Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 51




Câu hỏi cùng ánh mắt sắc bén của Lan khiến cho bà hà có chút so dự nhưng với tính cách kiêu ngạo ko sợ trời sợ đất huống chi đây chỉ là ba đứa con nít ranh nên và Hà kênh mặt nên nói :

-Hà đúng là lũ con nít mà bầy dặt học làm ng lớn ,quá sớm rồi đó ba cô bé ạ .

Câu nói đó nếu là ai khác thì có thể sẽ khiến cho ng đó tức đến điên ng nhưng trái lại Lan thái độ lại khác hoàn toàn nhìn ng nói câu đó

Lan chỉ nhìn và cười một nụ cười vô thưởng vô phạt nói :

-Ủa cháu đâu cần làm ng lớn làm con nít vui hơn mà phải ko /

Sau đó còn nhìn sang Lam và Phương để hai ng nên tiếng và đúng như dự kiến của Lan khi bắt gặp ánh mắt đó cả 2 đồng thanh nói :

-Đúng vậy làm ng lớn mà như ai kia cướp ng yêu của kẻ khác thà rằng làm con nít còn hơn ,mà thật ra chút ta là con nít mà .

Nói xong cả 3 bọn nó đều nhìn nhau vui vẻ mặc kệ ai kia đang tức điên ng nhìn bọn nó với ánh mắt muốn giết ng đặc biệt là ba đưa con gái trước mắt và đương nhiên điều đó ko qua khỏi mắt của Lan và nụ cười của Lan khiến Lam và Phương cảm giác như xương sống nổi gai nên khắp ng .đđương nhiên những hành động của bà

Và đúng như Lan dự đoán bà Hà đã nên tiếng :

-Xì ai thèm cướp chồng ng khác tai ai kia ko biết cách giữ chồng nên mất dánh chịu và ai kia ko giàu thì …._nói đến đây bà Hà quay sang ông Tùng nhìn với vẻ mặt ngây thơ dạng cáo già nói :

-Hì xin lỗi em ko có ý đó đâu _gương mặt tạo vẻ thơ ngây má đỏ đỏ nữa chứ nhìn vào tụi nó ko thể ko cười và nhìn sang Lan với ánh mắt khăm phục và nói qua ánh mắt :

-”Quả ko hổ danh là đại tỷ ra tay khiến ng khác ko vào bẫy thì quả thật là ko thể là ng đứng đầu của nhóm rồi.”gương mặt tạo vẻ thơ ngây má đỏ đỏ nữa chứ nhìn vào tụi nó ko thể ko cười và nhìn sang Lan với ánh mắt khăm phục và nói qua ánh mắt :

-”Quả ko hổ danh là đại tỷ ra tay khiến ng khác ko vào bẫy thì quả thật là ko thể là ng đứng đầu của nhóm rồi.”

Ông Tùng nghe thấy vậy thì hơi do dự nhìn ng tình của mình thấy vậy Lan làm bộ như vô tình nói với Lam và Phương nhưng thực chật lại nhằm vào ông Tùng :

-Ê các cậu thời nay ng ta yêu như thế nào nhỉ ?

Câu hỏi của Lan khiến cho Lam và Phương hiểu ý và đồng thanh nói :

-Ủa họ yêu như thế nào vậy Lan .

Lan nhún nhún vai trả lời :

-Thì họ yêu theo sự thực dụng đó các cậu ngốc quá đi .

Câu nói đó thật ra Lan muốn mắng ng khác nhưng lại thông qua 2 ng bạn để nói và để câu nói đó ko để ng khác bắt bẻ Lam và Phương đều đồng thanh :

-Ê cậu nói ai ngốc ,tụi này là con nít nên đâu biết đâu nhưng ng lớn thì …._ánh mắt nhìn ông Tùng với ánh mắt cực gian trá .

Ánh mắt đó khiến cho ông Tùng phải suy nghĩ và ông Tùng hất tay bà

Hà ra và chỉ vào mặt bà Hà nói :

-Thì ra cô cũng như bao nhiêu ng khác tiếp cận tôi chỉ vì tiên thôi sao ?

Lam nghe vậy thì xen vào :

-Chà thì ng thích tiền luôn muốn mình nhiều tiền dù dùng nhiều mưu kế để hại ng cướp tiền thôi chứ yêu thương gì .

Câu nói đó khiến cho bà Hà giận xanh mặt và bà Hà ko giữ ý tứ gì nữa ng ta nói giận quá mất khôn và đúng như thế bà ta nhìn mặt mẹ Phương nói :

Mẹ Phương nghe đứa con gái nói vậy thì có chút ngạc nhiên khi biết cô con mình mình đã lớn thật rồi vì qua cách nói đó vì xưa nay bà cứ nghĩ là nó còn nhỏ ko ngờ ….

Bà Hoa nghĩ như vậy thì mỉm cười vì với tư cách một ng làm mẹ bà cứ nghĩ cô con gái mình như hồi nhỏ nhõng nhẽo ,bướng bỉnh cải lời bà nội nhưng bà ko hề biết đó là xuất phát từ tấm lòng yêu quý mình và cũng yên tâm hơn khi đứa con mình đã thực sự trưởng thành điều đó khiến cho bà rất vui mừng .

Quay trở lại ở bên đây ông Tùng rất ngạc nhiên khi cô con gái mình nói vậy và Phương chưa để cho bà Hà nói tiếp thì quay sang ông Tùng tức cha mình hỏi một câu với giọng điệu khá là lạnh lùng nhưng cũng tràn đầy tình cảm :

-Vậy ba hãy trả lời cho con 1 câu hỏi ,cha như thế có xứng đáng là 1 ng cha của con ko ?

Hai câu hỏi đó khiến cho ông Tùng lẫn bà Hà lúng túng cuối cùng bà Hà ko suy nghĩ gì nói đại :

-Hừ tôi đương nhiên là ng tốt rồi .

Nghe câu đó Lam đứng một bên cạnh Phương lè lưỡi giọng nói dí dõm :

-Xì ai cho mình là ng tốt thì ko bao giờ là ng tốt cả .

Câu nói đó khiến cho bà Hà mặt xanh mét sau đó tức giận nói :

-Cháu nói gì vậy hả.

Mẹ Phương nghe vậy lo lắng nhìn Lam lo lắng ,trong khi đó Lam vẫn vui vẻ nói :

-Ủa cháu thấy sao thì nói vậy mà ,tại xưa nay cháu thấy ai nói vậy đều là kẻ xấu mà ko lẽ cô nói là ng tốt mà sao lại nói vậy ko lẽ có tật thì giật mình sao ta .

Nói xong Lam còn ra dáng như suy nghĩ ,ng ngoài nhìn vào đoán là như vậy nhưng thực chất là đang thách thức với bà Hà .

Phương mỉm cười khi Lam nói vậy mọi ng đừng tưởng Lam ngây thơ nhưng đến lúc cần lý luận thì Lam lại là ng luôn biết cách làm cho ng khác ko thể nói đc gì đây là biệt tài của Lam mà ,và xưa nay chưa ai cãi lại đc Lam cả kể cả ng lớn .

Bà Hà nghe vậy rất tức giận ko nói đc gì chỉ có thể thốt ra :

-Đúng là đồ con nít ranh .

Nghe vậy Lam biết mình đã dồn đối phương vào con đường ko thể nói đc gì và Lam nói :

-Ủa cháu vốn là trẻ con mà .

Câu nói đó khiến cho bà Hà mặt đỏ bừng bừng như ăn phải ớt khi nghe vậy và bà ta nói :

-Đúng là đồ con nít hỗn hào .

Lan nãy giờ là ng ko nên tiếng bây giờ nghe vậy thì mơi nói giọng nói của Lan làm cho ng khác cảm giác như ko nghe ko đc dù nó rất lạnh lùng :

-Đúng là con nít nên luôn nói thật con ng lớn thì luôn bao biện bao che cho hành vi xấu xa của một ng lớn cả thôi .

Câu nói đó khiến cho Ông Tùng hơi do dự vì tội lỗi của mình với vợ con ,còn bà Hà thì rất tức giận khi nghe vậy và bà ta lấy tay chỉ thẳng vào mặt của Lan nói :

-Hừ con nít con lôi mà vậy hả ?

Lan nghe vậy ung dung nói :

-Vậy theo bác thì cháu muốn nói gì ko lẽ _ánh mắt nhìn bà Hà rất là cương quyết.

Câu hỏi cùng ánh mắt sắc bén của Lan khiến cho bà hà có chút so dự nhưng với tính cách kiêu ngạo ko sợ trời sợ đất huống chi đây chỉ là ba đứa con nít ranh nên và Hà kênh mặt nên nói :

-Hà đúng là lũ con nít mà bầy dặt học làm ng lớn ,quá sớm rồi đó ba cô bé ạ .

Câu nói đó nếu là ai khác thì có thể sẽ khiến cho ng đó tức đến điên ng nhưng trái lại Lan thái độ lại khác hoàn toàn nhìn ng nói câu đó

Lan chỉ nhìn và cười một nụ cười vô thưởng vô phạt nói :

-Ủa cháu đâu cần làm ng lớn làm con nít vui hơn mà phải ko /

Sau đó còn nhìn sang Lam và Phương để hai ng nên tiếng và đúng như dự kiến của Lan khi bắt gặp ánh mắt đó cả 2 đồng thanh nói :

-Đúng vậy làm ng lớn mà như ai kia cướp ng yêu của kẻ khác thà rằng làm con nít còn hơn ,mà thật ra chút ta là con nít mà .

Nói xong cả 3 bọn nó đều nhìn nhau vui vẻ mặc kệ ai kia đang tức điên ng nhìn bọn nó với ánh mắt muốn giết ng đặc biệt là ba đưa con gái trước mắt và đương nhiên điều đó ko qua khỏi mắt của Lan và nụ cười của Lan khiến Lam và Phương cảm giác như xương sống nổi gai nên khắp ng .đđương nhiên những hành động của bà

Và đúng như Lan dự đoán bà Hà đã nên tiếng :

-Xì ai thèm cướp chồng ng khác tai ai kia ko biết cách giữ chồng nên mất dánh chịu và ai kia ko giàu thì …._nói đến đây bà Hà quay sang ông Tùng nhìn với vẻ mặt ngây thơ dạng cáo già nói :

-Hì xin lỗi em ko có ý đó đâu _gương mặt tạo vẻ thơ ngây má đỏ đỏ nữa chứ nhìn vào tụi nó ko thể ko cười và nhìn sang Lan với ánh mắt khăm phục và nói qua ánh mắt :

-”Quả ko hổ danh là đại tỷ ra tay khiến ng khác ko vào bẫy thì quả thật là ko thể là ng đứng đầu của nhóm rồi.”gương mặt tạo vẻ thơ ngây má đỏ đỏ nữa chứ nhìn vào tụi nó ko thể ko cười và nhìn sang Lan với ánh mắt khăm phục và nói qua ánh mắt :

-”Quả ko hổ danh là đại tỷ ra tay khiến ng khác ko vào bẫy thì quả thật là ko thể là ng đứng đầu của nhóm rồi.”

Ông Tùng nghe thấy vậy thì hơi do dự nhìn ng tình của mình thấy vậy Lan làm bộ như vô tình nói với Lam và Phương nhưng thực chật lại nhằm vào ông Tùng :

-Ê các cậu thời nay ng ta yêu như thế nào nhỉ ?

Câu hỏi của Lan khiến cho Lam và Phương hiểu ý và đồng thanh nói :

-Ủa họ yêu như thế nào vậy Lan .

Lan nhún nhún vai trả lời :

-Thì họ yêu theo sự thực dụng đó các cậu ngốc quá đi .

Câu nói đó thật ra Lan muốn mắng ng khác nhưng lại thông qua 2 ng bạn để nói và để câu nói đó ko để ng khác bắt bẻ Lam và Phương đều đồng thanh :

-Ê cậu nói ai ngốc ,tụi này là con nít nên đâu biết đâu nhưng ng lớn thì …._ánh mắt nhìn ông Tùng với ánh mắt cực gian trá .

Ánh mắt đó khiến cho ông Tùng phải suy nghĩ và ông Tùng hất tay bà

Hà ra và chỉ vào mặt bà Hà nói :

-Thì ra cô cũng như bao nhiêu ng khác tiếp cận tôi chỉ vì tiên thôi sao ?

Lam nghe vậy thì xen vào :

-Chà thì ng thích tiền luôn muốn mình nhiều tiền dù dùng nhiều mưu kế để hại ng cướp tiền thôi chứ yêu thương gì .

Câu nói đó khiến cho bà Hà giận xanh mặt và bà Hà ko giữ ý tứ gì nữa ng ta nói giận quá mất khôn và đúng như thế bà ta nhìn mặt mẹ Phương nói:

-Cô đúng là mụ hồ ly tinh ,hừ nhưng mấy con nhóc này có thể làm gì đc .

Nói xong bà Hà cười như điên .

Thấy vậy bọn nó nhìn nhau và có cảm giác như một điều gì đang chuẩn bị đến ,đặc biệt là Lan đã nhận ra sự khác lạ của mọi ng trong nhà hàng thông qua ánh mắt ko mấy thiện cảm mà gần như muốn ăn tươi nuốt sống bọn nó vậy .

Nhưng Phương ko thể ko nen tiếng dù cảm giác sự nguy hiểm đang rình rập nhưng mà để ng khác mắng mẹ mình thì Phương ko thể kìm lòng đc vì với Phương mẹ luôn là ng phụ nữ dịu dàng hết lòng vì chồng con và là thần tượng của Phương .

-Cháu ko cho phép bác nói như vậy với mẹ cháu .

Lan nghe vậy là biết Phương sẽ ko bỏ qua cho câu nói kia của ng đàn bà trước mắt và khi nghe Phương nói xong thì Lan cũng lên tiếng lời nói bóng gió :

-Chưa biết ai là hồ ly tinh đâu .

Câu nói đó càng khiến cho bà Hà tức điên ng ,cùng lúc đó ông Tùng nên tiếng :

-Tôi với cô ko còn quan hệ gì nữa .

Câu nói đó khiến cho bà Hà tức đến mức muốn lao vào ông Tùng và đương nhiên bà Hà ko thể ko nói giọng nói kiêu ngạo :

-Hừ tôi cũng vậy ,ông là ng ngu ngốc ai thèm cơ chứ .

Thấy và nghe vậy bọn nó nhìn nhau và Phương là ng nên tiếng :

-Chính bác là ng đã đưa ba cháu vào bẫy mà giờ giở giọng nói như vậy sao ?

Cùng lúc đó những tấm ảnh có hình ông Tùng và bà Hà ở trên giường đc Phương lấy từ trong túi ra và đưa đến trước mặt bà Hà cùng câu nói :

-Vì những tấm ảnh này bà đã khống chế ba cháu đúng ko ?

Mẹ Phương thấy vậy thì nhìn chồng mình và nên tiếng nói :

-Chuyện này là sao anh ?

Chưa để ba mình nên tiếng Phương nói luôn :

-Mẹ ba vì sợ mẹ buồn cùng với sự uy tín của công ty ba bắt buộc phải yêu bác Hà đây .

Bà Hoa nghe vậy thì ngỡ ngàng và nói lắp bắp :

-Sao là thật à nhưng rõ ràng ba con muốn ly hôn với mẹ mà .

Phương nghe vậy ko biết nói sao nhìn sang Lan với ánh mắt cầu cứu và nhận thấy sự khó xử mà Phương ko thể nên tiếng ,cuối cùng thì Lan phải nói :

-Thì tại vì bác Hà đây đã đưa những tấm hình đây cho cha mẹ của bác Tùng đây và dưới sức ép của gia đình muốn có con trai bác trai đã đồng ý và cũng có khi là bác Tùng đã yêu ng đó vì ko biết bản chất đểu giả của ai kia đâu .

bà Hà nghe vậy thì xanh mặt và hét nên :

-Ko phải tụi bây nói bậy .

Nhếch miệng Lan nói :

-Hừ bà có thể dấu ai nhưng ko thể qua mắt tụi cháu đc đâu ,cháu đã điều tra gần 1 tháng trời cơ mà .

Nghe vậy Ông Tùng ngạc nhiên khi nghe vậy và đương nhiên bà Hà cũng vậy :

-Đồ trẻ con nói náo ng điều tra hồi nào .

Nghe vậy Phương nở nụ cười chế nhạo nói :

-Thì ở trong trường chứ đâu ,và bác đây chắc ko biết tụi cháu là ai nhỉ

Lam lúc này đi đến trước mắt bà Hà nói :

-Bác có cảm giác quen với ba chàng trai này trong ảnh ko ?

Đưa tấm ảnh ra trước mặt bà Hà nói :

-Thì là ba học sinh mới của trường tôi đây mà .

Nghe vậy bọn nó nhìn nhau sau đó cười nói :

-Thì đó họ là bọn cháu nè .

Ông Tùng nghe vậy thì há hốc ko thể ngờ cô con gái mình có thể giả trang giống như vậy .

Còn bà Hà nghe xong thì thất sắc nói :

-Vậy thì sao cơ chứ .

Phương nói :

-Thì chuyện bà làm tụi này biết hết chứ sao ?

Bà Ha nghe xong nhếch ,miệng nói :

-Biết thì làm gì ,bọn con nít các ng sẽ sống mà rời đây ko đã .

Bọn nó nghe vậy thì nhìn xung quanh và thấy tấc cả mọi ng trong khách sạn nhìn bọn nó với ánh mắt như muốn đánh nhau nói thẳng ra là muốn giết tụi nó vậy .

Ông Tùng thấy vậy thì nhìn bà Hà nói :

-Cô tha cho con tôi đi .

Bà Ha nghe vậy tiến sát lại ông Tùng giơ tay sờ mặt ông Tùng rồi nói :

-Xin lỗi anh yêu nhưng em đây ko thể để bọn nhãi ranh này sống đc .

Nghe vậy bà Hoa lo lắng cho con mình nên nhìn bà Hà nói giọng cầu khẩn :

-Cậu lễ tình bạn bè tha cho ba đứa con của tôi đi .

Thấy mẹ mình nói vậy với bà Hà Phương nói :

-Mẹ ko cần cầu xin đâu .

Nghe vậy bà Hoa nhìn cô con gái nói :

-Nhưng tụi con sẽ ….

Nói đến đây Lam từ đâu nói xen vào :

-Ko sao đâu mẹ nuôi mấy ng này ko phải là đối thủ của tụi con đâu .

Và chưa để mẹ mình biết hiểu câu nói tụi nó đã bị đám ng kia bao vây và Phương nên tiếng nói :

-Chia bên này của Lam ,bên này của tớ ,và Lan cậu ko biết đánh nhau đứng bên mẹ mình là đc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.