Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tốt Hơn Về Sau

Chương 38




Lúc tám giờ chính là thời điểm náo nhiệt nhất của trung tâm thương mại, Thẩm Ngọc đi ra khỏi khu vui chơi, mơ hồ nhìn thấy có một người cầm một cái túi quen thuộc cách đó không xa, ánh mắt cậu bé sáng lên, nhanh chóng chạy về phía cái túi.

Cậu bé một lòng nhớ đến phần pizza mang về cho Thẩm Quang Diệu, nên đã đem những lời căn dặn của Thẩm Nam ném ra sau đầu, cũng quên mất rằng đối với cậu đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đứa trẻ năm tuổi người thấp chân ngắn, đuổi theo người kia đang đi thang cuốn, thế nên càng đuổi theo, chiếc túi càng xa hơn, không lâu sau, cũng biến mất trong biển người qua lại dưới tầng.

Mà chờ đến khi cậu kịp phản ứng, đã không biết mình đang ở đâu, chung quanh chỉ có những người xa lạ đang lui tới và các quầy bán hàng. Đối với một đứa trẻ năm tuổi mà nói, nơi này thật sự quá lớn.

Thẩm Ngọc dựa theo ký ức quay trở lại thang cuốn, cậu cũng không nhớ rõ tầng mấy với tầng mấy, cậu nhìn rồi đi theo những người phía trước, đi hai vòng thang cuốn cũng không tìm được khu vui chơi kia. Vốn là vừa mới trải qua cảm giác sợ hãi, sợ bị vứt bỏ, lúc này lại ý thức được rằng mình đang lạc đường, không tìm thấy Thẩm Nam, cậu bị doạ sợ đến phát khóc, vừa khóc vừa chạy về phía trước.

Cậu chạy quá nhanh, cũng không nhìn đường, lúc đầu còn thoáng tránh người, nhưng sau đó nước mắt đã che mờ phía trước, không nhìn thấy gì nữa, chạy loạn lên giống như con ruồi không đầu, bỗng nhiên đâm phải một người, té ngã xuống đất.

Khương Nhạn Bắc vừa mới gọi điện thoại, bất ngờ bị va đập một phát vào đùi, cúi đầu nhìn xem, là một cậu bé, đụng vào người khác, bị quăng ngã xuống đất rồi khóc lớn.

Anh giật nảy mình, tranh thủ thời gian ngắt điện thoại, đỡ Thẩm Ngọc cẩn thận từng li từng tí, nhẹ giọng hỏi: "Sao không anh bạn nhỏ? Có bị đau ở đâu không?"

Thẩm Ngọc khóc lắc đầu.

Khương Nhạn Bắc nhìn bốn phía, không nhìn thấy người nhà của cậu bé này ở đâu, lại hỏi: "Bạn nhỏ à, ba mẹ cháu đâu?"

Thẩm Ngọc lấy mu bàn tay lau nước mắt, nói: "Bảo cháu chờ ở một chỗ, nhưng cháu lạc đường rồi, không tìm thấy chỗ đó nữa."

Khương Nhạn Bắc nghe kiểu nói chuyện của cậu, cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, đứng lên nói: "Cháu đừng sợ, chú dẫn cháu đến phòng thông báo, để thông báo tìm ba mẹ của cháu nhé."

Bởi vì ngày thường Thẩm Ngọc ít tiếp xúc với người khác, hai người lớn trong nhà cũng rất ít khi giáo dục cậu về vấn đề này, cậu chỉ mơ mơ hồ hồ biết rằng không thể đi với người lạ, nhưng lúc này cậu đã quá sợ hãi, lại mơ hồ hiểu được thông báo là có ý gì, chỉ hơi hơi do dự, sau đó liền khóc sướt mướt đi cùng với Khương Nhạn Bắc.

*

Thẩm Nam xuống cửa hàng quần áo nam tầng dưới mua mấy bộ đồ mới mặc theo mùa cho Thẩm Quang Diệu, lúc đi lên tìm Thẩm Ngọc, phát hiện đứa bé vốn dĩ nên ngồi trên ngựa gỗ nhỏ, đã không còn thấy bóng dáng đâu. Trong nội tâm cô thầm cảm thấy hốt hoảng, vội đi hỏi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đương nhiên cũng không quá để ý, chỉ nói là hình như đã đi ra, cô không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian ra ngoài tìm.

Cũng đến lúc này, cô mới ý thức được, bản thân mình để lại một đứa bé năm tuổi ở nơi công cộng xa lạ này, còn không bàn giao với nhân viên phục vụ, là một chuyện không đáng tin cậy đến mức nào. Người trong trung tâm thương mại phức tạp, một đứa trẻ năm tuổi như vậy, tùy tiện liền sẽ bị người ta ôm đi.

Cô cấp tốc đi quanh tầng lầu này một vòng, không tìm thấy bóng dáng nhỏ bé của Thẩm Ngọc, thở hồng hộc quay trở lại chỗ cũ, cơ thể dần trở nên lạnh hơn.

Mà trong khoảng cách lạnh lẽo này, chỉ trong một nháy mắt như vậy, trong đầu nảy sinh ra một ác niệm: Nếu như Thẩm Ngọc thực sự bị người ta bắt cóc như vậy, vậy chỉ trong một lần ngoài ý muốn, ngoài ý muốn như vậy có phải cũng chính là một lần giải thoát đối với bản thân mình hay không?

Nhưng ác niệm này cũng chỉ hiện lên trong nháy mắt, liền bị dập tắt trong giây lát. Cảm giác hoảng hốt và bực bội càng ngày càng lớn cùng nhau kéo đến.

Cô cố gắng để cho bản thân mình tỉnh táo lại, ngay lúc cô chuẩn bị đi tìm bảo vệ của trung tâm thương mại, phòng thông báo chợt vang lên một giọng nói rõ ràng: "Phòng thông báo mới nhận được một cậu bé lạc đường, người nhà của cậu bé mau đến nhận người."

Thẩm Nam sửng sốt một chút, hoàn hồn trở lại, thầm thở phào một cái, tranh thủ thời gian chạy về phòng thông báo.

Phòng thông báo nằm trong một góc của một tầng, cô mơ hồ chạy thẳng một mạch tới. Cửa phòng mở rộng, bên trong căn phòng nho nhỏ, có mấy người mặc bộ đồ của nhân viên công tác, Thẩm Nam cũng không quá để ý, ánh mắt khoá chặt vào người cậu bé đang ngồi trên ghế khóc thút thít, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đến.

Thẩm Ngọc nhìn thấy cô xuất hiện, nhảy xuống ghế chạy tới, một đầu đâm vào bên hông cô, ôm chặt lấy cô.

Hôm nay Thẩm Nam đã nhẫn nhịn bao nhiêu lần muốn bùng nổ, giờ khắc này lại bạo phát một cách triệt để, giống như đang phát tiết mà đánh hai cái lên mông Thẩm Ngọc.

Mặc dù trên tâm lý vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận đứa bé này, nhưng mấy năm trôi qua, thời điểm cô rất bực bội, cũng chưa từng đánh cậu một lần nào. Lần này lại không nương tay một chút nào, hai bàn tay đánh lên mông cực nặng, nghe thấy mấy người bên cạnh đều chấn động.

Đánh hai cái, còn chưa hết giận, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà rống to về phía cậu: "Không phải bảo em ở chỗ đó chờ sao? Em là đồ ngốc à? Tôi nuôi đồ đần này để làm gì? Lúc đó nên để cho người ta mang đi mới phải!"

Lúc nhìn thấy cô Thẩm Ngọc đã khóc thút thít, bị hai cái đánh, lại chịu một trận gào thét, doạ đến oa một tiếng khóc lớn lên, hai tay ôm cô lại càng chặt.

Thẩm Nam tức giận kéo cậu ra, mất đi sự khống chế bình thường: "Em đừng ôm tôi nữa, tôi không cần em nữa! Bỏ lại em ở chỗ này, ai muốn lấy thì lấy!"

Nhưng mà tay đứa trẻ này giống như kìm sắt, vậy mà cô lại không thể kéo ra, cô lại tức giận hổn hển đánh lên mông cậu hai cái nữa.

Phòng thông báo đều là phụ nữ trung niên, không thể nhìn nổi cảnh tượng này nữa.

Có người mở miệng khuyên nhủ: "Cô gái này, đứa trẻ vốn đã bị doạ sợ như vậy rồi, cô còn khiến nó sợ hơn nữa sao?"

Thẩm Nam cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu cay nghiệt nói lại: "Tôi dạy đứa trẻ nhà tôi, ai cần mấy người quan tâm?"

Cô biết bộ dáng hiện tại của mình rất khó coi, giống như một người phụ nữ chợ búa khóc lóc om sòm không thèm nói đạo lý. Thế nhưng những thứ đó đã đè nén quá lâu trong lòng cô, như bực bội, sợ hãi, lo lắng, và tức giận, bởi vì Thẩm Ngọc lạc đường, bị vò thành một trận lớn rồi bộc phát ra ngoài, đã hoàn toàn không thể khống chế chính mình nữa.

"Aiz! Tôi nói này, sao cô gái này lại không có trách nhiệm như vậy chứ? Là người lớn, để một đứa trẻ ở một chỗ đợi mình như vậy có biết là nguy hiểm đến mức nào không?"

"Đúng vậy! May mà còn gặp được người tử tế, đưa cậu bé đến phòng thông báo. Nếu như đụng phải một người có bụng dạ đen tối, cậu bé này nhà cô chỉ sợ hôm nay thật sự bỏ đi rồi."

Đầu óc Thẩm Nam ong ong lên, cùng lúc đó, bởi vì lần phát tiết ngắn ngủi này, những hành động điên cuồng táo bạo kia, cùng giống như thủy triều chậm rãi vơi đi một nửa, sau nửa ngày, cuối cùng cô cũng từ trạng thái cuồng loạn hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người đàn ông trẻ tuổi duy nhất đứng trong căn phòng nho nhỏ.

Sau đó cứng đờ trong chốc lát, đầu óc trống rỗng.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh thấy thế, ra hiệu: "Cô gái, còn không mau cảm ơn người ta đi! Nếu không phải có chàng trai này đưa đứa trẻ nhà cô đến đây, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!"

Thẩm Nam vẫn cảm thấy vận mệnh là thứ không thể nào nắm lấy được, mấy năm ngắn ngủi này, cô từ một tiểu thư nhà giàu kiêu sa bốc đồng, lại lưu lạc đến làm công cho một công ty quảng cáo để nuôi gia đình, còn không tình nguyện nuôi thêm một đứa trẻ mà trước đây mình đã chán ghét đến cực điểm. Nhưng cho đến giờ phút này, mới biết được nơi quỷ quyệt nhất của vận mệnh, không phải cuộc đời đổi thay đến chóng mặt, mà là trong cuộc sống sinh hoạt bình thản này lại thỉnh thoảng có một số chuyện khiến bạn hoàn toàn không kịp đối phó.

Ví dụ như hiện tại, dáng vẻ mất khống chế điên cuồng của mình, bị một người bạn đại học đã rất lâu không gặp này nhìn thấy.

Một người bạn đại học mà cô không bao giờ muốn để anh nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi này của mình.

Cô mới nhận ra là "chàng trai" mà trong miệng những người đó chính là bạn học cũ này của cô, khoé môi tự giễu nhếch nhếch lên, cố gắng để cho ngữ khí của mình nghe bình thường nhất: "Cám ơn."

Ánh mắt Khương Nhạn Bắc bình tĩnh, sắc mặt lạnh nhạt, giống như không có phản ứng gì đối với trận náo loạn vừa rồi, hời hợt gật gật đầu trả lời: "Không có gì."

Nói xong câu này, anh nhìn cậu bé trước mặt Thẩm Nam, lại lễ phép nói tiếng cám ơn, đôi chân dài liền bước ra ngoài. Giống như một người qua đường làm chuyện tốt không muốn lưu danh vậy.

Lúc này trong trung tâm thương mại, lượng khí CO2 quá tải, chảy xuôi theo hơi ấm nơi đây, khiến cho người ta hơi khó thở. Khương Nhạn Bắc bước nhanh chân xuyên qua đám người rộn ràng, đi ra khỏi trung tâm thương mại, nghênh đón từng cơn gió lạnh đập vào mặt, buồn bực trong lòng mới vơi đi một chút.

Không đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi, anh ngẫu nhiên gặp lại một người ba lần, không biết như vậy có gọi là duyên phận hay không. Cuộc sống của cô cũng không hẳn là tốt, một cô gái tính tình hoà nhã như vậy, cho dù có lạc mất đứa con của mình, cũng không có khả năng xuất hiện trạng thái như vừa rồi.

Anh không biết mấy năm nay cô đã trải qua những chuyện gì, có lẽ là nhà gặp biến cố, cũng có lẽ là hôn nhân không hạnh phúc. Mặc kệ là như thế nào, nhìn thấy kiểu người này có cuộc sống không tốt, anh nên cảm thấy vui vui vẻ vẻ mới phải. Nhưng mà, anh không thể cười nổi, thậm chí còn có cảm giác đè nén không thể nói rõ được, bị ngăn chặn ở trong tim khiến người ta khó chịu.

Thà rằng khi anh gặp lại cô, cô vẫn là một Thẩm Nam ương ngạnh kiêu ngạo không ai bì nổi kia.

—————

Lời tác giả: Ừm, thật sự hai người không quen nhau đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.