Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 40: Di vật của tiên vương hậu




Nhìn đám người trước mắt Lan và Lam nhìn nhau ko hiểu họ là ai và từ đâu xuất hiện .

Trong khi đó Phương nhìn đám người trước mặt khuôn mặt trở nên lạnh lẽo đến 0 độ .

Đám người kia thấy Phương ko nói gì họ lặp lại một lần nữa :

-Thưa tiểu thư Phương ông chủ nói muốn gặp tiểu thư .

Lam và Lan nghe vậy nhìn đám người trước mắt và suy nghĩa sao mình nghi như có chuyện gì sắp xảy ra vậy và trước khi xe dừng rõ ràng họ có nói là bắt mà xem ra thật ko có chuyện gì xảy ra chứ nhỉ .

Lan nghĩ em ra là có liên quan đến thái độ khác lạ của Phương sáng nay nè .

Phương thì nhìn người của ba mình nên tiếng :

-Nói tôi có việc bận nên tôi ko đến được .

Nói vậy đám người kia nhìn nhau và trong ánh mắt của họ ánh nên 1 tia mưu mô mà bọn nó ko thấy vì đang bận suy nghĩ .

Và sau đó người đó tiếng lại và từ trong túi họ lấy ra một chiếc khăn và bịt miệng Lan và Lam ,thấy vậy 2 người chỉ kịp ú ớ :

-Các người làm gì đó …_ngất .

Thấy vậy Phương nhìn đám người đó và nói :

-Các ngươi làm gì đó thả 2 người bạn của tôi ra ngay ._giọng nói lạnh lùng .

1 người áo đen có vẻ là người dẫn đầu của nhóm người này nói với giọng cung kính :

-Thưa tiểu thư nếu tiểu thư theo tụi này thì 2 người bạn của tiểu thư sẽ ko sao ?

Biết đám người đó đang uy hiếm mình ,nhưng Phương đành phải chấp nhận vì bây giờ ko còn cách nào khác vì họ đang nắm giữ 2 người bạn của mình và Phương đành nhượng bộ nói :

-Đc thôi nhưng các người phải thả 2 người bạn của tôi ra .

Người đó nghe Phương nói vậy thì nên tiếng giọng nói vẫn mang vẻ cung kính đôí với Phương :

-Thưa tiểu thư chỉ cần tiểu thư theo chúng tôi thì 2 người bạn của tiểu thư sẽ ko sao .

Phương nghe vậy đành bước nên xe và đám người kia kéo theo Lan và Lam nên xe luôn .

Ngồi trong xe Phương tìm cách hủy bỏ cuộc hôn nhân do cha mình sắp đặt và làm cách nào cứu 2 con bạn của mình .

p

p

P

Phu

ngươi đám người

Xe của họ tiến vào cổng khách sạn và Phương còn cảm nhận đang có rất nhiều người bước xuống từ những chiếc xe sang trọng không khí có vẻ trang trọng như chuẩn bị 1 thứ gì đó ,Phương nhìn mà ko muốn bước xuống, nhưng xe dừng lại và bỗng 1 đám người mà Phương nhận ra họ như những thợ trang điểm và họ kéo Phương đi .

Phương thấy vậy thì nhìn lại và thấy những người áo đen kia kéo 2 con bạn mình đang ngất kia đi và trong lòng Phương tràn đầy lo lắng .

Trong khi đó ở 1 căn phòng màu trắng có 2 người đang nằm trên chiếc giường và sau khi đám người áo đen kia đi ra ngoài thì 1trong 2 người đó tỉnh lại và nhìn người bên cạnh người đó lấy ra 1 lọ nhỏ và cho vào miệng của người bên cạnh sau 1′ thì người đó cũng tỉnh dậy và câu đầu tiên hỏi ;

-Lan đó hả ?

Lan nghe vậy thì mỉm cười vì thuốc giải thuốc mê chị Misaki đưa có hiệu quả vì Lan biết chị mình là một bác sĩ giỏi mà .

-Ừm .

Lam sau khi tỉnh táo hoàn toàn thì nhìn xung quanh hỏi :

-Chúng ta ở đâu đây .

Lan cũng nhìn xung quanh và đoán :

-Theo tớ đây có thể là khách sạn .

Lam nghe vậy nói :

-Nhưng tớ nhớ là chúng ta bị nhóm người đó bắt cóc bằng thuốc mê mà .

Rồi nhìn Lan với ánh mắt nghi nhờ nói ;

-Cậu ko dính thuốc mê sao .

Lan nghe vậy chỉ nói :

-Có gì tớ nói sau ,giờ kiếm Phương đã ,ko biết có chuyện gì nhưng tớ thấy lo quá .

Lam nghe vậy lập tức nói :

-Ừm ,tớ cũng nghĩ vậy nhưng làm cách nào thoát ra đây cửa hình như bị khóa rồi .

Nghe vậy Lan nhìn xung quanh và đồng ý với ý kiến của Lam ,nhưng với suy nghĩ của Lan thì ko có nghĩa là Lan sẽ bỏ cuộc ,và Lan đứng lên và đi lại áp tai nên cánh cửa Lan nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại trước cửa và Lan khẳng định là có người đang đứng canh .

Lam đi đến nói thì Lan quay lại đưa tay lên miệng nói nhỏ :

-Suỵt .

Lam thấy vậy tuy ko hiểu nhưng cũng im lặng quay sát xem Lan đang làm gì .

Trong khi đó sau khi nói Lam im lặng thì nhìn lại cửa suy nghĩ xem có cách nào lôi k** mấy người kia mở cửa cho mình ,.nhưng ko biết làm sao ,đang lo lắng vì lúc nãy bản thân đã ko nghĩ đến trường hợp mình bị nhốt trong căn phòng sang trọng như vậy thế này thì càng khó ,nhưng trong từ điển của Lan ko có từ bỏ cuộc . Nhìn xung quanh chợt ánh mắt Lan lóe nên khi nhìn thấy 1 thứ . Sau khi tìm ra đc cách thoát Lan tiến lại chôtổ Lam nói nhỏ : ẽẽẽ

-chúng ta sẽ thoát ra ngoài thông qua cửa sổ .

Nhìn khi nghe Lan nói vậy thì nói :

-Nhưng cậu ko thấy cánh cửa sổ cũng bị khóa sao mà mình nghĩ là ko có chuyên ra mở khóa thì ko thể tạo ra đc cách mở đơn giản đâu lúc nãy mình cũng đã nghĩ như vậy rồi khó thật đó và còn nữa nếu mở ra đc thì có khi họ sẽ phát hiện ra vì cánh cửa đó thì khi thoát ra sẽ bị thấy ngay .

Nghe vậy Lan mỉm cười vì hồi đầu Lan cũng đã nghĩ đến nhưng Lan đã nghĩ ra 1cách thú vị hơn .

Lan nên tiếng :

-Tớ có cách này vui vẻ lắm đảm bảo họ ko nghĩ đến .

Sau khi Lan nói xong Lam nên tiếng :

-Mình ko nhờ mình là người xem sách nhiều mà chưa bao giờ nghĩ ra cách này .cậu giỏi lắm

Lan nói :

-Có sao tớ chỉ là bắt chước thôi.

Nghe vậy Lam ngạc nhiên

Sau đó Lan nói :

-Hì thôi chúng ta hành động .

Lan sử dụng biệt tài lẻ lấy từ đế giày ra 1 cây kim nhỏ ,cây kim này đã theo mình từ nhỏ và cây kim này do chính bà mình tặng nó đã giúp Lan thoát khỏi những cuộc bắt cóc mình .

Sau khi mở cách cửa thay vì thoát ra thì Lan lại cho đám người canh mình thấy và đúng như Lan nghĩ đám người đó vừa thấy vậy thì 1 người mở cửa vào và nhanh tay Lam ở đàng sau cánh cửa nhanh tay đập 1 cú vào đầu ,và tên đó ngã xuống .

Sau khi giải quyết xong tên đó thì Lam mỉm cười nói :

-Đi thôi ,may là có 1 tên xem ra người này xem thường 2 chúng ta quá .ko biết khi nào thì tên đó phát hiện ra thì chắc sẽ tức lắm đây.

Ra đến bên ngoài Lan và Lam chia nhau ra đi tìm Phương như thế thì nhanh hơn ,Lam lo lắng nhìn Lan nói :

-Cậu có thể đi 1 mình được ko ?

Lo lắng vì sợ đám người kia khi phát hiện ra 2 người đã thoát chắc sẽ cho người tìm và có khi họ sẽ hành động mạnh hơn thì sao trong khi đó Lam lo sợ dù biết rằng

Lan là người có thể ứng phó giỏi dù trong tình huống nào nhưng về võ thì Lan lại rất dở .

Lan nghe vậy có thể đoán ra đc Lam đang lo lắng cho mình nhưng mà điều đó ko có gì đáng lo khi Lan đâu phải là người yếu đuối :

-Ko sao đâu ,nhanh kiếm Phương đi ,nếu kiếm đc gọi điện nha .

Nói xong cũng là lúc 2 người chạy đi .

Ở chỗ Lam sau khi rời đi Lam chạy xuống tầng nhưng bỗng có 1 đám người dí theo và ko may cho Lam là đám người đó rất đông .

Nhìn trái nhìn phải Lam đang ko biết tính sao thì 1 cánh cửa mở ra và ko trần trừ Lam nhanh chân chạy vào và đống cửa lại . Trong khi đó ngườiười ở trong căn phòng đó nhìn thì thốt nên :

-Ko ngờ chúng ta có duyên gặp nhau thế chứ .

Lam nghe vậy thì giật mình và ko nghĩ gì và ko nhìn ng đó là ai Lam nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tiến gần thì Lam ko nói gì nhanh chân chạy lại bịt miệng khiến cho người ở trong phòng ú ớ …..

Quay lại chỗ Lan ,chạy theo hướng ngược lại thì chợt thấy 1 người rất giống chị họ mình đang đi lên tầng và ko chần chừ Lan chạy lại nên tiếng :

-Chị Misaki .

Vì chị họ mình đang ở dáng vẻ là người bình thường hàng ngày ko giống khi ở trường nên Lan gọi thẳng tên của chị mình .

Nghe thấy tiếng quen quen Misaki quay lại và nói :

-Ủa em làm gì ở đây vậy ko lẽ em thay đổi ý định tham ra lễ đính hôn này . Nghe vậy Lan ngạc nhiên ko phải vì lễ đính hônôn này mà vì :

-Cái gì lễ đính hôn buổi tối hả ?

Biết cô em gái mình đang thắc mắc và Misaki đằng nói :

-Thì chị biết hồi đầu chị rất ngạc nhiên cũng như em bây giờ nhưng chi cũng nghe thông tin là do họ ép 2 người đó đính hôn thôi .

Hiểu nhưng cũng ko hiểu nguyên nhân vì sao nhưng Lan biết rằng bây giờ mình phải đi kiếm Phương ,và 1 suy nghĩ chợt hiên nên khi Lan nhớ hôm qua chị mình nói lễ đính hôn của họ Mai và Lan nhớ Phương họ Mai và Lan chợt hiểu và ko nói gì Lan nói :

-Chị có mang theo đồ thay ko ?

Misaki tuy ko hiểu cô em họ mình định làm gì nhưng cũng nói :

-Có ở dưới cốp xe ý ,mà em hỏi làm gì vậy .

Nghe vậy Lan mỉm cười và nói :

-,Bí mật ,Vậy thì em đi đây >

Nói xong chạy mất dạng .

Quay lại chổ Lam nha .

Sau khi đám người đó chạy mất ,Lam thở phào vì thoát ko phải Lam ko thể đánh nhau nhưng đông như vậy và đây là khách sạn nên ko thể đánh nhau đc vì ở đây ko phải là nơi để đánh nhau với lại mục đích của Lam là kiếm người bạn thân của mình .

Lam quay lại và thả tay người mình bịt miệng và nói :

-Xin lỗi .

Người đó thở dốc và người đó nói :

-Ko ngờ chúng ta ta duyên đến thế thôi em làm người yêu của anh đi .

Nghe vậy Lam rất tức giận và ngước lên nói :

-Anh là ai và đang nói gì …..(đó hả )

Nói đến đây thì Lam ngạc nhiên hét nên :

-Là anh hả ,người cướp nụ hôn của tôi .

Tiếng hét đó khiến cho Huy phải bịt tai và nói :

-Cần gì em phải hét nên vậy nhỉ _giọng đùa đùa .

Nghe vậy Lam tức giận và nghĩ :ko ngờ Huy cũng khác với ở trường khác xa hoàn toàn và Lam nói :

-Tôi ko nói chuyện nữa tôi đi đây .

Huy thấy cô gái mình ấn tượng và làm cho trái tim của mình rung rinh và cảm giác như mình đã yêu và Huy đinh ngay mai sẽ hỏi Thiên về em gái của Thiên thì lại may mắn đc gặp ở đây nên ko lý nào Huy để cô gái này bỏ đi dễ dàng như thế đc .

Lam thì thấy Huy cầm tay mình thì kiên quyết muốn thoát ra nhưng Huy lại càng nắm chặt ,cuối cùng thì Lam tức giận quá đành phải nói :

-Anh là ai thả tôi ra ?

Lam làm như ko quen nói với Huy .

Huy thấy vậy thì nói :

-Em quên anh rồi hả cô bé .

Giọng nói đó khiến cho Lam rùng mình nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vẻ bình thản nhất :

-Anh nói gì đớ tôi ko quen biết anh ,làm ơn thả tôi ra .

Và cố gắng thoát khỏi cái nắm tay của Huy .

Huy nhìn tay của cô gái trước mặt và nói :

-Nếu cô bé nói tên thì anh đây sẽ thả ra.

Nghe vậy Lam đành nói :

-Mắc mớ gì tôi sẽ nói cho anh tên của tôi chứ ,nằm mơ đi nha .

Huy thấy vậy thì nghe sát tai Lam nói :

-Em tên gì ko quan trọng nhưng anh của em thì anh ko đảm bảo à .

Nghe vậy Lam suy nghĩ:ko biết Huy nói vậy là ý gì ta nhưng thôi dể tránh phiền phức Lam nói :

-Lam ,đc chưa thả tôi ra /.

Đúng lúc đó ,tiếng của Quân vang nên :

-Huy nhanh nên đi xem vị hôn thê của Lâm đi ,nghe nói đó là tiểu thư của gia tộc họ Mai đó .

Nghe vậy Huy nói vọng ra :

-Ờ dc rồi .

Trong khi đó Lam thì giật mình và cũng giống như Lan ,Lam cũng nghĩ y chan và quyết đến đó xem sao .

Sau khi Huy nói xong thì Huy nói :

-Sao đi ăn tiệc cưới với anh ko cô bé .

Lam nghe vậy rủa thầm :

-”Bé cái đầu anh chứ bé ”

Nhưng Lam chợt nhớ đến mục đích của mình thế là dù ko muốn nhưng Lam vẫn nói :

-Đc thôi .

Xong sau đó 2 người bước ra khỏi phòng và Huy thì cứ nhìn Lam và mỉm cười vui sướng vì đc đi với người mình thích .

Đến phòng ăn nơi diễn ra lễ đính hôn ,nhìn trái nhìn phải Lam ko thấy Phương đang định bước đi vì nghĩ mình đã sai ,thì cùng lúc đó Phương bước ra với bộ áo đầm trắng đc trang điểm kĩ và có một người nên tiếng :

-Mời 2 người :Trần Minh Lâm và Mai Tuyết Ánh Phương .

Nghe vậy Lam giật mình và thốt nên :

-Sao ….Vẻ mặt ko tin nhưng gì đang diễn ra trước mắt .

Trong khi đó Huy thì thốt nên :

-Ko phải cô gái mình gặp hồi chiều ở trung tâm thương mại sao ?

Lam nghe vậy giật mình .

Huy thì vẫn nói tiếp :

-Ủa mà đó ko phải bạn cô bé sao .

Nghe vậy Lam đã chuẩn bị sẳn nói :

-Ừm ,nên tôi mới có mặt ở đây chứ .

Trong khi Lam đang ko biết làm gì vì Lam nhìn là biết Pương đang bị ép vì thấy sự có mặt của cha Phương và thấy mẹ Phương cũng ở đó mà ko thể nói gì vẻ mặt rất buồn bã đó chính là nguyên nhân Lam có thể đoán chắc những gì mình suy nghĩ là đúng .

Đang suy nghĩ thì ở trên đại sảng giọng của 1 người vang nên :

-Cảm ơn các thực khách đã đến buổi lễ đính hôn của 2 gia đình

Trần -Mai .

Tiếng người dẫn cứ vang nên Phương ở bên cạnh cứ như người vô hồn và trong đầu thì lo lắng cho người bạn của mình vì 2 người đó đã bị đánh thuốc mê và Phương nhớ lại những gì ba mình nói :

-Nếu con ko đính hôn với nhà họ Trần thì mẹ con và bạn con sẽ ….

Nói đến đấy gương mặt ba Phương nhìn giống như đang đe dọa Phương và Phương đã gật đầu và tùy theo ý mọi người Phương cứ như 1 con búp bê mặc kệ họ nói gì thì Phương làm vậy .

Đúng lúc chiếc nhẫn đính hôn sắp đc đeo vào thì đồng thời tiếng của

Lam và 1 chàng trai rất khôi ngô vang nên :

-Đợi đã .

Tiếng nói đó làm thực khách tham dự đều quay nhìn và mọi người chú

ý nhiều nhất vào chàng trai mới xuất hiện.

Lam cũng vậy nhìn lại và Lam đang thắc mắc thì chàng trai đó đã bước lên và nói :

-Tôi ko đồng ý ,tôi mới là người yêu của Phương .

Nghe vậy mọi người đều ngạc nhiên ngay cả Lam và Phương nữa ,tuy vậy Phương vẫn ko nên tiếng vì thấy Lam đã thoát ra rồi .

Trong khi đó có người đã nhận ra bộ quần áo đó và thấy nét quen thuộc ,Misaki lắc đầu nghĩ :

”Ko biết cô em họ mình đang có âm mưu gì đây nữa ,nhưng chắc nó phải có lý do thì nó mới làm vậy chứ ”

Suy nghĩ đó khiến cho Misaki người biết chàng trai vừa xuất hiện đó là ai ko nên tiếng mà chờ xem nó định làm gì .

Lam thì càng ngạc nhiên hơn khi có người con trai xuất hiện phải nói người này rất đẹp trai ,trong giống Lan vậy và Lam thốt nên trong miệng :đúng rồi .

Sau đó ko nói gì chỉ mỉm cười và chuẩn bị ứng chiến ,ko phải là Lam

ko nghi ngờ chàng trai này là người yêu của Phương ,nhưng Phương ,Lan và mình đều chưa có người yêu dù …

Còn Phương lúc này thở phào khi biết 2 người bạn mình đã thoát ra đc ,nhưng giờ đã quá muộn để thay đổi rồi và Phương chỉ biết thở dài thì đúng lúc đó Phương chợt thấy chàng trai nên tiếng nói mình là người yêu của mình đang tiến dần về mình thì định nên tiếng nói :

”-Anh là ai tôi ko quen biết .”Thì chợt thấy cái nháy mắt quen thuộc và ánh mắt của một người và Phương đã nhận ra đó là ai .

Nhưng điều đó cũng ko biết Lan đang định làm gì và Phương lo lắng cho 2 người bạn của mình .

Đám đông thấy vậy thì xôn xao vì ở đây đa số là người giàu mà :

-Xem ra người này đã có người yêu rồi v.

-Theo tôi thấy thì có thể gia tộc Mai sợ con gái mình kiếm người yêu nghèo nên mới chọn nhà họ Trần đây mà .

-#@@#@#@#@##@@##@#$

-#@#@#$$$$#$$%

Vì họ Mai là người giàu nhất ở Việt Nam nha nên có thể nói nhà họ Trần người đứng t2 và là người mafia có thế lực lớn nhất ở VN ,kết hôn với nhau thì thế lực của 2 nhà liên kết với nhau thì ko còn gì có thể sánh bằng và càng phát triển hơn trong kinh doanh đây cũng là ý của cha Phương và cha Lâm khi muốn cho 2 người con của mình kết hôn .

Lâm thì thấy người vợ đính hôn của mình có người yêu thì chợt mỉm cười và nghĩ :cuối cùng thì mình cũng có cơ hội để thoát khỏi cuộc hôn nhân này rồi .

Thật ra thì Lâm ko muốn kết hôn ,nhưng ba mình đã bắt mình phải kết hôn ko thì ko còn là con của họ Trần nữa .Đây gọi là mỗi người 1 có 1 hoàn cảnh mà Lâm cũng ko khác Phương là mấy .

Lan càng tiến lên thì Ông Tùng ba Phương đã đứng dậy và nên tiếng :

-Cái gì đây ngươi là ai mà đến đây phá lễ đính hôn này hả ?_nói giọng mang tính đe dọa .

Mọi người nghe vậy ai cũng rét run trong khi đó Lan vẫn bình tỉnh dù sao Lan quá quen thuộc với dạng tình huống này rồi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.