Cưng Chìu Tình Nhân Trẻ Con

Chương 2




Đang lúc trong lòng chán nản, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy mực trên nghiên mài(*) đã không còn bao nhiêu.

(*) Nghiên mài: là một dụng cụ dùng để mài và chứa mực của Trung Quốc thời xưa, còn bây giờ thì..... Nắng không biết =))

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt sáng ngời, sau đó, lập tức tiến lên, vươn tay trắng như tuyết, bắt đầu mài mực.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên tới gần, Huyền Lăng Thương vốn dĩ đang chăm chú phê duyệt tấu chương, huyết mâu động lòng người nhẹ nhàng ngước lên, đầu tiên là nhìn qua một lượt tiểu thái giám đứng bên cạnh , trong mắt lóe thoáng qua, lại không nói gì thêm.

Trong lúc nhất thời, Ngự Thư Phòng bên trong, một người mài mực, một người phê duyệt tấu chương, cứ im lặng như vậy.

Bên ngoài gió mát hiu hiu, lướt qua làm màn lụa nhẹ nhàng tung bay. Ánh vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu vào êm dịu, soi sáng cả căn phòng.

Một bên có đặt đỉnh lô đang đốt hương an thần, khói tỏa ra hương thơm dịu mát.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết đã mài mực được bao lâu, chỉ biết, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, giờ khắc này sao mà tĩnh lặng mà trọn vẹn như thế .

Tuy rằng, nàng không thể nói cho Huyền Lăng Thương thân phận thật sự của mình.

Nhưng mà, cho dù nàng cả đời sẽ phải làm một tiểu thái giám, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Huyền Lăng Thương, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt chậm rãi dừng lại người ngồi bên, ngắm nhìn nam nhân đang chăm chú phê duyệt tấu chương.

Chỉ thấy trên tay nam tử chưa từng nhàn rỗi, bàn tay thon thả cầm bút lông, hạ xuống trên mặt Chiết Tử ( tấu chương), càng là như rồng như phượng, văn chương sắc bén.

Người ta thường nói, nét chữ như người, quả nhiên không sai.

Chỉ là nhìn nét chữ nam nhân này lộ ra khí phách sắc bén , cũng đủ nhìn ra là một nam nhân cá tính! (Từ hiện đại nhỉ ?! )

Điềm tĩnh, quyết đoán, khí phách, sắc bén. . .

Coi như hiện tại, nam nhân chỉ ngồi ngay ngắn im lặng ở nơi này, trên người lại tản mát ra một loại nghiêm nghị.

Đó là khí phách mà kẻ ngồi trên cao mới có , nhất định vừa sinh ra đã hơn người, khiến cho mọi người, đều cam tâm tình nguyện quỳ dưới hai chân hắn. . .

Người bất phàm như thế, cũng không biết, về sau phải có một nữ nhân thế nào, mới đủ xứng đáng cùng hắn đứng chung một chỗ, mắt nhìn xuống thương sinh (*). . .

(*): Thương sinh: nhân dân, bá tánh,...

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mơ hồ thắt lại.

Bởi vì, nàng không hy vọng có nữ nhân khác đứng bên cạnh hắn, chỉ là ngẫm lại, đều khiến cho nàng tức phát điên . . .

Chính là, với thân phận hiện tại của hắn, trong lòng nàng như có một quả bom hẹn giờ, nàng rất sợ, sợ nếu có một ngày, nam nhân này biết được thân phận của nàng. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, dường như phảng phất có một tảng đá lớn đè xuống, cơ hồ khiến cho nàng hô hấp dồn dập.

Trong lòng nặng nề không biết làm sao, đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, có một ánh mắt nóng rực nhìn nàng.

Cảm giác được như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, không khỏi phục hồi lại tinh thần, đảo mắt nhìn quanh một lượt, theo ánh mắt nhìn đến nơi phát ra, nhìn lại.

Nàng đối diện với đôi huyết mâu ( có phải nam chính mắt màu đỏ không vậy?) sâu thẳm hút hồn , gương mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Tim đập, dường như đập lệch mấy nhịp, một trận bối rối ập đến trào dâng trong lòng.

Tiếp theo nhanh tay cầm thỏi mực ra sức mà mài, làm mất đi quy luật, cuối cùng, 'Ba' một tiếng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nghiên trên tay rơi xuống, bàn tay mềm mại vốn dĩ trắng như tuyết đã dính đầy mực.

"A. . ."

Nhìn bàn tay dính đầy mực nước, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

Nhìn lại thư án , cũng không ít mực nước bắn tung tóe lên, thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hoảng hốt, vội vàng không ngừng mở miệng nói.

"Hoàng thượng thứ tội, nô tài không phải cố ý, nô tài sẽ lau khô thư án ngay."

Vừa nói dứt lời, mắt Đồng Nhạc Nhạc liến nhìn bốn phía, cả bốn phía cũng không có khăn lau hay một thứ linh tinh gì đó, đành phải lấy từ trong lồng ngực một chiếc khăn tay trắng, lau khô mực dính trên bàn.

Mà từ đầu đến cuối, nam nhân chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời.

Tuy, tuy là như thế, không biết làm sao, nam nhân càng trầm mặc nhìn, trái lại khiến cho Đồng Nhạc Nhạc càng thêm hoảng hốt, dường như toàn thân không được tự nhiên.

Vì che dấu bối rối trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được vô ý thức đưa tay xoa xoa mặt, muốn che dấu bất an trong lòng.

Lại hoàn toàn quên, trên tay dính rất nhiều mực nước, hiện tại ngón tay chạm lên khuôn mặt, lập tức trên khuôn mặt tuyết trắng hiện ra một vệt mực.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại hoàn toàn không biết.

Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có căng thẳng và bối rối, đôi mắt đẹp cụp xuống, không dám nhìn tới nam nhân trước mặt .

Nhưng nàng không biết, dáng vẻ hiện tại của nàng, rơi vào trong mắt nam nhân, có bao nhiêu là tức cười.

Nhìn tiểu thái giám đứng bên mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng như tuyết, bây giờ tràn đầy nét mực, nhìn rất bẩn, hắn lại hoàn toàn không biết.

Ánh mắt nhìn hắn, ngập nước, trong mắt hiện ra một chút bối rối và căng thẳng.

Dáng vẻ này, giống như biết mình làm sai chuyện, nhìn qua vừa đáng thương, vừa buồn cười!

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương rốt cuộc nhịn không được, bạc môi mở ra, phì cười.

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang vô cùng bối rối, lại nghe thấy tiếng cười nhỏ của nam nhân trước mặt, trong lòng cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy giờ phút này, nam nhân đang cười nhẹ.

Mày vốn nhíu lại, giờ phút này cũng hoàn toàn giãn ra .

Một đôi huyết mâu động lòng người, đang cười tít lại, trong mắt hiện lên vui vẻ, tại ánh mặt trời chiếu rọi xuống, có vẻ ấm áp như thế , rạng rỡ ngời ngời.

Mê người nhất là một bậc đế vương mà trong mắt lại dịu dàng chiếu cố, đẹp đến rung động lòng người!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhìn đến ngây dại. . .

"Hoàng thượng, dung mạo ngài thật đẹp mắt!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lời này, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra.

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trên mặt vốn cười vui vẻ lập tức dừng lại.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mang theo vài phần kinh ngạc.

Từ nhỏ hắn đã biết mình có dung mạo đẹp hơn người, chỉ là, chưa từng có người nào dám mở miệng nói lời này.

Tuy là như vậy, không biết tại sao, nghe tiểu thái giám trước mắt nói như vậy, ánh mắt nhìn hắn có trong vắt, có ngượng ngùng, dáng vẻ không hề a dua nịnh nọt, lời nói, rất dễ nghe.

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương chỉ im lặng không nói một lời, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, phức tạp không thôi.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hoảng hốt, lập tức bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói.

"Nô tài quá phận, xin hoàng thượng tha tội."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, trong lòng ảo não không thôi.

Thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tại sao nàng nhiều lần luôn nhắc nhở chính mình phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại nhiều lần không làm được !?

Trong lòng không ngừng ảo não, bên tai, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên.

"Đứng lên!"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.

Nghe ra ý tứ trong giọng nói không hề tức giận, Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.

Nhìn tiểu thái giám dáng vẻ một mực cung kính, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra một chút, lập tức, ánh mắt liền rơi vào vết mực trên mặt tiểu thái giám.

Thấy vậy, trong mắt Huyền Lăng Thương, lại xẹt qua một tia vui vẻ chính mình cũng không phát hiện.

"Tốt lắm, mặt mày bẩn thỉu, còn thể thống gì, đi xuống rửa mặt đi!"

Nghe nam nhân nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại dáng vẻ của mình, cũng thấy tức cười. Nếu như bị người đi vào thấy, khẳng định sẽ làm trò cười.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, rời đi.

Nhưng nàng không biết, nam nhân ngồi bên trong Ngự Thư phòng, sau khi nàng xoay người, ánh mắt một mực nhìn theo bóng lưng của nàng, thật lâu chưa từng dời đi. . .

. . .

Từ khi đi tới triều đại này tới nay, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mấy ngày nay là trôi qua trọn vẹn nhất, là thanh thản dễ chịu, là hạnh phúc nhất!

Bởi vì mỗi ngày, nàng đều có thể ở kề bên Huyền Lăng Thương.

Mặc dù, sáng sớm canh năm nàng đã phải thức dậy, sau đó hầu hạ Huyền Lăng Thương chính là cả ngày, mỗi ngày đều mệt muốn chết.

Nhưng, có thể thường xuyên ở bên người Huyền Lăng Thương, cho dù không nói lời nào, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được, đây là một loại hạnh phúc.

Mỗi khi nhớ tới Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong thời gian đó rất hạnh phúc, nét cười trên mặt, chính là từ đáy lòng phát ra.

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc bên cạnh lại cười ngây ngô, Tiểu Lô Tử thấy vậy, không khỏi sửng sốt, theo sát mà ha ha cười nói.

"Ha ha, Tiểu Nhạc Tử, ngươi lại đang suy nghĩ cái gì!? Ta phát hiện ngươi thường xuyên giống như như bây giờ, ngây ngô cười như vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.