Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 1: Hai chúng ta nên kết thúc rồi




“Nho khổng lồ? Ngươi có không ít đồ ăn nha.” Thiếu niên cười nói.

“May mắn gặp được…” Kim Phi Dao cười cười lấy ra một quả nho màu tím ra, muốn cho hắn nếm thử vị ngon ngọt trước, sau đó lại đào thêm một ít linh thạch.

Đáng tiếc thiếu niên ăn xong lại nói: “Hương vị cũng ngon, chỉ là quá nhiều nước, quả lại quá to, chảy hết ra quần áo ta, bẩn hết cả rồi.”

Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, cổ tay áo và trước ngực bị nhuộm một mảng lớn nước nho, càng nhìn càng giống một thiếu niên gần mười tuổi không chú ý lúc ăn uống nên bị dây ra người.

“Tiểu oa nhi ngươi cũng khá thú vị, ngươi ở môn phái nào? Tên là gì?” Thiếu niên thuận tay chùi chùi nước nho trên tay lên phi thảm.

“Tiểu oa nhi…” tuy nàng cũng rõ người này chỉ có bề ngoài giống thiếu niên chứ chắc chắn đã sống mấy trăm năm là ít, nhưng dù thế bị hắn gọi là tiểu oa nhi vẫn khiến Kim Phi Dao cảm thấy kỳ quặc.

Tính ra cũng đã sáu mươi năm, những người đó hẳn là không còn tìm nàng nữa, ma đan huyết đã dùng từ lâu rồi. Nếu vài chục năm này vẫn còn mải mê tìm kiếm nàng thì đích thật là nhàn rỗi không có chuyện gì làm. Vì thế, nàng hào phóng nói: “Ta tên Kim Phi Dao, tán tiên không môn không phái.”

“Kim Phi Dao?” thiếu niên lẳng lặng nhìn Kim Phi Dao, không ngờ lại gặp được nàng ở đây. Thiếu niên Nguyên Anh kỳ này chính là Trúc Hư Vô, người đã ra ngoài du lịch, đau khổ tìm kiếm nàng sáu mươi năm nay.

Ngày đó, sau khi rời khỏi Đông Ngọc Hoàng phái, Trúc Hư Vô mới phát hiện hắn quên hỏi thăm diện mạo của Kim Phi Dao, đành phải quay lại một chuyến, ghi lại diện mạo và đặc thù từ Bạch Giản Trúc rồi ngựa không dừng vó chạy đi.

Hắn tới thành Bát Thông đầu tiên, tìm không thấy người liền đi nơi đông người nhất là Vạn Tiên Thủy thành. Mấy chục năm qua, Trúc Hư Vô ôm một tín niệm, nhàn nhã tìm kiếm Kim Phi Dao chung quanh Bắc Thần Linh giới, nhưng nàng lại như biến mất khỏi nhân gian, không hề có chút tin tức nào.

Trúc Hư Vô còn tìm tới Thế Đạo Kinh nhưng cũng không tra ra tung tích Kim Phi Dao. Nghĩ đến khả năng nàng chạy tới địa giới Ma tộc, Trúc Hư Vô còn mạo hiểm tới địa giới Ma tộc một chuyến, không tìm được người lại còn trêu chọc vào không ít ma đầu. Sau khi chọc cho địa giới Ma tộc gà bay chó sủa hắn mới quay trở lại địa giới Nhân tộc.

Hôm nay hắn tới đây hoàn toàn là vô tình, thuần túy chỉ là tới xem náo nhiệt, không ngờ lại tìm được người đã sáu mươi năm không thấy.

Trúc Hư Vô đánh giá Kim Phi Dao từ trên xuống dưới, suy nghĩ xem nên hỏi nàng về chuyện kia như thế nào mới không dọa nàng chạy mất. Hắn chỉ muốn biết đáp án chứ không định giết người, nếu để nàng chạy mất hoặc là nói bừa lý do thì đúng là lãng phí mất sáu mươi năm.

Nghĩ nghĩ, Trúc Hư Vô quyết định đi đường vòng, trước tiên phải lừa nàng về Đông Ngọc Hoàng phái đã. Vì thế, hắn làm như không có việc gì, nói: “Tán tu sống không thể thoải mái được, không bằng ta thu ngươi làm đệ tử, cuộc sống sẽ thoải mái hơn.”

“Tiền bối, ta đã Kết Đan kỳ rồi, tự mình đã có thể khai sơn lập phái thu đồ đệ, bây giờ còn bái sư gì nữa, không phải là bậy bạ sao?” Kim Phi Dao thiếu chút nữa bị lời của hắn làm bị sặc, đây là người kiểu gì chứ, mới chỉ nghe nói thu tiểu hài tử có linh căn làm đệ chứ chưa từng nghe thu tu sĩ Kết Đan kỳ làm đệ tử bao giờ.

Kim Phi Dao từ chối thống khoái nhưng Trúc Hư Vô vẫn không từ bỏ ý định, hắn liền ngồi lỳ ở phi thảm dây dưa, “Một mình ngươi thì khai sơn lập phái cái gì. Môn phái của ta là một đại phái, riêng hàng đệ tử đã có trên vạn người, ngươi vào phái ta là lập tức có một đỉnh núi làm động phủ, ngày thường không cần làm gì, chỉ phải nhàn rỗi tu luyện, còn có đủ loại cung phụng, lại có các tiểu đệ tử gia thế trong sạch, trung thành và tận tâm xử lý các việc vặt vãnh, có gì không tốt nào?”

Trúc Hư Vô toàn nói bậy bạ, gì mà không cần làm việc, đám đệ tử Kết Đan của hắn đều bận đến chân không chạm đất, người nhàn rỗi thật sự chỉ có một mình hắn mà thôi.

Nghe qua thì không tệ, nhưng Kim Phi Dao lại không phải là một tiểu tu sĩ mới nhập môn, điều kiện như vậy còn chưa đủ để hấp dẫn nàng. Nàng chỉ liếc mắt sang một cái rồi nói: “Nhưng trên ngươi hẳn còn có sư phụ, nếu ta đầu nhập làm đồ đệ của ngươi thì trên đầu lại thêm một trưởng bối, còn có sư tổ. Ta cũng đầu phải nhàn rỗi phát chán, hơn nữa đại môn phái chán thế nào ta cũng biết, nếu có tiền bối nào đó muốn tìm ta song tu thì phải làm sao? Mĩ nam tuổi trẻ mĩ mạo thì không tính, nếu là một lão già xấu xí thì không phải là ta tự hành hạ mình sao?”

“Có ta ở đây, ai dám bắt ngươi song tu!” Trúc Hư Vô vỗ đùi, kích động nói. Đột nhiên, nghĩ đến đám tiểu tử kia, hắn đảo mắt, thần bí nhỏ giọng nói: “Trong đám đệ tử của ta có rất nhiều tên có thể khiến ngươi vừa lòng, bất luận là dáng người, tướng mạo hay tư chất đều là thượng phẩm. Nếu ngươi theo ta thì chính là sư thúc của bọn họ, những tiểu tử đó ngươi thích ai thì cứ việc lấy người đó.”

“Hắc hắc hắc hắc, ta không ưa cái này, không có hứng thú.” Kim Phi Dao cũng thấp giọng cười gian, lập tức trả lời.

Mỹ nam kế không được, Trúc Hư Vô đành phải nói: “Phái ta có rất nhiều đệ tử Luyện Khí kỳ nên có trên trăm đầu bếp để phục vụ cơm miễn phí, lúc nào cũng có thể cung cấp thức ăn ngon có linh khí cho tu sĩ. Thức ăn thì rất đa dạng, mỗi ngày ít nhất cũng có trăm loại, hơn nữa những tu sĩ ngoài Trúc Cơ còn có thể yêu cầu món ăn.”

“Hử?” Kim Phi Dao vừa nghe vậy thì hai mắt sáng lên.

Trúc Hư Vô lập tức nắm giữ điểm này, xem ra dùng đồ ăn là có thể dẫn nàng về Đông Ngọc Hoàng phái, tham ăn thế này rất dễ lừa.

Hắn không buông tha cơ hội, vội vàng thêm mắm thêm muối, khuếch đại: “Không chỉ miễn phí đồ ăn mà còn vì trong phái có quá nhiều đệ tử nên suốt ngày có tiệc rượu. Linh rượu mấy trăm năm đều được dâng lên như nước triều, tùy tiện uống. Thức ăn đều làm từ nguyên liệu quý hiếm, hương vị cực ngon, lại dùng địa hỏa để nấu, chỉ cần ăn một bữa là có thể tiết kiệm một năm tu luyện.”

Lúc Trúc Hư Vô ăn cơm ở Đông Ngọc Hoàng phái đã là việc của tám, chín trăm năm trước, khi đó hắn còn là một tiểu đồng Luyện Khí kỳ mới nhập môn, thức ăn có gì hắn đã quên không còn một mảnh, tuy nhiên chuyện một bữa ăn tiết kiệm một năm tu luyện là sự thật, chẳng qua đó là lúc hắn ăn trong tiệc rượu mừng sư tổ tiến giai Hóa Thần kỳ, đồ ăn bình thường dù có nhiều thế nào cũng không thể có hiệu quả như vậy được.

Kim Phi Dao đang phát rầu với vấn đề làm sao lo ăn hàng ngày cho bản thân và hai con ếch. Nàng luôn luôn di chuyển, không có nơi ở cố định để nấu nướng, hơn nữa kể cả có tìm được một chỗ làm động phủ thì việc mỗi ngày đi tìm nguyên liệu nấu ăn còn mất thời gian hơn nữa. Nếu tất cả thời gian đều đặt trên chuyện ăn uống thì căn bản không có thời gian tu luyện hay làm việc khác, trừ bỏ biến thành heo thì căn bản không xem là tu sĩ.

Việc ăn uống mà Trúc Hư Vô nói rất hợp tâm ý nàng, nếu thực có một nơi như vậy thì ngày ngày chỉ cần mang theo Mập Mạp và Đại Nữu đi tới, rút ra một canh giờ để ăn no, vẫn còn mười một canh giờ để tu luyện và làm việc khác. Tuy nhiên, không biết hắn ở môn phái nào, có thực sự tốt như vậy không?

“Tiền bối, ngươi cảm thấy có tu sĩ Kết Đan nào chỉ vì chuyện ăn uống của môn phái mà dấn thân vào làm đệ tử không?” Ngoài ăn uống ra thì Kim Phi Dao vẫn rất đau đầu với những quy củ và con người phức tạp trong môn phái, chỉ có ưu việt đó thì chỉ đả động được chín phần mười tâm tư của nàng thôi.

Trúc Hư Vô tùy tiện nằm trên phi thảm, cười lộ hàm răng trắng với Kim Phi Dao: “Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu đi? Ta cảm thấy ngươi thú vị, chơi vui hơn đám nữ đệ tử chỉ cần nhìn thấy ta là đấu thành một mảnh kia, nói điều kiện của ngươi đi, những thứ khác thì ta không có nhiều lắm nhưng tài sản thì vẫn có một chút chút.”

“Ta không muốn làm đệ tử của ngươi nhưng lại muốn ăn uống của các ngươi.” Kim Phi Dao hào phóng ném cho hắn một quả hồng, sau đó giảo hoạt cười nói.

Trúc Hư Vô đón lấy trái cây, lau lau lên áo, gặm một miếng rồi hỏi: “Nói nghe thử một chút, xem là phương pháp gì.”

“Ngươi coi ta là khách mời tới, sau đó để ta ở trên núi của ngươi, sau đó để ta đi ăn uống miễn phí. Ta có thể giúp ngươi làm chút chuyện, nhưng không thể nhiều, tối đa là một tháng một việc, hơn nữa thời gian không được vượt quá ba ngày. Thật ra ngươi cũng có thể nói với người khác ta là nữ nhi thất lạc của ngươi, vậy thì ta không cần nhập vào môn phái cũng có thể ăn mà không phải trả tiền. Ta là Kết Đan kỳ, có thể không cần những thứ cung phụng gì đó, chỉ cần hình thức là được.” Kim Phi Dao nói ra ý nghĩ của mình.

Trúc Hư Vô nhìn nàng, trợn mắt lên nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể giả dạng làm nữ nhi của ta sao?”

Kim Phi Dao cũng nhìn hắn, vẻ mặt hồn nhiên nói: “Tiền bối, không phải ngươi bảo ta rất thú vị, rất muốn để ta về môn phái với ngươi sao? Nếu nữ nhi không được thì có thể nói ta là chất nữ của đường huynh của lão bà của đại bá phụ của ngươi tới tìm nơi nương tựa. Ta không để ý chuyện nhỏ hơn ngươi mấy bậc, dù sao ngươi cũng chắc chắn là già hơn ta rất nhiều.”

“Cho ngươi đi ăn không phải trả tiền mà ngươi còn nhiều ý kiến như vậy. Người khác muốn vào môn phái của ta còn phải khóc cha cáo nãi nãi kia kìa. Ngươi thì may rồi, lại còn muốn giả làm thân thích của ta.” Trúc Hư Vô bất mãn nói.

Kim Phi Dao nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không có cách nào, là ngươi muốn bảo ta đi, ta thì có hay không cũng không sao.”

“Được rồi, được rồi, ăn uống trên danh nghĩa thì trên danh nghĩa, dù sao chuyện ăn uống cũng không phải ta quản lý. Xem xong náo nhiệt ở đây thì ngươi theo ta về Đông Ngọc Hoàng phái.” Trúc Hư Vô cũng cảm thấy không có vấn đề gì, liền đáp ứng luôn.

“Đông Ngọc Hoàng phái?” Kim Phi Dao cả kinh, giật mình nhìn Trúc Hư Vô.

Trúc Hư Vô tươi cười xán lạn: “Đúng vậy, Đông Ngọc Hoàng phái, có phải là cảm thấy bản thân thật may mắn, trực tiếp được vào môn phái lớn như vậy? Có hối hận không, nếu sớm biết thế đã trực tiếp bái ta làm thầy?”

Hối hận, tự nhiên là hối hận muốn chết. Kim Phi Dao thối cả ruột, ôm một tia hy vọng hỏi: “Tiền bối có biết Bạch Giản Trúc không?”

“Biết, hắn là đồ tôn của ta, ta chính là sư tổ hắn, Trúc Hư Vô. Kim Phi Dao, ta tìm ngươi đã lâu lắm rồi.” Nhìn sắc mặt Kim Phi Dao thay đổi, Trúc Hư Vô thoải mái cười ha hả.

Kim Phi Dao đột nhiên vỗ tay một cái, áy náy nói: “Tiền bối, thật ngại quá, ta đột nhiên nhớ ra có việc gấp phải đi làm. Như vậy đi, ta đi làm việc đó trước, chỉ cần xong là ta lập tức tới Đông Ngọc Hoàng phái tìm ngươi. Cáo từ trước.”

“Không sao, ta cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, đi cùng ngươi một chuyến là được.” Trúc Hư Vô đặt hai tay sau đầu, lười nhác nằm ngủ trên phi thảm.

“Đừng mà…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.