Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tốt Hơn Về Sau

Chương 3: Thật Lớn Mật!




"Sau đó, cô liền rơi vào trong chuồng gà rồi!"

Tô Diệp nhớ ra rồi, quả thật có có chuyện như vậy. Cô còn nhớ rõ, sau khi rơi vào đó cô liền vừa khóc vừa chui người qua một khung cửa của chuồng gà để ra ngoài, đó là nơi dùng cho gà ngồi ngủ, trên người toàn là lông gà, tên hỗn đản Tống Minh Viễn này mang theo một đám con trai, đứng ở trên nóc nhà nhìn về phía cô cười, thật giống như hắn lúc này.

Tô Diệp trừng mắt nhìn hắn, Minh Viễn cúi đầu tựa trên tay lái cười thở không ra hơi, không dễ gì dừng lại được, thở phì phò ngẩng đầu, vừa chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Tô Diệp, hắn ôm bụng, không còn hơi sức mà hướng Tô Diệp khoát khoát tay: "Đừng trừng, cô có biết bộ dạng cô lúc này thật giống gà mẹ xù lông bảo vệ con, nếu không phải cô vừa rồi cứ trừng mắt nhìn tôi mấy lần thì tôi thật không nghĩ ra chuyện này!"

Tô Diệp dở khóc dở cười, đẩy cửa xe ra rồi đóng sầm cửa lại, hờn dỗi xuống xe.

Cô chân trước vừa xuống xe, Minh Viễn chân sau liền theo tới.

"Chỉ đùa một chút đã tức giận rồi sao?"

Tô Diệp quay đầu nhìn sang chỗ khác, yên lặng không lên tiếng. Cũng không thể nói là cô tức giận, chỉ là hắn biết quá nhiều chuyện của cô trước đây, thỉnh thoảng lại cười nhạo trêu trọc cô, cô miệng lưỡi kém cỏi, vốn dĩ chẳng phải đối thủ của hắn, thay vì tự chuốc lấy nhục nhã, không bằng tránh xa hắn một chút.

Minh Viễn thấy cô phụng phịu hờn dỗi, liền dấu đi sự vui vẻ, nghiêm mặt nói: "Lên xe đi, bên ngoài lạnh quá, tôi cam đoan không nói hưu nói vượn nữa!"

Tô Diệp nghe được những lời này thì cúi đầu, khóe môi hơi vểnh lên, nhưng vì đang tỏ ra tức giận, mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, vẫn giữ nguyên bộ dạng lúc này của mình, không thể vừa nghe mấy lời ngon ngọt mà liền nói gì nghe nấy. Tô Diệp dậm chân một cái, cũng không nhìn hắn, thản nhiên nói: "Anh cứ lên xe trước đi, tôi đứng ngoài này một lát, ở trên xe tôi thấy không thoải mái!"

Minh Viễn cười, không nói hai lời, xoay người đi đến chỗ mấy người đàn ông cũng bị kẹt xe bắt chuyện.

Tô Diệp nhùng nhằng một lát, lạnh chịu không nổi nữa, đi như chạy ngồi vào trong xe, từ trong túi lấy ra cuốn tiểu thuyết mượn được lúc ở thư viện, sau đó dở đến chỗ đánh dấu lần trước tiếp tục đọc. Đọc rất nhập tâm, thẳng đến khi két một tiếng, Tô Diệp giương mắt, Minh Viễn toàn thân mang khí lạnh ngồi xuống cạnh cô, khởi động xe nói: "Có thể đi rồi."

Xe chạy chậm như con bò già kéo cày, đi một bước ngừng ba bước, lại không ngừng phanh xe khiến Tô Diệp đầu óc choáng váng liền thu sách lại, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt thư giãn.

Minh Viễn nhìn sang quyển sách kia, nhếch môi: "Muốn đi Huy Châu chơi?"

Tô Diệp lắc đầu, dạ dày của cô đang rất khó chịu, rất muốn ói. Minh Viễn đang chuyên chú lái xe, loại tình hình giao thông này, hai bên không ngừng chen lấn, không chú ý một chút liền dễ dàng đụng vào nhau, hắn không dám lơ là, thấy Tô Diệp không mở lời, cho rằng cô còn đang giận chuyện vừa rồi, cũng không nói thêm lời nào.

Ước chừng nửa giờ sau đường mới thông, Tô Diệp đã đến cực hạn, một tay túm lấy cánh tay Minh Viễn, một tay che miệng mình, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt vàng ố, Minh Viễn sững sờ trong chốc lát, nhanh chóng đánh xe vào lề đường.

Xe còn chưa dừng hẳn, Tô Diệp liền đẩy cửa xe xông ra ngoài, Minh Viễn vội vươn tay níu cô lại, một cước đạp phanh xe.

Tô Diệp dùng sức vung cánh tay, từ trong tay Minh Viễn chạy ra ngoài, vì bước hụt nên vấp một cái, lảo đảo vọt tới bên hàng rào, ngực bị đập một cái đau nhức, ngay sau đó từng cơn quặn bụng kéo tới khiến cô ngồi xổm xuống đất bắt đầu nôn.

Minh Viễn đứng ở sau lưng cô, một tay đưa khăn giấy cho cô, tay kia thì vỗ nhè nhẹ trên lưng cô, thẳng đến khi Tô Diệp không thể nôn ra gì nữa bắt đầu nôn khan, mới ân cần hỏi: " Sao cô say xe mà không nói sớm, lại còn không uống thuốc chống say là sao?"

Tô Diệp lắc đầu, đưa tay nhận lấy nước Minh Viễn đưa tới súc miệng, ngẩng đầu ngồi trên mặt đất một lát, sau đó mới lảo đảo đứng dậy, nhíu chặt mày nói giọng khàn khàn: "Không sao đâu, bình thường cũng không say xe, hôm nay cũng không biết làm sao lại vậy!"

"Nếu cô cảm thấy khó chịu, vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát."

Tô Diệp làm mấy lần hít sâu, cảm thấy ngoại trừ đau đầu ra không còn chỗ nào khó chịu, liền nói với Tống Minh Viễn: "Không sao đâu, tôi ngủ một lúc là đỡ thôi!"

"Được, nếu cô thấy không thoải mái bất cứ lúc nào cũng có thể bảo tôi đỗ xe lại!"

Trì hoãn một lúc, đến trạm nghỉ đã là mười hai giờ, Tô Diệp đầu vẫn còn đau, nửa tỉnh nửa mê ở trong xe, vì vừa nôn xong không có khẩu vị, liền ở trong xe chờ Tống Minh Viễn.

Minh Viễn mua thuốc say xe, lại nhặt một túi ô mai, mấy chai nước khoáng cùng bánh mì rồi trở lại xe. Tô Diệp tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mở cửa lông mi run lên vài cái, cũng không mở mắt ra, chỉ nhẹ giọng chào hỏi: "Anh ăn xong rồi? Sao nhanh vậy!"

"Mua thuốc cho cô, mau dậy uống chút nước, nhân tiện đem thuốc uống luôn, tôi còn mua một chút đồ ăn vặt, cô cố ăn một chút sẽ đỡ khó chịu hơn! Cô xem thích cái nào thì ăn cái đó."

Được người khác quan tâm, Tô Diệp cảm thấy trong lòng thật là ấm áp, cảm kích liếc nhìn hắn, thành khẩn nói cảm ơn. Cô ngồi dậy nhận nước cùng thuốc uống xong, mở gói ô mai ra, nhặt một viên bỏ vào trong miệng ngậm, lại đưa gói ô mai đến trước mặt hắn. Minh Viễn mỉm cười lắc đầu: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc khi trở về chúng ta liền khởi hành, cô đừng chỉ ở mãi trong xe, xuống hít thở không khí một chút."

Tô Diệp gật đầu đáp ứng, theo hắn xuống xe, trong bụng của cô hiện giờ trống rỗng chẳng còn hơi sức lại ngồi lâu ở trong xe, thân thể chưa kịp điều hoà thì gió lạnh thổi qua, không khỏi rùng mình một cái. Duỗi tay kéo chặt áo lông, lấy mũ đội lên đầu, hai tay đút vào trong túi áo, bước dọc theo bãi đất trống.

Minh Viễn ngón tay cầm điếu thuốc đứng cách đó không xa, thấy Tô Diệp co đầu rụt cổ, ra vẻ chịu không được rét lạnh, trong lòng không khỏi buồn cười, khẽ lắc đầu.

Tô Diệp chạy vài vòng, bắp chân liền run lên, cô xưa nay yếu ớt, không chịu được khổ, nhanh chóng giống con thỏ chạy về phía xe, vừa vặn Minh Viễn cũng hút thuốc xong thổi ra một hơi khí lạnh thong thả trở về, hai người không nói với nhau câu nào, buộc chặt dây an toàn, tiếp tục lên đường.

Lên đến đường cao tốc, thấy xe không nhiều, Minh Viễn tăng tốc lên 140km/h, xe phóng như bay tiến về phía trước. Buổi trưa ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, hắt lên người, ấm áp thật là thoải mái. Có lẽ là thuốc say xe đã phát huy tác dụng, Tô Diệp cảm thấy không có khó chịu như vừa rồi, nhắm mắt lại phơi nắng, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, khi mở mắt ra ánh sáng đã dần tắt, Tô Diệp xoa xoa cổ, đổi lại tư thế, mắt vẫn còn buồn ngủ hỏi: "Đến đâu rồi hả?"

"Sắp đến nơi rồi!" Minh Viễn hé nửa mí mắt, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm về phía trước đường.

"A, thật nhanh nha, mới chạy được một giờ đã gần đến nơi?"

"Đúng, cô ngủ tiếp một giấc, tỉnh lại lần nữa là đến cửa nhà cô rồi!" Minh Viễn nói giọng nghiêm túc.

Tô Diệp xấu hổ, cười khẽ vài tiếng, đến gần hỏi: "Anh có mệt hay không? Nếu không tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút!"

Minh Viễn quay đầu liếc cô một cái: "Cô đang lo lắng cho tôi sao?"

"Không có."

Vốn không ôm nhiều hi vọng, nhưng sau khi nghe được lời cô nói thì cũng có chút thất vọng, Minh Viễn ngồi thẳng lưng, vặn cổ vài cái, tự thấy mình không may.

"Cô mỗi ngày ngoại trừ đọc sách đến trường, còn có làm việc gì khác không?"

Lời này là mang theo một chút đùa cợt, nhưng dù sao Tô Diệp cũng vừa tỉnh ngủ, đại não phản ứng tương đối chậm, hoặc là cô trong lòng còn áy náy, dù sao mình ngủ lâu như vậy, giờ lại ôm bánh mì cùng đồ ăn vặt ăn nhiệt tình, trong khi người đàn ông bên cạnh vẫn còn tiếp tục lái xe. Tô Diệp hiếm khi không tức giận, thái độ hài hoà, hơn nữa còn nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ mội hồi lâu.

"Đương nhiên là có, ăn cơm, ngủ, giặt quần áo, vệ sinh, lên mạng xem phim." Cầm lấy cái ly uống miếng nước, "Còn có xem mắt."

Minh Viễn nở nụ cười: "Ngày ngày xem mắt? Cô chắc cũng đi nhiều lần rồi hả?"

"Anh là người thứ ba mươi mốt!" Tô Diệp cắn miếng bánh mì, nhớ tới mẹ Tô trong điện thoại hết lời khen ngợi hắn, quay đầu hiếu kỳ nói: "Nghe mẹ tôi nói, anh mở một công ty?"

"Không phải là công ty, là võ quán, phòng tập Taekwondo."

Tô Diệp cũng luyện Taekwondo, sau khi thi đại học xong thì bắt đầu học, chủ yếu là để rèn luyện thân thể tránh bị cảm trong mỗi giờ thi thì, nếu không sẽ rất phiền phức! Chỉ là cô không có tập trung luyện tập, học chín năm, năm nay mới miễn cưỡng lên đai lục.

Cô nghiêng người qua, hưng phấn nói: "Anh học Taekwondo? Tôi cũng có luyện, bây giờ là đai lục, còn anh lên đai nào rồi?"

Minh Viễn hiển nhiên không ngờ rằng, cô lại còn luyện Taekwondo, hơi ngạc nhiên liếc cô một cái, nói: "Tôi không có luyện Taekwondo, chỉ là mở võ quán kinh doanh kiếm tiền mà thôi."

Tô Diệp có chút thất vọng, nhưng vì sao thất vọng thì tự mình cũng không nói lên được, gật gật đầu, xoay người tiếp tục gặm bánh mì.

"Nhưng trước kia tham gia quân ngũ thì học qua một chút quyền pháp, hiện tại kiêm chức làm huấn luyện viên!"

Tô Diệp há miệng mở rộng, mở to mắt, nhất thời quên việc mình đang nhai bánh mì, nghe Minh Viễn nói tiếp: "Võ quán ở thôn Trung Quan, tôi đưa cô thẻ thành viên, nếu có rảnh thì ghé qua chơi!"

"Không cần! Cảm ơn." Tô Diệp trả lời có chút nghĩ một đằng nói một nẻo!

Rất nhanh đã đến nhà, Minh Viễn nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, đánh tay lái, khống chế tốc độ xe nghiêng người về bên phải, tay chân một khắc cũng không rảnh rỗi, ngoài miệng lại hỏi thoải mái: "Cô xem mắt nhiều lần như vậy vẫn chưa vừa mắt ai sao?"

"Người có năng lực thấp tôi xem đều thấy chướng mắt, đàn ông tốt thì đều không đoạt được. Nhưng đa phần những người cùng tôi đến xem mắt, đều là tính cách có chỗ thiếu hụt hoặc có lẽ nhân phẩm có vấn đề." Tô Diệp nói chắc chắc, hoàn toàn quên mất vị bên cạnh này cũng phải nhờ xem mắt mới có thể gặp cô.

"Vậy cô nói xem, tính cách cô có gì thiếu sót, nhân phẩm có vấn đề gì?" Minh Viễn nhạo báng hỏi.

"Tôi là nữ tiến sĩ!" Tô Diệp vo tròn túi đồ ăn vặt thành một cục nhét vào trong túi rác, chán trường thở dài, buồn bã nói: "Không nói tới chuyện tình cảm có chút khó khăn, đến nay vẫn chưa thể tốt nghiệp tiến sĩ!" Có một số chuyện thực tế là như vậy không thể thay đổi, nói ra là tự giễu; để người khác nói ra chính là giễu cợt!

Minh Viễn định tán gẫu vài câu lại bỗng nhiên nghĩ đến chuồng gà, khẽ cười một tiếng lại đem lời nói nuốt vào bụng.

Tô Diệp bóc túi táo mèo sấy khô ra, bất mãn nói: "Anh cười cái gì!"

"Không có gì!"

Tô Diệp chu mỏ, nhẫn nại giải thích: "Anh đừng nghĩ lung tung, tôi không tốt nghiệp không phải do trình độ của tôi có vấn đề, mà là bị ép buộc! Hơn nữa, hiện tại có nhiều tiến sĩ học một năm sáu năm vẫn không thể tốt nghiệp, năm nay ở Hạ Thiên trên sân thượng của khoa một tiến sĩ nhảy lầu tự sát, tháng mười ở đại học X có hai tiến sĩ cắt cổ tay tự sát, đều là vì giáo sư hướng dẫn bóc lột sức lao động của họ, không cho họ mở đề!"

"Tự sát có thể tốt nghiệp?" Minh Viễn hừ một tiếng, "Chẳng qua là vì chính mình mềm yếu năng lực không có, cô cũng không tốt nghiệp, nhưng có làm theo họ đâu!" Giọng điệu từ chối cho ý kiến!

Tô Diệp tức giận nhìn Minh Viễn liếc mắt khinh thường: "Sao anh lại nói như vậy? Một chút đồng tình đều không có!"

"Vật cạnh thiên trạch (vật đua trời lựa) Thích Giả Sinh Tồn, Darwin hơn một trăm năm trước đã kiểm chứng qua. Người sống, ai không có áp lực? Ai không có chút chuyện sốt ruột? Nếu giống như anh nói những người kia cũng bởi vì lấy không được một tờ giấy chứng nhận liền tự sát, nhân loại sớm đã tuyệt chủng!"

"Đó cũng không phải là đơn giản chỉ là một tờ giấy chứng nhận mà còn là chức vị phải lãng phí thanh xuân cùng cố gắng để đánh đổi. Ví dụ như tôi đi, nếu chừng hai năm nữa tôi vẫn không thể mở đề, vậy thì nghĩa là phải tới khi tôi ba mươi tuổi mới tốt nghiệp, sẽ giống như lúc tôi năm hai mươi hai tuổi, chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp khoa chính quy, mà trong tám năm qua tôi bỏ ra, chính là trống rỗng!" Tô Diệp bi phẫn, quyết không thể để chuyện như vậy xảy ra.

"Tại sao chừng hai năm nữa cô vẫn không thể mở đề?"

"Anh đừng rủa tôi! Tôi chỉ là nói ví dụ thôi!" Tô Diệp trừng mắt.

"Không phải chỉ là bằng cấp thôi sao? Chỉ cần cô có cố gắng cùng nghị lực thì mọi chuyện sẽ tốt thôi!"

"Nói thoải mái! Có người đến công ty cô xin việc, ba mươi tuổi, nói là trình độ tiến sĩ, nhưng cũng chỉ có mỗi tờ giấy chứng nhận học vị, chẳng lẽ cô không cảm thấy hắn đang gạt người sao? Cho dù cô có lòng tin nhưng trình độ của người này cũng phải giảm đi vài phần?"

"Ừ, nếu cô muốn nói như vậy, tôi thừa nhận, tôi sẽ nghĩ như vậy!" Minh Viễn cười nói: "Nhưng vị giáo sư của cô hẳn là chỉ là muốn cô làm việc cho hắn vài năm mà thôi, cũng không làm khó dễ cô, cô có gì mà phải lo lắng?"

Tô Diệp kinh ngạc, cô nói nhiều như vậy miệng lưỡi khô hốc, người đàn ông này vẫn không hiểu, hoá ra chỉ số thông minh có vấn đề!

"Sao có thể không lo lắng! Giáo sư không cho tôi mở đề, tôi sẽ không thể tốt nghiệp!"

"Bất quá cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn! Nếu như cô thật sự ưu tú có đủ năng lực, nhưng bởi vì giáo sư kéo dài thời gian không thể tốt nghiệp, vậy sau này còn có ai dám ghi danh nhận giáo sư của cô làm người hướng dẫn? Yên tâm đi, loại này là chuyện Tổn Nhân Bất Lợi Kỷ, sẽ có người tin rằng vị giáo sư hướng dẫn này không biết làm việc!"

Để ý vẫn là để ý! Tô Diệp cũng không phải không rõ, khó chịu nhất chính là không được làm chủ cuộc sống của mình, mọi người ở bên trong đều nằm trong tay hắn, tựa như vận mệnh của mình bị người khác bóp chặt, thân thể bị tra tấn, trong lòng càng tức giận khó chịu! Nhưng ngược lại không thể làm gì, không dám phản kháng, làm việc gì cũng phải cẩn thận khúm núm, ước lượng lòng dạ con người, xem sắc mặt người khác, sợ nếu không để ý chọc giận hắn, liền bị phán án tử hình, kể từ đó không còn hi vọng!

Mấy năm này, cô thờ ơ lạnh nhạt, bên cạnh bởi vì không có quan hệ tốt với giáo sư mà không thể tốt nghiệp, đừng nói là tiến sĩ sinh, chính là thạc sĩ sinh đều không hiếm thấy, coi hắn đối với Lộ Nhất Minh minh bạch, Tô Diệp cảm thấy, nếu cô tỏ ra cứng ngắc nóng nảy, sẽ có người động tay động chân sau lưng cô, Lộ Nhất Minh tuyệt đối làm được!

"Còn nghĩ mãi mà không rõ?" Minh Viễn thấy cô không nói gì, liền cười hỏi: "Chuyện này không bày rõ ra sao?"

Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui? Tô Diệp chẳng thèm giải thích, có một số việc nếu không phải người trong cuộc, dù cho nói bao nhiêu đi chăng nữa, hắn cũng chưa chắc sẽ hiểu được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.