Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 8: Để lộ cái riêng tư của mình rồi




Edit: Ladybjrd

Kim Phi Dao nhẹ nhàng vỗ vỗ Trúc Hư Vô, ý bảo hắn cứ chờ ở đây để đối phương thả lỏng cảnh giác, nếu quả có nguy hiểm thì mau mau xuất thủ. Sau đó, nàng tráng lá gan, xóa Ẩn Thân phù, đi ra khỏi nơi ẩn nấp.

“Là ngươi!” Hoa Uyển Ti có chút kinh ngạc, không ngờ người vẫn đi theo mình lại là Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao đi đến cách nàng hai trượng thì dừng lại, nghiêng đầu cẩn thận hỏi: “Ta không có ác ý, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi là Niệm Khê hay là Hoa Uyển Ti?”

“Việc này đối với ngươi mà nói có gì khác nhau sao?” Hoa Uyển Ti bình tĩnh hỏi lại.

‘Ngươi hỏi như vậy, ta đột nhiên cảm thấy dường như không có gì khác nhau. Lại nói, Niệm Khê kia chưa từng để ý đến ta, cả ngày không ăn thì là uống không trả tiền. Nếu ngươi nhận là nàng, lại lần nữa đi theo ta ăn chực thì đúng là ta sẽ không chịu nổi.” Kim Phi Dao đập tay vào nhau, phát hiện bản thân thật nhàm chán, chẳng lẽ nếu nàng ta là Niệm Khê thì lại nhặt về nuôi hay sao? Nhìn bộ dáng của nàng ta thì chỉ sợ không chỉ nuôi ăn là được, có lẽ còn phải tìm nam nhân cho nàng nữa.

“Ha ha ha, ngươi thật sự giống hệt trong trí nhớ của nàng.” Nghe xong lời của Kim Phi Dao, Hoa Uyển Ti cười.

Cười xong, nàng vân vê tóc, nói: “Ta còn nhớ lúc trước ngươi đã không lấy cái túi càn khôn kia. Bên trong chắc chắn có không ít đồ, không cầm lấy thực không giống phong cách của ngươi.”

“Ta chỉ không muốn bán Niệm Khê đi như thế, chi tiêu cho nàng còn nhiều hơn cái túi càn khôn đó. Tuy nhiên, nếu ngươi cảm thấy băn khoăn thì hiện tại tiếp viện cho ta chút cũng được.” Kim Phi Dao cười cười, bắt đầu nói đến chính sự.

Trúc Hư Vô cảm thấy xấu hổ, hóa ra tên hỗn đản này không phải muốn làm chuyện tốt mà là đến đòi nợ.

Hoa Uyển Ti cũng không tức giận mà nở nụ cười, “Đáng tiếc, dù ta có muốn tiếp viện ngươi cũng không có gì cả. Vừa rồi, lúc tiến giai Hóa Thần kỳ thì túi càn khôn đã bị hủy diệt, thứ duy nhất đáng giá bây giờ là bộ đồ này thì cũng đã bị hư hao như vậy rồi, có cho ngươi làm khăn lau cũng không được, không thấm nước lại cầm không vừa tay.”

“Không thể nào, thảm như vậy sao?” vẻ mặt Kim Phi Dao sững sờ, không biết nên nói là nàng thảm hay là Hoa Uyển Ti thảm.

Hoa Uyển Ti lại cười: “Không chỉ không có gì cho ngươi mà ta còn muốn nhờ ngươi một việc, xin ngươi nhất định phải đồng ý với ta.”

“Không, ta không đáp ứng, chắc chắn không phải là chuyện tốt.” Kim Phi Dao không hề lưỡng lự, lập tức từ chối.

Nàng đã ăn không ít mệt từ Hoa Khê, người nhà bọn họ đều rất giảo hoạt, chắc chắn lại là một chuyện rất khó khăn nào đó, nàng không muốn làm.

“Giết ta!” Hoa Uyển Ti không để ý câu từ chối của nàng, vẫn mỉm cười như trước, nhẹ giọng nói.

“Hả? Ta không nghe rõ.” Kim Phi Dao nghi ngờ nàng nghe nhầm, hỏi lại.

Hoa Uyển Ti bình tĩnh nói: “Ta nói ngươi hãy giết ta, lại lấy Nguyên Anh của ta ra.”

“Tại sao ta phải làm vậy? Nếu ngươi muốn chết thì tự mình có thể làm, có rất nhiều cách mà. Ngươi muốn ta lấy Nguyên Anh, chẳng lẽ thân thể này không dùng được nên muốn đoạt xá ta?” Kim Phi Dao lùi lại mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng.

Hoa Uyển Ti bi ai cười nói: “Phía sau ngươi không phải còn có tu sĩ Nguyên Anh ẩn náu sao? Hắn hẳn có thể thấy ta còn lại bao nhiêu thời gian. Ta sắp không trụ được nữa, ta muốn tặng Nguyên Anh cho ngươi, nếu ngươi tới thần cấp giới, ta hy vọng ngươi có thể tới một nơi tên là Mộng Tuyền, phóng sinh nó giúp ta.”

“Phóng sinh? Phóng sinh Nguyên Anh?” Kim Phi Dao nghe mà không hiểu ra sao, chẳng lẽ Nguyên Anh của Hoa Uyển Ti đã tu luyện thành phân thân, có thể tự mình sinh sống? Nhưng nếu có thể tự lập thì sao còn phải đưa tới Mộng Tuyền gì gì đó, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?”

“Ngươi nhìn thấy Nguyên Anh sẽ hiểu, dùng túi linh thú hoặc bình ngọc bình thường đựng là được, coi như là Niệm Khê cầu ngươi đi. Ta đã đồng ý với nó là sẽ đưa nó tới Mộng Tuyền cho nên mới đổi lấy được công pháp cắn nuốt chủ nhân của những dưỡng hồn thú kia, tu vi cấp tốc tiến giai. Ta vốn định tiêu diệt Quỷ Mị sơn trang xong sẽ tới thần cấp giới tìm Mộng Tuyền nhưng không ngờ đại nạn của ta đã tới, không thể đi được nữa. Nếu để Nguyên Anh đào tẩu thì nó cuối cùng chỉ có thể mang theo oán hận không được trở về nhà mà biến mất trên thế giới này, ta không thể không giữ chữ tín.” Hoa Uyển Ti lẳng lặng nói xong, mái tóc đen nhánh đã bắt đầu chậm rãi biến trắng, thân thể cũng bắt đầu già đi.

“Tiểu Dao, đồng ý đi, nàng đã sắp chết rồi, chắc chắn Nguyên Anh kia có điều quái dị.” Trúc Hư Vô nghe đối thoại của các nàng, bộ dáng cau mày suy ngẫm có vẻ rất đáng yêu.

“Ta đồng ý mang Nguyên Anh của ngươi đi, nhưng giết ngươi thì không cần chứ, hiện tại ngươi cũng sắp chết rồi.” Kim Phi Dao vội vàng đáp, chỉ sợ nàng chết thì không nghe được nữa.

Hoa Uyển Ti lúc này đã từ bộ dáng hai mươi tuổi suy thành ba mươi tuổi, đang có xu thế tiến về bốn mươi. Ánh mắt nàng trầm tĩnh nhìn Kim Phi Dao, “Ta muốn được chết xinh đẹp, không muốn chết già chết xấu, ngươi cũng không đồng ý tận mắt nhìn khuôn mặt này của ta già đi chứ? Niệm Khê có thể chết đi với dung nhan xinh đẹp, ta cũng muốn như vậy.”

“Nhanh lên, ta không còn thời gian nữa.” giọng điệu Hoa Uyển Ti đầy cầu xin, ánh mắt tựa như Niệm Khê năm đó, lúc được giao cho Kim Phi Dao vậy.

Do dự một chút, Kim Phi Dao khẽ động, Thông Thiên Như Ý lập tức bay ra, hóa thành hai thanh trường kiếm, xuyên qua trái tim Hoa Uyển Ti.

“Cám ơn ngươi!” vẻ mặt Hoa Uyển Ti lộ ý cười, nói một câu cuối cùng với Kim Phi Dao, sau đó gục xuống, khí tuyệt bỏ mình.

Nàng vừa ngừng thở, phía trên thân thể liền có bạch quang chớp động, Nguyên Anh chạy ra ngoài cơ thể. Đó là một con dưỡng hồn thú bé bằng đứa trẻ con, chớp động bạch quang lơ lửng trong không trung, có chút tò mò nhìn bốn phía.

Nguyên Anh lại là dưỡng hồn thú? Đây là chuyện gì vậy?

Dưỡng hồn thú xuất hiện khiến Kim Phi Dao và Trúc Hư Vô đều vô cùng khiếp sợ, cho tới bây giờ chưa tưng nghe nói có ai kết Nguyên Anh thành bộ dáng linh thú. Còn tiểu Nguyên Anh kia nhìn trái nhìn phải một lúc thì định bỏ chạy.

“Đừng đi!” Kim Phi Dao vỗ túi linh thú trên người, thu tiểu Nguyên Anh đang định chạy trốn vào đó. Mập Mạp và Đại Nữu bên trong bị lôi ra, ngạc nhiên nhìn nàng.

“Hai ngươi chờ ta mua thêm túi linh thú đã, cái này cho người này mượn ở tạm.” Kim Phi Dao vỗ vỗ cái túi nói với hai chúng nó.

Từ sau khi Đại Nữu tiến vào cấp năm, để đối phó với hiểm nguy Kim Phi Dao đã không để chúng trong Cảnh Thiên huyễn bồn nữa. Lúc có việc thì để chúng ở trong túi linh thú còn bình thường đều đi theo bên ngoài. Chỉ là một cái túi linh thú, Đại Nữu không có ý kiến gì nhưng Mập Mạp lại không chịu, đến khi bị Đại Nữu tát một cái nghiêng người, mạnh mẽ kéo vào trong túi linh thú thì mới không náo loạn nữa.

Mập Mạp cũng ngoan ngoãn nghe lời tiến vào túi linh thú, chỉ là số lần nó yêu cầu linh thạch thượng phẩm để phục vụ tiến giai đã tăng lên mỗi ngày mười lần. Hai khối linh thạch thượng phẩm kiếm được từ Trúc Hư Vô đã bị nó giải quyết xong.

Lúc này, Trúc Hư Vô đi ra khỏi chỗ ẩn núp, nhẹ nhàng hóa giải Ẩn Thân phù, đi tới bên cạnh Kim Phi Dao. Hắn chỉ vào Hoa Uyển Ti dưới đất nói: “Ngươi định xử lý nàng thế nào? Nếu ta đoán không sai thì đám ngụy quân tử kia sắp tìm đến rồi, ai cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân nàng tiến giai lên Hóa Thần kỳ.”

“Ngươi cũng muốn sao?” Kim Phi Dao nhìn Trúc Hư Vô.

Trúc Hư Vô xòe tay vẻ bất cần: “Đại gia ta không có hứng thú đó, không phải ta không nhìn thấy cảnh tượng kia, ta không hứng thú với việc ăn thịt người. Vẫn nên nhanh nhanh chóng chóng xử lý thi thể đi, nếu không thì hai ta sẽ trở thành đối tượng bị đuổi giết đấy.”

“Thiêu hủy đi.” Kim Phi Dao nhàn nhạt nói.

Trúc Hư Vô không nói hai lời, ném ra một quả cầu lửa, đốt Hoa Uyển Ti thành tro tàn. Không biết là do tâm lý gì mà Kim Phi Dao lấy ra cái bình ngọc nhỏ đựng tro cốt của Niệm Khê năm đó, cho chút tro bụi trên đất vào, sau đó tung phong quyển thuật quét qua, mặt đất đã không còn bất cứ dấu vết nào.

Nhanh nhẹn xử lý xong nơi này, hai người mang theo hai con ếch tìm phương hướng độn đi.

Bọn họ vừa mới rời đi thì đám Đỗ lão đầu chạy đến, liều mạng quét thần thức khắp nơi tìm kiếm, đáng tiếc là không tìm được gì.

Bọn họ cẩn thận tìm kiếm từng ngọn cỏ, muốn tìm ra dấu vết đánh nhau nhưng Hoa Uyển Ti tự nguyện nhận lấy cái chết thì lấy đâu ra dấu vết? Từng luồng thần thức đảo qua dòng suối cũng không phát hiện ra gì dị thường, bọn họ cứ thế tìm kiếm.

Mà lúc này, hai người Kim Phi Dao đã sớm đi xa.

——————-

Nửa tháng sau, trên núi Tiêu Quá môn đột nhiên truyền đến tiếng cảnh giới: “Không hay, tiên linh quả đã bị trộm sạch rồi.”

Môn phái này không lớn cũng không nhỏ, tất cả các đệ tử đều được xuất động để tìm kiếm kẻ trộm.

Mà cách đó trên trăm dặm, trên phi thảm lại náo nhiệt phi phàm, Kim Phi Dao và Trúc Hư Vô mỗi người cầm một thứ quả màu hồng phấn to bằng nắm tay, đang vui vẻ ăn. Mập Mạp và Đại Nữu cũng không kém phần, đang ôm trái cây mà gặm, trên phi thảm còn nằm ngổn ngang bảy, tám quả.

“Trúc ca, sao ngươi biết Tiêu Quá môn có trái cây ngon như vậy?” Kim Phi Dao cắn một miếng to, vui tươi hớn hở hỏi.

Trúc Hư Vô ăn mấy miếng đã hết một Tiên Linh quả, lại giơ tay quơ một quả khác, cắn một miếng rồi nói: “Lúc ta còn Trúc Cơ kỳ đã theo sư môn tới đây mừng thọ, lúc đó bọn họ keo kiệt vô cùng, chỉ lấy ra ba quả Tiên Linh này. Ngoài thọ tinh của bọn họ được ăn một quả ra thì hai quả còn lại bị chia thành rất nhiều miếng nhỏ, tu sĩ Kết Đan thì mỗi người được một miếng đó, khiến cho ai cũng thèm thuồng.”

“Hôm nay ăn lại thấy dường như hương vị cũng bình thường” Trúc Hư Vô nhanh chóng ăn hết quả Tiên Linh trên tay, lại vớ thêm một quả thứ ba.

Kim Phi Dao vỗ tay hắn, khinh bỉ nói: “Không phải ngươi nói hương vị bình thường sao, ngươi còn ăn nhanh như vậy làm chi? Thu tay lại đi, đã chia phần rồi, phần của ngươi ăn hết thì thôi.”

“Đừng vậy chứ, đây là thứ quả hai trăm năm mới ra một lần đấy. Hơn nữa, thế này thực quá bất công, ngươi lấy một phần cũng thôi đi, hai con ếch này không góp sức mà sao cũng được chia đều? Cho chúng nó một quả đã là thiên đại tạo hóa rồi, đừng có lãng phí đồ tốt, ếch thì nên ăn sâu đi.” Trúc Hư Vô vươn tay định đoạt Tiên Linh quả.

Trong mắt Đại Nữu và Mập Mạp chợt lóe tinh quang, đầu lưỡi nhanh chóng cuốn lấy linh quả trên thảm.

“Ta đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh, hai con ếch nho nhỏ các ngươi cũng dám cướp đồ ăn với ta, không muốn sống nữa hả?” Trúc Hư Vô không chụp được cái gì liền chuyển mục tiêu, nhưng hai quả Tiên Linh cuối cùng đã bị Kim Phi Dao cướp đi, mỗi tay một quả. Nàng cắn mỗi quả một miếng, đắc ý dào dạt nhìn hắn cười.

“Cắn rồi ta cũng không sợ, mau đưa ta.” Trúc Hư Vô xông vào Kim Phi Dao, tranh cướp Tiên Linh quả như sói đói chụp mồi, cứ thế vừa cướp vừa đi về hướng Đông Ngọc Hoàng phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.