Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 42: Không thể không đi




Nhìn thaí độ của mọi người khi thấy bà chị họ yêu quý của mình ăn trong khi đó mọi người ko thèm ăn ,Lan thì cuối đầu xuống làm người ngoài nhìn vào cứ tường Lan đang buồn đặc biệt là Quân ,nhưng khi thấy mọi người đều đang bắt đầu ăn còn Lan lúc cuối đầu thì đang cười thầm vì biết 1 điều khi chị họ Misaki ăn thì sđảm bảo ko ai là ko ăn dù sao gia tộc mình nổi tiếng ko một ai ko biết đây là 1 trong những điều mà trong giới kinh doanh Lan đã thấy quá quen thuộc rồi.

1 đĩa bánh kem socola được đưa trước mắt Lan ,thấy vậy Lam đang ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn Lan và cảm thấy khó xử khi biết 1 điều là Lan ko thể ăn đc đồ ngọt ,Lan thấy ánh mắt đó thì cười nhẹ và nhìn Lam với ánh mặt ý nói :

-”Ko sao đâu mà ,yên tâm đi ”

Nhìn và xem xét Lan cảm thấy miếng bánh này đẹp mắt khi cắt ra mà vẫn giữ đc 1 nữa hình dáng của chiếc bánh kem ,Lan cầm đĩa nên và đưa vào miệng làm Lan cảm thấy như vị socola hòa quyện vào đầu lưỡi và ko cảm thấy ngán và ko ngọt lắm .Nhắm mắt thưởng thức và mở mắt ra Lan nói 1 câu :

-Tuyệt .

Cùng lúc đó ở bên Misaki ăn món bánh kem dâu kêu nên :

-Ngon lắm .

Nghe vậy ai cũng nhìn 2 người vì câu nói đó giống nhau như vậy ,Lam nghe vậy cuối đấu mỉm cười bí ẩn ko thua Lan lúc đầu ,khiến cho Huy đang nhìn nhắm Lam thì ngạc nhiên và trong đầu bắt đầu suy nghĩ dù sao Huy cũng thông minh mà :

”-sao nụ cười đó có chút gì đó khó hiểu quá vậy nhỉ ”

Đến món ăn bên Ông Tùng ba Phương thì lại khác hoàn toàn mọi người vừa thấy miếng bánh trên bàn thì ko nói gì đã bắt đầu ăn .

Trong khi đó Lan nhìn miếng bánh kem cắt và vỡ xung quanh hình dáng thì ko đẹp ,đưa miếng bánh nên Lan ngắm 1 miếng nhỏ chút xíu bỏ vào miệng ,và chưa kịp nuốt vào thì ko biết sao lại nôn hết ra .Thấy vậy Lam nhanh tay đưa ngay cốc nước cho Lan và nói trong đầu :

-”Đã ko ăn đc ngọt còn cố gắng ăn như vậy chứ ”

Misaki nhìn cô em gái mình thì lo lắng nhưng ko thể để lộ đc vì Misaki hiểu nguyên nhân vì sao Lan ko thể ăn quá ngọt đc mà bánh kem thì quá ngọt rồi ngay đến mình mà cũng cảm nhận là ngán đến tận cổ .

Cuối cùng thì Lan trong thân phận là người yêu của Phương nên tiếng :

-Mọi người nếu ai chọn món bánh kem của Phương thì đưa thìa nên ,còn ko thì thôi .

Mọi người nhìn nhau do dự cùng lúc đó Misaki đưa thìa nên lúc đó mọi người nhìn ông Tùng nhưng cuốicungf thì họ cũng đưa thìa nên một cách đa số đây là cách lấy lòng đối với tập đoàn lớn của Nhật .Thấy vậy Lam mỉm cười vì biết điều đó là do Phương làm bánh kem rất ngon ,nhưng thật ra 1 phần cũng do Lan đạo diễn mà .

Trong khi đó Ông Tùng thấy vậy thì nói :

-Vì sao mọi người lại chọn con gái tôi .

Nghe vậy mọi người ko nói gì ,thì Misaki nên tiếng :

-Vì con gái của bác làm ngon quá thôi ,còn riêng đầu bếp của nhà hàng này làm cũng đc nhưng nguyên nhân là bánh quá ngọt thôi _Misaki cố nói giảm đi nhưng thực chất thì ko thấy thích món bánh kem dâu thôi .

Nghe vậy mọi người ở nhà hàng nên tiếng :

-Đúng vậy .

-Quá đúng luôn .

Nghe vậy Phương mỉm cười và tiến lại chỗ mẹ mình và nhìn ba mình nói :

-Thôi con mang mẹ đi đây .

Sau đó quay sang nhìn bà mình nói :

-Cháu chào bà _cuối người xuống 1 cách ngoan ngoãn .

Nhưng chưa kịp bỏ đi thì bọn nó nghe thấy tiếng nói của ba Phương tức ông Tùng :

-Vệ sĩ đầu đừng để tiểu thư bỏ đi .

Câu nói đó khiến cho bọn nó và mẹ Phương quay lại và đứng đó ,cuối cùng mẹ Phương nhìn chồng mình nên tiếng :

-Ông còn muốn gì nữa ,ông đã thua rồi thì nên thả con gái ra đi chứ .

Câu nói này hình như ko ảnh hưởng gì đến ông Tùng và Ông ta nhìn vợ mình nên tiếng :

-Sao tôi đã đồng ý đâu .

Câu nói đó khiến cho Lam đứng bên cạnh nói nhỏ với chàng trai bên cạnh :

-Cậu nói đúng thật ,giờ tính sao đây .

Lan đứng bên cạnh ko nói gì chỉ đút tay vào túi nhìn ba Phương với 1 ánh mắt vô cảm nói :

-Bác à ,sao bác lại nói 2 lời vậy ,với lại Phương là bạn gái của cháu mà ,hạnh phúc luôn luôn phải đi đôi với tình cảm bác à .

Câu nói đó khiến ai cũng ngạc nhiên khi gương mặt vô cảm này lại nói ra lời nói mang đầy tình cảm như vậy ,riêng Misaki thì mỉm cười khi quá hiểu cô em gái của mình .

Ông Tùng nghe vậy thì ko nói gì nữa dù sao chuyện này do mẹ mình bày mà xưa này mình thì luôn nghe lời mẹ nhưng tình cảm cho cô con gái thì vẫn đong đầy tình thương của người cha đối với con gái dù đôi khi mình cũng ước đó là con trai thì có lẽ tốt hơn .

Nhưng bà Phương nghe vậy thì lên tiếng :

-Nếu cháu bỏ đi thì từ nay cháu sẽ ko còn là người thừa kế của nhà này nữa .

Câu nói đó khiến cho Phương phải bật cười ,điều đó khiến cho mọi người ngạc nhiên trừ Lan và Lam vì họ hiểu Phương là ai .

Và ko đợi bà mình hay mẹ mình nên tiếng nhìn cười Phương nhìn thẳng người bà từ nhỏ đã ko mấy yêu thương mình nói :

- Xin lỗi bà ,cháu ko cần điều mấy thứ đó nữa đâu bà à .

Nói xong nhìn mẹ mình và 2 con bạn mình nói :

-Mẹ đi thôi .

Quay sang nhìn 2 con bạn gật đầu ý bảo đi thôi ,và Lan và Lam đương nhiên nhìn cái ánh mắt đó là hiểu liền .

Nhưng chưa đc đi xa bao nhiêu thì 1 đám người áo đen bao vây ,thấy vậy Phương tức giận hét nên :

-Để tôi đi .

Câu nói đó ko có tác dụng gì khi bà Phương nên tiếng :

-Bắt nó lại cho tôi .

Điều đó khiến đám vệ sĩ tiến lại chỗ bọn nó phương và Lam nhìn Lan nói :

-Cậu ko giỏi về võ lắm ,đứng đây bảo vệ mẹ đi .(bọn nó đều coi mẹ Phương là mẹ mình mà )

Lam và Phương tiến lại đánh với đám vệ sĩ đó trong khi đó Lan dẫn mẹ Phương đi ra ngoài khi thấy 2 người bạn mình mở đường .

Đúng lúc đó một tên vệ sĩ tự nhiên tiến lại muốn bắt mẹ Phương trong khi đó Lam và Phương thì đang bị bao vây bởi 3 ,4 tên bám theo .

Hừ ,Lan thấy vậy mà ko để ai thấy Lan đưa tay ra chém thẳng xuống chỗ cổ tên vệ sĩ đó khiến cho người đó từ từ ngục xuống ngất xĩu .

Người ngoài thấy vậy thì cho đó là ngẫu nhiên đến bọn hắn cũng ko thể thấy và nghi ngờ dù bọn hắn cũng đánh nhau rất nhiều lần .

Và cứ thế bọn vệ sĩ cứ muốn tiến đến bắt cóc mẹ Phương thì từ từ ngục ngã mà ko ai đoán đc nguyên nhân trừ 1 người đứng từ xa trông thấy đó ko ai khác chính là Misaki nhưng vì để bảo vệ bí mật của mình và em gái nên ko thể ra tay đc .

Sau một lúc thì bọn nó đã đến thang máy ,mở cửa bọn nó để mẹ mình vào sau đó đi theo .

Xuống hết tầng lầu nhanh chân chạy ra bãi giữ xe ,thấy vậy Phương nên tiếng :

-Sao chúng ta lại ko ra khỏi khách sạn mà lại đi vào bãi đậu xe .

Lam nhìn đám người đang dí theo mình thì nói :

-Đúng đó sao ko ….?

Nói đến đây thì Lan nói luôn :

-Lấy xe ,nhanh nên có gì giải thích sau .

Và Lam và Phương ngạc nhiên khi Lan mở cửa xe oto và nói :

-Nên xe nào .

Thế là bọn nó và mẹ mình đều thoát đc vì đám vệ sĩ kia ko đuổi kịp nữa.

-Chíp …chíp …

Tiếng chim chào mừng buổi sáng bình minh ông mặt trời đang dần mở mắt chào đón 1 ngày mới ,nhưng ở trong một căn nhà có thể nói là xinh xắn với hàng hoa giấy làm cổng cùng những bông hồng đang chìm trong giấc ngủ đang hé mở dần những bông hoa đang chuẩn bị khoe hương sắc đón trào buổi bình minh .

Vậy nhưng trong căn nhà đó lại chìm trong 1 sự im lặng ,nhưng ko hình như có 1 tiếng hét vang nên :

-Dậy chúng ta muộn mấy rồi .

Nghe vậy những tiếng bước chân từ trên phòng mở cửa ra với giọng buồn ngủ nói:

-Có chuyện gì ko Lan ?

Nghe xong câu đó Lan phải kêu trời và nói :

-Mẹ cậu dậy rồi đó ,xuống ăn sáng đi còn đến trường nữa chứ .

Phương đưa tay che miệng ngáp vừa nói :

-Cần gì nữa dù gì mẹ tớ cũng muốn chia tay với ba tớ rồi mà /

Lam nghe vậy cũng nói :

-Đúng đó mẹ nuôi đã quyết định vậy rồi mà cần gì …

Đang định nói tiếp thì Lan xen vào nói ;

-Ko dc đó là điều tối kị nhất đối với nhóm thám tử chúng ta .Các cậu đã quên những gì mà chúng ta đã nghĩ đến khi thành lập nhóm sao :hạnh phúc của mọi người là hạnh phúc của chúng ta sao .

Chờ 2 con bạn gật đầu vì đã nhớ Lan nói tiếp :

-Vì vậy chúng ta sẽ giúp ba cậu quay đầu lại để biết đâu là hạnh phúc đích thực .

Nghe vậy Lam tò mò hỏi :

-Sao rắc rối quá vậy ko phải để mẹ nuôi chia tay tốt hơn sao ?

Lan nghe vậy nói giọng điều tĩnh :

-Cậu thật là ngây thơ quá đấy Lam ,chúng ta đã từng giúp bao nhiêu người như vậy rồi mà cậu lại suy nghĩ như vậy sao ,cậu hãy đặt trường hợp mẹ Phương sẽ đau khổ khi chia tay ba Phương chưa ,tình yêu ko dễ quên đâu .

Nói đến đây Lan chìm vào suy nghĩ :cũng như mẹ mình vậy .

Lam nghe vậy nói :

-Đúng con gái chúng ta luôn chịu khổ vì con trai mà .

Phương nghe vậy suy nghĩ và đồng ý với cách Lan nói :

-Đc chúng ta sẽ tham gia vào chuyện picnic này .

Lan gật đầu vì Phương đã hiểu và nói thêm :

-Các cậu nhanh thay đồ xuống ăn sáng chúng ta sẽ đến trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.