Cưng Chiều Vợ Mỗi Ngày

Chương 56




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Đêm nay, tôi muốn cho em nếm thử sự lợi hại của tôi, cho em không rời xa tôi được!” Thi Hạo Hạo nói xong lập tức ngã nhào xuống người Tô Đậu, Tô Đậu không kịp né tránh bị đè lên, thân thể không thể động đậy, còn quần áo trên người bắt đầu bị xé rách, đôi tay ma quỷ xâm phạm da thịt lõa lồ của mình.

“Đừng, đừng đụng vào tôi!”

Tô Đậu gào thét cũng không ngăn cản được tội ác của Thi Hạo Hạo, hắn chỉ biết phải lấy được dục vọng của mình, Tô Đậu đánh đấm gào rú, nói chung làm thế nào cũng không thoát được. Lúc mắt thấy trinh tiết khó giữ, nản lòng thoái chí thì ầm một tiếng, cửa bị đá văng ra, Thi Cảng Bác nổi trận lôi đình xuất hiện ở cửa, nhìn cô gái nhỏ bị đè xuống ghế sofa, lại nhìn qua người đàn ông xâm phạm, bước một bước dài tiến đến, không chút lưu tình nào quăng ra ngoài, Thi Hạo Hạo bị đá bay vọt vào tường, khóe miệng rỉ máu.

Tô Đậu quần áo không chỉnh tề khóc ngã nhào trong ngực vào chú hai Thi, cô hoảng hồn ôm chặt lấy eo cường tráng, khóc nói: “Em sợ, sợ không cách nào giữ được trinh tiết cho chú hai, hu hu!”

“Ngoan, đừng khóc, không sao rồi!”

Lúc Thi Cảng Bác dụ dỗ Tô Đậu, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng khi đối mặt với Thi Hạo Hạo, hận không thể giết hắn, song anh không thể, nếu không phải nể còn chút tình thân, anh nhất định sẽ băm thây hắn thành vạn khúc!

“Đừng có ý đồ với Đậu Đậu một lần nữa, nếu để tôi biết được, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa đâu!” Thi Cảng Bác là người nói được làm được, cảnh cáo của anh có hiệu quả, trong cuộc sống sau này, Thi Hạo Hạo không xuất hiện ở trường học nữa. Đêm đó về đến nhà, Thi Cảng Bác dùng thân thể mình giúp Tô Đậu tẩy mùi vị Thi Hạo Hạo để lại, mặc dù Tô Đậu đã bị hoảng, nhưng trong cái ôm của chú hai Thi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đêm đó hai người mây mưa rất nhiều lần, khiến ngày hôm sau cô không đứng dậy đi học được, Thi Cảng Bác đành xin cho cô nghỉ bệnh một ngày.

Rất nhanh đến kỳ thi giữa kỳ, tục ngữ có câu: Gặp nước đến chân rồi mới nhảy, nhớ bao nhiêu được bấy nhiêu, Tô Đậu đang ôm sách giáo khoa học như két, những ngày này học bù môn khoa học tự nhiên, còn khoa học xã hội bị vứt ra sau đầu, cho nên bây giờ mới lâm vào tình cảnh nước đến chân mới nhảy. Thi Cảng Bác uống một ngụm café, gõ đầu nhỏ Tô Đậu một cái, nói: “Anh nói rồi không thể thiên vị môn nào, khoa học tự nhiên thi tốt, khoa học xã hội thi không tốt, điểm bị kéo xuống cũng giống như thi không thành công.”

“Hu hu, chú hai, anh đừng nói nữa!” Nếu đêm nay không hăng hái học tập, môn khoa học xã hội ngày mai nhất định sẽ thi hỏng, Tô Đậu nén giận oán trách liếc chú hai Thi, sau đó vùi đầu khổ luyện, nhìn qua cái miệng khi đóng khi mở, Thi Cảng Bác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thân thể nóng lên, để tránh không kiềm chế được dục vọng mãnh liệt của mình, Thi Cảng Bác quyết định trở về phòng tắm nước lạnh cho đầu óc tỉnh táo!

Không có chú hai Thi ở trong phòng khách, cuối cùng Tô Đậu cũng có thể chăm chú nhập tâm vào trong lời văn, ghi nhớ trọng điểm! Lúc Thi Cảng Bác xuất hiện trong phòng khách lần nữa, đúng lúc Tô Đậu đang thu dọn sách giáo khoa, “Ôn xong rồi?”

“Đều đã ôn kỹ ạ.” Nghĩ môn khoa học xã hội ngày mai không thành vấn đề, Tô Đậu lập tức ngồi trên hai chân chú hai, vẽ mấy vòng tròn: “Chú hai, có thể thưởng không?”

“Thưởng gì?” Chút tâm tư của cô bé sao có thể giấu giếm qua mắt thần của Thi Cảng Bác được.

“Thầy giáo nói thi xong giữa kỳ được nghỉ một tuần lễ, có thể đến đại lục không?”

“Sax, cái gì?”

“Chỗ đó có rất nhiều đồ ăn ngon, em muốn đi, được không?” Quả nhiên là tham ăn, bất kể là lúc nào, Tô Đậu vĩnh viễn đều nghĩ đến ăn!

“Đi!” Không ăn kem, gì cũng được!

Nếu Tô Đậu không ăn kém, làn da sẽ không trơn mềm ngon miệng như vậy, thỉnh thoảng ăn một vài que, có chừng có mừng cũng được.

Thi Cảng Bác thêm một tối hậu thư, nhất định phải thi tốt giữa kỳ mới có thể nghĩ tới chỗ đi chơi, sợ đêm nay Tô Đậu vui mừng choáng váng mà khiến cuộc thi ngày mai xảy ra vấn đề, cho nên bắt cô về phòng nghỉ ngơi, dưỡng sức tuyệt đối, sẵn sàng nghênh chiến chiến trường ngày mai.

Cả đêm ngủ ngon nên tinh thần Tô Đậu tăng lên gấp trăm lần, đi tới trường học, âm thanh ầm ĩ nối liền nhau không dứt, Tô Đậu trở lại phòng học tìm Thi Vân Hân cùng đến chỗ lớp 11/2. Căn cứ theo số báo danh thi hàng tháng, từng bạn cùng lớp đều bị tách ra, sắp xếp đến từng lớp học khác nhau. Vừa lúc Tô Đậu và Thi Vân Hân cùng lớp 11/ 2, nhưng chỗ ngồi cực kỳ xa, hai người không hỗ trợ nhau cũng có thể ứng phó với kỳ thi giữa kỳ này.

Thi giữa kỳ chia làm hai ngày, ngày đầu tiên thi khoa học xã hội, ngày hôm sau thi khoa học tự nhiên, đề đầu tiên quy định hai tiếng đồng hồ, một buổi sáng có thể thi hai môn, buổi chiều cũng giống vậy. Tiếng chuông vừa vang lên, mấy giáo viên cầm đề thi đi vào các lớp, nói sơ qua quy định cuộc thi rồi mới phát đề thi.

Tô Đậu nhận lấy đề thi, quét qua mỗi đề một lượt, giáo viên phụ trách giám sát địa điểm thi phát hết đề sau đó nói rõ thời gian có thể bắt đầu. Tô Đậu giải quyết đề đầu trước, bình thường cuộc thi đều là đề trước dễ đề sau khó, cuối cùng là viết văn. Đề văn cuối cùng là vì cần có thời gian, hơn nữa điểm bài thi chiếm 50%, muốn viết được một bài văn hay tất nhiên cần có thời gian, tục có có câu: Chậm công ra việc hay!

Môn khoa học xã hội không phải là tử huyệt của Tô Đậu, hơn nữa ôn tập rồi, nhất là ghi nhớ trọng điểm, cả bài thi đối với Tô Đậu mà nói khá dễ, ngược lại là phần viết văn, Tô Đậu viết văn rất bình thường, vì cô không thích đọc văn, mỗi lần xem mí mắt sẽ tự động sụp xuống, ngữ văn quả là tử huyệt của cô.

Tô Đậu nhớ lại bài kiểm tra hàng tháng, điểm văn chiếm 50%, thi giữa kỳ lại chiếm 50%, đây không phải là muốn ép cô sao? Bài văn lần này thật sự không thể viết vớ vẩn được, chuyện này liên quan đến thành tích của cô. Tô Đậu cắn môi vắt óc suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ kỹ càng sau đó mới bắt đầu viết, bài văn này Tô Đậu viết trong một giờ, không biết viết văn quả thực là muốn mạng người ta, là một chuyện đau khổ ép buộc nhất!

Tiếng chuông vừa vang lên, bạn học đồng loạt nộp bài, còn cung kính tiễn giáo viên giám thị rời đi. Thi Vân Hân đi tới, buồn rầu nói: “Này, văn viết lần này chiếm 50% số điểm, nếu làm không tốt nhất định phải thi lại.” Lần này bạn cùng lớp dường như đều bị điểm văn viết khiến hoảng loạn, đều đang bàn bạc điểm văn, có vài người đoán kết quả có lẽ mình phải thi lại.

Tô Đậu rất muốn nói mình cũng chết lềnh bà lềnh bềnh, lúc này tiếng chuông lại vang lên, giống như giành giật từng giây. Tiết này là thi chính trị, ngoại trừ trắc nghiệm, đề bên dưới có thể tìm trong sách, hoàn toàn không cần xem bài nhau, cũng không cần lo lắng thi trượt hay không.

Sau khi giáo viên coi thi phát đề xong, bạn cùng lớp giải quyết hết toàn bộ đề trắc nghiệm, sau đó chuyên tâm giải mấy đề khác. Giáo viên coi thi ngồi ở ghế trên bục giảng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào trường thi, trong phòng học chỉ truyền tới tiếng động lật sách tìm đáp án, hoàn toàn không nghe tiếng nói chuyện với nhau.

Trong tám môn khoa học xã hội, các học sinh thích nhất là môn chính trị, điểm thấp nhất vẫn có thể đủ tiêu chuẩn, bạn còn phải lo thi lại môn chính trị sao?

Thời gian lật sách chậm rãi trôi qua, sau khi Tô Đậu tìm được đáp án của câu sau cùng từ trong sách, chuông vang lên như đòi mạng, các học sinh lần lượt dừng bút, nộp bài thi. Hai môn thi buổi sáng cứ như vậy đã xong, kế tiếp chính là lúc nghỉ trưa, Tô Đậu và Thi Vân Hân đi tới chỗ hẹn cũ, chú hai lại thoải mái đến sau, vì làm giám thị nên tới muộn.

“Hai cô bé này thi thế nào hả?” Sau khi Thi Cảng Bác đưa cơm hộp cho Tô Đậu, quan tâm hỏi thăm.

“Không ra gì!”

“Em khá tốt!”

“…..”

Một người không ra gì, một người khá tốt, ý tứ là không tốt lắm? Thi giữa kỳ lần này đề thi không khó, bình thường có nghe giảng, có ghi chép hoàn toàn không phải là việc khó! Thi Cảng Bác khẽ thở dài, lực bất tòng tâm. Đến buổi chiều, môn thứ nhất chính là Anh văn, giáo viên coi thi bất ngờ lại là giáo viên từng đảm nhận giáo viên toán học lớp 11/5, có mấy bạn học lớp 11/5 nhìn thấy thầy giáo từng dạy mình đứng trên bục giảng, tâm tình kích động không cần nói cũng rõ.

Thi Anh văn đối với mấy bạn học có chênh lệch nhau chút ít quả thực là một vấn đề khó khăn không nhỏ, nhìn mấy bạn đọc tiếng Anh theo kiểu nó biết tôi nhưng tôi không biết nó, quả là khiến người ta nhức đầu muốn nứt ra, có xúc động đâm đầu vào tường.

Tô Đậu chính là một trong số đó, mấy môn khoa học xã hội hận nhất chính là Anh văn, bạn có thể học cách nhớ nhưng Anh văn thì không thể, Anh văn nhất định phải hiểu rõ ý của nó, bạn không hiểu thì vác lông đi thi à? Hiện tại Tô Đậu chính là người đang viết điên cuồng; Thi Vân Hân cách rất xa cũng đã giải quyết xong đề thi. Anh văn là môn Thi Vân Hân am hiểu nhất, trong mấy môn khoa học xã hội cũng là môn điểm cao nhất, trận chiến này quả thực là một số người vui một số người lo.

Hai giờ dài lê thê buồn chán cuối cùng cũng chấm dứt, giáo viên coi thi thu bài xong, sau đó rời khỏi phòng học bị mấy bạn học sinh lớp 11/5 vây quanh, đúng lúc hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân ở trong đó, nhìn thấy học trò mình dạy hai năm, giáo viên rất vui mừng nói: “Ngày mai thi toán, nhất định phải cố gắng hết sức!”

“Dạ!”

“Các em mau về ôn tập đi, lát nữa là thi lịch sử.” Giáo viên giục học trò về phòng học, Thi Vân Hân ra vẻ không sao cả, thi lịch sử không tốt cũng không cần thi lại, cũng không phải môn chính, ôn cái lông! Thi Vân Hân bị Tô Đậu kéo trở về phòng học, ôn tập qua loa một chút, sau đó nghênh chiến tiếp.

Đối với lịch sử, Tô Đậu cũng không hứng thú bao nhiêu, ngược lại có chút hứng thú với thời kỳ vượn tiến hóa thành người, nhưng không nghiên cứu sâu.

Thi môn lịch sử lần này, Tô Đậu cũng sẽ giải quyết từ từ như mấy môn khác, sẽ không tùy tiện viết đáp án mà thử vận may, lựa chọn đáp án vốn đều dựa vào vận may, bạn cảm thấy đó là đáp án thì cứ chọn. Tô Đậu chọn đáp án tất cả đều là thử vận may, không biết cô có thực sự may mắn hay là không, nói chung thi lịch sử không quá kém, không nằm sát điểm trung bình, ngay cả khi dưới 70 điểm.

Môn cuối cùng của ngày thi đầu tiên chấm dứt, âm thanh ồn ào lại một lần nữa cuồn cuộn trong sân trường, ngày mai thi khoa học tự nhiên xong, có một tuần lễ nghỉ, Tô Đậu đã nghĩ tới cảnh đầu tiên khi tới đại lục chơi là Macao, sau đó Hongkong, Thâm Quyến, Quảng Châu, vân vân. Nói chung, những địa điểm có thể ăn uống đều muốn đi một lần.

Tô Đậu báo cáo sơ qua tình hình ngày thi giữa kỳ cho chú hai Thi nghe, đoán mấy môn khoa học xã hội sẽ không có vấn đề thi lại, còn Thi Cảng Bác đáp lại không phải là phần thưởng nịnh nọt, anh nói: “Hi vọng ngày mai môn khoa học tự nhiên cũng thế!”

Mặc dù khoa học tự nhiên không phải là môn Tô Đậu am hiểu, nhưng không đến nỗi được điểm zero, hơn nữa cô có ôn tập. Đến ngày hôm sau, kỳ thi toán đầu tiên, thời gian là hai giờ, đối mặt với mỗi đề thi Tô Đậu thoải mái lướt qua; đến tiết thứ hai, ngoại trừ một số công thức không nhớ rõ, nói chung tất cả đều không có vấn đề gì. Đến buổi chiều, vì sáu môn thi giữa kỳ đều đã thi xong, bắt đầu không phải đi học, nên giáo viên phải ở lại họp tạm thời. Tô Đậu nhận được tin nhắn của chú hai Thi, mặc dù có chút thất vọng nhưng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, kéo Thi Vân Hân đi dạo phố mua sắm.

“Cái gì, đi du lịch đại lục?”

“Đúng vậy, trạm thứ nhất là Macao!” Macao chẳng những là thắng cảnh du lịch, mà còn là nơi để ăn uống.

“Không được, tớ cũng muốn đi!” Có thể đi du lịch ở nơi đẹp như vậy, sao không có phần Thi Vân Hân cô chứ!

“Chú Đường chịu thả cậu à?” Lông mày mềm mại như tơ lộ ra vẻ nghịch ngợm trêu chọc, Tô Đậu cười ha ha hỏi thăm, “Chú Đường không muốn dẫn cậu đi chỗ khác chơi à?”

“Không có!” Thi Vân Hân đau khổ hạ mi mắt, chú Đường của cô nào có ở không rảnh rỗi, gần đây bận việc không chạm vào cô, hu hu… Sắc nữ chưa thỏa mãn dục vọng rồi.

Tô Đậu ra vẻ rất đồng tình, vỗ vai Thi Vân Hân, rất có nghĩa khí nói: “Đừng sợ, chú Đường không dẫn cậu đi, tớ bảo chú hai dẫn cậu đi!”

Ơ! Giọng điệu này của Tô Đậu là sao? Bố thí ư? Đừng quên, chú hai cô ấy cũng là chú hai cô nhé!

Thi Vân Hân thu hồi vẻ mặt chán nản, kéo Tô Đậu đi tới tiệm sách gần đó, hôm nay có quyển tiểu thuyết mới xuất bản, trên mạng vẫn chưa có hồi kết, nhưng xuất bản đã hoàn rồi, Thi Vân Hân không thể chờ đợi chạy vào, đầu ngón tay vừa chạm vào bìa quyển tiểu thuyết, trong balo vang lên tiếng chuông, Thi Vân Hân lục lấy điện thoại ra ấn nút trả lời, bên kia đầu dây truyền tới giọng nói già cả.

“Ông nội!”

“Lập tức trở về nhà một chuyến!” Giọng uy nghiêm không nói chen vào được, rồi tít tít một tiếng, cúp máy.

Thi Vân Hân đau khổ cau mày, mua vài quyển tiểu thuyết, trả tiền rồi kéo Tô Đậu ra khỏi nhà sách, gọi một chiếc taxi chạy tới giữa sườn núi Dương Minh Sơn.

“Ông nội Thi muốn cậu trở về vì việc gì?” Vân Hân biết rõ tình hình nhà cô ấy không? Tô Đậu nhớ ngày đó lúc cô và chú hai Thi tới nhà họ Thi, công ty Thi thị sắp phá sản rồi, không phải ông nội Thi vì cứu tài sản tổ tiên mà đẩy Vân Hân ra ngoài đấy chứ? Tô Đậu có thể nghĩ tới mặt này, quả nhiên có tiến bộ, không còn là động vật đơn bào nữa rồi.

Xe taxi đến giữa sườn núi Dương Minh Sơn, Thi Vân Hân thanh toán tiền xe, sau đó hai người đi vào hoa viên rộng lớn, đi bộ vài chục phút mới tới nhà chính. Đường đi đau khổ khiến Tô Đậu thầm nói, suy nghĩ của kẻ có tiền với người bình thường quả thực không thể so sánh, có quyền thế dùng tiền cũng có thể đập chết bạn, sơn trang này phải tốn bao nhiêu tiền mới xây dựng thành? 

“Ông nội!”

Thi Vân Hân nhìn ông già uy nghiêm, thân thể run ẩy, quay đầu đối mặt với ba mẹ rất ít khi xuất hiện ở nhà cũ: “Ba, mẹ!”

“Ông nội Thi, chú, dì, xin chào!” Tô Đậu ngoan ngoãn khẽ chào, nụ cười ngọt ngào làm ông cụ vĩnh viễn không cách nào chống đỡ, Thi Vân Hân thấy vẻ mặt ông nội hơi dịu xuống, không khỏi thấy ghét Tô Đậu, chỉ có Tô Đậu mới trị được ông nội cô cũng, cháu gái ruột mãi mãi không bằng một người ngoài! 

“Vân Hân, con tới rồi!”

“Mẹ!”

Thi Vân Hân ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mẹ mình ngồi xuống, không hiểu dụng ý mẹ gọi cô tới. lequydon

“Mẹ nghe ông nội con nói, gần đây con rất gần gũi với Đường tiên sinh?”

Hết chương 52

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.