Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 7: Dì già đến không thể già hơn nữa




Sóng xung kích tan đi, nhóm tu sĩ chật vật không chịu nổi, quay ra nhìn Quỷ Mị sơn trang không còn hình dạng gì, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Điều mà mọi người quan tâm lúc này là Quỷ Mị sơn trang đã bị hủy, Hoa Nam Chí lấy thù lao đâu mà trả? Xem tình cảnh này thì tàng bảo khố cũng đã thành mảnh vụn rồi.

Hoa Nam Chí chạy thực nhanh, lúc này chỉ bị trọng thương, một bàn tay bị chặt đứt, thân thể đầy máu đang ngồi dưới đất. Nhìn Quỷ Mị sơn trang bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn không nói nên lời, ngây ra như phỗng nhìn đống đất đá, không nói nổi một câu.

Đột nhiên, hắn cười ha hả. Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là chút tục vật, nếu những tộc nhân khác đã chết hết thì vẫn còn có hắn. Nếu không thể phục sinh tộc nhân khác thì có thể cho bản thân phục sinh, một người không đủ thì phục sinh hai, ba người, không đầy mấy trăm năm là Quỷ Mị sơn trang lại có thể khôi phục nguyên khí.

Mọi người nhìn Hoa Nam Chí, cảm thấy có phải hắn điên rồi không, sơn trang mà hắn muốn đoạt lấy bị hủy thành như vậy mà còn cười được.

“Ngươi cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao? Mục đích của ta là hủy diệt Hoa gia, làm sao có thể để ngươi sống.” Tiếng cười của Hoa Nam Chí ngừng bặt, đầu bị một bàn tay thon thon giữ chặt.

“Nàng còn chưa chết!” chúng tu sĩ vừa thấy người này, lập tức lui ra sau.

Quần áo Hoa Uyển Ti rách tung tóe, tóc tai tán loạn, linh lực phun trào ra khỏi cơ thể, bay lên không trung như có sinh mệnh, hai dòng lệ máu chảy ra khóe mắt.

“Hóa Thần kỳ! Nàng tiến giai Hóa Thần kỳ!” Không biết tu sĩ Nguyên Anh nào đột nhiên hô to lên.

Xôn xao một chặp, tất cả tu sĩ đều lui về phía sau, có vài người chỉ ước gì rời khỏi đây. Có ai ở đây có thể đánh được tu sĩ Hóa Thần kỳ chứ. Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhà mình, so với Hoa Nam Chí thì tính mạng của mình quan trọng hơn.

“Ngươi muốn thế nào?” đầu Hoa Nam Chí bị Hoa Uyển Ti giữ chặt, móng tay sắc bén đâm vào trong da đầu, máu tươi chảy ra.

Tuy Nguyên Anh hậu kỳ kém Hóa Thần kỳ chỉ một bước nhưng một bước này khiến thực lực của hai bên cách xa không chỉ vạn dặm. Hoa Nam Chí bị giữ đầu, thân thể lại bị trọng thương, căn bản không có sức kháng cự.

“Ta đã nói rồi, ta muốn giết ngươi.” Hoa Uyển Ti nhẹ giọng nói, sau đó tay phải nhẹ nhàng huy gạt, dưỡng hồn thú với những đốm đỏ liền xuất hiện cạnh người, há mồm ngoạm lấy Hoa Nam Chí, nhai mấy cái rồi nuốt.

Lúc này Hoa Uyển Ti không hấp thu huyết khí nữa mà lẳng lặng nhìn tu sĩ bốn phía, ánh mắt nàng quét tới chỗ nào là tu sĩ chỗ đó liền cảnh giác lui ra sau.

Sát khí trong mắt nàng đã lui nhưng linh lực vọt lên đầy trời kia vẫn khiến các tu sĩ Nguyên Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lưu lại một lát, Hoa Uyển Ti đột nhiên cưỡi lên dưỡng hồn thú, không nói một câu liền rời đi.

Mọi người ngơ ngác nhìn Hoa Uyển Ti rời đi như một trận khói nhẹ, không biết định làm gì, tu sĩ Kết Đan và Trúc Cơ đồng loạt nhìn về phía tu sĩ Nguyên Anh.

Các tu sĩ Nguyên Anh cũng nhìn nhau xem ai có chủ ý gì không.

“Có đuổi theo không?” rốt cục có người nhnj không được, nếu không nói ra thì sẽ không đuổi kịp Hoa Uyển Ti nữa.

“Nàng có thù oán với ngươi sao?” không ít người nhất thời tỏ ra xem thường hắn.

Cũng không nhìn tu vi của yêu nữ kia xem, bất kể là do dùng yêu thuật gì đi nữa thì cũng là Hóa Thần kỳ hàng thật giá thật. Tuy sinh mệnh của nàng đang trôi qua rất nhanh nhưng trước khi nàng chết thì việc giết chết bọn họ vẫn không có vấn đề gì. Còn không bằng đợi nàng chết rồi đi tìm thi thể của nàng về, từ từ nghiên cứu xem nàng dùng cách gì mà tiến giai Hóa Thần kỳ nhanh như vậy.

Những tu sĩ Nguyên Anh khác đều có ý này nhưng không ai chịu nói ra để cho người khác chiếm tiện nghi. Thi thể chỉ có một, làm sao có thể để người khác hưởng?

Thấy mọi người không chịu hé răng, Đỗ lão đầu coi như là người đức cao vọng trọng trong đó, đương nhiên là do môn phái lớn, hắn hắng giọng, nói với những tu sĩ Trúc Cơ và Kết Đan bên dưới: “Các vị, Quỷ Mị sơn trang đã bị hủy, người trong trang cũng bị giết hết. Kẻ giết người đã chạy trốn, tu vi các ngươi cũng không thể đuổi bắt nàng, các ngươi hãy mau thu dọn nơi này, nếu tìm thấy thi thể thì hãy làm cho họ một nấm mộ. Mọi người không được phép đánh nhau, mỗi người một khu vực, sau đó tự quay về môn phái mình.”

Tu sĩ Trúc Cơ nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, còn tưởng rằng đến không một chuyến, không ngờ vẫn được đi nhặt đồ. Vì thế, bọn họ liến vọt vào như ong vỡ tổ, kể cả sóng xung kích khi nãy có lợi hại thì kiểu gì cũng có thứ còn lưu lại.

Tu sĩ Kết Đan không thể mất mặt làm việc tranh rác với tiểu bối Trúc Cơ nhưng rõ ràng nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh còn ở đó thì cũng không dám rời đi trước. Nếu bị nghi ngờ là đi đuổi theo yêu nữ kia chiếm tiện nghi thì sẽ phiền toái, cho nên bọn họ liền đứng ở rất xa nhìn đám tu sĩ Trúc Cơ tìm kiếm các thứ trong đống đá vụn.

Nếu thực sự có người tìm được bảo vật nào đó mà mình cần thì đi trao đổi với bọn họ. Tu sĩ Kết Đan ôm ý nghĩ đó, cứ lẳng lặng quan sát nhóm tu sĩ Trúc Cơ.

Tu sĩ Trúc Cơ lúc này chịu áp lực quá lớn, muốn tìm được thứ tốt nhưng lại sợ tu sĩ Kết Đan cướp đoạt, vì thế ai ai cũng giở hết bản lĩnh ra, chỉ mong lúc tìm được đồ tốt sẽ dùng thủ đoạn giấu đi trước khi bị phát hiện.

“Ha ha, tìm được một bình đan dược nhị phẩm.”

“Thực đáng tiếc, pháp bảo này không trọn vẹn…”

“Ta phát tài rồi, vớ được năm trăm khối linh thạch hạ phẩm.”

“Phi, hóa ra là áo lót nữ nhân.”

Bốn phía dần truyền ra thanh âm của tu sĩ Trúc Cơ, hoặc là kinh hỉ, hoặc là tức giận, thất vọng. Tiếng nói vang lên không ngừng từ đống đá vụn, nghe qua thì toàn là vớ được thứ tốt, ngay cả đan dược nhất phẩm cũng có tu sĩ lớn tiếng hoan hô giống như thực sự rất cao hứng vậy.

Nhưng những tu sĩ Kết Đan này đều tiến lên từ Trúc Cơ, có ai không hiểu rõ mánh khóe này? Bọn người kia rõ ràng là cố ý hô lên để tỏ ra thứ ta kiếm được chỉ là rác rưởi, không có thứ tốt, chứ kỳ thực nếu có thứ tốt thì đã sớm lặng lẽ giấu đi, vì thế chỉ có thể quan sát kỹ một chút, lúc bọn họ nhặt được thứ tốt liền lập tức đi tới trao đổi.

Hai mươi tu sĩ Nguyên Anh tụ tập trên không trung, không bảo đi cũng không giải tán, cứ thế im lặng nhìn người khác, không muốn để bất kỳ ai rời đi trước.

Đứng mãi, đột nhiên có người cảm thấy nhân số không đủ, lúc này mới nhớ ra còn một người không thấy đâu, vì thế kinh hô: “Không tốt, Trúc Hư Vô không có ở đây.”

“Cái gì? Trúc Hư Vô?” lúc này mọi người mới nhớ ra khi nãy Trúc Hư Vô nói có việc, chui vào trong lùm cây, sau đó không thấy xuất hiện nữa. Với tính tình của hắn thì không thể nào không chạy ra giúp vui, chỉ có một khả năng: hắn đã lặng lẽ đuổi theo yêu nữ kia.

“Không tốt, nếu để Trúc Hư Vô tìm được yêu nữ kia trước thì không biết sẽ hủy thành cái dạng gì.” Mọi người nhất thời sốt ruột, bọn họ đều muốn tìm hiểu bí pháp kia nhưng Trúc Hư Vô thì không chắc, nói không chừng lúc yêu nữ kia suy yếu sẽ bị hắn đánh chết. Đánh chết còn chưa tính, nếu còn phóng hỏa hủy thi thì làm sao? Loại chuyện xử lý thi thể không có đạo đức kia, tên kia chắc chắn không kiêng dè.

Không cần nói tiếp, những tu sĩ Nguyên Anh này liền xuất ra toàn bộ bản lĩnh, bay theo hướng Hoa Uyển Ti bay đi như điện thiểm lôi ô.

“Ta còn đang thắc mắc xem những lão gia này còn đợi bao lâu, thế mà mới một lát đã không nhịn được rồi, chắc là có người đã lén đi trước rồi đây mà.” Có tu sĩ Kết Đan nhìn theo phương hướng bọn họ bay đi, khoanh tay khinh miệt nói.

Một tu sĩ khác đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Ngươi đừng có xen vào việc của ngươi khác, cẩn thận bị bọn họ nghe thấy. Ngươi vẫn nên chú ý quan sát đám Trúc Cơ kia đi, đừng để lọt mất bảo bối.”

Tu sĩ kia thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Đã biết.”

Trong một sơn mạch cách Quỷ Mị sơn trang rất xa, Hoa Uyển Ti đang ở bên bờ một dòng suối nhỏ, quỳ rạp dưới đất ho sù sụ, máu tươi chảy ra theo kẽ ngón tay.

Mà cách nàng không xa là Kim Phi Dao và Trúc Hư Vô người đầy bụi bặm đang giấu mình trong cây cối, cãi nhau.

“Ngươi có biết chữ tự tử viết thế nào không hả?” Trúc Hư Vô nghiến răng nghiến lợi mắng.

Hắn liều cái mạng già, mất toi một cái lá trúc mới kéo Kim Phi Dao tránh ra được trung tâm vụ nổ, thế mà người này còn không biết chừng mực, cứng rắn kéo hắn dán Ẩn Thân phù đi theo Hoa Uyển Ti, bây giờ còn muốn ra gặp nàng, thật sự là chán sống.

Kim Phi Dao gật đầu, sau đó khó hiểu hỏi: “Trúc ca, sao ngươi lại không biết viết hai chữ tự tử vậy? Kể cả bình thường tập trung tu luyện thì cũng phải chú ý học tập chứ. Sau này ta sẽ dạy cho ngươi, cái khác thì không được chứ vài chữ cơ bản thì ta vẫn có thể dạy.”

“Ngươi có tin là hiện tại ta sẽ mang ngươi về Đông Ngọc Hoàng phái, lập tức bắt đám đồ tôn của ta cưới ngươi không?” Trúc Hư Vô giận sôi lên, định kéo nàng đi.

“Đám kia sao? Sao nhân số lại tăng lên rồi? Ta không có khẩu vị lớn như vậy, định làm hậu cung à?” Kim Phi Dao khoanh tay trước ngực, giật mình nhìn về chỗ Trúc Hư Vô ngồi. Có Ẩn Thân phù nên nàng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, không biết hiện tại có bao nhiêu đáng khinh, lại muốn bắt buộc nàng nhất thê đa phu.

Nghĩ nghĩ, nàng cẩn thận an ủi: “Trúc ca, ngươi đừng sợ, ta có việc muốn hỏi nàng. Như vậy đi, nếu có nguy hiểm thì ngươi cứ trốn trước, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta cũng không muốn liên lụy ngươi, dù sao nàng ta cũng đã Hóa Thần kỳ, khá là nguy hiểm.”

“Sợ cái rắm, ngươi vừa mới vào Kết Đan kỳ còn đòi bảo vệ ta đã Nguyên Anh kỳ? Hơn nữa, nếu ngươi không muốn liên lụy ta thì sao lúc trước còn ôm chặt ta, kiên quyết kéo ta đi làm chi?” Trúc Hư Vô thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, nếu không phải bên kia còn có một tên Hóa Thần kỳ thì hắn đã muốn đét mông Kim Phi Dao.

Nghe hắn nóng nảy, Kim Phi Dao cười hắc hắc, ngượng ngùng nói: “Ta không nghĩ rằng ngươi lại sợ hãi, lúc đó quýnh lên, chỉ muốn tìm một lá chắn thịt. Ngươi cũng biết đấy, nếu có chuyện gì, hai người tách ra chạy trốn, ngươi có tu vi cao hơn ta nên tương đối dễ thấy thôi.”

“Ngươi…” Trúc Hư Vô lập tức quyết đinh, dù có chết cũng phải tha nàng về Đông Ngọc Hoàng phái, sau đó lại mọi cách tra tấn nàng.

“Theo ta lâu như vậy còn không muốn ra mặt sao?” Hoa Uyển Ti lúc này đã nôn hết máu ra, tùy tiện lau tay vào váy, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi Dao và Trúc Hư Vô đang ẩn thân.

“A, bị phát hiện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.