Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 30: Chương ♚ mảnh vỡ kí ức 30: bị trêu chọc




Lâm Tiệp Trữ tiếp lấy cái hộp rồi mở ra. Chỉ thấybên trong có ba viên dược hoàn nhỏ màu xám đen, bèn đưa lên mũi ngửi ngửi, thì thấy viên thuốc có vị thơm man mát, đặc trưng của thuốc đông y. Lâm Tiệp Trữ hé miệng cười, nói: “Thì ra tỷ tỷ có bảo bối cất giấu kỹ như vậy. Sao không sớm nói cho muội biết?”

“Xem muội nói kìa, đây là thuốc đặc chế của Đỗ đại nhân ở Thái Y Viện đặc chế cho ta đó, ông ấy mới đưa cho tỷ mấy hôm trước thôi. Đỗ đại nhân nói mấy viên thuốc này có bệnh thì có thể giảm đau, không có bệnh thì lại có thể dưỡng da, làm đẹp, bổ dưỡng tinh thần, à đúng rồi, nó còn có tác dụng an thần nữa. Đỗ đại nhân cũng mới đưa cho tỷ, không biết hiệu quả ra sao, nên vẫn chưa tặng cho muội dùng thử đó.”

Lâm Tiệp Trữ nghe xong cũng thấy tò mò, hiếu kỳ vô cùng, lại cầm cái hộp lên, ngắm nghía tỉ mỉ một hồi, rồi nói: “Vị Đỗ đại nhân này, chính là người mà tỷ hay nhắc với muội, Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân đúng không vậy? ”

“Đúng vậy.” Nhắc đến Thái Y Viện, Đức Phi nương nương đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Đúng rồi, mấy hôm trước tỷ tỷ nghe muội nói, mẫu thân của muội đang bị bệnh, thế mấy ngày gần đây bệnh tình mẫu thân của muội đã đỡ đi chút nào chưa?”

Mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ mà Đức Phi nương nương nhắc đến ở đây, kỳ thực là nghĩa mẫu của Lâm Tiệp Trữ, bà ấy họ Phùng, là Thị Tần của Tiên Đế Tống Nhân Tông. Ông nội của Phùng Thị từng làm đến chức Binh Bộ Thị Lang, Phùng Thị chín tuổi đã vào trong cung. Lớn lên, được Tống Nhân Tông sủng ái, sinh hạ được hai người con gái.

Tống Nhân Tông phong cho Phùng Thị làm Thủy Bình Quận Quân. Sau đó Tiên Đế lại muốn sách phong cho bà lên cao nữa. Nhưng Phùng Thị lại là con người không màng danh lợi, không muốn nhận sách phong, nên cực lực từ chối. Thế nên đến tận lúc Tống Nhân Tông băng hà, Phùng Thị vẫn chỉ là một Thủy Bình Quận Quân mà thôi.

Chế độ Phi Tần nơi hậu cung đời nhà Tống cũng có đôi chút phức tạp. Có đến hàng ngàn cấp bậc, đại để là khi mới nhập cung, phong hiệu là Ngự Thị, tăng thêm một cấp nữa là Quân, danh hiệu Quân thì có vô vàn cái, không cái nào giống cái nào cả, danh hiệu Thủy Bình Quân Quận của Phùng Thị chỉ là một trong số đó mà thôi, tước Quân thăng thêm một cấp nữa thì là Tài Nhân. Sau đó lại thăng tiếp lên thành Mỹ Nhân, tăng tiếp lên nữa là Tiệp Trữ, Chiêu Nghi, Chiêu Dung, Tu Viên, Tu Nghi, Tu Dung, Sung Noãn, Uyển Dung, Uyển Nghi, Thuận Dung, Quý Nghi… rất nhiều danh hiệu. Sau đó là đến tước hiệu Phi, bao gồm Quý Phi, Hiền Phi, Đức Phi, Thúc Phi, Tân Phi, và cuối cùng cao nhất là Hoàng Hậu.

Thế nên chức hiệu Thủy Bình Quận Quân của Phùng Thị, cũng được xem như là thuộc hàng thấp kém nhất trong các hàng giai nhân mỹ nữ rồi. Nhưng nói cho cùng thì Phùng Thị cũng là người của Tiên Đế, sinh cho Tiên Đế hai người con gái, thế nên, cho dù chức hiệu không cao, nhưng địa vị của bà ở trong hậu cung cũng vẫn không phải là nhỏ.

Lâm Tiệp Trữ cũng sinh cho Hoàng Thượng hai vị Hoàng Tử được không lâu, thì bị thất sủng, nàng vốn là người thân thể yếu đuối, lại có thêm hai vị Hoàng Tử còn nhỏ tuổi. Phùng Thị thấy nàng đáng thương như vậy, bèn giúp nàng chăm sóc hai vị Hoàng Tử, yêu thương chúng như chính con của mình vậy, Lâm Tiệp Trữ cảm kích vô cùng, nên lạy bà làm nghĩa mẫu.

Lâm Tiệp Trữ đáp: “Mẫu thân suy cho cùng thì tuổi cũng đã cao, nên hay mắc những bệnh lặt vặt. Mấy hôm trước, có gọi Thái Y đến xem rồi, cũng kê bao nhiêu là thuốc, nhưng bệnh của mẫu thân vẫn không chịu khỏi. Ôi, nhìn mẫu thân bị bệnh như vậy, muội cũng sốt ruột lo lắng lắm, nhưng muội không làm gì được để giúp mẫu thân cả.”

Đức Phi nương nương cũng không cầm lòng được bèn nói: “Đúng vậy, thật khổ cho muội quá.”

Hai người bọn họ lại ngồi nói chuyện thêm một lúc, thì Lâm Tiệp Trữ mới cầm cái hộp lên cáo từ ra về.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Lâm Tiệp Trữ lại đến cung Thánh Thụy chơi.

Đức Phi nương nương cũng đang vui đùa cùng ba đứa con của mình ở Hoa Viện, Lâm Tiệp Trữ thấy vậy liền cười hì hì, bước tới Hoa Viện. Thường nhật, muốn nhìn thấy băng mỹ nhân này nhếch môi lên cười thì còn khó hơn cả lên trời, không hiểu sao hôm nay nàng lại cười tươi rạng rỡ, tươi như hoa nở vậy, thấy thế Đức Phi nương nương bèn tiến lên phía trước cười nói: “Muội muội, hôm nay sao lại vui vẻ như vậy, có chuyện vui gì sao?”

Lâm Tiệp Trữ lại không nói câu nào, kéo luôn Đức Phi nương nương đến dưới bóng mát của gốc cây Hòe ngồi lên chiếc ghế ở đó, rồi nàng quay ngang quay dọc, nhìn xem có ai là người lạ lởn vởn quanh đây không, rồi thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, khi nào tỷ cũng cho muội gặp vị Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân được không?”

Đức Phi nương nương nghe xong, kinh ngạc cười nói: “Muội sao lại có hứng thú với Đỗ đại nhân như vậy? Đỗ đại nhân đã yên bề gia thất rồi.”

“Tỷ tỷ lại cười muội rồi!” Lâm Tiệp Trữ cười mỉm đáp. Nàng lấy trong người ra cái hộp mà hôm qua Đức Phi nương nương tặng cho mình, rồi mở nó ra. Trong hộp bây giờ đã thiếu đi một viên thuốc. Lâm Tiệp Trữ nói: “Đêm hôm qua, muội thao thức mãi mà không tài nào yên giấc, bèn nghĩ đến lời nói của tỷ tỷ, uống một viên thuốc này vào. Ai ngờ, chưa đến một tuần trà, muội đã ngon giấc, ngủ liền một mạch đến sáng lúc nào mà không hay! Tỷ tỷ, tỷ có thấy thần kỳ không? Vì thế nên muội muốn hẹn gặp Đỗ đại nhân một chuyến.”

Đức Phi nương nương vẫn có ý muốn đùa cợt Lâm Tiệp Trữ, nên nói: “Thần Y người ta bận lắm đấy, Thái Hoàng Thái Hậu này, Hoàng Thái Hậu này, rồi cả Hoàng Hậu nữa. Có bao nhiêu người đang chờ Đỗ đại nhân, thế nên thời gian của đại nhân cũng không còn nhiều nữa đâu, tỷ tỷ cũng không biết mình có hẹn được người ta không nữa.”

Lâm Tiệp Trữ thở một hơi dài thườn thượt nói: “Đúng vậy! Muội cũng biết là như vậy, muội muốn tìm Đỗ đại nhân là muốn hỏi xem, đại nhân có phương thuốc nào chữa khỏi bệnh được cho mẫu thân của muội không?”

Đức Phi nương nương ngưng luôn tiếng cười của mình lại, giọng an ủi: “Sao rồi, bệnh tình mẫu thân của muội vẫn chưa khá hơn được chút nào sao?”

Lâm Tiệp Trữ gật gật đầu đáp: “Vẫn chẳng đỡ hơn chút nào cả. Sáng hôm nay, muội đến tẩm cung của mẫu thân, vừa vặn bắt gặp Đại Phương Mạch của Thái Y Viện là Ngô Khởi Minh Thái Y đang chẩn đoán bệnh cho mẫu thân. Khi Ngô đại nhân đi rồi, mẫu thân nói cho muội biết là bệnh tình của mẫu thân vẫn chưa có tiến triển gì tốt cả, cho đến bây giờ mẫu thân đến cơm cũng không ăn được nữa. Ngô Thái Y cũng đã làm hết cách, nhưng cũng đành bó tay chịu thua. Sức khỏe mẫu thân của muội ngày một kém đi, muội lo lắng, sốt ruột vô cùng, thế nên hôm nay muội mới lại đến đây cầu cạnh tỷ tỷ giúp đỡ, giúp muội được hẹn gặp Đỗ đại nhân một lần, để chữa trị cho mẫu thân.”

Đức Phi nương nương bèn đáp: “Muội nói gì mà lạ vậy, Đỗ đại nhân là Thái Y Viện Viện Phán, phụng chỉ chữa bệnh cho hậu cung, muội cũng nằm trong hậu cung đó, muội cứ phái người trực tiếp đến mời Đỗ đại nhân, muội đến việc làm như vậy cũng không dám làm hay sao? Mà cứ phải hao tâm tổn tứ đến cầu cạnh sự giúp đỡ của tỷ vậy.”

“Không phải tỷ tỷ nói là, Đỗ đại nhân khám bệnh nơi hậu cung rất bận sao? Tỷ tỷ lại bảo, nghe nói mấy hôm trước Đỗ đại nhân còn không có thời gian rảnh rỗi nữa, ngoại trừ Thái Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu và những Phi Tần nương nương ra, những người khác, chỉ cần không phải bệnh cấp bách, muốn được Đỗ đại nhân khám bệnh cũng phải xếp hàng dài dằng dặc, muội muốn chờ, cũng không biết phải chờ đến bao giờ mới đến lượt mình, mà bệnh tình của mẫu thân thì ngày càng nặng.”

Đức Phi nương nương không dám đùa cợt với Lâm Tiệp Trữ nữa, nàng cầm lấy bàn tay mềm mại, mịn màng của Lâm Tiệp Trữ vỗ về an ủi: “Muội muội, muội cứ an tâm, tỷ bây giờ sẽ cho người đi tìm Đỗ đại nhân, để đại nhân đến chữa bệnh cho mẫu thân của muội càng sớm càng tốt.”

Đến tầm chập choạng lờ mờ tối, Đức Phi nương nương đến cung Nguyệt Thanh của Lâm Tiệp Trữ, thẹn thùng nói với nàng: “ Thật có lỗi với muội quá, Đỗ đại nhân mấy ngày hôm nay, ngày nào cũng bận chữa bệnh cho Trần Mỹ Nhân, đây cũng là ý chỉ của Hoàng Thượng. Đỗ đại nhân nói, đại nhân rất muốn đến khám cho mẫu thân của muội, nhưng tạm thời hai ngày gần đây, Đỗ đại nhân không đến được.”

Lâm Tiệp Trữ miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Không sao đâu, đa tạ tỷ tỷ nhiều lắm.”

Đức Phi nương nương cũng rất lấy làm có lỗi, nghĩ một lúc, rồi nói: “Hay là để tỷ tỷ đi tìm Trần Mỹ Nhân nói vài lời, để Đỗ đại nhân nghỉ phép nửa ngày nhỉ?”

Lâm Tiệp Trữ cắn nhẹ vào môi đáp: “Vâng, nếu được như vậy thì tốt quá.”

Thiên Nhan cung, là tẩm cung của Trần Mỹ Nhân, người đang được đương kim Hoàng Thượng sủng ái nhất hiện thời.

Mấy hôm nay, Đỗ Văn Hạo ở đây suốt ngày để trị bệnh cho Trần Mỹ Nhân.

Trần Mỹ Nhân gần đây lúc nào cũng cảm thấy trong người mệt mỏi, ăn không ngon miệng, làm cho Hoàng Thượng lo lắng đứng ngồi không yên, do vậy Hoàng Thượng đã hạ chiếu cho Đỗ Văn Hạo đến đây khám chữa bệnh cho Trần Mỹ Nhân.

Đỗ Văn Hạo đành phải phụng chỉ đến đây, vẫn theo quy tắc nơi hậu cung, hắn và Trần Mỹ Nhân được ngăn cách bằng một tấm rèm che. Sau khi chẩn đoán xong, hắn phát hiện ra bệnh của Trần Mỹ Nhân mắc phải là chứng ngoại cảm phong hàn, hắn đoán chắc là do Trần Mỹ Nhân và Hoàng Thượng đêm ở trong phòng vui vẻ nhiều quá, nên bị nhiễm lạnh, bèn nói: “Nương nương không nên lo lắng nhiều quá, chẳng qua mấy ngày hôm nay thời tiết thất thường, lúc nóng lúc lạnh, có lẽ nương nương đã nhiễm một chút phong hàn, chính vì thế nên ăn cũng không cảm thấy ngon miệng. Chỉ cần nương nương uống mấy bài thuốc điều hòa dịch vị, thì sẽ khỏi ngay thôi.”

Giọng của Trần Mỹ Nhân lười nhác: “Nhưng ta làm gì có triệu chứng phong hàn cơ chứ?”

“Gió độc xâm nhập cơ thể, mới đầu không có biểu hiện rõ ràng nào cả.”

“Được lắm, ngươi nói ta bị phong hàn thì ta bị phong hàn vậy. Nên uống thuốc gì, thì ngươi cứ kê đơn thuốc đó được rồi. Thân thể của ta nhức mỏi, mất sức, thì có bài thuốc nào hay để chữa đây?”

“Vâng, thần sẽ dùng châm cứu kết hợp với xoa bóp để hóa giải chứng nhức mỏi của nương nương, việc này thì cứ để Hạ Cửu Bà Phụ Khoa của Thái Y Viện, hoặc các Thị Y Phụ Khoa khác của Thái Y Viện giải quyết là được ạ!” Đỗ Văn Hạo thật thà đáp lại.

Trần Mỹ Nhân vén luôn tấm rèm che lên, hiếu kỳ nhìn hắn một cái: “Bà ta hả? Bổn cung không tin bà ta, không chừng bà ta lại lợn lành chữa thành lợn què, làm cho xương cốt trên người ta không có bệnh gì, lại thành ra có thêm bệnh nữa ấy chứ. Bổn cung chỉ tin tưởng một mình ngươi mà thôi, mấy ngày hôm nay ngươi cũng thể hiện trước mặt Hoàng Thượng nhiều lắm. Thái Y của Thái Y Viện nhiều như quân nguyên, nhưng có những biểu hiện xuất chúng như ngươi thì chả được mấy người. Thôi không cần phải tìm người khác nữa, ngươi cứ đích thân châm cứu và xoa bóp cho ta được rồi.”

Đỗ Văn Hạo giật mình thon thót, thấp thỏm lo lắng, vội nhìn trộm đôi làn thu thủy của Trần Mỹ Nhân một cái, mà cảm thấy trong người bất an vô cùng. Đây là nữ nhân mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, châm cứu thì còn có thể được, chứ xoa bóp thì…, cái này phải đụng tay đụng chân vào da thịt của nhau nhiều lắm, nếu Hoàng Thượng mà biết được, thì chắc chắn sẽ không vui, mà không vui thì lúc đó chính là kiếp khổ nạn của mình cũng đã đến, nghĩ vậy vội cúi người đáp: “Vi thần, cái này, vi thần không am hiểu mấy cách chữa trị này lắm.”

“Thế hả? Nghe nói ngươi châm cứu cho Hoàng Thái Hậu, chữa trị bệnh đau bụng kinh, rất có hiệu quả cơ mà, sao đến chỗ bổn cung, lại thành không biết thế?”

Sống lưng của Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, trong lòng hối hận vô cùng, nếu mà gọi Hạ Cửu Bà đi cùng thì đâu đến nỗi gặp chuyện khó xử như thế này, tình thế của hắn bây giờ khác nào đem dê vào miệng cọp, hắn muốn thối thác, nhưng không tìm ra nổi một lý nào cho hợp lý cả, vội nói: “Hay là vi thần gọi Hạ Cửu Bà Phụ Khoa Thái Y Viện đến trợ giúp vi thần chữa trị cho nương nương, có được không ạ?”

“Không cần đâu! Hoàng Thượng bảo ngươi vào hậu cung chữa bệnh là phụng chỉ hành sự, có Thánh Chỉ che đỡ cho ngươi rồi, ngươi còn sợ cái nỗi gì cơ chứ? Ngươi chữa thì chữa nhanh lên, ngươi không sốt ruột, nhưng bổn cung sốt ruột lắm rồi. Toàn thân ta đau đớn, nhức mỏi, nếu ta mà hầu hạ Hoàng Thượng không được như ý, thì tội của ngươi to lắm đấy, biết không hả?”

Đỗ Văn Hạo nghe Trần Mỹ Nhân đem Hoàng Thượng ra dọa mình như vậy, cũng không dám nói thêm điều gì nữa.

Trần Mỹ Nhân buông rèm xuống, mắt đưa sang hai bên, nhìn một cái ra hiệu, rồi vẫy vẫy tay bảo bọn cung nữ và thái giám lui hết ra ngoài, chỉ còn nàng và Đỗ Văn Hạo hai người ở lại trong cung mà thôi.

Trần Mỹ Nhân tự tay cởi bỏ xiêm y, dây đai thắt lưng, nằm phía trên chiếc sạp mềm. Chiếc sạp này chỉ dài bằng nửa thân người, nên khi Trần Mỹ Nhân nằm xuống, nàng phải co hai chân lên, càng tăng thêm những đường cong mỹ miều của nàng, mặt nàng quay nghiêng ra, nói với Đỗ Văn Hạo: “Ngươi vào đây xoa bóp cho bổn cung.”

Phản ứng đầu tiên của Đỗ Văn Hạo là nghĩ ngay đến nàng ta hẳn phải có một âm mưu gì đó, Trần Mỹ Nhân là người được Hoàng Thượng yêu mến nhất. Phàm là người phụ nữ biết suy nghĩ, thì đều biết rằng, lúc này điều quan trọng nhất là duy trì sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho mình, nếu như trong thời gian này mà đi gian díu với người đàn ông khác, thì đó là một hành động ngu ngốc nhất trên đời. Thế nhưng, Trần Mỹ Nhân lại có hành động ngu ngốc như vậy, cách giải thích hợp lý nhất là, Trần Mỹ Nhân không ngu ngốc, mà là nàng đàng có một âm mưu gì đó!

Nhưng âm mưu của Trần Mỹ Nhân rốt cuộc là gì? Đầu óc của Đỗ Văn Hạo quay cuồng suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng đoán được đại khái hàm ý của Trần Mỹ Nhân.

Trong lúc này, Trần Mỹ Nhân đã cởi bỏ xong xiêm y của mình, để lộ ra cái yếm bó thân trên người: “Nhanh lên, ngươi còn chần chừ cái gì nữa?”

Đỗ Văn Hạo tự khích lệ tinh thần: “Đây là do ngươi tự tìm đến ta trước đấy nhé, lúc nãy cung nữ và thái giam đều nghe hết cả rồi. Ngươi chỉ bắt ta vào đây để châm cứu, và xoa bóp cho ngươi thôi.” Vả lại sau lưng hắn còn có Thái Hoàng Thái Hậu đỡ cho, hình tượng của hắn trong mắt của Hoàng Thượng cũng không tồi, chỉ cần biết giữ mình đúng mực, lấy cái cớ Thái Y xoa bóp tẩm quất cũng có thể biện hộ được hành động này của hắn.

Nghĩ đến đây, Đỗ Văn Hạo cúi người đồng ý, rút từ trong người ra chiếc khăn đen mà hắn đã chuẩn bị từ trước, hắn đưa khăn lên che toàn bộ khuôn mặt chỉ để hở mỗi cái miệng của mình. Rồi sau đó, đưa tay vào trong phía sau tấm rèm che vén nó lên, rồi bước vào bên trong.

Trần Mỹ Nhân trông thấy, phì cười ra tiếng: “Ngươi làm cái trò gì vậy? Đeo một cái khăn vào làm gì thế?”

Đỗ Văn Hạo cao giọng đáp: “Nương nương thân thể tôn quý, làm sao vi thần dám đường đột nhìn vào. Thế nên, vi thần xoa bóp cho nương nương, bắt buộc phải đeo chiếc khăn đen này lên.”

“Ngươi nói to vậy làm gì cơ chứ? Hứ thôi không cần nữa! Mấy người đại phu các ngươi không phải lúc nào cũng đem cái câu cửa miệng ‘Lương Y như từ mẫu’ ra nói suốt ngày hay sao? Vậy thì, ngươi cứ coi bổn cung là người thân, người nhà của ngươi đi, đã là người trong một nhà rồi thì làm gì còn có sự e ngại nào nữa, đúng không? Thôi, ngươi tháo khăn ra đi.”

“Vi thần không dám, nương nương là chủ, phép lễ giữa quân và thần thì phải rõ ràng, thần không dám phạm phải, cái này với lương y như từ mẫu là hai khái niệm khác nhau. Vi thần nhất quyết không được phép làm bừa.”

Trần Mỹ Nhân thở dài một hơi, lúc sau nói với giọng điệu đầy vẻ ranh mãnh: “Được! ngươi bắt đầu làm việc đi.”

Đỗ Văn Hạo dựa vào ký ức của hắn về thân thể của Trần Mỹ nhân mà cẩn thận đưa tay lên, sờ vào phía bả vai của nàng. Hắn muốn định vị từ vai của nàng rồi mới căn theo vị trí đó mà tìm vị trí của các huyệt khác, như vậy thì hắn ra tay sẽ chuẩn xác hơn.

Không ngờ, hắn vừa sờ vào một cái, thì bỗng nhiên tay hắn dường như sờ vào cái gì đó mềm mềm, tròn trịa nhô lên phía trên, hắn ngẩn người ra một lúc. Trần Mỹ Nhân thuộc loại thân hình mảnh dẻ, nhỏ nhắn, gầy nhưng đẹp, bả vai của nàng, chắc chắn không thể có nhiều thịt như thế này được! Ý, nó lại có sự đàn hồi nữa chứ, đây là bộ phận gì nhỉ, á! Hay đây là mông của nàng hay là___?

Đỗ Văn Hạo có cảm giác như bị rắn cắn vậy. “Vút!” Lên một tiếng, hắn đã thu tay mình về chỗ cũ.

Trần Mỹ Nhân khanh khách cười, giọng nói ma mãnh: “Làm sao thế?”

“Nương nương! Sao nương nương lại xoay người lại vậy?”

“Ngươi cũng có nói không cho ta được phép xoay người lại đâu! Hi hi hi.”

Đỗ Văn Hạo thầm kêu khổ trong lòng, thấp giọng nói: “Thưa Nương nương, nương nương mà cứ như vậy, thì vi thần không thể nào châm cứu định huyệt chính xác được.”

Trần Mỹ Nhân vẫn không thôi cười, một lúc sau mới nhịn được cười nói: “Được rồi, được rồi, lần này ta không đùa ngươi nữa, ta nằm sấp xuống chỗ này, ngươi làm gì thì nhanh tay nhanh chân lên. ”

Đỗ Văn Hạo dùng đầu ngón tay của mình đi thăm dò trước, dựa theo ký ức của hắn, lại cẩn thận từng tý một sờ xuống, quả nhiên, chỗ này chính là bả vai của Trần Mỹ Nhân. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm được một cái, từ chỗ này hắn định vị được huyệt Phí Độ, cầm kim châm vào đó, rồi bắt đầu xoa bóp.

Trong Trung Y, xoa bóp là một phương pháp trị liệu vô cùng quan trọng, Đỗ Văn Hạo lại nắm bắt được phương thức xoa bóp của thời hiện đại. Ở thời hiện đại thì nghệ thuật xoa bóp dĩ nhiên sẽ tiên tiến hơn phương thức xoa bóp đời nhà Tống này rất nhiều. Cách thức, thủ pháp và tác dụng xoa bóp của Đỗ Văn Hạo không có một Thái Y nào đời nhà Tống có thể sánh ngang với hắn được cả. Thế nên, khi được hắn xoa bóp, Trần Mỹ Nhân rất nhanh liền cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, giọng âu yếm nói: “Đúng là không tồi chút nào, không ngờ kỹ thuật xoa bóp của ngươi lại giỏi như vậy, ngươi mau mau dạy cho ta biết, để ta cũng xoa bóp giúp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định sẽ rất vui đó.”

“Vi thần tuân mệnh.” Đỗ Văn Hạo đáp lời một cách vu vơ. Làn da của Trần Mỹ Nhân trơn mịn như tuyết vậy, chỉ cần đặt tay lên là có cảm giác sung sướng vô cùng, cho dù hắn đã che mắt, nhưng mùi hương thơm man mát từ da thịt của Trần Mỹ Nhân thì lại cứ phảng phất bay vào mũi hắn, hắn che được mắt, chứ không che được mũi của mình. Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên cảm thấy trong người hắn có cảm giác cuồn cuộn trào dâng khó tả.

Trần Mỹ Nhân dường như cũng cảm nhận thấy cái cảm giác mờ ám trong thân thể của hắn, bèn cười nói: “Đỗ đại nhân, nghe nói, đại nhân vẫn chưa nạp thêm thiếp phải không?”

Đỗ Văn Hạo đáp: “Vâng, đúng vậy.”

“Đại nhân có muốn nạp thêm thiếp không?”

Đỗ Văn Hạo im lặng giây lát, rồi thấp giọng đáp: “Vi thần mới kết hôn không lâu, chuyện nạp thiếp thì chờ sau này mới bàn đến.”

Trần Mỹ Nhân nói: “Đỗ đại nhân, đại nhân bây giờ cũng thuộc vào nhóm quần thần mà Hoàng Thượng rất xem trọng rồi, đại nhân xem xem, ở Đại Tống chúng ta có ai có quyền có thế, mà không có tam thê tứ thiếp cơ chứ? Hay là đại nhân chưa tìm thấy người nào thích hợp? Không bằng, để bổn cung làm mối cho đại nhân. Trong cung của ta, các cung nữ đều thông qua hết các vòng sơ tuyển sàng lọc kỹ càng cả rồi, đại nhân muốn người có tài thì có tài, muốn có nhan sắc cũng có nhan sắc, Chờ chút nữa, ta sẽ gọi bọn chúng lại đây cho đại nhân ngắm, rồi chọn một hai đứa đem về mà làm thiếp, đây coi như là món quà tạ ơn của bổn cung, đa tạ Đỗ đại nhân đã chữa bệnh cho bổn cung, đại nhân xem thế có được không?”

Đỗ Văn Hạo lại càng hoảng sợ hơn, vội cúi người cười gượng đáp lại: “Vi thần đa tạ ý tốt của nương nương. Nhưng mà, chuyện nạp thiếp này, thần thật sự cũng không muốn. Mong nương nương xem xét và lượng thứ cho vi thần.”

Trần Mỹ Nhân hứ lên một tiếng, rồi lại ngọt ngào dụ dỗ Đỗ Văn Hạo: “Ngươi cũng là nam nhân, mà đã là nam nhân thì ngoài miệng toàn nói không cần, nhưng thực ra lại đang mở cờ trong bụng vui mừng khôn tả! Ngoài mặt thì cứ nói không muốn nhìn cô nương xinh đẹp, nhưng mắt thì lại cứ dán lấy người ta, giống như khi nãy ngươi sờ vào vú của ta vậy, lòng dạ, tâm địa của ngươi thế nào? Ai mà không biết cơ chứ? Hi hi hi.”

Đỗ Văn Hạo không dám tiếp lời nữa, mặt hắn hơi nong nóng, may mà trên mặt còn bịt cái khăn đen, nên Trần Mỹ Nhân không nhìn thấy được điệu bộ đau khổ của hắn.

Trần Mỹ Nhân nói: “Thôi cũng chẳng sao, ngươi quay về bàn với phu nhân của ngươi trước đi đã, cứ nói đó là ý của bổn cung. Một trọng thần quan trọng như vậy, không có tam thê bẩy thiếp, nói ra thì người ta cười cho! Ngươi nên biết rằng, người ta cười, không chỉ cười một mình nhà ngươi, mà còn cười vào mặt những người bề trên, cấp trên, chủ nhân của ngươi, không biết làm người, không thấu tình đạt lý, không thấu hiểu ngươi nữa.”

Đầu óc Đỗ Văn Hạo càng nghĩ càng thấy khó hiểu, tại sao hắn lại cứ gặp những chuyện như vậy chứ, chỉ còn mỗi cách âm thầm kêu khổ trong lòng.

Từ đó trở về sau, liên tục mấy ngày liền, Đỗ Văn Hạo đều phải ở trong tẩm cung của Trần Mỹ Nhân châm cứu và xoa bóp cho nàng.

Dùng thuốc, châm cứu và xoa bóp cho Trần Mỹ Nhân xong, thì tình trạng sức khỏe của nàng cũng được khôi phục hoàn toàn, nhưng nàng lại cứ nói chỗ này đau, chỗ kia bệnh, nhất định không tha cho Đỗ Văn Hạo. Và lần nào cũng vậy, cứ ép hỏi Đỗ Văn Hạo về chuyện nạp thiếp, hỏi xem hắn đã bàn bạc với phu nhân của hắn chưa. Đỗ Văn Hạo vẫn thật thà trả lời, không muốn nạp thiếp. Thế là Trần Mỹ Nhân lại tiếp tục ca thán, khuyên bảo hắn, rằng hãy vì thể diện của mình, vì thân thế của mình mà đi nạp thiếp.

Lại đến ngày hôm nay, khi Đỗ Văn Hạo đang xoa bóp thì Trần Mỹ Nhân lại nhắc đến chuyện nạp thiếp, Đỗ Văn Hạo chỉ còn cách coi đó là chuyện nhảm nhí, bỏ hết ngoài tai, không thèm để ý.

Trần Mỹ Nhân nói chuyện này nhiều đến mức khô hết cả mồm cả miệng, Đỗ Văn Hạo vẫn giữ thái độ cứng rắn như cũ không muốn để ý đến chuyện này nữa. Trần Mỹ Nhân thấy vậy tức quá ngồi thẳng dậy, giật phăng cái khăn đen che mặt của hắn xuống, trợn mắt nhìn hắn: “Này! Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không? Ngươi trả lời ta đi chứ!”

Thân hình Trần Mỹ Nhân lồ lộ hiện ra với những đường cong yêu kiều tuyệt mỹ, tuy chỉ là bán lõa thể, nhưng vô cùng hấp dẫn. Hai đôi gò to trắng như tuyết hướng lên thẳng vút, làm cho Đỗ Văn Hạo nhìn thẫy cũng cảm thấy máu mũi suýt chút nữa chảy xuống ầm ầm. Hắn vội vã quay người đi nói: “Xin nương nương xá tội cho vi thần.”

“Quay người lại đây”. Giọng của Trần Mỹ Nhân lạnh như băng.

“Vi thần không dám.”

“Ngươi dám không nghe lời ta hả? Quay người lại đây.”

Đỗ Văn Hạo đành phải chầm chậm quay người lại, nhưng mắt hắn lại nhắm tịt còn đầu thì cúi thấp xuống.

Trần Mỹ Nhân vừa tức giận vừa buồn cười: “Ngươi nhắm mắt làm gì thế? ”

“Vi thần sợ.”

“Ngươi sợ cái gì?”

“Vi thần sợ mạo phạm với nương nương, đây là tử tội.”

“Bổn cung tha tội cho ngươi!” Miệng của Trần Mỹ Nhân nở một nụ cười.

“Vi thần đa tạ nương nương.”

“Bây giờ ngươi mở mắt ra! ”

Đỗ Văn Hạo đành phải chầm chậm mở mắt ra, nhìn vào thân hình bán lõa thể yêu kiều của Trần Mỹ Nhân, rồi lại vội vàng nhắm luôn mắt lại, cúi đầu xuống.

Trần Mỹ Nhân lại bật cười: “Ngươi thấy thân hình bổn cung thế nào?”

Con tim của Đỗ Văn Hạo đập thình thịch, thấp giọng đáp: “Bẩm nương nương, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nương nương, trên thế gian này không ai sánh nổi.”

Trần Mỹ Nhân cười khanh khách, đứng dậy mặc quần áo vào. Vỗ vỗ tay, một cung nữ cúi mình bước vào nghe lệnh.

Trần Mỹ Nhân ra lệnh: “Đem tất cả những nữ nhân dưới hai mươi tuổi gọi hết ra đây! ”

“Vâng” Cung nữ đó tuân lệnh xong đi ra ngoài. Không lâu sau, đi vào tầm hai mươi mấy thiếu nữ, cúi đầu duỗi tay đứng thẳng ở đó.

Trần Mỹ Nhân liếc nhìn đám thiếu nữ một cái, nói: “Các ngươi cởi hết áo quần trên người ra cho ta! Kể cả yếm lót trên người cũng phải cởi hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.