Cưng Chiều Vợ yêu, Cầu Ôm Ôm

Chương 11: Kẻ Phản Bội




11.

Những ngày kế tiếp hoàn toàn có thể dùng bốn chữ ‘Tình yêu cuồng nhiệt’ để hình dung, Kha Lạc mỗi ngày đều kề cận tôi, dịu dàng ngọt ngào đến kỳ lạ, ban ngày khi không gặp nhau cũng phải tận dụng thời gian ở trường mà nhắn tin cho tôi, thường chỉ là dăm ba câu linh tinh “Ăn cơm chưa”, “Đang làm gì”, “Tôi nhớ anh”, vậy nhưng cậu dường như làm không biết mệt.

Buổi sáng Kha Lạc đưa tôi đến giao lộ, tôi mới vừa lấy tay mở cửa ra đã bị cậu mạnh bạo kéo lại, miệng đặt lên môi tôi. Đây là cách chia tay mỗi ngày của cậu trước khi đi học, tôi cũng đã sớm quen nên để tùy cậu. Bắt đầu chỉ là cọ nhẹ, sau đó dần có phần chẳng thể vãn hồi, tôi có thể cảm giác được dục vọng trong cơ thể không bị khống chế ngo ngoe bắt đầu khởi động đi ra, thế là hốt hoảng dừng lại, tạo khoảng cách với cậu.

“Cậu muộn rồi.”

“Ừ.” Cậu cứ như chưa thỏa mãn, “Lee…”

Tôi biết cậu lại muốn làm nũng, nhưng nếu biết tử huyệt của mình ở đâu, tôi đương nhiên sẽ quả quyết cự tuyệt trước khi bản thân mềm lòng.

“Tôi phải đi.” Tôi kéo cà vạt, thái độ nghiêm túc không hề dịu đi.

Cậu nhìn tôi, rốt cuộc ngoan ngoãn buông tha, với tay qua giúp tôi mở cửa xe, “Giữa trưa phải cùng nhau ăn cơm được chứ? Tôi tới đón anh.”

Tất nhiên tôi bằng lòng ở cùng cậu, những kẻ trong tình yêu dù thích tự do và độc lập đến mức nào thì cũng sẽ biến thành thứ kẹo ngọt dường như chẳng biết ngán. Nhưng tôi vẫn yêu cầu bản thân giữ lại lý trí, dù sao cũng đã là người mấy chục tuổi, không thể giống bọn trẻ con mà cứ hưng phấn lên là chẳng thèm để tâm đến chuyện gì, kêu cậu chạy tới chạy lui đón đưa tôi, hy sinh thời gian nghỉ trưa quý giá của cậu cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

“Không cần đâu, giữa trưa tôi có vài cuộc gặp gỡ xã giao.” Tôi tiện tay đóng cửa xe, cười với Kha Lạc bên trong.

“Ừm.” Cậu tựa hồ rất thất vọng, nhưng lập tức lại giữ vững tinh thần, “Vậy buổi tối tôi sẽ nấu món anh thích ăn.”

Nhóc con rất có thiên phú trong lĩnh vực nấu ăn, chỉ nghiên cứu sách thôi mà đã tiến bộ một cách thần tốc, tay nghề hiện tại đã chẳng kém ba năm sau là mấy.

Nếu trời cao nhất định cho tôi có lộc ăn, tôi đây đương nhiên sẽ tiếp nhận. Chẳng qua đôi khi thấy cậu hết giờ học về nhà phải vội vàng nấu cơm, còn làm bài tập, vậy mà vẫn phải theo giúp tôi, vậy là bèn nghĩ tới khi cậu cùng một chỗ với Thư Niệm chắc hẳn được Thư Niệm chiếu cố cẩn thận, hết lòng chăm sóc. Kỳ thật tôi là một kẻ chẳng biết chăm sóc người khác, những việc làm ở nhà tôi đều chưa từng động qua, tuy luôn mồm nói thương cậu, nhưng thực tế kể từ khi xuyên thời gian lại đây cũng chưa từng làm gì vì Kha Lạc, nghĩ vậy liền khó tránh khỏi có chút áy náy.

Một mình buồn bã lê bước trên đường chỉ cảm thấy lòng trĩu nặng quá, không biết Kha Lạc bên kia tỉnh lại phát hiện không thấy tôi sẽ có phản ứng gì, càng nghĩ càng cảm thấy lúc trước làm ra quyết định này thật sự là chẳng suy xét cẩn thận.

Hiện tại tôi mỗi ngày đều phải mặc âu phục mang giày da, làm ra dáng vẻ phải tham gia bàn bạc xã giao, sau đó cầm theo báo, tạp chí trong bao công văn băng qua đường, đến quán cà phê gần đó ngồi suốt một buổi sáng.

Cà phê nơi ấy chẳng có hương vị gì, nhưng anh chàng chủ quán tuổi trẻ là một thứ hương vị hiếm thấy, lớn lên sạch sẽ, vòng eo nhỏ, chân dài, nói chuyện và làm việc nhã nhặn khách khí, cũng dần dần quen với tôi, lúc việc bán buôn nhàn rỗi thì cũng ngồi cùng tôi tâm sự cho qua thời gian.

Vừa đi nhanh hơn tới quán quen cũ vừa cởi xuống cà vạt nhét vào trong cặp, mới vào cửa thì bỗng nghe thấy phía sau có ai đó trầm giọng gọi tôi.

“Mạc Diên!”

Tôi lập tức sửng sốt, thanh âm đúng là của Kha Lạc, nhưng hiện tại cậu dù thế nào cũng chẳng thể gọi tôi như thế.

Tuy trong lòng đã chuẩn bị tư tưởng tốt, nhưng khi quay đầu lại thấy cậu, tôi vẫn cảm thấy chông chênh.

Kha Lạc hoàn toàn không phải với dáng vẻ vừa rồi. Giờ đây cậu cao hơn, tóc cũng ngắn hơn, trên người cậu không phải là đồng phục học sinh mà là áo sơ mi của bộ âu phục có những nếp nhăn, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền bạch kim đẹp đẽ. Vòng trang sức ấy tôi còn nhớ rất rõ là vào một ngày nào đó của ba năm sau, bởi tôi đi câu lạc bộ thâu đêm không về khiến cậu tức giận, thế là tôi mua lấy lòng cậu.

“Mạc Diên.” Kha Lạc lại gọi tôi một tiếng nữa, cứ như để xác định lần nữa người trước mặt cậu là tôi, cứ như đang tự kiềm nén điều gì, trong thanh âm trầm thấp mang theo run rẩy. Đôi mắt cậu thâm quầng, trên cằm còn có cả râu, dáng vẻ phong trần mỏi mệt không chịu nổi, yên lặng nhìn tôi.

“Cậu…” Theo tình hình hiện tại tôi cũng không biết nên nói những gì, tựa hồ mãi đến thời khắc này gặp cậu, tôi mới phát giác chuyện này rốt cuộc hoang đường đến mức nào, hoang đường đến ngay cả bản thân mình tôi cũng chẳng thể tin nổi.

Tôi còn chưa kịp tìm được từ để nói, Kha Lạc đã từng bước đi tới ôm lấy tôi, vòng tay ghì chặt, gương mặt cậu chôn trên vai tôi, dồn dập thở.

Tôi đưa tay ra sau lưng cậu, vỗ vỗ giúp cậu hít thở, hai gã đàn ông lớn xác đứng ôm nhau trên đường như thế đưa tới không ít ánh mắt sợ hãi của mọi người. Kha Lạc đang trong cảm xúc kích động nên đối với việc này chẳng chú tâm, tôi cũng chỉ có thể mặc cậu ôm, không ngừng trấn an cậu, đợi đến lúc cậu rốt cuộc bình tĩnh trở lại thì cánh tay tôi đã có phần tê dại.

Nhưng nhìn đôi mắt hoe đỏ của cậu, tôi lại chỉ muốn ôm cậu lần nữa. Hai người yên lặng nhìn nhau, đúng là cảnh tượng lâu ngày không gặp lại cảm động chẳng biết nói gì. Bất chợt bụng cậu òng ọc kêu.

Thật vất vả mới tìm được một quán ăn gần đó, tôi đưa Kha Lạc đi ăn cơm. Cả đường đi cậu luôn nắm chặt tay tôi, lẳng lặng đi sát phía sau tôi, cứ như sợ tôi sẽ chạy mất.

Lúc cùng một chỗ chúng tôi không tới những chỗ thế này ăn cơm, chắc hẳn vì cậu luôn nhường tôi, luôn chọn những nhà ăn sang quý xa hoa. Chỉ là kể từ sau khi gặp cậu mười bảy tuổi, tôi mới biết kỳ thật Kha Lạc rất thích những loại địa phương nhỏ nhưng thoải mái tùy ý này. Nơi đây hai người sẽ ngồi cùng một chỗ, có thể dựa vào rất gần, tự dưng thêm vài phần thân mật. Vì cậu gọi một bát mì thịt bò, tôi ngồi đối diện nhìn Kha Lạc cúi đầu ăn lấy ăn để. Cậu hình như rất đói bụng, sắc mặt suy yếu như có bệnh, tôi vươn tay, xoa tóc cậu.

Trong khoảng thời gian này tôi đã quen với động tác ấy, cậu ba năm trước ngây thơ như vậy, đáng yêu như vậy, thế là khiến tôi chẳng kiềm lòng được muốn yêu thương.

Kha Lạc lập tức ngừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, tình tự trong mắt thâm thúy mà phức tạp, nhưng tôi vẫn có thể rõ ràng nhận ra cách một làn hơi nước, trong đôi mắt ấy chưa bi thương vô vàn.

“Mạc Diên.” Cậu cau mày, có phần nghẹn ngào, “Tôi tìm anh lâu lắm.”

Tôi cầm tay cậu, sóng biển chua xót trong lồng ngực lập tức dâng lên dạt dào, cuối cùng chỉ nói: “Tôi xin lỗi.”

12.

Hai người vẫn ngồi nơi quán tới tận chiều, cuối cùng tôi cũng giải thích xong toàn bộ chân tướng, sự tình cho cậu, tất nhiên tôi sẽ không đem loại động cơ ‘Muốn trở thành mối tình đầu của cậu’ nói ra, mà thay vào đó phát huy sự tinh thông, rồi thêm mắm dặm muối những suy diễn, trau chuốt, sửa lại câu chuyện nghe sao cho không quá mất mặt.

Mà tôi rốt cuộc cũng hiểu ra Kha Lạc là do nhặt được một viên thuốc xuyên thời gian tôi không cẩn thận đánh rơi trên đất trong phòng khách, sau đó tìm được tờ hướng dẫn sử dụng trong áo khoác của tôi, vậy nên cậu mới theo tôi đến nơi này. Nhưng có lẽ do cậu dùng không đủ liều, thế là tuổi không thay đổi.

Cậu vẫn rầu rĩ, cúi đầu không nói tiếng nào, tôi miệng khô lưỡi khô ngừng lại, lo sợ chờ phản ứng của cậu.

Lại trầm mặc một hồi lâu, Kha Lạc đột nhiên đứng lên. Tôi hoảng sợ, nghĩ rằng cuối cùng đã đến lúc cậu phát tác, nhưng cậu chỉ đi đến quầy hàng, không biết đang nói gì cùng ông chủ.

Tôi chẳng dám quay đầu, cả người cứng ngắc nhìn ngoài cửa sổ. Trong thấp thỏm chẳng yên đó, thời gian tưởng như dài vô tận, rồi tôi mới nghe thấy tiếng bước chân Kha Lạc lại gần.

Cậu trở lại chỗ, đưa đến trước mặt tôi một ly nước tỏa hơi nóng. Tôi kinh ngạc nhìn cậu một lần nữa ngồi xuống, rồi lấy tay che miệng ho khan vài tiếng, mới nhìn tôi nói.

“Nơi này không có cà phê hay trà, anh lại không thích uống nước ngọt, uống chút nước ấm trước đi.”

Nhất thời tôi chẳng biết nên nói gì, ngay cả nước cũng quên cầm lấy.

“Ngại nóng sao?” Cậu khẽ nhíu mày, lại lấy ly qua thổi, một lần nữa đưa tôi, “Anh uống đi, nói cả buồi chiều rồi.”

Tôi cứ nghĩ cậu sẽ hận tôi, hoặc ít nhất cũng sẽ tức giận trách cứ, vì tôi đã chẳng lý do mà xông vào hồi ức cậu, sửa cuộc đời cậu. Thế thì dù là ai cũng sẽ có cảm giác bị xâm phạm, huống chi tôi còn không nói tiếng nào mà làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế, hại cậu tìm tôi lâu đến hơn một ngày một đêm, cả người gần như sụp đổ.

Vẻ bình tĩnh và khoan dung của Kha Lạc càng khiến tôi cảm thấy bất an hơn. Tôi chán ghét bị áp lực, chán ghét phải đoán mò như vậy. Nếu tức giận sao không bùng nổ đi, giữ trong lòng làm gì chứ?!

“Kha Lạc, hãy nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu.” Tôi không để ý, dũng cảm nhìn thẳng cậu, kiên định nói.

“Sao?” Cậu lại nhìn tôi một cách vô tội, vẫn là một câu cũ “Anh uống miếng nước trước đi, khô họng rồi kìa.”

Tôi cầm ly lên uống một hơi cạn sạch, cũng bất chấp việc miệng nóng như bị lột da, “Bây giờ nói được chưa.”

“Có thể tìm được anh là tốt rồi, chỉ vậy thôi.” Cậu thản nhiên nhíu mày, môi mấp máy, “Tôi rất sợ tìm không được anh. Anh biến mất như vậy mà không hề có manh mối gì, nhiều ngày như thế, tôi thật sự sắp điên rồi.”

Giọng cậu trầm thấp mang theo sự run rẩy, gương mặt ngược nắng trông tái nhợt khiến cảm giác tội lỗi trong lòng tôi tăng lên theo lời cậu, rồi nghẹn lại nơi cổ họng, khó thở quá.

Đang muốn mở miệng lần thứ hai giải thích chân thành với cậu, di động đặt trên bàn bỗng vang lên, giọng nói gợi ý báo ra tên ‘Kha Lạc’. Cậu đối diện sững sờ, theo bản năng nhìn di động của mình cũng đặt trên bàn, biểu tình nhất thời cứng ngắc, tựa hồ rất không quen với cảnh tượng như vậy.

Điện thoại chỉ vang lên ba tiếng, sau đó liền nhận được tin nhắn, là Kha Lạc gửi tới: “Đang họp sao, không nghe được à? Đồ ăn làm xong hết rồi, muốn tôi đón anh chứ?”

Kha Lạc trẻ tuổi quả thật là tri kỷ, thậm chí đôi lúc sẽ cẩn thận lấy lòng, dường như rất sợ tôi bỏ đi rời khỏi cậu, vì thế muốn lấy sự săn sóc, muốn dùng thứ tình cảm này trói chặt tôi.

Tôi nhắn tin trả lời cậu, ngẩng đầu nhìn Kha Lạc trước mắt nói: “Tôi phải trở về, Kha Lạc… Ừm… Cậu nhóc chờ tôi ăn cơm chiều.”

Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân tôi cũng cảm thấy mình giống kẻ ngốc ăn nói lung tung, thế là trên mặt nhịn không được một trận run rẩy. Kha Lạc cũng chẳng động đậy, không khí trầm mặc lạ lùng giữa hai người kéo dài trong chốc lát, rồi cậu mới ho khan nói: “Vậy đi thôi.”

Ra cửa, vẫn cảm thấy xấu hổ, tôi nhìn người yên lặng đi bên cạnh mình. Cậu cúi thấp đầu, có vẻ mệt mỏi mà uể oải, tôi nhịn không được cầm tay cậu, kéo tay cậu vào túi mình, xoa trấn an.

Kha Lạc dừng bước, xoay đầu, đột nhiên ôm lấy tôi, kéo tôi vào một con hẻm nhỏ gần đó.

Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị đè lên tường, hơi thở quen thuộc phà vào mặt, hai tay cậu ấn chặt thắt lưng tôi, cả người nghiêng vào trên người tôi. Nụ hôn cậu trao ướt át mà nóng rực như lửa, tựa như đã lâu lắm tôi mới gặp qua Kha Lạc tràn ngập dục vọng như thế, đạo lý xa nhau thì thắng cả lúc tân hôn quả nhiên đúng.

Thời gian qua rất lâu cậu mới dừng lại, hai người đều thở hổn hển, trên mặt nóng lên mà ửng hồng. Đôi bàn tay Kha Lạc khum lấy gương mặt tôi, chạm vào mắt tôi, thấp giọng nói: “Hãy về cùng tôi.”

Tôi đè xuống xúc động muốn gật đầu trong nội tâm, nghẹn ra một câu: “Không được.”

Tiểu Kha Lạc đang chờ tôi về nhà, chuyện này do tôi gây ra, tôi không thể vô trách nhiệm nói đi là đi như thế. Huống hồ tôi đã hẹn với cậu nhóc ấy, dù thế nào cùng phải ở cùng cậu vào buổi sinh nhật mười tám sắp diễn ra.

Trong nháy mắt, Kha Lạc trước mặt lộ ra vẻ tổn thương, chăm chú nhìn thẳng tôi, trong mắt dần trào ra hàm xúc uất ức.

“Kha Lạc, hãy nghe tôi nói.” Tôi lấy tay kéo cậu vào lòng, “Tôi biến mất như thế này sẽ hủy đi cậu ấy… Không phải, là hủy cả đời cậu.”

Thôi được, tuy rằng nói thế có hơi khoa trương, nhưng mối tình đầu đang ở trong thời điểm tình ý đậm sâu mà bất chợt chẳng nói tiếng nào bốc hơi khỏi nhân gian, thì dù là ai cũng sẽ chịu không nổi.

“Tôi đã hứa sẽ ở chung với cậu nhóc vào sinh nhật mười tám tuổi, hơn nữa… Tôi cũng không biết phải làm sao để trở về.” Nói đến nửa câu sau, tôi lo lắng như vậy vẫn chưa đủ, nhưng vẻ rầu rĩ của Kha Lạc dường như không có dấu hiệu phát tác.

Cậu hẳn có thể thông cảm, vì đó chính là tâm tình bản thân cậu đã từng trải qua. Và cậu cũng có thể hiểu được, hiện tại tôi không ở bên cậu mà ở cạnh nhóc con kia, thì cuối cùng vẫn là cậu mà thôi.

Tôi nghĩ Kha Lạc sẽ hiểu được hết thảy, hiểu được cả động cơ thay đổi sự kiện cuối cùng này, cậu chỉ dùng sự trầm mặc để bao dung tôi, để tôi giữ lại phần mặt mũi mình đã liều mạng gìn giữ.

13.

Khi về đến nhà trời đã tối đen, mới vừa mở cửa tiểu Kha Lạc đã nhào tới ôm lấy tôi, cứ như chú chó con được yêu thương chào mừng chủ trở về, cọ cọ rồi sục mũi vào hít ngửi. Thấy cậu nhóc như vậy, nỗi chua xót khi dõi theo cậu lớn hơn một mình đi khách sạn cũng đã tan biến hết.

Thức ăn trên bàn cũng đã hâm qua mấy lần, nhưng cậu không hề oán giận, chỉ liên tiếp gắp đồ ăn cho tôi, còn không ngừng hỏi thăm hành tung của tôi: “Việc làm ăn gặp phiền phức sao? Hay người của Kha gia lại tìm anh? Lee anh khó chịu à, sao ăn ít như vậy?”

Tôi nuốt cơm xuống, vươn tay gõ gõ trán cậu: “Lúc ăn cơm im lặng được không?”

“Ừm.” Cậu ngoan ngoãn nâng chén lên, ăn vài miếng lại trộm đánh giá tôi.

Tôi nhịn không được cười, “Đêm nay cậu biến thành gà mẹ sao?”

Kha Lạc bĩu môi, buồn bực trong chốc lát, “Tôi chỉ sợ anh sẽ bỏ đi.”

Trong lòng cả kinh, tôi ha ha cười khan nói: “Nhóc con, tôi có thể đi đâu chứ.”

Cậu buông chén, cầm lấy cánh tay tôi, trong ánh mắt đã chẳng còn vẻ vô tội đáng yêu như khi làm nũng vừa rồi, mà giờ đây trong mắt cậu có thứ gì đó tôi nhìn chẳng thấu, có thứ gì nặng nề, mang theo sự bướng bỉnh vô cùng.

“Lee, anh đừng rời khỏi tôi, cái gì tôi cũng có thể cho anh.”

Tôi bị hoảng hốt bởi dáng vẻ nghiêm túc của cậu, thế là đành tiếp tục cười ha ha: “Đương nhiên, nơi này có ăn, còn có mĩ thiếu niên trong lòng ngực, việc gì tôi phải rời khỏi.”

“Ừ.” Biểu cảm của nhóc con thay đổi rất nhanh, giây tiếp theo đã ôm lấy thắt lưng tôi, vẻ mặt cừu con khiến tôi chẳng còn sức chống cự, “Nhưng dù anh có đi, tôi cũng sẽ không cho anh đi.”

Có tật giật mình nên chẳng muốn ăn nhiều, miễn cưỡng ăn được vài miếng thì đã thấy no, cũng may Kha Lạc còn chuẩn bị vài món tráng miệng sau bữa cơm, hai người dựa vào nhau, tôi vừa xem ti vi vừa ăn bánh pút đing cà phê cậu đút, tuy rằng thích ý, trong lòng vẫn có chút lo lắng cho Kha Lạc kia.

Tới hôm nay cuối cùng tôi mới hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu. Tôi Lý Mạc Diên đã sống gần bốn mươi năm, chuyện tốt chuyện xấu đều trải qua không ít nhưng cũng chưa từng khó xử, tâm thần bất an như hiện tại. Vật vả chịu đựng đến lúc ngủ, Kha Lạc vẫn cứ như thường lệ phải hôn vài nụ hôn chúc ngủ ngon rồi mới mới cảm thấy mỹ mãn ôm tôi nằm xuống.

Có lẽ do mệt mỏi nên bên tai tôi nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở thâm trầm mà vững vàng của cậu. Trong lòng rối bời, một chút buồn ngủ cũng không có, vì thế tôi thật cẩn thận gỡ vòng tay cậu ra, đứng dậy đi đến ban công, một mình hút thuốc.

Khu dân cư nơi đây rất yên tĩnh, trời đã tối nên trên đường cũng chẳng còn người, chỉ còn những ánh đèn mờ ảo rọi bóng xuống con phố trống rỗng đến não nùng. Đang buồn chán hút thuốc thâm trầm tự hỏi, tôi bất chợt phát hiện nơi một ngọn đèn có một dáng người quen thuộc đứng cô độc một mình, bóng dáng ấy tựa hồ cũng đang ngẩng đầu nhìn lên.

Thuốc lá trong miệng rơi trên mặt đất, tôi cũng chẳng nhặt hoặc giẫm lên, chỉ cầm áo khoác vội vã xuống lầu, còn phải bước đi nhẹ nhàng để khỏi đánh thức cậu nhóc kia.

Thấy tôi từ xa, Kha Lạc cười kêu một tiếng: “Mạc Diên.”

Tuy đối với hành vi khác người của cậu tôi vô cùng khinh thường nhưng vẫn chẳng thể tức giận, biết rõ là khổ nhục kế lại vẫn cảm thấy đau lòng.

“Đứng ở chỗ này làm gì, muốn thành tình thánh hả.”

Cậu cười: “Không có, chẳng qua đến khách sạn mới phát hiện trên người không mang tiền.” Dừng một chút, còn nói thêm: “Đến chỗ ở trước kia cũng không tệ.”

Tôi nhìn vẻ dịu dàng của cậu mà chẳng kiềm được nổi gân xanh. Nơi này chính là nơi trước kia cậu có những hồi ức cùng Thư Niệm, trách không được hơn nửa đêm còn đến muốn làm tình thánh.

Trong lòng nghĩ, ngoài miệng liền nhịn không được hừ ra tiếng. Kha Lạc thấy tôi bỗng nhiên cười lạnh, đầu tiên là giật mình, tiếp đến thì là vẻ dở khóc dở cười bất đắc dĩ, “Anh lại nghĩ gì vậy, căn bản không phải như vậy.”

Tôi rất muốn hỏi lại cậu, cái gì không phải? Nhưng rồi đành thừa nhận, từ sau khi chúng tôi ở chung, nhóc con này đã thông minh lên rất nhiều, hiểu việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thường tôi chỉ cần cười một tiếng hoặc hừ một cái, cậu có thể hiểu được bảy tám phần.

Những hành động ghen tuông cáu kỉnh cố tình gây sự như thế, tôi đương nhiên sẽ không cho phép cậu biết, chuyện quan trọng ngay lúc này là… tìm chỗ cho cậu ở.

Trên người mặc áo ngủ tất nhiên không có tiền, cũng may đưa tay vào túi áo khoác thì chạm phải thẻ tín dụng mà tiểu Kha Lạc chẳng biết đã nhét vô tự lúc nào. Đưa tiền và quần áo cho cậu, lại bị hôn vài cái, tôi một một lần nữa nhìn Kha Lạc xoay người, một mình rời đi.

Nhẹ bước về nhà, tôi chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt. Lặng lẽ quay về giường lại phát hiện tiểu Kha Lạc không biết khi nào đã xoay người, đưa lưng về phía tôi, còn lấy chăn che đầu.

Đứng trong chốc lát, tôi bèn an ủi mình, tự nói rằng cậu chỉ là ngủ không tốt, một lần nữa lên giường nằm xuống, tuy đã không còn vòng tay ôm ấm áp kia mà thoáng cảm thấy có phần cô độc, nhưng do cả cơ thể mệt mỏi mà nhanh chóng thiếp đi.

14.

Sự thật chứng minh nếu người có tâm sự thì sẽ tiều tụy và già đi rất nhanh. Buổi sáng đứng trước gương, đối với mấy nếp nhăn bỗng xuất hiện lan tràn nơi khóe mắt sau một đêm tôi cũng chỉ biết than thở.

Mà Kha Lạc tựa hồ cũng buồn bã tâm sự nặng nề, từ lúc rời giường đến khi ăn điểm tâm, sau đó nữa đến lúc hai người cùng nhau ngồi trên xe, cậu tổng cộng cũng chưa cùng tôi nói câu gì, mà ngay cả tôi nói vài lời linh tinh với cậu, dáng vẻ cậu luôn là mặc kệ tôi.

Thái độ lúc lạnh lúc nóng ấy của cậu khiến lòng tôi bực bội. Năm đó tôi đã phải chịu thiệt nhiều từ cậu, đối với Kha Lạc kiêng kị như vậy thì chẳng khác nào thấy một giây trước cậu còn ngọt ngào bám lấy tôi, giây tiếp theo lại lập tức trở mặt nói cho tôi biết đừng tự mình đa tình.

Vì thế sau khi lên xe tôi chỉ nhìn ngoài của sổ, cũng tức giận mà không thèm để ý đến cậu. Cả một đường đều im lặng thế là có chút áp lực, rốt cuộc khi tới nơi, tôi còn chưa kịp động, vai đã bất chợt bị hai tay cậu ấn xuống ghế.

Sức cậu rất lớn, ánh sáng chiếu vào sau lưng nên chẳng thể thấy rõ biểu tình cậu, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở cậu nặng nề, tựa hồ như đang áp lực thứ gì đó.

“Buổi chiều tôi tới đón anh.” Không khí kỳ lạ giằng co diễn ra trong chốc lát, Kha Lạc mới mở miệng nói.

Tôi nghe giọng điệu rõ ràng là ra lệnh kia mà nhất thời có phần hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện liền hỏi: “Cái gì?”

“Tôi nói buổi chiều tôi tới đón anh!” Sự kiên nhẫn của cậu cứ như đã đến cuối cùng, giọng càng trở nên có phần dữ dội.

Tôi không khỏi nhíu mày, nheo mắt nhìn cậu. Trong lúc nhất thời hai người giống như đang quyết đấu, ai cũng không muốn thỏa hiệp, chỉ đối diện nhìn nhau như thế.

Một lát sau, rốt cuộc Kha Lạc dường như chịu thua, cả người khom xuống ôm lấy thắt lưng tôi, mặt dán tại ngực tôi nhẹ nhàng mà cọ cọ, “Buổi chiều tôi tới đón anh, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”

Nghe lời cậu làm nũng mang theo giọng mũi vô cùng oan ức, vẻ bình tĩnh của tôi cũng dần dịu lại. Kha Lạc dù sao vẫn là một đứa trẻ đang thời kỳ trưởng thành nên cảm xúc dao động cũng là bình thường, tôi lớn hơn cậu mười tám tuổi, đúng là không nên so đo nhiều cùng cậu.

“Được rồi, tôi phải đi, buổi chiều chờ cậu tới đón tôi.” Xoa tóc cậu, tôi lại yêu thương nhéo lỗ tai nhóc con.

“Ừ.” Kha Lạc miệng đồng ý, lại như trước không chịu đứng lên.

“Không sợ muộn sao?” Đối với loại học sinh giỏi ngoan ngoãn này, đây chính là uy hiếp hữu hiệu nhất.

Quả nhiên tuy vô cùng miễn cưỡng, cậu vẫn nâng người dậy, nhoài người lại gần, mũi chạm vào mũi tôi, “Hôn lại một cái nào.”

Tôi cười, hôn lên môi cậu, Kha Lạc lập tức lại đè lên, chẳng chịu vừa lòng mà cắn môi tôi, dùng sức hút đầu lưỡi tôi.

Hôn lâu lắm, nước bọt cũng thiếu chút nữa không khống chế được, tôi thật vất vả mới đẩy được cậu ra, một tay kiên quyết đẩy cậu về chỗ ngồi của người lái, nhóc con này thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, không cho cậu biết lợi hại là không được. Mặc kệ trong mắt cậu có bao nhiêu vô tội khát vọng cùng tủi thân, động tác tôi vẫn dứt khoát, không một tia lưu luyến rời xe.

Đi khỏi rất xa, thế mà vẫn còn nghe thấy Kha Lạc ở phía sau hô to: “Lee, đừng quên tôi sẽ tới đón anh!”

Trong lòng tôi cảm khái, vận mệnh con người thật sự là khó có thể đoán trước. Khi đó vì theo đuổi cậu, tôi hết giở trò rồi lại còn bất chấp đạo lý, chỉ vì có thể được thân thiết với cậu trong chốc lát, còn thường xuyên tự đòi mất mặt, bị hung hăng đẩy ra còn không nói, thậm chí đều chịu qua nắm đấm cậu, nào nghĩ hiện giờ đến phiên tôi khoác lên gương mặt một người cấm dục, nghiêm trang cự tuyệt cậu.

Đang muốn nở mày nở mặt chống thắt lưng, cánh tay mới duỗi ra được một nửa đã bất ngờ bị nắm lấy, quay đầu lại, tôi liền thấy Kha Lạc lớn đứng phía sau.

“À, chào.” Tôi cười chào hỏi cậu, nhưng cậu dường như không vui lắm, rõ ràng tối hôm qua được thu xếp đến khách sạn mà nghỉ ngơi cho tốt, thế mà dáng vẻ cậu vẫn trầm thấp mỏi mệt, ngay cả đôi mắt thâm quầng vẫn rõ rệt như trước.

“Này, không sao chứ?” Tôi sờ trán cậu, quan tâm nói, “Bị bệnh sao?”

Kha Lạc không nói chuyện, chỉ cười, tuy nụ cười có phần miễn cưỡng.

Được dẫn đến nơi quen thuộc ăn bữa sáng mình thích, Kha Lạc có vẻ kinh ngạc. Kỳ thật cũng chẳng có gì lạ lùng, từ khi quen biết với cậu nhóc kia, hiểu biết của tôi đối với cậu ngày càng tăng, bù lại rất nhiều chỗ trống đã từng không trọn vẹn.

“Lee.” Cậu ngồi đối diện, tôi nhàn nhã vừa hút thuốc vừa xem báo, bỗng nhiên nghe thấy cậu gọi tôi.

“Ừ?” Tôi ngẩng đầu, “Nhanh như vậy đã ăn được rồi?”

Kha Lạc cúi đầu, lấy muỗng không ngừng đảo mấy miếng hoành thánh trong chén, tựa như có gì khó nói, qua nửa ngày, mới tiếp tục: “Hai người hiện tại cùng một chỗ, tốt lắm phải không…”

“Cái gì?” Tôi cứng ngắc, tự nhiên có cảm giác xấu hổ khi bị hỏi.

“À, việc đó… Ha ha.” Tôi buông tờ báo, cười gượng hai tiếng, “Không phải cậu đi ghen với bản thân mình đó chứ?”

Kha Lạc ngây ra một lúc, trên mặt cũng lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhìn qua có vẻ rất xấu hổ, khô khốc nói, “Sao lại như vậy, chỉ là ngày hôm qua rút tiền thì phát hiện mật mã của thẻ tín dụng không phải như trước kia.”

Cậu dùng muỗng chọc vào một miếng hoành thánh, nói tiếp, “Đổi thành sinh nhật anh.”

“Vậy à.” Tôi dừng một chút, trong lòng cảm động, bất tri bất giác khóe miệng liền lộ ra ý cười, “Nhóc con này.”

Kha Lạc ngẩng đầu nhìn tôi, lại cúi đầu, buồn bực trong chốc lát, hơi đỏ mặt nói: “Mật mã của tôi cũng là sinh nhật anh mà.”

Tôi mở to hai mắt, nhìn cậu cau mày, dáng vẻ hoàn toàn không phục nhưng lại ra vẻ bình tĩnh, thế là chẳng kiềm lòng được mà mê mẩn phá ra cười. Đáng chết thật, kẻ lớn người nhỏ đều đáng yêu như vậy, thật lo lắng lòng xuất huyết tâm trí sẽ không chịu nổi.

15.

Ăn xong điểm tâm thời gian vẫn còn sớm, tôi liền đi theo Kha Lạc trở lại khách sạn cậu ở, vừa mới vào cửa đã bị cậu ôm chặt từ phía sau, mặt cậu dán lên cổ tôi, xúc cảm mềm mại mà hơi lạnh khiến cơ thể tôi trong nháy mắt nóng lên.

Kha Lạc khàn giọng thì thầm: “Lee, Lee, đã lâu rồi vẫn chưa…”

Nếu tính cậu thủ thân cho tôi thì cũng đã nhịn lâu rồi, cùng là đàn ông, tôi tự nhiên biết đau đớn phải nhẫn nhịn, có khi lâu quá thì đôi mắt thâm đen cũng là bởi thế mới sinh ra.

Kỳ thật tôi cũng có phần nhung nhớ cơ thể cậu, hai người rất nhanh liền dây dưa cùng một chỗ, toàn thân cũng cháy lên như lửa nóng, thời điểm cao trào cũng làm tôi run rẩy hơn bình thường, lúc tắm rửa lại ở trong phòng tắm làm một hồi, tôi dựa vào trên bồn rửa tay, tuy rằng bên dưới là vòng tay Kha Lạc nhưng vẫn bị đâm vào đến mức tâm trí xoay vần, thỉnh thoảng tình cờ mở mắt sẽ thấy bóng hình trần trụi nơi tấm gương trước mắt, vậy là khoái cảm cùng bẽ bàng gần như khiến tim gan bùng nổ.

Thật vất vả mới dừng lại, thắt lưng mỏi mệt, chân như muốn gãy, ngay cả cơm trưa cũng chẳng còn sức ăn, được Kha Lạc đút vài muỗng cháo nóng thì đã chui vào chăn ngủ như chết.

Lúc di động vang lên tôi còn đang nằm mơ, thật sự rất muốn ném nó đi cho yên tĩnh. Kha Lạc ngồi một bên nhìn tín hiệu hiện lên trên màn hình, nói với tôi: “Là cậu ấy gọi, anh muốn nghe hay không?”

Tôi đương nhiên phải nghe. Thật vất vả đứng lên, tôi quấn chăn mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng với điện thoại.

Bên kia yên lặng một lát, nghe thấy giọng tiểu Kha Lạc nghi hoặc truyền đến: “Lee, anh ở đâu?”

Có thể là do tâm trí còn đang ở trạng thái ngơ ngẩn khi vừa tỉnh ngủ, tôi thế mà trực tiếp nói ra tên khách sạn, nói xong vài giây sau mới giật mình, hiện tại tôi không phải đang đi làm mới đúng sao?

Quả nhiên giọng tiểu Kha Lạc có phần thay đổi, tôi tựa hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ cậu nhóc cau mày, “Anh ở đó làm gì?”

Kỳ thật lấy trí tuệ của tôi thì có thể đưa ra rất nhiều cái cớ hoàn mỹ để che dấu, nhưng chắc hẳn là do tràng sex kịch liệt vừa nãy đã giết chết không ít tế bào, đối với điện thoại, tôi thế nhưng trong lúc nhất thời cứng họng ngây ngẩn cả người.

Trong điện thoại chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở hổn hển của cậu nhóc, qua một hồi lâu cậu mới mở miệng nói: “Vậy anh chờ tôi, tôi tới đón anh.”

Trò chuyện đã chấm dứt nửa ngày, tôi vẫn còn nghe tiếng ‘tít tít’ mà ngẩn người, Kha Lạc đi tới sờ mặt tôi, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, không sao chứ?”

Trong nháy mắt tâm trí như khôi phục vận chuyển, tôi bất chấp xương sống thắt lưng và chân đau, từ trên giường nhảy dựng lên bắt đầu mặc quần áo sửa soạn lại, trong lòng run sợ nhìn gương xem xét trên người có dấu hôn hay không, chật vật như kẻ gian phu đi yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang.

Vội vội vàng vàng chuẩn bị cho tốt hết thảy, trước khi ra khỏi cửa tôi vẫn không quên nói với Kha Lạc: “Đêm nay đừng đến dưới lầu nữa!”

Cậu cắn môi ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt oan ức lại có phần cô đơn, một tay còn nắm lấy tay tôi không chịu buông.

Tôi ấn trán cậu, một tay đẩy cậu trở lại phòng. Đừng giỡn chứ, người vừa mới bị ăn sạch sẽ rõ ràng tôi, nhóc con này thế mà còn vờ vô tội, xin lỗi chứ, giờ phút này tôi cũng không có thời gian dỗ cậu đâu.

Ngay cả câu hẹn gặp lại cũng chưa kịp nói, tôi chạy vội xuống lầu với vận tốc ánh sáng, vậy mà vẫn chậm nửa nhịp, tiểu Kha Lạc đã chờ ở ven đường, đứng thẳng lưng, đang ngẩng đầu nhìn trên lầu.

Tôi điều chỉnh hơi thở, ra vẻ dường như không có việc gì bước tới, cậu vẫn như trước không lên tiếng. Tôi bị ánh mắt chăm chú nhìn của cậu khiến da đầu run lên, ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Thật là một khách hàng phiền phức, phải đến thận khách sạn mà bàn hợp đồng.”

Kha Lạc vẫn không nói lời nào, tôi có thể cảm giác được trong ánh mắt cậu nhìn tôi tràn ngập sự lạnh lùng băng giá, trong nháy mắt tôi cũng cảm thấy cả người lạnh lẽo, hệt như rơi xuống vết nứt của băng.

“Tôi mua bánh bao anh thích ăn.”

Đang lúc sự trầm mặc bao phủ đến mức sắp phát điên, rốt cuộc nghe thấy Kha Lạc nói.

“Vậy à…” Nhất thời tôi không biết phải trả lời như thế nào, đi theo cậu lên xe, trong tay cầm bánh bao còn nóng hôi hổi, bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót.

“Kha Lạc.” Tôi gọi cậu một tiếng.

Kha Lạc quay đầu, vẻ mặt vẫn có hơi lạnh lùng, thản nhiên nhìn tôi, “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Tôi cúi đầu, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Gương mặt cậu ửng hồng, đó là do thời gian phơi nắng lâu. Món ăn nổi tiếng này muốn mua một phần quả thật khó như gặp đại minh tinh, tôi không biết cậu đã xếp hàng đợi bao lâu.

Về đến nhà ăn bánh bao, tôi còn bị cảm giác có tội bao lấy nên ăn chẳng có vị gì. Buổi tối lúc xem tivi vẫn luôn nắm thật chặt tay cậu, Kha Lạc cũng ngoan ngoãn tựa vào bên cạnh tôi, dáng vẻ dịu dàng như thế cuối cùng cũng bù lại nhiều ít sự áy náy trong nội tâm tôi.

Nhưng đến lúc ngủ, cậu lấy tay mở nút áo tôi, tôi đè lại không cho phép.

Vậy nhưng nhóc con lần này không làm nũng mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi, tựa hồ đang dùng ánh mắt mà hỏi mà lên án.

Đôi mắt cậu gần tôi lắm, con ngươi vừa đen vừa lớn như một chiếc gương phản chiếu rõ ràng, bên trong là tôi chột dạ.

“Hôm nay rất mệt.” Tôi tránh tầm mắt cậu, kéo chăn lên, còn phối hợp ngáp một cái.

Đó cũng là lời nói thật, tôi trong lòng an ủi mình, hôm nay thật đã rất mỏi mệt.

“Thật sự mệt lắm sao? Một lần cũng không được à?” Kha Lạc vẫn duy trì tư thế đè lấy người tôi, hai tay nắm thật chặt.

“Thật sự mệt lắm.” Giọng điệu tôi nghiêm túc, biểu tình thành thật. Trong đáy mặt cậu hiện lên vẻ tổn thương, vùi đầu vào ngực tôi, đột nhiên nói: “Lee, có khi nào anh rời khỏi tôi hay không?”

Tôi nghe thanh âm hơi run rẩy của cậu, con tim trong nháy mắt buộc chặt, duỗi tay vuốt tóc cậu, cắn chặt răng, thấy chết không sờn nói: “Được rồi!”

“Ừm?” Kha Lạc giật mình, cau mày, vẻ mặt thắc mắc.

Tôi cười vỗ má cậu, “Vờ ngốc gì nữa, cậu không phải muốn làm sao?”

Cậu sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức cười rạng rỡ, hai tay ôm thắt lưng tôi, cơ thể dính sát vào tôi.

Tôi một bên hưởng thụ những cọ xát vô cùng thân thiết của cậu, một bên ở trong lòng khóc thầm, ban ngày vừa mới kịch liệt vận động xong, buổi tối còn làm nữa, đêm nay tôi tới tám phần là sẽ tinh tẫn nhân vong… Thật sự là thiếu Kha Lạc sao, mặc kệ người lớn hay kẻ nhỏ cũng chỉ biết áp bức tôi.

Nhưng đợi đến nửa ngày vẫn không thấy cậu có hành động tiếp theo, tôi đẩy cậu, “Này, sao còn chưa bắt đầu?”

Chẳng lẽ là đang chờ tôi chủ động? Tưởng tượng như vậy khiến tôi rạo rực, nhưng đáng buồn làm sao khi tuy rất muốn áp đảo cậu, để cậu rốt cuộc không thể xoay người, nhưng lấy tình hình cơ thể hôm nay thì bây giờ chính là có lòng nhưng không đủ lực.

“Không phải anh mệt mỏi sao.” Kha Lạc cọ cọ mặt tôi, “Nếu vậy ôm anh ngủ là được rồi, tôi không muốn anh khó chịu.”

Tôi có chút nói không ra lời, trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai chúng tôi, âm thanh ấy chẳng khác nào tiếng dòng nước chậm rãi hòa vào nhau khiến người cảm thấy vô cùng an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.