Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 10




Hành trình lần này của đoàn người Mục Căn bao gồm ba điểm dừng chân, lần lượt là:

Ainilara, Doris và Brazani.

Mới đăng ký xong kế hoạch du lịch hôm qua, sáng sớm hôm nay tất cả mọi người đã nhận được lịch trình chuẩn xác.

“May ghê! Chín giờ sáng nay là xuất phát đến Doris rồi!” Ông chủ Tony hết sức phấn khởi.

Nhằm bảo đảm điểm du lịch không chật ních người, Cục Du lịch Dole thực thi nghiêm khắc kế hoạch hạn chế du khách, dẫu trước đó đã xếp lịch, nhưng mọi người cũng vô phương xác định giờ giấc mình đặt chân lên địa điểm du ngoạn. Giờ giấc do Cục Du lịch Dole quy định, cụ thể phải xem số lượng người đi và kế hoạch của những du khách khác, nếu xui xẻo, nhân số xuất hành quá tải, thì có khả năng phải chờ ở tinh cầu tiếp đãi cả ngày, vậy kế hoạch của mọi người sẽ bị xáo trộn lung tung beng.

“Đúng rồi, hôm qua lúc đăng ký, cặp vợ chồng xếp hàng sau lưng chúng ta ở ngay cạnh phòng tôi, bọn họ bị xếp đến hai giờ chiều nay đấy.” Ông chủ Kiều cũng ưng cái bụng lắm.

Nhanh chóng kết thúc bữa sáng, đoàn người lập tức lên xe buýt của khách sạn ra bến, phi thuyền chính thức của Cục Du lịch Dole đã chờ sẵn. Đây là một phi thuyền loại nhỏ, lần này chỉ chở mỗi nhóm chủ tiệm của phố mua bán Aidori thôi.

Chắc cú là thuyền bao rồi! Ba ngàn đúng là đáng giá – ai nấy đều nghĩ bụng thế!

Chiếc phi thuyền trắng xanh chở gia đình Mục Căn và Olivia, cùng hàng xóm của họ, bay lên vừa nhanh vừa vững vàng.

“Doris – quê hương của đại dương. Đến đó, du khách có cơ hội ngắm nhìn nước biển mang bảy sắc thái xanh lam và đủ loại bãi cát, có bãi cát trắng phau mịn nhất trắng nhất đế quốc, cũng có bãi cát do pha lê tạo thành, món nhất định phải thử là smoothie quả khiếu khiếu, quả khiếu khiếu đỏ hương vị ngọt ngào, quả khiếu khiếu vàng chua ngọt khoan khoái. Toàn đế quốc, chỉ Doris mới có loại trái cây này, không thể vận chuyển ra ngoài, mong mọi người đừng quên tận tình thưởng thức…” Dù ngồi trong phi thuyền cũng không lo nhàm chán, hướng dẫn viên của Cục Du lịch cười thật tươi, bắt đầu giới thiệu về điểm tham quan cho du khách.

Nghe thấy hình ảnh miêu tả trong lời giới thiệu, lòng người không khỏi mê mẩn —

Phi thuyền chưa hạ cánh, sự chờ mong của mọi người dành cho Doris đã ngày càng dâng cao!

Doris là tinh cầu mới gia nhập tinh hệ Dole tháng trước, mấy người Mục Căn còn là đoàn du khách đầu tiên đi nơi này tham quan.

“Thắng cảnh mới khai phá là tuyệt nhất! Chúng ta đúng là may mắn!” Nghe một hồi, ông chủ Tony bắt đầu ngồi không yên, kéo ra một cái quần đùi hoa trong hành lý, ông cụ chỉ hận không thể thay ngay tắp lự.

Trong niềm mong ngóng ngày càng cấp thiết của mọi người, tinh cầu xanh thẳm rốt cuộc xuất hiện trước mặt họ. Khi phi thuyền chọc thủng tầng khí quyển, cách mặt biển mỗi lúc một gần, tinh cầu đẹp đến khó tin cuối cùng cũng hiện rõ trước mọi người!

“(*@ο@*) oa!” Mục Căn và Olivia cùng dán mặt lên cửa sổ nhòm ra ngoài, mặt hai đứa tràn ngập vẻ kinh thán.

Sau cùng, phi thuyền đáp xuống một bãi cát trắng rộng lớn, trong khi các du khách khẩn cấp chạy ra ngoài, hướng dẫn viên phi thuyền cũng mỉm cười tạm biệt từng người. Trước lúc đi, cô bổ sung thêm một đoạn giới thiệu: “Còn nữa, bất cứ ai đến Doris hẳn cũng từng nghe qua một tên gọi khác của nơi này – Quê hương của người cá!”

“Đúng vậy! Là tinh cầu có 75% diện tích là đại dương, Doris sở hữu số lượng người cá đông nhất thế giới! Trong đó, người cá vàng kim quý hiếm nhất, nghe nói người từng gặp người cá vàng kim, cuộc đời mai sau sẽ vô cùng suôn sẻ hạnh phúc! Còn nếu nhìn thấy người cá màu hồng thì sẽ lập tức rơi vào lưới tình nha ~”

“Nhưng làm ơn chú ý: Người cá ở đây cấm chụp ảnh, mong mọi người nhất định đừng quay chụp người cá Doris, xin cám ơn.”

Cất hành lý tại khách sạn, dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ bơi, mọi người chạy ra bãi cát chẳng chút chần chừ —

Mục Căn là chạy nhanh nhất! Olivia theo sát bên cạnh cậu.

Người cá!!! Mỹ nhân ngư trong truyền thuyết nhaaaaa!

Mục Căn bỗng chốc nhớ tới câu chuyện công chúa người cá từng đọc hồi trước.

“Háo hức quá đi mất! Ollie, quê tớ cũng có người cá đó! Hổng chừng người cá ở đây là họ hàng với tớ cũng nên!” Mục Căn vừa chạy vừa trò chuyện với Olivia bằng ngữ điệu cực kỳ chờ mong.

Với tư cách người Trái Đất chưa sống trên Trái Đất ngày nào, cậu nhóc Mục Tiểu Căn…

Nghĩ cổ tích là thật mới ghê.

o(╯□╰)o

Ánh nắng ấm áp trải dài khắp bờ cát, bọn họ chạy đến chỗ có cây. Ở đây chỉ có một loại câu, gọi là cây khiếu khiếu, sinh trưởng duy nhất trên bờ cát bãi biển, có thể nói, nơi có cây tất có biển. Nhóm Mục Căn đã sớm điều tra điểm ấy, nên họ chẳng mấy tốn sức đã tìm thấy bãi cát.

Sau đó, họ bắt gặp người cá.

Ai nấy lặng ngắt như tờ.

“Chậc… đây là họ hàng của cậu đó hả…” Nhìn “người cá” phơi bụng tập thể trên bờ cát, Olivia trợn mắt há hốc mồm.

Bãi cát vô cùng lộng lẫy, cát trắng mịn màng chẳng khác nào đường cát. Cây khiếu khiếu cũng đẹp miễn chê, lá cây thật dài phất phới theo làn gió như dải lụa. Trời xanh, mây trắng, đại dương xanh biếc, bờ cát trắng mịn và hàng cây cao lớn, hết thảy tạo nên phong cảnh chốn thiên đường —

Nếu xem nhẹ người cá trên bãi cát.

-_-|||

“Thảo nào không cho chụp ảnh!” Olivia chợt nói: “Loại ảnh này mà truyền ra ngoài, dự là chẳng ma nào thèm tới đây.”

Mục Căn… không cách nào phản bác lời hắn!

Khác một trời một vực với tưởng tượng của Mục Căn: Người cá nơi này cũng không phải cái dạng thân trên hình người, phần chân là đuôi cá mỹ miều, mà ngược lại.

Nửa trên là cá, phối với đôi chân mảnh của nhân loại, mấy người cá ưỡn bụng nằm trên bờ cát, thoạt nhìn rất hưởng thụ.

Nhưng dáng vẻ chúng rơi vào mắt các du khách lại thành… cực kỳ mất tự nhiên…

Mục Căn: Đây tuyệt đối hổng phải họ hàng của mình…

= =,,,

Đúng lúc này, nhóm cụ già đi chậm cũng đến nơi.

“Chẳng phải người cá đều trông thế này sao?” Ông chủ Tony hoàn toàn không hiểu ban nãy Mục Căn kích động cái chi, tuy ngày nay người cá là sinh vật quý hiếm, nhưng cũng đâu đến mức khiến thằng bé phải rối rít lao tới như vậy?

“Mục Căn tưởng người cá là nửa thân trên hình người, còn chân là đuôi cá.” Olivia trải rộng cái khăn lớn trong tay, tỏ ý mời các ông các bà ngồi xuống.

“Đời nào có chuyện đó? Ở đâu ra người cá như vậy? Đuôi cá biến thành chân người để đi lại cho tiện mà, giữ đuôi cá là không khoa học nha.” Ông Tony cười.

Phát hiện có người đến, đám người cá cũng không kinh hoảng, tinh cầu này vừa được khai thác thành điểm tham quan du lịch, chúng chưa tiếp xúc nhiều với nhân loại nên nhìn thấy họ cũng không có ý né tránh. Chắc thấy chân của nhóm người Mục Căn giống mình, thành thử chúng xem bọn họ là đồng loại, thậm chí vài người cá còn nhường chỗ cho họ, ý rủ bọn họ phơi nắng chung.

“Cám ơn.” Mục Căn cũng được nhường chỗ. Cậu cám ơn đối phương theo thói quen, trải khăn lông lên bờ cát, ra dấu bảo cả nhà ra đây ngồi.

Nắng lên chưa lâu, nước biển còn hơi lạnh, đoàn người không xuống nước ngay. Bà Beati mua rất nhiều smoothie quả khiếu khiếu, cho mỗi người một phần, mọi người cùng ngồi trên bờ cát và lẳng lặng ngắm nhìn vẻ đẹp của nó.

“Nhìn quen rồi thấy họ cũng đẹp ghê ~” Tò mò nhìn đám người cá xung quanh, Mục Căn bỗng lên tiếng.

Mọi người, ngoại trừ các người máy: Thẩm mỹ của thằng bé có vấn đề chắc luôn!!!

Trong phạm vi hiểu biết của cư dân đế quốc, người cá xác thực vô cùng quý giá bởi số lượng hết sức thưa thớt, nhưng xinh đẹp thì tuyệt đối không.

Chúng là loài sinh vật chưa tiến hóa hoàn toàn thành nhân loại, thậm chí không được xưng là sinh vật trí tuệ.

Lấy một tập tranh rách nát trong bụng Sigma, Mục Căn triển lãm hình tượng người cá mình từng thấy cho mọi người xem.

“Người cá chỗ tụi con giống vầy nè.” Nửa người trên là cô gái xinh đẹp, nửa người dưới lại là đuôi cá đầy quyến rũ, dẫu Mục Căn triển lãm phiên bản nhi đồng, song mọi người vẫn cảm nhận được vẻ mỹ miều của sinh vật này.

“Tưởng tượng đã thấy đẹp rồi, nếu người cá cũng mang hình dạng này thì quá tốt rồi.” Cẩn thận cầm tập tranh nhìn thử, chủ tiệm Khả Mễ nói.

“Từng có là loại người cá này.” Đột ngột có giọng nói khác chen vào, Mục Căn nhìn lại, là Canaan – chủ tiệm bán đồ tang lễ.

Vì trong nhà không cần dùng đến đồ tang lễ, thành thử Mục Căn giao tiếp với ông cụ này ít nhất, chắc hẳn ông Canaan phải lớn tuổi lắm rồi, thân hình cao to hơi gù, lưng hơi còng, cơ mà sống lưng vẫn ưỡn rất thẳng theo thói quen.

“Nghe đồn Cantus cái là loại người cá ấy.”

“Cantus? Cantus có giống cái sao?” Cô Maya – chủ tiệm bánh ngọt – nghiêng đầu, nghe vậy cũng sáp tới.

“Khảo cổ phát hiện là có, nhưng từ rất lâu trước kia rồi, do địa lý cách ly nên cuối cùng giống cái và giống đực cũng sinh sản cách ly, họ không thuộc cùng giống loài nữa. Cantus mà chúng ta biết đến hiện nay đều là giống đực, không có giống cái.” Ông Canaan nói tiếp.

“À à! Tôi nhớ ra rồi, ông Canaan, ông thường đặt mua tạp chí ‘Nghiên cứu sinh vật cổ’ đúng không!” Chủ tiệm sách Acker vỗ tay cái bốp.

Hùng mạnh mà xinh đẹp, đó là ấn tượng thống nhất mà Cantus lưu lại cho thế nhân, phàm là Cantus hình người xuất hiện trước mắt công chúng thì không ai không đoan chính thanh nhã tới mức không giống nhân loại. Nếu quả thật tồn tại giống cái Cantus với thân trên là người, mà thân dưới là cá, vậy… chắc mẩm đều là tuyệt thế mỹ nhân nhỉ?

Mọi người đồng lòng mong ngóng.

“Mục Căn, cậu bảo quê hương các cậu có người cá, vậy cậu, không chừng chính là đời sau của Cantus cái cũng nên.” Sau cùng, ông Canaan đưa ra kết luận này.

“Ách… nhưng con là… là con trai mà.” Nhìn thoáng qua quần bơi xanh dương dưới chân, Mục Căn cười xấu hổ. “Với cả, người chỗ tụi con đều là vượn tiến hóa thành mà.”

Sau khi vào Học viện tổng hợp đế quốc, Mục Căn ít nhiều cũng tiếp cận với tiến hóa học của giống người nơi đây, dần dà lý giải được cách phân loại loài người, đồng thời cũng hiểu nhân loại không thể biến thành nguyên hình giống cậu là “kẻ yếu” mang gen yếu ớt.

Nhân loại luôn tiến hóa theo hướng ngày càng tốt, đối với người Trái Đất mà nói, ngoại hình con người phát triển hơn vượn người nhiều, nên tiến hóa xong thì không cần biến về nữa. Mà với những giống loài khác, ngoại hình con người có ưu thế riêng, mà ưu thế của ngoại hình nguyên bản cũng rất lớn, họ có thể biến hóa giữa hai hình thức, đây là sự chọn lọc tiến hóa của gen.

Tuy biết chủng tộc mình rất yếu, song Mục Căn tuyệt không nhụt chí. Cậu không hề có ý giấu giếm chủng tộc.

“… Không giống.” Ai ngờ ông Canaan lại chưa bỏ qua cho cậu: “Cậu nom kiểu gì cũng không giống khỉ, nhất định là thú con chưa học được cách biến về nguyên hình của sinh vật mạnh mẽ nào đó, có khi là Cantus.”

“Làm sao có thể? Cantus đời nào có mắt đen? Dù khi trưởng thành, vảy của họ là màu đen, nhưng mắt đều mang màu lam, màu xanh hoặc vàng kim.” Chủ tiệm sách Acker thường ngày cũng đọc rất nhiều sách, ông lập tức phản bác lời ông Canaan: “Hơn nữa, bộ dạng thằng bé Mục Căn cũng đâu giống, ngược lại Olivia trông hơi giống Cantus đấy.”

“Nghe ông nói thế… nhóc con này đúng là hơi giống thật.”

Một câu của ông Acker khiến tầm mắt mọi người lập tức rơi vào người Olivia đang nằm sấp bên chân Mục Căn vừa xơi smoothie vừa xem tập tranh.

“A?” Phát giác mọi người nhìn mình, Olivia hoang mang ngẩng đầu lên. Hắn đang tập trung tinh thần vào câu chuyện người cá, không nghe mọi người đàm luận cái chi.

Mọi người: Thằng bé này đẹp thì đẹp thiệt, cơ mà nhìn ngu ngu sao á… Không có khả năng!

“Aiz ~ nếu Olivia là Cantus thì hay rồi, vậy tương lai bé nó nhất định có thể xin chữ ký của đại nhân Nashki hộ tôi nha!” Trong lòng cảm thấy không có khả năng, nhưng cô Maria chủ cửa hàng quần áo vẫn cảm thán một câu.

“Xuống nước được rồi!” Ngay lúc cô còn muốn nói gì đó, chủ tiệm giải khát – bà Maria (← hổng nhìn lộn đâu, bà Maria là bà ngoại của bà ngoại của bà ngoại của bà ngoại cô Maria) – đột ngột đứng lên, lột khăn lông vây quanh người, dùng tốc độ mau lẹ hoàn toàn không hợp tuổi chạy về phía biển.

Dưới sự cổ vũ tinh thần của bà, tất cả mọi người reo hò một tiếng, mặt hướng về đại dương, rồi phi đi như bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.