Cũng Được Tính Là Thanh Mai Trúc Mã

Chương 4: Văn phòng đại chiến




Edit: madokangokngkeck

Đêm đã khuya, trong Huyện nha còn sót lại một ngọn đèn đong đưa trong hành lang, mưa rơi thành từng tuyến tí tách trên mặt những dải đá xanh được lát trong tiểu viện, tóe lên từng đám bọt nước. Khắp nơi vắng vẻ, chỉ còn sót lại tiếng hô hấp kéo dài của mọi người.

HƯU...U...U... Vài bóng người chợt xuất hiện lẻn vào bên trong huyện nha, tựa như ma quỷ

Khẽ đẩy cửa thư phòng của huyện nha ra, bóng ma lẻn vào bên trong phòng, thỉnh thoảng lại tránh né những tia chớp kèm theo ánh sáng như ban ngày, thừa dịp mọi người ngủ say, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

Một người trong đó hỏi nhỏ: "Tìm được chưa."

"Không có."

"Ra phía sau viện."

"Vâng."

Nói xong thì biến mất vô ảnh vô tung, chỉ còn lại thư phòng đã khôi phục yên tĩnh như ban đầu.

Đầu lĩnh Hắc y nhân ra dấu tay, rất nhanh mấy người sau lưng đã rơi vào một chỗ trong sân, nhẹ đạp những vằn nước đọng trong hành lang, ngọn đèn dầu theo gió chập chờn chiếu lên những người kia khiến bóng chúng trở nên hẹp dài.

Nhẹ nhàng cạy mở một gian phòng, đang muốn đẩy cửa vào, thì đã nghe một giọng nữ quát to: "Người nào?".

Còn kịp phản ứng, thân hình một vị phu nhân to tướng đã từ trên giường nhảy lên, tung một đá về hướng phía Hắc y nhân còn đang ở cửa. Hắc y nhân cũng không vì thế mà rối loạn, rút Chủy thủ tùy thân bổ tới chân của vị phu nhân kia.

Lục thẩm vội vàng lách sang bên trái, nổi giận mắng: "Dám tới Huyện nha trộm đồ, xem lão nương ta đánh ngươi đến cha mẹ ngươi cũng nhận không ra." Nói rồi với lấy một cái chổi bên cạnh chặn đòn đánh tới của hắc y nhân. Đồng thời hô lớn: "Người đâu, mau bắt ăn trộm, bắt dâm tặc nha."

Hắc y nhân vừa nghe, dâm tặc? Vì điều này mà thiệt thòi tạo cơ hội cho vị phu nhân béo thời cơ hô lên. Lập tức nổi lên sát ý, chủy thủ trên tay một cái xoay ngược chém đứt nữa phần cán chổi ở bên dưới, sau đó thừa cơ tới gần, chém tới cổ của Lục thẩm.

Lục thẩm thấy vậy, lập tức lách sang bên trái, chẳng qua cánh tay phải vẫn bị Chủy thủ làm bị thương, bị đau, mắt thấy miệng vết thương không ngừng chảy máu, lạnh lùng nói: "Còn có chút bổn sự." Nói rồi cầm lấy cái cán chổi quét tới hướng hạ bàn của hắc y nhân kia.

Lục thẩm từ tiểu viện bên cạnh chạy tới, trong tay chộp cái cuốc vọt vào, "Lục thẩm, ta tới giúp ngươi đây." Nói rồi liền bổ tới hướng hắc y nhân kia, tuy rằng nhìn như lỗ mãng, nhưng dưới chân vẫn có chút chiêu thức.

Phía sau, nha dịch gác đêm của Huyện nha cũng nghe tiếng mà chạy đến, lục thẩm nhìn khóe mắt hắc y nhân lộ ra ngoài như có ý cười trào phúng ý, lập tức phát giác không ổn, "Lý tứ, nhanh đi bảo vệ đại nhân."

"A? A..." Tới đây, Lý tứ cấp tốc phản ứng, lại vác cuốc chạy đến Vô Hoạn viện cách đó không xa.

Lúc này trong Vô Hoạn viện, Quý Lương còn chưa ngủ sâu, sớm bừng tỉnh, lại vì tối nay cởi khăn tơ buộc ngực, cho nên đành phải quàng chăn màn trốn trong góc phòng.

"A di đà phật.... Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ, ta chưa từng làm việc nào thương thiên hại lí." Quý Lương thì thào, híp một con mắt, rình coi Hắc y nhân đang khẽ đẩy cửa vào.

Thấy gã tìm kiếm từ trên xuống dưới, giá sách, bàn học, bức họa trên tường... Sắp sửa đi vào nội thất, Quý Lương khóc không ra nước mắt, ngàn vạn chớ vào nha, trong tủ quần áo có bố buộc ngực, còn có băng nguyệt sự, còn có... Từng ấy bị phát hiện là đủ thảm lắm rồi.

Hắc y nhân như cảm ứng được, tiến thẳng đến nội thất. Bất quá vừa đi vài bước, bỗng nghe bên trong viện truyền đến tiếng đánh nhau, Hắc y nhân nhanh chóng chạy ra ngoài phòng, gia nhập cuộc chiến.

Quý Lương nghe tiếng đánh nhau đùng đùng không dứt, ôm chăn, cẩn thận từng li từng tí đến trước cửa sổ, xuyên qua khe của sổ quan sát bên trong viện, thấy nam tử mặc áo xanh bộ dáng bình thường vung vẩy trường kiếm trong tay vây đánh với bốn hắc y nhân, lá cây trong Vô Hoạn viện cũng bị chém bay tả lả bốn phía.

Kẹt -- Chúc Ti Nam khẽ đẩy cửa sổ ra, nhàn nhã ngồi ở phía trước nấu ấm trà xanh, nhấp từng miếng nhỏ. Trong nội tâm Quý Lương đầy nghi hoặc, mắt nhìn mấy người đánh nhau thành một đoàn, liền minh bạch. Sau đó nhanh chóng khom lưng đạp trên bóng râm ra khỏi cửa phòng, ý muốn xuyên qua hành lang, chạy thẳng đến Tây Sương phòng.

Vừa chạy vài bước, liền bị một hắc y nhân phát hiện, lập tức dứt ra khỏi vòng chiến, nắm một thanh trường đao đâm thẳng đến cây cột gỗ cách Quý Lương chừng nửa xích.

Thấy trường đao sáng loáng xuất hiện, Quý Lương tịt mắt, thân thể không nhịn được run lẩy bẩy.

"Đem mật tín giao ra đây!" Hắc y nhân đe dọa, "Nếu không ta chém."

"Ta... Ta không có mật tín...." Quý Lương sợ tới mức hai chân run nun không ngừng, run rẩy nói ra lời này.

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, một rút ra trường đao kia ra một chút, nói: "Xem ra ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt rồi." Nói xong liền giơ đao lên cao, muốn bổ xuống.

Một tiếng sấm vang vọng bầu trời đêm, Hắc y nhân lập tức ngã xuống đất.

Quý Lương cúi đầu vừa nhìn, khá lắm, trên cổ người này sao lại có nắp ấm trà đây?

Chuyển mắt thấy người áo xanh còn đang vây chiến với Hắc y nhân, nhấc chân liền chạy tiếp, một cước đá văng của phòng của Chúc Ti Nam, vẻ mặt kinh hoảng chạy đến phía trước cửa sổ ngồi xuống, "Ngươi ở đây an toàn, ta tới trốn."

"Tùy ý." Chúc Ti Nam nhẹ ngửi ngửi trong không khí còn sót lại một cổ mùi thơm ngát, còn chưa kịp nắm bắt thì đã tiêu tan, nghi hoặc nhìn Quý Lương đang trùm chăn, vẻ mặt hưng phấn ngồi trước cửa sổ xem đánh nhau trong viện.

Quý Lương mãn nguyện nhìn Chúc Ti Nam, thấy cái ấm kia dường như thiếu mất cái nắp, lập tức rõ ràng, "Vừa rồi cám ơn ngươi...."

Chúc Ti Nam hé miệng cười cười, "Đại nhân cảm thấy mình đáng bao nhiêu bạc, thì cứ trả bấy nhiêu."

Quý Lương nghe xong, khóe miệng co quắp, "Vật báu vô giá nha." Sau đó suy nghĩ một chút, vứt qua một cái ánh mắt: "Chúc sư gia, ta lấy thân tặng cho ngươi, ngươi muốn không?"

Chúc Ti Nam đang uống nước trà, chợt mắc nghẹn ở cổ, ho sặc sụa...

"Dù đã biết người ta lớn lên đẹp như Phan An, ngươi cũng không cần phải cao hứng thành ra như vậy nha..." Quý Lương lại ném tới một cái mị nhãn được nàng cho là hấp dẫn.

Chúc Ti Nam ngừng ho khan, nhìn Quý Lương trên dưới cười nói: "Ngươi cảm thấy một con nhộng như ngươi vứt ánh mắt dễ nhìn lắm à?"

"Ngươi... Được rồi." Quý Lương buồn bực, chẳng lẽ mình quá dễ nói chuyện? Một hồi quanh co cũng không chiếm được chút tiện nghi.

Một lúc lâu sau Chúc Ti Nam mới buồn bã nói: "Nhớ phải trả bạc đấy."

Dưới tàng cây trong Vô Hoạn viên, ba hắc y nhân và Chúc Nhất đang triền đấu với nhau, Chúc Nhất mặc dù có công phu tốt, nhưng ít không địch lại đông, dường như sắp rơi vào hoàn cảnh xấu.

"Chúc sư gia, vệ sĩ của ngươi hình như sắp thua." Quý Lương bày ra vẻ mặt đáng tiếc, nào có chút bộ dạng kinh hãi trùm chăn chạy vào phòng Chúc Ti Nam lúc nảy.

"Vệ sĩ? Có ý gì?" Chúc Ti Nam dựa vào cạnh cửa sổ, cũng không có ý muốn hỗ trợ.

Quý Lương suy nghĩ một chút, lựa chọn một từ gần nghĩa: "Thì là... Thị vệ."

"Viện binh lập tức sẽ đến ngay." Tai Chúc Ti Nam nghe ngóng tám hướng.

Quý Lương cho rằng người đến cũng là cao thủ như vậy, nội tâm thấp thỏm thoáng buông lỏng, bọc lấy cái chăn, nét mặt hưng phấn nhìn Chúc Nhất vung vẩy kiếm, mặc dù không nhìn rõ chiêu thức nhưng cách vẽ mưa kia thực xinh đẹp nha, chợt có mưa rơi xuống trên song cửa.

"Đại nhân, ta tới cứu người đây." Người Lý Tứ còn chưa tới, âm thanh đã tới trước. Sau đó, bèn nhìn thấy gã khiêng một cái cuốc, múa may xong vào vòng chiến, giảm bớt cho Chúc Nhất một ít tình huống nguy hiểm.

Theo sát phía sau là mấy tên nha dịch, vứt bó đuốc vọt vào, rút ra khoái đao trên eo chém bậy chém bạ về phía Hắc y nhân, Hắc y nhân nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu, thoáng cái đã nhảy lên nóc nhà, mượn bóng đêm bao phủ để chuồn đi.

"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Lục thẩm hốt hoảng xông vào, xuyên qua viện chứng kiến một Hắc y nhân bị nắp ấm trà giết chết, theo sau lại trông thấy bên bệ cửa sổ có hai bóng người ngồi trên ghế đẩu ăn hạt dưa, xem đánh nhau.

Quý Lương nắm thật chặt chăn, che lại vị trí trước ngực, hai mắt híp lại nhìn Lục thẩm: "Lục thẩm, ngươi bị thương à?"

"Không có việc gì." Lục thẩm nhìn trên người Quý Lương khoác cái chăn, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, quay lại nói với nha dịch ở phía sau: "Các ngươi kéo tên trộm kia ra ngoài đi, mấy ngày gần đây bọn đạo chích rất nhiều, mọi người phải đánh bóng mắt, bảo hộ an toàn cho đại nhân."

Mấy nha dịch lĩnh mệnh bèn rời đi, chỉ để Lục thẩm, Lý Tứ, Chúc Nhất ba người lại, không chớp mắt theo dõi hai bóng người còn đang đấu khẩu.

"Chúc sư gia, những người này tới giết ngươi à?" Lúc này, Quý Lương quay người nhìn về phía Chúc Ti Nam vẫn một mực không mở miệng, "Làm hỏng cái chổi cái cuốc của ta, còn đả thương Lục Thẩm của ta, bồi thường đi." Nói xong, bèn duỗi bàn tay trắng nõn ra đòi tiền.

Trích dẫn một đoạn nhỏ( Cái này là nguyên văn nhé!):

"Nương tử, ngươi đã có bảo bảo rồi đừng cố leo tường nữa, ngoan." Mỗ nam mặc áo trắng như tiên đuổi theo, nhìn một nữ tử đang ra sức trèo tường, mặt mũi đầy cưng chiều.

"..." Trời ạ! Đến tia sét đánh chết nàng đi, từ sau khi mang thai, hắn không chịu cho nàng ra ngoài, đây đã lần thứ một nghìn ba trăm tám mươi tám lần nàng trốn viện, mỗi lần còn kém một chút như vậy, cái tên ác ma này lại vừa vặn chạy đến--

Mỗ nữ bảo trì tư thế bất động,

Mỗ nam phi thân lên ôm nữ tử đang khó chịu, thì thầm vào tai nàng, "Nương tử thực sự muốn đi ra ngoài à?".

Mỗ nữ hai mắt tỏa ánh sáng, gật đầu lia lịa.

"Vậy thì cứ sinh Bảo Bảo ra cái đã." Mỗ nam xấu xa cười nói, "Bằng không thì đừng mong được ra ngoài!"

"..."

Mỗ nam ôm nữ tử nào đó đang khó chịu đi vào trong phòng nghỉ, không quên quay đầu lại nói, "Xây tường cao lên gấp đôi."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.