uyển , phỏng chừng sai cũng là nhóm nữ nhân kia, chết đương nhiên cũng là các nàng. Ngẫm lại thấy, khờ ngốc tử vậy mà có thể làm cho chủ tử của hắn, cái vị anh minh thần võ, lạnh lùng vô tình, tựa như thiên nhân mặc vào y phục thêu hoa, giầy thêu ! Phong Tử Diệu oán giận, hồi tưởng lại sáng nay khi Địch Vũ Liễn bước qua cửa, bọn họ không cẩn thận nhìn thấy cặp giày thêu đi trên chân nàng, khiến cho cảm giác bị kích thích, thẳng đến một lúc lâu sau vẫn chưa tiêu tan, hắn hoàn toàn bị lôi đến, có loại ảo tưởng cảm giác bị mất hết!

“ Từ đường là nơi cấm?  không phải vương gia muốn đem nơi đó làm tẩm viện sao? Không làm như đã  nói,sao có thể đem nơi đó hủy đi, một cái tẩm viện tốt như vậy?” Vũ Văn Dật Thần lập tức bắt được trọng yếu trong lời nói của hắn, nghe thấy giống như là hắn không cần tiếp xúc với tiểu vương  gia không biết cười kia.

“ Cái mệnh lệnh đó vương gia đã thu hồi rồi”

Thật vậy chăng? Thật tốt quá! Vũ Văn Dật Thần thực vui vẻ,  thứ nhất là hắn sẽ không phải ở gần vị vương gia khủng bố kia, thứ hai là đối với người Liễn vương phủ từ đường là nơi bị cấm, nhưng đối với hắn, về sau sẽ là nơi đi vào, chẳng phải là thực thuận tiện, căn bản không có người phát hiện!Ai da, ngủ một giấc dậy, cảm thấy mọi thứ trên đời này đều trở nên thật tốt đẹp! A, đợi chút, không đúng, từ đường biến thành cấm địa, vậy về sau Tiểu Vũ làm thế nào tới gặp hắn, vạn nhất nàng bị người phát hiện, vậy không phải sinh mệnh bị nguy hiểm sao? Chỉ cao hứng một chút, Vũ Văn Dật Thần liền phiền muộn.

Phong Tử Diệu nào biết được hắn nghĩ cái gì, hắn đem bọn họ đưa đến chỗ thị vệ ở ngoài Thanh Phong uyển, gia cho hộ vệ trưởng chi nhất vệ kì xong, hắn bước đi.

Hắn vừa đi, vệ kì liền đem hai huynh đệ Vũ Văn  vào một gian tiểu viện bên trong Thanh Phong uyển. Nguyên bản trong viện đang náo nhiệt, chỉ một thoáng liền im lặng, hơn mười hộ vệ vô luận là ngồi, đứng, chà lau binh khí, vốn đang ôm ngực tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, toàn bộ đều dừng việc trong tay của mình, cùng quay đều, ánh mắt rất quái lạ khác thường nhìn về phía bọn họ.

Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, hai huynh đệ Vũ Văn Dật Thần thấy mình giống như động vật bị người khác xem xét, nhất là Vũ Văn Dật Thần , hắn không tự giác lui về phía sau hai bước, trong lòng nổi lên một loại cảm giác không thể nói rõ, cũng phải thôi, huyệt thái dương của bọn họ nổi cao, ánh mắt có thần sáng ngời, có người đi lại một chút, nhưng lại giống với người bên vệ kì, bước đi nhẹ nhàng , thực rõ ràng, người người là cao thủ.

“ Về sau các ngươi sẽ cùng một đội với chúng ta, đội chúng ta buổi chiều mới thay phiên công việc, cho nên lúc này không có việc gì , các ngươi có thể tùy tiện nhìn ngắm, hoặc là về nhà , buổi chiều lại đến. Mặt khác, tuy nói các ngươi là hai người không được ở lại phủ vương gia, nhưng vương gia vẫn sai người sửa sang gian phòng ở cho các ngươi, nếu mệt, có thể đến phòng đấy nghỉ ngơi.” Vệ Kì cũng không giới thiêu hai người bọn họ với các thành viên khác, trực tiếp nói với bọn họ những chuyện phải chú ý, sau đó dẫn bọn họ đi xem phòng ốc.

Có điều, khi Vũ Văn Dật Thần đi qua một vị dáng vẻ khôi ngô, đại hán có vẻ mặt râu quai nón , thì bị đối phương cản lại: “ Đợi chút, nghe nói gia tộc Vũ Văn người người võ công cao thâm, mới tới, khoa tay múa chân một chút, để huynh đệ ta nhìn xem ngươi có bản sự gì có thể vào với chúng ta một đội!”

Không xong! Lai giả bất thiện, tám phần đã biết hắn là ai, trong lòng không phục, muốn điều tra! Vũ Văn Dật Thần  cúi đầu xem cái tay của đối phương đang đặt ở trên vai hắn,  rất bất đắc dĩ thở dài, ai, hắn sợ phiền toái, phiền toái lại còn luôn tự động tự tìm tới hắn.

“ Có thể ! Ngươi nghĩ so cái gì nào? Trong chớp mắt Vũ Văn Dật Tân đã vọt đến chỗ Vũ Văn Dật Thần cùng đại hán kia, vuốt ve tay hắn, đồng thời kéo huynh trưởng của mình ra phía sau bảo hộ.

“ Tiêu huynh đệ, ta chỉ là thiếu tông chủ gia tộc Vũ Văn, tông chủ Vũ Văn tương lai, há có thể tùy tiện chịu cùng với một gã vô danh tiểu tốt khiêu chiến!” Vốn đã oán hận Liễn vương nói chuyện không giữ lời, trong lòng Vũ Văn Dật Tân vốn đã tức giận vừa nghe hắn nói lời này, càng tức giận, cái này không phải rõ ràng là tìm đường ca hắn kiếm chuyện sao? Có hắn ở đây, nghĩ khi dễ đại đường ca của hắn, không có cửa đâu!

“  Tiểu huynh đệ, ngươi nghĩ che chở đại đường ca ngươi, vậy thì lúc nào cũng mang theo bên người đi!” Vị đại hán bĩu môi, lúc Vũ Văn Dật Tân còn không có phản ứng , liền hắn ra tay với hắn.

“ A, đừng đánh mà! Có chuyện gì từ từ nói!” Vũ Văn Dật Thần  nghĩ khuyên can, nhưng hai người đang đánh làm sao để ý đến hắn, ngay đến thân là đội trưởng vệ kì đều đứng một bên, hoàn toàn không có ý tứ khuyên can.

Gặp người muốn cùng hắn luyện võ, Vũ Văn Dật Thần đâu có chịu, chỉ biết kêu cứu mạng, hoặc chạy trối chết, khiến trong lòng một đội nổi nóng, bọn họ vốn là người kinh nghiệm sa trường, nhiều lần sinh tử mới có thể tiến vào thân hộ đội của Liễn vương, mà người này, ngốc muốn chết, muốn bản sự không có bản sự, chỉ bằng xuất thân nhờ vào cha mẹ cấp cho mặt mũi, Làm Liễn vương vui, liền đễ dàng vào được. Thật đúng là người so với người, tức chết người! Cho nên, ban đầulà muốn ra oai phủ đầu hắn, kết quả diễn biến thành tất cả mọi người chạy đuổi theo hắn, muốn đánh hắn một trận tạo thành một cục diện hỗn loạn.

A a a, sao bọn họ lại đuổi đánh hắn không ngừng vậy!? Vũ Văn Dật Thần ôm đầu trốn, trốn, trốn!

Buồn cười, tiểu tử này võ công không tốt, vậy mà chạy trốn rât lưu loát!? Mọi người nắm tay đuổi, đuổi , đuổi!

Vũ Văn Dật  Tân sốt ruột, kinh nghiệm đối địch cũng không phải thật phong phú, bởi vậy bị người vây công dánh trúng không ít quyền, trái lại đại đường ca hắn, A Đấu đại nhân trong truyền thuyết, khiến người lao đến không chiếm được một chút lợi thế. Vô luận bọn họ huy quyền như thế nào, hắn đều có thể “ ngốc” vừa vặn né tránh, mọi người tức đến giơ chân, tà môn!

Cứ thế  này cũng không được, tốt nhất là để bọn họ giải hết hận, Vũ Văn Dật Thần trốn cũng thấy phiền.

Người truy đuổi ở sau cũng thấy phiền. Vốn dĩ là tay không, chỉ thấy đại hán kia rút kiếm ra, xoát xoát mấy kiếm với Vũ Văn Dật Thần . Nguyên bản mục đích của đại hán vốn là uy hiếp hắn, làm cho hắn dừng lại, nhưng giờ phút này Vũ Văn Dật Thần lại ôm ý niệm khác ở trong đầu, không né được lại tự mình nghênh đón, kiếm phong trượt qua sát mặt hắn,nháy mắt kiếm khí làm bị thương mặt hắn, tạo ra một vết thương nhỏ, còn chảy một giọt máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.