Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 27: Chương ♚ mảnh vỡ kí ức 27: đây không phải là cô (1)




Sang đến ngày thứ hai, Đức Phi sai người mời Đỗ Văn Hạo đến cung Thánh Thụy.

Đức Phi đứng trên chiếc cầu trong hậu hoa viện, mặt mày tức tối, hai tay bấu vào thành lan can trên cầu, nhìn thẳng vào Đỗ Văn Hạo, trông rất đáng sợ, tức giận nói: “Bà ta có ý gì cơ chứ?”

Đỗ Văn Hạo cũng chẳng hiểu đầu đuôi mô tê ra sao: “Ai cơ?”

“Tống Quý Phi chứ ai! Bà ta làm gì có quyền gì mà đổi người khác thay ngươi, để cái tên Phó Hạc chữa bệnh cho con gái bà ta?”

Đỗ Văn Hạo lần đầu tiên thấy Đức Phi nương nương tức giận như vậy, ngày trước đến cả cung nữ thị tỳ của nàng làm sai việc, nàng cũng không tức như bây giờ, cùng lắm cũng chỉ nói một hai câu là thôi. Nhưng không ngờ hôm nay, Đức Phi nương nương lại tức giận đến vậy, nên Đỗ Văn Hạo đành cười đáp: “Nương nương không phải cũng nói rồi đó thôi, con gái của Tống Quý Phi mà, người ta thích ai chữa bệnh cho mình thì đó là quyền lợi của người ta. Vả lại, ý đổi Thái Y lần này cũng là do phu quân tương lai của Khang Quốc Công Chúa Tướng Quân Vương Ngộ cực lực đòi thay, nên Tống Quý Phi cũng rất khó xử. Thực ra vi thần cũng thấy chẳng có gì cả, Phó Thái Y y thuật cao siêu, kinh nghiệm lại phong phú, nên cũng chẳng có gì lạ cả.”

Đức Phi nương nương vung tay, nói: “Sao ngươi cứ nói đỡ cho người ta thế? Bà ta rõ ràng là không nể mặt ngươi, cũng chẳng nể mặt cả ta nữa! Hứ! Theo ta nghĩ thì bà ta rõ ràng là cố ý làm như vậy.”

Đỗ Văn Hạo trông thấy Đức Phi nương nương đang trong lúc tức giận, biết có khuyên giải thế nào cũng không có tác dụng gì, bèn đáp: “Liễu Nhi tỷ, tỷ vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh đâu, nên nghỉ ngơi điều độ, sao đã xuống giường rồi? Phải cẩn thận lo cho thân thể của mình chứ?”

Đức Phi nương nương hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi đừng chen ngang lời của ta, ta không thể để ngươi phải chịu tủi, chịu nhục như vậy.”

“Tỷ tỷ, đệ không hề tức giận gì đâu, tỷ cũng đừng tức giận như vậy, kể ra thì cũng chẳng có gì to tát cả.”

“Ngươi đúng là người tốt nên bị lợi dụng! Ngươi thì dễ nói, dễ thương lượng, chứ còn ta thì đừng hòng.”

“Đừng làm vậy Liễu Nhi tỷ! Tỷ đừng tự chuốc lấy cái bực vào mình nữa, thôi bỏ đi.”

Hai người vẫn đang nói chuyện, thì có một thái giám vội vã chạy lên cầu: “Nương nương, Tống Quý Phi đến.”

“Bà ta vẫn còn mặt mũi đến đây ư?” Đức Phi nương nương dùng tay đập đến bộp một tiếng lên thành cầu đá, nói: “Ngươi đi nói với Tống Quý Phi rằng, ta không rảnh rỗi! Và nói với bà ta rằng, từ nay trở đi mẹ con nhà bà ta đừng có đau ốm gì nữa, bởi vì đến lúc đó mời Đỗ đại nhân đến trị bệnh thì có lẽ là không được đâu!”

“Dạ”

Tên thái giám vội vã chạy ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo cười khổ: “Liễu Nhi tỷ, tỷ hãy bớt giận, không đáng để giận như vậy.”

Đức Phi nương nương ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Văn Hạo, rồi dùng ngón tay thon dài mỏng manh của nàng ấn ấn vào trán hắn, nói: “Người hiền thì bị người khác bắt nạt, ngựa hiền thì bị người khác cưỡi lên! Đạo lý này, ngươi có hiểu không hả? Ngươi là đệ của ta, ta không thể để ai bắt nạt ngươi được!”

“Đệ!” Đỗ Văn Hạo lẩm bẩm trong miệng: “Đệ cũng có bị ai bắt nạt đâu.” Câu nói này của hắn khá nhỏ, như là nói thầm trong bụng vậy, thực ra trong thâm tâm hắn cũng chẳng vui vẻ gì.

Ba ngày sau.

Đỗ Văn Hạo vừa châm cứu trị liệu bệnh đau bụng kinh cho Hoàng Thái Hậu, đi ra khỏi tẩm cung Bảo Từ, trên đường về Thái Y Viện đi qua tẩm cung của Quý Phi nương nương, từ rất xa đã trông thấy có một người đi ra từ trong đó. Đỗ Văn Hạo bây giờ mới định thần nhìn rõ thì ra là Thái Y Viện Viện Phán Phó Hạc.

Phó Hạc dường như không nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, đầu ngẩng cao, bụng ưỡn lên, bộ dạng dương dương tự đắc đi đến. Khi đi đến gần Đỗ Văn Hạo mới làm ra vẻ rất kinh ngạc, lập tức nở một nụ cười, chắp tay nói: “Ôi! Đây không phải là Đỗ đại nhân sao!”

Đỗ Văn Hạo cũng chắp tay nói: “Phó đại nhân đi đâu thế này?”

Phó Hạc không trả lời, nhìn lại hướng của Đỗ Văn Hạo vừa đi đến đây, bèn hỏi lại: “Đỗ đại nhân, ngài lại vừa đi châm cứu cho Hoàng Hậu nương nương đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Ồ! Đỗ đại nhân quả nhiên lợi hại, không giống bọn tại hạ, ngày nào cũng hưởng bổng lộc của Hoàng Thượng, mà chỉ đi chữa mấy cái bệnh lặt vặt.”

Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: “Bệnh của Khang Quốc Công Chúa cũng không phải bệnh nhỏ đâu.”

“Đối với Đỗ đại nhân mà nói thì dĩ nhiên cũng không phải bệnh nhỏ rồi, nghe nói Đỗ đại nhân cho Công Chúa uống ba thang thuốc, mà chứng thân nhiệt của Công Chúa đã giảm đi rồi, tại hạ sao có thể so sánh được với đại nhân cơ chứ? ”

“Không phải chứ, xem Phó đại nhân mặt mày vui như mùa xuân thế này, chắc là chữa bệnh cho Công Chúa rất thuận lợi thì phải?”

“Đúng vậy đúng vậy, nhờ hồng phúc của đại nhân, cũng tạm gọi là thuận lợi. Bây giờ, chân của Công Chúa cũng đã hết sưng phù rồi, hề hề hề.” Phó Hạc hiển nhiên không thể kiềm chế nổi niềm vui trong lòng, tuy lời nói vô cùng khiêm tốn, nhưng nghe ra thì đắc ý vô cùng.

Đỗ Văn Hạo sửng sốt chắp tay hỏi: “Tại hạ có thể thỉnh giáo Phó đại nhân biện chứng và kê thuốc cho Công Chúa được không?”

“Kẻ hèn này kê thuốc, không bao giờ giữ làm của riêng cả.” Phó Hạc nói câu này, rõ ràng là ám chỉ Đỗ Văn Hạo lần trước kê thuốc cho Đức Phi nương nương nhưng không nói ra kê đơn thuốc gì: “Công Chúa miệng khát, thân nhiệt nóng, ăn uống không vào. Kẻ hèn kê đơn Quy Phụ Bát Vị Hoàn cộng thêm dùng phương pháp Dẫn Hỏa Quy Nguyên, chỉ cần dùng hai thang thuốc thôi, chân Công Chúa đã hết sưng rồi! hề hề hề.”

“Chỉ cần kê hai thang thuốc mà đã tiêu trừ được chân phù cho Công Chúa? Cái này có vẻ không ổn lắm.” Đỗ Văn Hạo cúi đầu suy nghĩ, hai lông mày dán chặt vào nhau, tự nói lầm bầm một mình, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn vào Phó Hạc nói: “Phó đại nhân, cái bọng nước của Công Chúa e rằng không phải Long Hỏa Thượng Đằng đơn giản như vậy đâu, theo như biện chứng của tại hạ thì nó là Huyết Phân mới đúng, cái này...”

Phó Hạc nheo mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, khoát khoát tay, lạnh nhạt nói: “Đỗ đại nhân, Quý Phi nương nương đã mời kẻ hèn này chữa bệnh cho Công Chúa, theo quy định kê đơn thuốc cho Công Chúa ra sao, không cần phải mở hội chẩn ở Thái Y Viện. Bệnh của Công Chúa chỉ là bệnh nhỏ, cũng chẳng cần đại nhân phải lo lắng, kẻ hèn này tự tin mình có thể chữa khỏi được bệnh cho Công Chúa.”

“Tại hạ không hề có ý như vậy!”

“Đỗ đại nhân chữa bệnh nơi hậu cung này rất bận, kẻ hèn này không dám làm lỡ thời gian của đại nhân đi khám bệnh cho các nương nương ở đây nữa. Kẻ hèn này, bây giờ cũng phải đi phúc chẩn cho Công Chúa, vậy nên cáo từ tại đây!” Phó Hạc đưa tay lên chắp chắp một cái, rồi quay người ưỡn ngực mà đi, đi được mấy bước lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, kẻ hèn này vừa rời khỏi cung của Quý Phi nương nương, nghe Quý Phi nương nương nói là chỉ còn mấy ngày nữa là ngày lễ thành hôn của Công Chúa rồi, không biết Đỗ đại nhân có được mời không?”

“Không.”

Phó Hạc nghe xong vuốt vuốt hàm râu trắng, vui vẻ nói: “Thì ra là vậy! Kẻ hèn này lại nhận được thiệp mời, ài! Kẻ hèn này cũng không muốn tham gia cho lắm, nhưng Vương Tướng Quân và Quý Phi nương nương nói rồi, kẻ hèn là ân nhân của Công Chúa, không đi làm sao được, thế là cứ nài ép kẻ hèn này đi mãi, lại còn bắt kẻ hèn phải làm chủ hôn nữa, ài! Đúng là bất đắc dĩ!”

Đỗ Văn Hạo chỉ cười nhạt, không nói câu gì.

Phó Hạc chắp tay rồi quay người cất bước, miệng còn lẩm nhẩm hát đi vào trong cung Tiêu Hiên của Tống Quý Phi.

Đỗ Văn Hạo nhìn theo bóng dáng của ông ta, nghĩ một cái gì đó rồi lắc lắc đầu đi thẳng đến Thái Y Viện.

Đến chập tối, tại chính đường cung Thánh Thụy của Đức Phi nương nương.

Tống Quý Phi và con gái Khang Quốc Công Chúa ngồi ở đại điện chờ Đức Phi gần hai tiếng đồng hồ rồi mà Đức Phi mãi vẫn không chịu xuất hiện. Công Chúa sớm đã không chịu nổi mấy lần nói nhỏ với mẫu thân đòi về, nhưng Tống Quý Phi chỉ mỉm cười lắc đầu.

Khi trời sắp tối đến nơi, thì Đức Phi xuất hiện: “Ôi chao! thật đáng trách, lúc nãy muội ngủ quên mất, bọn nô tài này sợ làm ảnh hưởng giờ nghỉ của muội, làm muội không thể hầu hạ Hoàng Thượng, nên không dám đánh thức muội, làm cho tỷ cứ phải ngồi đây chờ một mình, thật có lỗi quá!”

Tống Quý Phi vội vàng đứng dậy, đưa mắt lườm ra lệnh cho người con gái vẫn đơ ra như phỗng của mình, tiến đến cầm lấy tay của Đức Phi cười nói: “Muội nói gì lạ vậy! Tại tỷ đến không đúng lúc, làm phiền giờ nghỉ ngơi của muội, thần sắc của muội ngày càng tốt rồi đấy.”

Đức Phi nương nương cười đáp: “Đa tạ tỷ tỷ đã quá khen! Tỷ ngồi đi.” Đức Phi cầm lấy tay của Quý Phi đi đến trước ghế ngồi, hai người phân thành chủ khách mỗi người ngồi xuống một nơi.

Tống Quý Phi lại đưa mắt lườm cô con gái vẫn ngây như phỗng của mình một cái. Khang Quốc Công Chúa mới từ từ, uể oải đứng dậy, tiến lên phía trước qua loa chắp tay thi lễ: “Bái kiến Đức Phi nương nương!”

Đức Phi giờ mới để ý đến Công Chúa, thấy chân của Công Chúa quả nhiên đã đi lại bình thường như trước rồi, bèn mỉm cười, nói: “Xem ra Phó Thái Y quả nhiên lợi hại!”

Tống Quý Phi đang định nói thì Công Chúa đã đắc ý nói: “Cái đó là lẽ đương nhiên, Trần Mỹ Nhân nương nương nói rồi, trong Thái Y Viện không có bệnh nào mà Phó Thái Y không chữa được cả!”

Tống Quý Phi lại vội vàng lườm mắt ra hiệu cho con gái mình, ám chỉ Công Chúa mau mau im miệng, không được nói nữa, sau đó cười nói với Đức Phi nương nương: “Muội muội, tỷ hôm nay cũng vì việc này mà đến cáo lỗi với muội đây.”

Đức Phi nương nương vẫn giữ nguyên nụ cười ban đầu: “Tỷ tỷ nói gì lạ vậy, làm gì có chuyện cáo lỗi với muội. Cũng chỉ vì con mình cả mà, chỉ cần có người chữa khỏi bệnh cho con mình là được rồi, bất kể là Đỗ đại nhân hay Phó đại nhân, đều như nhau cả mà. Sắp đến ngày Công Chúa thành hôn rồi, tỷ bận như vậy, sao còn đến đây làm gì? Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho Công Chúa thì những cái khác không còn quan trọng nữa rồi.”

Tống Quý Phi nghe xong, làm ra bộ rất cảm động, thậm chí đến nước mắt cũng như sắp rớt ra đến nơi. Quý Phi cầm chặt lấy tay của Đức Phi nương nương, nói: “Vương Tướng Quân một mực giới thiệu, tiến cử, nên tỷ cũng không tiện từ chối. Rốt cuộc, con gái của tỷ cũng sắp là người của Vương Phủ rồi. Muội thông cảm được cho nỗi khổ của tỷ, tỷ cảm động vô cùng.”

Đang nói chuyện, thì có một cung nữ chạy vào báo: “Nương nương, Đỗ đại nhân đến thăm.”

Tống Quý Phi vui mừng nói: “Đỗ đại nhân đến thật đúng lúc. Tỷ đang muốn đến cáo lỗi với đại nhân đây. Muội, muội gọi đại nhân vào đây cho tỷ gặp mặt được không?”

“Dĩ nhiên là được, Quý Phi nương nương triệu kiến lẽ nào Đỗ đại nhân lại dám không đến. Mau đi mời Đỗ đại nhân vào đây!”

Chỉ chốc lát, Đỗ Văn Hạo đã bước vào đến chính điện, nhìn thấy Đức Phi và Tống Quý Phi đều có mặt ở đó, hắn cũng có hơi chút bất ngờ, sau đó trông thấy Khang Quốc Công Chúa thì lại vui mừng, cúi người thi lễ: “Vi thần tham kiến hai vị nương nương.”

Đức Phi mỉm cười nói: “Đỗ đại nhân không cần đa lễ, Quý Phi nương nương có lời muốn nói với đại nhân.”

Đỗ Văn Hạo đa tạ xong, vén vạt áo lên, ngồi xuống, nói với Đức Phi nương nương: “Vi thần lần này đến đây, vốn là muốn nói đến chuyện bệnh tình của Khang Quốc Công Chúa, muốn nhờ nương nương chuyển lời cho Quý Phi, cũng vừa vặn Quý Phi nương nương ở đây rồi, nên không cần phiền nương nương chuyển lời hộ nữa.”

Tống Quý Phi hơi sững người, sửng sốt: “Bệnh tình của tiểu nữ làm sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?”

Đỗ Văn Hạo cúi người đáp: “Trưa hôm nay, vi thần gặp Phó đại nhân, đại nhân có nói về bệnh tình của Công Chúa cho thần biết, trong lúc trao đổi cho nhau về cách biện chứng, vi thần cảm thấy Phó đại nhân biện chứng cho Công Chúa rất không hợp lý. Vi thần e rằng nếu cứ chữa trị như vậy, thì bệnh tình của Công Chúa sẽ có biến chuyển không tốt.”

Khang Quốc Công Chúa cười khẩy: “Ngươi sợ người khác chữa khỏi, nên sợ bị mất mặt đúng không?”

Tống Quý Phi sa sầm nét mặt: “Sao ngươi dám ăn nói như vậy với Đỗ đại nhân? Đỗ đại nhân trước đó trị bệnh cho ngươi, hao tâm tổn tứ! Mau xin lỗi đại nhân đi!”

Khang Quốc Công Chúa chỉ hứ lên một tiếng, coi như không nghe thấy lời của mẫu thân mình nói, quay đầu sang một bên.

Tống Quý Phi đúng là hết cách với cô Công Chúa được nuông chiều từ bé này, vội vàng quay sang Đỗ Văn Hạo cười nói: “Thật có lỗi với tiên sinh quá, Công Chúa vẫn còn nhỏ, không hiểu lễ phép.”

Đỗ Văn Hạo lúc nãy cũng rất vui mừng khi nhìn thấy Khang Quốc Công Chúa, muốn bắt mạch cho Công Chúa xem bệnh tình tiến triển ra sao, để đưa ra ý kiến của mình, nhưng bây giờ hắn thấy Công Chúa có thái đột như vậy, nên cũng từ bỏ luôn ý nghĩ đó, miễn cưỡng cười cười đáp: “Quý Phi nương nương tìm thần có chuyện gì ư?”

“Ừm, vẫn là chuyện đổi đại phu lần trước, thật ngại quá, ta muốn được trực tiếp cáo lỗi với đại nhân.”

Đỗ Văn Hạo vốn đã không để ý đế chuyện này nữa rồi, nhưng mà người ta cứ năm lần bẩy lượt nhắc đến nó, nên cũng bị ám ảnh, lại cộng thêm giọng nói lúc nãy của công chúa, càng làm cho hắn thêm ấm ức, vội vàng cắt ngang lời của Tống Quý Phi: “Vi thần không dám, thưa Quý Phi! Bệnh của Công Chúa là Huyết Phân, chứ không phải Phó đại nhân chẩn đoán là Long Hỏa Thượng Đằng đâu. Buổi chiều nay, vi thần đến Ngự Dược Viện lấy phương thuốc của Phó đại nhân kê cho Công Chúa ra xem, thần phát hiện Sâm, Nhung! đều thuộc dạng thuốc bổ, nóng! Lần trước vi thần đã giải thích cho Quý Phi biết rồi, bệnh của Công Chúa tuyệt đối không được dùng thuốc bổ, nóng, thậm chí ôn bổ cũng không được, nếu không sẽ thành trợ nhiệt mà phá huyết, e rằng sẽ xuất huyết rất nhiều. Theo thể trạng hiện nay của Công Chúa thì nếu mất máu nhiều quá sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, không thể không suy sét được!”

“Rõ là dọa nạt vớ vẩn!” Khang Quốc Công Chúa hứ lên một tiếng: “Ta dùng thuốc của Phó đại nhân kê cho ta, chân đã hết sưng, cảm giác rất tuyệt, còn dùng thuốc của nhà ngươi, tuy là làm giảm được nóng trong người ta, nhưng chân ta vẫn sưng phù lên, điều đó nói lên một điều là ngươi trị không đúng bệnh! Ngươi bây giờ còn nói là cái gì mà phá huyết, rõ là đồ vớ vẩn!”

Đỗ Văn Hạo tức giận đáp: “Vi thần có lòng tốt đến nhắc nhở, nhưng Công Chúa không tin, coi như vi thần nhiều lời vậy! Cáo từ!” Đỗ Văn Hạo nói xong đứng dậy đi về.

“Ôi chao! Giận rồi à? Lên mặt rồi à? Dọa ai thế?” Giọng của Khang Quốc Công Chúa eo éo như thái giám nói với theo trêu tức hắn: “Theo như ta nghĩ thì ngươi chả phải lòng tốt gì với ta cả, chẳng qua là ngươi ghen tỵ với Phó đại nhân chữa được bệnh cho ta mà thôi. Chính vì vậy nên ngươi mới quay ra dù dọa ta, để cho ta đổi ý, để ngươi tiếp tục chữa trị cho ta, dù sao Phó đại nhân cũng chữa cho ta gần xong rồi, giờ mà đổi thành ngươi thì công lao thuộc hết về ngươi, ngươi lại được vênh mặt lên, ta nói không sai đúng không?”

Đỗ Văn Hạo tức đến độ muốn xông đến tát cho Công Chúa một cái, nhưng cũng chỉ dám hứ lên một tiếng rồi, chửi thầm trong bụng: “Mẹ kiếp! Đúng là lòng tốt đem cho chó nó gặm! Cáo từ!” Nói xong quay đầu đi luôn.

“Đỗ đại nhân xin dừng bước!” Tống Quý Phi vội vàng đứng dậy, đồng thời quay lại trách mắng con gái của mình: “Ngươi! Ngươi muốn làm mẫu thân tức mà chết sao? Đỗ đại nhân!”

Đỗ Văn Hạo không hề có ý dừng lại, cứ bước xuống cầu thang đi thẳng ra ngoài.

Đức Phi nương nương lúc này mới lên tiếng: “Đỗ đại nhân, xin dừng bước!”

Đỗ Văn Hạo lập tức dừng lại quay đầu lại, chắp tay nói: “Đức Phi nương nương có chuyện gì muốn giao phó cho vi thần?”

Đức Phi nương nương bước tới bên Đỗ Văn Hạo, quay đầu lại nhìn hai mẹ con Tống Quý Phi trong tiền đường một cái, rồi cố ý nói thật to: “Văn Hạo! Đừng có chấp cái đứa mất dạy đó làm gì! Trên thế gian này, có loại người không biết sống chết là gì, ta tin vào y thuật của ngươi, ngươi bảo người ta dùng không đúng thuốc, chữa không đúng bệnh, ta tin chắc là người ta cũng sắp phát bệnh đến nơi rồi, cứ để bọn chúng chờ chết đi là vừa, hứ! Cái này gọi là đáng kiếp! Ta khuyên đại nhân, nếu như bệnh của bọn chúng mà phát tác, đến nhờ đại nhân, thì đại nhân cứ làm ngơ đi, kệ bọn chúng! Cứ để cho bọn chúng đau đớn mà chết đi, như vậy mới hay!”

Tống Quý Phi ngồi trong đại đường nghe thấy mấy câu nói vừa rồi mặt liền biến sắc, lo lắng vô cùng liếc nhìn lên mặt con gái của mình, xem rốt cuộc có biểu hiện ra những tình trạng mà Đỗ Văn Hạo vừa nói hay không. Còn Khang Quốc Công Chúa thì chỉ biết cắn môi, căm hận nhìn chằm chặp vào hình dáng của Đức Phi nương nương.

Đỗ Văn Hạo vội nhìn vào hai mẹ con Tống Quý Phi ngồi trong đại đường, chắp tay nói: “Vi thần không dám.”

Tống Quý Phi vội vã chạy ra ngoài, nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại nhân, lúc nãy tiểu nữ có nhiều lời nói đắc tội với đại nhân. Ta thay mặt tiểu nữ tạ tội với đại nhân, mong đại nhân hãy tha lỗi cho nó, nó còn nhỏ, không hiểu lễ phép.” Nói xong chắp tay thi lễ.

Nói gì thì nói, Hoàng Đế và Phi Tần đều là quân, là bề trên. Đỗ Văn Hạo là thần, là bề tôi. Hai bên là quan hệ quân thần, cho dù đối phương là Quý Phi bị thất sủng lâu năm, nhưng phép quân thần thì vẫn còn đó, Đỗ Văn Hạo cũng không dám để Quý Phi nương nương xuống nước như vậy, bèn vội vã chắp tay đáp lại: “Thần không dám, nương nương làm thần tổn thọ rồi.”

Tống Quý Phi nói tiếp: “Ngày tiểu nữ đi lấy chồng cũng sắp đến rồi, mong Đức Phi nương nương và Đỗ đại nhân nể mặt đến dự.”

Đức Phi nương nương lúc này mới quay đầu lại, cười nhìn Tống Quý Phi nói: “Muội nhất định sẽ đến để uống rượu mừng Công Chúa. Đỗ đại nhân cũng đến cùng nhé, Quý Phi tỷ tỷ cũng đã mời rồi, Đỗ đại nhân cũng đừng chấp nhặt một đứa bé làm gì, đại nhân là người lớn, nên rộng lượng một chút.”

“Vi thần lĩnh mệnh!” Đỗ Văn Hạo cúi người đáp. Hắn nói câu này cũng không nói rõ là tiếp nhận lời mời của Tống Quý Phi hay là tuân lệnh của Đức Phi nương nương.

Đức Phi cười tươi, quay đầu lại nói với Tống Quý Phi: “Nếu tỷ không còn việc gì nữa, thì muội còn có chuyện riêng muốn bàn với Đỗ đại nhân, được không?”

Tống Quý Phi nghe người ta đuổi khéo như vậy, cũng đành cười miễn cưỡng đáp lại: “Được chứ, vậy tỷ xin cáo từ!”

“Không tiễn!”

Tống Quý Phi kéo đứa con gái mặt mày còn đang hầm hầm tức giận ra khỏi cung Thánh Thụy. Đi đến cổng, bèn buông mạnh cánh tay của Công Chúa ra, dậm chân nói: “Ngươi! Ngươi! Tính mạng mẹ con nhà ta, sớm muộn gì cũng có ngày tiêu tùng bởi cái mồm thối của ngươi đó!”

Công Chúa mặt ương ngạnh chỉ hứ lên một tiếng rồi quay hẳn vào cung Thánh Thụy nói: “Vớ vẩn! Bọn chúng là cái thá gì mà nói con chứ? Con đắc tội gì với bọn chúng? Chuyện sống chết của con, không cần bọn chúng phải lo! Kể cả con có bị bệnh chết cũng là do con đáng kiếp! Không thèm bọn chúng phải quan tâm!”

Chát! Tống Quý Phi tát cho Công Chúa một cái. Tuy cái tát này rất nhẹ, như là bàn tay vuốt ve lên mặt vậy. Nhưng đối với Khang Quốc Công Chúa, thì đó chẳng khác gì tiếng sét nổ giữa trời xanh!

Khang Quốc Công Chúa vừa được sinh hạ không lâu, thì mẫu thân Tống Quý Phi bị thất sủng. Khi Công Chúa bắt đầu lớn lên, thì cả năm cũng khó gặp mặt Hoàng Thượng được lấy một lần, cùng Tống Quý Phi từ nhỏ hai mẹ con đã tựa vào nhau mà sống. Công Chúa như là hạt minh châu trong tay của Tống Quý Phi vậy, đừng nói đến đánh chửi, đến cả lời nói nặng nề cũng không có lấy một câu. Thế mà giờ đây, Công Chúa lại bị Tống Quý Phi cho ăn một cái tát vào mặt, Công Chúa cũng không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra với mình, chỉ ôm mặt mà nhìn mẫu thân, miệng run run rồi bật òa lên khóc, quay người ôm mặt chạy đi.

Tống Quý Phi vì nóng vội quá nên mới ra tay cho Công Chúa một cái tát, nhưng sau khi đánh xong lại cảm thấy vô cùng ân hận. Mắt nhìn con gái yêu của mình chạy bỏ đi, cũng vội vã chạy theo gọi tên con gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.