Cưng Chiều Vợ Mỗi Ngày

Chương 57




Editor: Thơ Thơ

Thẩm Mộ Thu thấy thế, lập tức gào thét một tiếng nói: "Là Kim thị!"

Lời nói chưa dứt, hắn và Ninh Vương đã lưu loát nhảy lên ngựa, hối hả chạy băng băng về phía Kim thị.

Đổng Khanh cũng không chậm trễ chút nào nhảy lên ngựa, nhanh chóng đi theo.

Chốc lát sau, liền nhìn thấy một đầu khác cũng tới hàng loạt nhân mã băng băng chạy tới rừng cây, đối địch hai bên, đổi mạng muốn cướp đoạt tiên cơ, tư thế như nước với lửa, ở trong rừng cây gặp nhau, không nói hai lời, lập tức liền đánh nhau.

Bên này mặc dù Thẩm Mộ Thu võ công trác tuyệt, quân địch lại người đông thế mạnh, đối mặt tầng tầng lớp lớp đoàn quân cuốn tới mãnh liệt uy hiếp, hắn không dám phớt lờ chút nào, toàn lực ứng phó vung vẩy trường kiếm, tính toán kéo bọn họ, để Lưu Ký giành được tiên cơ, nhưng binh mã đối phương thật quá nhiều, còn rất hung hãn, hắn ứng đối, hiển nhiên cố hết sức; Lưu Ký thấy Thẩm Mộ Thu mỏi mệt ứng phó, hắn đành phải bỏ lại Kim thị, nhanh chóng quay đầu ngựa lại, cùng Thẩm Mộ Thu hợp lực nghênh địch, hai người dù chưa hạ phong, nhưng cũng bị thực lực  quấn lấy, ở trong rừng cây Đao Quang Kiếm Ảnh đấu đá. Thotho_

Thừa dịp hai người bọn họ bị cuốn lấy, thấy Anh vương thừa dịp kẽ hở mang theo mấy tên thân tín, vội vã vòng qua khỏi vòng chiến đấu, phi nước đại vào trong rừng cây.

Đổng Khanh thấy thế càng thêm đá mạnh bụng ngựa, vội vàng giành trước Anh vương mang Kim thị đi, sau đó phá hủy bớt màu đỏ sau lưng bà.

Nàng giành trước một bước, vội vã giục ngựa vào trong rừng cây.

Lưu Hâm cỡi tuấn mã, đuổi theo ở phía sau nàng, mặt lộ vẻ dữ tợn hét lớn về phía nàng: "Đổng Khanh, ngươi dám ngăn trở đường Bổn vương! Bổn vương nhất định phải chặt ngươi ra thành trăm mảnh rồi!"

Đổng Khanh cũng không để ý Anh vương uy hiếp, nàng ngưng thần, chuyên chú phía trước, vội vội vàng vàng vào trong rừng cây chỗ phụ nhân chạy trốn, tiếng gió vi vu từ bên tai thổi qua, gió buổi sáng truyền đến lạnh lẽo thấu xương, lúc này bên kia lại chợt thoáng qua một đạo bạch quang, một hồi sát khí đánh tới. Nàng bị sợ đến tựa đầu nghiên nghiên bên phải, trong khoảnh khắc, nghe tiếng sợi tóc bên trái đứt, ngay sau đó theo gió tản đi.

Trong lòng nàng nhất thời dâng lên một hồi khó coi.

Là thân tín Anh vương, chẳng biết đã theo tới lúc nào, đang xách theo đao, như hung thần ác sát chém mạnh trên người của nàng. Nàng may mắn tránh được một đao, chỉ tổn thất vài sợi tóc đen, đao tiếp theo cũng không may mắn như vậy.

"Giết nàng!" Đuổi sát ở phía sau nàng, Lưu Hâm hét lớn một tiếng.

Nhưng thấy người nọ giương lên đại đao lần nữa, đang định hung tợn vung lên chặt xuống người của nàng. Nhanh chóng kết liễu nàng, mắt thấy mệnh này mất rồi, nàng chỉ tăng nhanh mã tốc. Mắt thấy đại đao vô tình vung lên lần nữa, đang thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, lại nghe được tiếng ác nhân kia kêu thảm một tiếng, cuối cùng lại từ trên ngựa rơi xuống. Thotho_

Đổng Khanh thúc ngựa, quay đầu định thần nhìn lại. Phát hiện ngực của người kia chẳng biết lúc nào lại trúng vài mũi tên, cho nên trong nháy mắt té ngựa.

Nhân mã đều truy đuổi ở phía sau, phía trước là tên từ đâu bắn tới à?

Không có quá nhiều thời gian nghi ngờ, nàng chuyển đầu trở lại, bỗng chốc, lại liếc thấy một đội cung tiễn ở phía trước mười trượng. Nhân số khoảng chừng trăm người, đang kéo chặt dây cung, dàn trận sẵn sàng đón quân địch. Trong lòng nàng kinh hãi. Nhanh chóng nắm chặt dây cương, "Hô" một tiếng dừng ngựa lại.

Lúc này, thấy Lưu Hâm phía sau theo kịp cực kỳ tức giận lớn tiếng quát: "Là ai, dám can đảm cản trở đại sự của Bổn vương?"

Đối mặt không biết Đội cung tiễn thủ uy hiếp từ đâu mà đến, dưới tình trạng địch ta không rõ. Ngay cả Anh vương Lưu Hâm cũng không thể vội vã không dừng ngựa lại, ngưng truy đuổi đối với Kim thị.

Hắn kéo chặt cương ngựa. Ngừng lại, lấy ra uy thế Vương Hầu, nguy nga nâng cao yêu can, lạnh lùng quét ngang Đội cung tiễn thủ một cái, lạnh lùng nói: "Là ai phái các ngươi tới đây trở ngại chuyện lớn của Bổn vương? Mà các ngươi lại là binh mã của Ninh Vương? Dẫn đầu là người nào? Nhanh lên một chút ra ngoài bái kiến Bổn vương!" Thotho_

Lời nói vẫn còn chưa dứt, liền nghe được phía sau Đội cung tiễn thủ chuyền tới một tiếng nam nhân trầm thấp, tiếng của nam nhân kia rõ ràng không vui.

"Lui ra đi!"

Đội cung tiễn thủ nghe lệnh, liền nhanh chóng lui xuống, chia ra ở hai bên đợi lệnh.

Đội cung tiễn thủ lui ra, trong rừng cây, đột nhiên xuất hiện một đội tư thế hào hùng, chấp nhất đao kiếm, uy phong lẫm lẫm xếp hàng, khí thế bức người, ở nhóm này đang lúc đứng một mỹ nam nhân trẻ tuổi anh tuấn tỏ vẻ uy vũ trong quân đội, đang ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt âm trầm khó dò.

Nam nhân ở giữa hộ vệ của đội tinh binh kia, hẳn là một thân cải trang........ Hoàng thượng?!

Sao Hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở trong rừng cây?

Liếc thấy hoàng thượng ở đây, sắc mặt của Đổng Khanh và Lưu Hâm đột nhiên thay đổi, hai người đồng thời đè xuống khiếp sợ trong lòng, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, tiến lên quỳ lạy.

"Thần Đệ, tham kiến hoàng thượng!"

"Vi thần, tham kiến hoàng thượng!"

Lưu Lăng trợn mắt nhìn hai người bọn họ một cái, lúc này mới quay đầu nhìn Kim thị co rúm lại ở một cây đại thụ khác, ngừng trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Đây chính là vị phụ nhân ngươi đưa cho Đổng Khanh sao?" Thotho_

Nghe tiếng, Đậu Nguyên Nguyên từ phía sau quân đội dịch bước ra ngoài, ngước mắt xẹt qua Anh vương và Đổng Khanh, Kim thị cũng đang núp ở bên cạnh đại thụ, đã sớm bị sợ đến cả người run rẩy một cái, đáp lời: "Đúng vậy. Bà họ Kim, là một người câm không thể nói chuyện thôi."

"Hẳn là người câm?" Lưu Lăng buồn bực nói.

Đổng Khanh và Lưu Hâm thế nhưng đuổi theo phụ nhân này lại là người câm bệnh yếu, một đường từ sơn trang Ngưỡng Thiên đánh tới Thôn Thanh Hà, bận tối mày tối mặt.

Khuôn mặt Lưu Lăng nghi ngờ, Kim thị kề bên cạnh đã sớm bị sợ đến toàn thân run lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, hé nửa mí mắt, vác tay lên, khom người xuống, cẩn thận nhìn bà, sau đó từ từ nói: "Phụ nhân này nhìn rất quen mắt, trẫm giống như đã từng gặp qua ở nơi đó? Anh vương và Đổng Tư Mã lại có thể vì nữ nhân này mà vung tay?"

Kim thị vì tránh né Anh vương đuổi bắt, trốn vào trong rừng cây, rồi lại gặp đại đội nhân mã, uy thế bức người, bà bị sợ đến không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là núp ở bên cạnh đại thụ phát run, lúc này lại nghe nam nhân này kề bà, hé nửa mí mắt cẩn thận quan sát nam nhân nhỏ tuổi nhưng vẫn xưng là 『 trẫm 』? Thotho_

Trẫm?

Hoàng thượng?

Hắn là hoàng thượng?!

Bà ngẩn người, hai mắt lóng lánh cực kỳ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn....... Phút chốc đang cùng hắn bốn mắt giao tiếp, bỗng chốc, nước mắt cũng bất tri bất giác rơi xuống.

Hắn đã trưởng thành sao? Nhớ mang máng thân thể hắn nho nhỏ, dáng dấp nép ở trong ngực bà bú sữa thân mẫu, hôm nay dáng dấp hắn lại tuấn mỹ cao lớn như thế. Ngày trước ở bên trong nông trại Phù Quang Lược Ảnh, trước mắt chợt lóe lên, bà không nhịn được đau lòng.

"Ngươi khóc? Vì sao ngươi rơi lệ? Có cái gì uất ức ngươi nói cho trẫm đi, không thể nói chuyện, dùng so dùng vạch cũng được, trẫm chắc chắn vì ngươi làm chủ!" Lưu Lăng nhìn phụ nhân gầy yếu tái nhợt như vậy, không khỏi nhíu mày lại, sau đó giơ tay lên.

Tiểu An Tử lập tức tiến lên, đưa lên khăn lụa.

Kim thị nhận lấy khăn lụa, cúi đầu, liên tiếp lau lệ.

Lưu Lăng xoay đầu trở lại, nhìn chằm chằm Lưu Hâm một lúc lâu, sau đó trầm mặt, hắng giọng hỏi "Đây tột cùng là sự việc gì? Hôm nay, còn phải lừa gạt trẫm sao?" Thotho_

Kim thị cũng không biết chữ, lại là một người câm, không mở miệng được, không nói được.

Hoàng thượng muốn biết rõ nguyên do, phải phí một phen công phu.

Lưu Hâm nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, phụ nhân này vốn là người làm nhà cữu cữu Thần Đệ, bởi vì phạm phải sai lầm, mà bị nhốt mấy ngày, mấy ngày nay tâm tình Nguyên Nguyên không tốt, đang nổi nóng, vô cớ muốn đuổi người, vì vậy mới có thể nói lẫy, tức giận nói muốn đưa bà cho Đổng Khanh. Vô luận ra sao, phụ nhân này chính là người làm nhà ta, vẫn thỉnh hoàng thượng cho Thần Đệ mang về xử trí thôi."

Lời vừa mới dứt, Đổng Khanh liền nghiêm nghị mở miệng nói: "Hoàng thượng, đến cùng Kim phụ có đúng theo lời là người làm nhà cữu cữu Anh vương hay không, chuyện này chưa trải qua xác nhận, coi như là lời nói, nếu Đậu cô nương đã nói rõ đưa cho Đổng Khanh rồi, có thể nào Anh vương lại muốn lấy trở về? Đây không phải là đang đùa bỡn với Đổng Khanh sao? Về tình về lý, phụ nhân này phải giao cho Đổng Khanh xử trí mới đúng." chuyện thân phận của Kim thị cho giấu thưa lên, ngược lại ý kiến Anh vương cùng với nàng nhất trí.

Lưu Lăng cau lông mày, lạnh lùng nói: "Vì một người làm mà vung tay? Đằng trước vẫn còn Đao Quang Kiếm Ảnh đây? Các ngươi là thật coi trẫm thành ngu dại sao? Hay là cuộc sống quá mức nhàn nhã? Chuyện như vậy cũng có thể khiến đường đường một vị Vương Hầu cùng chính nhất phẩm triều đình Đại Tư Mã không tiếc đem người ẩu đả sao?" Nói tới chỗ này, Lưu Lăng liếc Lưu Hâm và Đổng Khanh một cái, nhếch miệng lên một ý vị cười lạnh không rõ nói: "Nếu vị phụ nhân Kim thị này mê người như thế, rốt cuộc để cho các ngươi đánh nhau vỡ đầu cũng muốn tranh, như vậy, trẫm càng cảm thấy hứng thú hơn........., như vậy đi, trẫm giữ bà ở bên người, sau này sẽ để cho bà tới hầu hạ trẫm thôi." Các ngươi không chịu nói cho trẫm biết, trẫm sẽ tự mình tới làm rõ. Thotho_

Nghe vậy, Sắc mặt Đổng Khanh chợt biến.

Hoàng thượng lại có thể tính toán giữ Kim phụ ở bên người.

Đây chính là họa, không phải phúc!

Hoàng thượng hành động lần này sẽ rất nhanh dồn đại họa tới người rồi.

Lưu Hâm nghe hoàng thượng tính toán giữ Kim thị ở lại bên cạnh hắn, lập tức cung kính thở dài nói: "Hoàng thượng minh giám, Thần Đệ cũng không phải vì một người làm không chút thu hút nào mà cùng Đại Tư Mã vung đao kiếm, thật sự là bởi vì nguyên nhân mất mặt, mới có thể dẫn đến như thế. Kim phụ làm việc ở nhà cữu cữu nhiều năm, nói sao cũng có tình cảm, há có thể mặc cho Đổng Tư Mã mang đi đây? Có câu nói, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nhân, coi như chỉ là một con chó, cũng quan hệ tới mặt mũi chủ nhân, huống chi là tôi tớ cữu cữu yêu thích......... Chỉ là, quân quân thần thần, quân làm đầu, Lưu Hâm không chỉ nể tình quân thần, còn phải nể tình huynh đệ phân lên, nếu hoàng huynh tính toán lưu Kim phụ lại, như vậy trong lòng Thần Đệ dù tiếc đến đâu, cũng đành phải chắp tay nhường rồi."

Nhìn hắn nói xong tình lễ đều kiêm, nghe hết sức cảm động, Lưu Lăng không nhịn được lạnh lùng nói: "Đúng, ngươi thật là hào phóng, như vậy trẫm liền nhận."

Đổng Khanh thầm nghĩ đại sự không ổn, hoàng thượng làm thật cho giữ Kim thị ở bên người, tương lai sẽ có hậu quả khôn lường đó. Nàng nghiêm sắc mặt, vội vàng nghiêm nghị nói: "Hoàng thượng! Nếu Anh vương nói rõ Kim thị là tôi tớ của sơn trang Ngưỡng Thiên, Đậu cô nương cũng là chủ tử của sơn trang Ngưỡng Thiên, nàng đã đưa Kim thị cho vi thần, như vậy chính là người của Đổng Khanh, đây còn là chuyện riêng, xin hoàng thượng đem phụ nhân này giao trả cho Đổng Khanh xử trí thôi." Thotho_

Nàng tuyệt không thể trơ mắt ngồi nhìn hoàng thượng lưu mối họa ở lại bên cạnh mình.

"Càn rỡ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.