Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 23: Sao lại nhớ tới thằng nhóc thối kia




Nhưng phải đi đâu? Kim Phi Dao cầm một cái ô da thú đứng trong mưa, đây là thứ nàng tiện tay làm để che mưa. Nghĩ nghĩ, nàng nhớ lại ngày đó tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Kỳ Thiên các trước lúc chạy trốn đã rống to với mọi người, bảo mọi người chạy về hướng tây, nói vậy thì mục đích của nàng, Tam Chi thành hẳn là cũng ở phía tây. Tuy không biết chỗ này có phải là thần cấp giới hay không nhưng cứ đi về phía tây hẳn là không có vấn đề.

“Phía tây, nhưng phía tây là phía nào?” quyết định xong, Kim Phi Dao chống ô bắt đầu đi, nhưng phía tây ở đâu? Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn đang mưa, không ngày nào tạnh. Nếu không phải phong cảnh nơi này khác hẳn thì Kim Phi Dao thực hoài nghi mình đã quay lại Lục Hình Ý động, mưa ở đây cũng giống trong đó, mãi mãi không dứt.

Mưa không ngừng, có nghĩa là không có mặt trời, không có mặt trời thì làm sao phân phương hướng? Kim Phi Dao vừa hùng tâm vạn trượng kêu xong, còn chưa đi được bước nào đã bị vây tại chỗ. Mập Mạp và Đại Nữu ngồi trên vai mắt lạnh nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.

“Ta nghĩ xem.” Kim Phi Dao vuốt cằm nhớ lại, không cần biết có phải là ngày ngày đổ mưa hay không, kiểu gì cũng có lúc mưa nhỏ mây mỏng. Mây mỏng…

“Ta thật là khờ! Trời mưa thì sợ cái gì, ta trực tiếp bay xuyên qua tầng mây, sau đó lại nhìn xem mặt trời ở hướng nào là được.” Kim Phi Dao cười, thật là, làm sao nàng có thể quên chuyện này chứ.

Nàng vỗ túi càn khôn định xuất phi thảm ra, đột nhiên nhớ ra hai năm nay nàng căn bản không nghĩ tới chuyện luyện chế lại phi thảm, nó vẫn bẩn thỉu y như trước. Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao thu tay, há mồm tế ra Thông Thiên Như Ý, hóa thành một cái thuyền nhỏ dài rồi ngồi lên.

Thứ này trong suốt sáng bóng, không cần sợ bẩn. Cái Thông Thiên Như Ý bị nứt kia bây giờ vẫn còn đang ôn dưỡng trong thức hải, Kim Phi Dao chỉ có thể sử dụng một cái Thông Thiên Như Ý.

Thuyền Thông Thiên Như Ý bay vút vào không trung, Mập Mạp và Đại Nữu cũng rời khỏi người nàng, ngồi xuống thuyền, xuyên qua cây cối rậm rạp bay lên không trung.

Lúc Thông Thiên Như Ý bay lên cao, Kim Phi Dao quan sát bốn phía nhưng chỉ thấy rừng rậm mênh mông vô bờ chìm đắm trong làn mưa phùn, cũng không thể nhìn xa quá. Tuy nhiên, tầng mây thì lại không cao lắm, chỉ chốc lát Thông Thiên Như Ý đã bay đến tầng mây, vèo một cái chui vào.

Oanh!

Kim Phi Dao vừa tiến vào tầng mây, một đạo thiên lôi liền nổ tung ngay cách nàng không xa.

“Má ơi, đây là tầng Mặc Vân!” đạo thiên lôi này suýt thì hù chết Kim Phi Dao, nàng phải mất hai năm mới khôi phục lại thân thể, hơn nữa bây giờ còn chưa sử dụng Minh hỏa độn, nếu lại bị thiên lôi đánh trúng thì sợ là ngay cả cơ hội tu dưỡng cũng không có.

Nàng thuận tiện nhìn lướt qua bốn phía, đúng là tầng Mặc Vân, vô số thiên lôi đang nổ đì đẹt, căn bản không khác gì hai năm trước. Kim Phi Dao sợ hãi, vội vàng điều khiển Thông Thiên Như Ý hạ xuống, một lần nữa xuất hiện bên dưới tầng mây.

Nhìn màn mưa quen thuộc, Kim Phi Dao lau mồ hôi lạnh: “Sao lại thế này? Bên trên là tầng Mặc Vân lôi điện không ngừng, dưới tầng Mặc Vân là tầng mưa, dưới nữa là rừng rậm.”

Sửng sốt một chút, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy tu sĩ Kỳ Thiên các đúng là ngốc, làm chi phải đi vào tầng Mặc Vân, cứ đi bên dưới tầng Mặc Vân không phải tiện hơn nhiều sao? Mặc dù nơi này có yêu thú nhưng hẳn là còn đỡ hơn thiên lôi nhiều chứ.

Nghĩ đến chuyện mình bị vây khốn ở đây hai năm, còn thiếu chút nữa thì chết, chính là tại mấy tên ngốc Kỳ Thiên các này làm ra, Kim Phi Dao liền vừa đi vưa mắng người Kỳ Thiên các. Dựa vào mấy chỗ mây mỏng, đỡ tối hơn những chỗ khác một chút, nàng miễn cưỡng tìm một phương hướng, ngự Thông Thiên Như Ý bay đi.

“Không phải là Kỳ Thiên các cố ý để đệ tử đi tìm chết chứ, đi dưới này tốt hơn nhiều mà.” Kim Phi Dao khoanh tay đứng trên thuyền Thông Thiên Như Ý, khó hiểu tự hỏi.

Nàng bay ở không trung nửa canh giờ, dọc đường đi rất bình an, không hề có chuyện gì xảy ra khiến nàng hoài nghi động cơ của Kỳ Thiên các, đã biết rõ con đường này yên ổn sao còn phải đi trên tử lộ tầng Mặc Vân?

Ngay lúc nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu thì trong rừng cây phía trước đột nhiên dâng lên một mảng trắng xóa, lấy tốc độ kinh người bay tới Kim Phi Dao.

“Chim? Yêu thú?” Kim Phi Dao cau mày tự hỏi.

Đợi cho mảng trắng kia bay tới gần, Kim Phi Dao rùng mình, vội vã ngự Thông Thiên Như Ý hạ xuống, chui vào trong rừng cây. Sau đó, nàng hết sức chăm chú, bán sống bán chết chạy trốn bên trong rừng rậm, vừa phải tránh né những cành cây chi chít đan xen vừa phải tăng tốc phi hành.

Phía sau Kim Phi Dao là trăm vạn con yêu thú hình que dài ba chưởng, đập đôi cánh nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, đuổi sát theo nàng. Mà càng đáng sợ là những yêu thú này chỉ to bằng ngón tay nhưng đều có tu vi cấp sáu.

Đầu chúng phát ra ngân quang lóng lánh, lao đi như thiêu thân, đâm xuyên qua thân cây bùm bụp, ngay cả đá cũng bị chúng nó dễ dàng đâm thủng, đàn đàn lũ lũ đuổi theo Kim Phi Dao không rời.

Kim Phi Dao hiểu ra vì sao Kỳ Thiên các phải mạo hiểm đi vào tầng Mặc Vân, đám yêu thú như những chiếc đũa này quả thực chính là khắc tinh của phi thiên thuyền. Nếu phi thiên thuyền gặp phải thứ này thì chỉ trong nháy mắt, phi thiên thuyền sẽ biến thành cái sàng, còn nói gì chuyện đi thần cấp giới nữa.

Bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ không có cách nào thoát khỏi thứ này sao?

Lúc nguy hiểm như vậy không thể chú ý đến sự thoải mái được. Kim Phi Dao ngự Thông Thiên Như Ý lúc này đã biến thành một thanh kiếm, Mập Mạp và Đại Nữu thì thu vào túi linh thú, điên cuồng luồn lách trong rừng cây.

Ngay lúc nàng gấp đến độ muốn đứt hơi thì một tảng đá ở phía trước đột nhiên chuyển động. Nhìn kỹ lại, tảng đá cao tới hai, ba mươi trượng như một ngọn núi nhỏ kia chính là một yêu thú cấp tám có đầu, có mắt mũi đầy đủ.

Kim Phi Dao nhanh chóng chuyển hướng, bay sát qua thân mình nó. Đám yêu thú giống như chiếc đũa kia rào rào đâm vào người nó. Yêu thú vừa mới nãy còn gặp cái gì đâm xuyên qua cái đó mà giờ đây lại như trứng gà rơi vào tảng đá, roàn roạt rơi xuống, căn bản không thể xuyên qua thân thể yêu thú đá này.

Mà con yêu thú đá kia có vẻ rất cao hứng, há cái miệng rộng hai trượng ra, hơn trăm cái xúc tu giống như cây bụi linh hoạt bắt lấy đám yêu thú hình đũa kia, bắt được bao nhiêu liền nhét vào trong miệng, ăn vui quên trời đất. Sau đó có tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất không ngừng chấn động, lại có yêu thú đá khác đi tới nơi này chia phần thức ăn.

Đám yêu thú hình đũa chuyển hướng định lao ra khỏi rừng cây, bay lên không trung. Lúc này, bầu trời tối sầm lại, một con quái điểu to vài chục trượng với trăm cái mắt xuất hiện phía trên tán cây. Cái miệng nó há ra, một cỗ hấp lực dũng mãnh tiến ra, hít hết đám yêu thú hình đũa vào trong miệng.

“Nhiều địch như vậy!” Kim Phi Dao nhìn trăm vạn con yêu thú hình que bị đám yêu thú trong rừng chui ra bao vây từ trên trời xuống dưới đất giống như đang mở tiệc liên hoan vậy.

Nàng cũng không dám xem nhiều, nhìn một lát rồi lại nhanh chóng độn đi.

“Ta cảm thấy nam tử hán đại trượng phu co được thì dãn được, đúng không? Mập Mạp, Đại Nữu!” Kim Phi Dao ngồi xếp bằng trên Thông Thiên Như Ý trong một không gian nhỏ hẹp, bốn phía tối như mực, nhìn Mập Mạp và Đại Nữu phía đối diện dưới ánh sáng yếu ớt của dạ quang thạch.

Mập Mạp và Đại Nữu nhìn lại nàng, mắt to trừng mắt nhỏ, không hé răng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay cả mặt đất cũng bị chấn động. Một hồi lâu sau, tiếng bước chân càng ngày càng xa, dần dần thì tắt hắn. Kim Phi Dao nói với Đại Nữu: “Đại Nữu, ngươi ra thăm dò xem yêu thú cấp chín kia đã đi chưa?”

Đại Nữu mở to mắt nhìn nàng, lắc đầu như trống bỏi. Thấy Đại Nữu không chịu đi, Kim Phi Dao chuyển ánh mắt sang Mập Mạp, Mập Mạp đã sớm nhắm mắt tiến vào trạng thái nhập định. Chiêu này quả nhiên lợi hại, Đại Nữu âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Kim Phi Dao khinh bỉ nói: “Hai các ngươi sao vậy? Có gì đáng sợ đâu, chỉ là một yêu thú cấp chín thôi mà. Chút đảm lượng ấy cũng không có thì sau này sao có thể trở thành Thái Tử thú danh chấn tứ phương?”

Đáng tiếc, phép khích tướng của Kim Phi Dao vô dụng, Đại Nữu co người lại nhìn nàng, Mập Mạp vẫn kiên trì thiền định như trước. Cuối cùng, không có cách nào, Kim Phi Dao phải tự mình đi.

Kim Phi Dao chậm rãi đụng vào vách không gian nhỏ hẹp, lấy tay nhấc lên, một cái khe liền xuất hiện. Nàng không dám dùng thần thức quan sát bên ngoài, phẩm giai của yêu thú nơi này thật sự rất cao, một chút xíu thần thức cũng có thể bị chúng phát hiện.

Tựa hồ cảm thấy nhìn ra ngoài theo cái khe này thật không tiện, Kim Phi Dao vươn ngón tay chọc chọc, bức vách đã bị nàng chọc thành hai cái lỗ. Lấy tay che ánh sáng dạ quang thạch, nàng dán mắt vào hai cái lỗ nhìn ra bên ngoài.

Rừng rậm tối đen không một chút ánh sáng, nguồn sáng duy nhất ở đây là sâu dạ quang hoặc nấm lân tinh. Dựa vào ánh sáng của nấm lân tinh, Kim Phi Dao phát hiện không thấy yêu thú cửu giai kia đâu nữa, xem ra là không phát hiện ra các nàng nên đã rời đi rồi.

Kim Phi Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, bốc một ít đất trét vào hai cái lỗ, sau đó quay đầu lại nhìn, thấy Mập Mạp đã mở mắt ra từ bao giờ, đang cùng Đại Nữu trừng mắt nhìn nàng.

“Đi! Hừ, hai tên nhát gan các ngươi.” Kim Phi Dao tức giận hừ một tiếng, sau đó âm thầm day day hai chân sắp rút gân vì khẩn trương.

“Tuy bên ngoài rất tối nhưng yêu thú ra ngoài hoạt động vẫn có. Chúng ta nên tiếp tục chạy đi thôi, cứ ở đây mãi ta sẽ phát điên mất.” Kim Phi Dao lấy nho yêu đan ra, ném một viên vào miệng, nghiêm túc nói với Mập Mạp và Đại Nữu.

Hai chúng nó gật đầu, mặc cho Kim Phi Dao làm chủ.

“Đi.” Kim Phi Dao một lần nữa đâm thủng hai cái lỗ vừa trát đất vào, quan sát tình hình bên ngoài, ngự Thông Thiên Như Ý, đẩy không gian nhỏ hẹp này chậm rãi đi về phía trước.

Trong rừng rậm hắc ám, dù có lân tinh chiếu sáng nhưng vẫn rất ít yêu thú chú ý tới một cái vỏ ốc sên to khoảng một trượng đang thong thả di động. Chỉ cần nghe được âm thanh khác thường, cái vỏ ốc sên này sẽ dừng lại, đợi bốn phía an toàn nó lại quỷ dị di động tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.