Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 26: Chương ♚ mảnh vỡ kí ức 26




Tiêu công công cũng nói với Đỗ Văn Hạo rằng, Tống Quý Phi có một người con gái, được phong làm Khang Quốc Công Chúa. Hai đứa cung nữ gọi thiếu nữ nọ là Công Chúa, thì đích thị là Khang Quốc Công Chúa này rồi. Đỗ Văn Hạo đảo mắt quan sát thiếu nữ này một lượt, thì ra thiếu nữ này chính là người bệnh mà hắn sắp khám. Trông cô bé gầy gò đến phát tội, xem bộ dạng của cô bé này có vẻ bệnh tình cũng khá trầm trọng, Đỗ Văn Hạo tiến tới chắp tay thi lễ: “Vi thần Đỗ Văn Hạo tham kiến Khang Quốc Công Chúa Điện Hạ.”

Khang Quốc Công Chúa nghe nói có một vị Thái Y sắp đến đây chữa bệnh cho mình, nên nhân lúc bọn tùy tùng không chú ý, âm thầm chạy đến đây thăm dò xem vị Thái Y đó ra sao: “Đại nhân chính là Thái Y Viện Viện Phán Đỗ đại nhân đến đây xem bệnh cho ta phải không?”

“Chính là vi thần”

Công Chúa được cung nữ đỡ đến cái ghế bên đối diện của Đỗ Văn Hạo, Công Chúa thở gấp vài hơi rồi nói: “Đỗ đại nhân, nghe Trần Mỹ Nhân nói, y thuật của đại nhân rất cừ, đúng không?”

Đỗ Văn Hạo cũng hơi ngầm kinh hãi, không ngờ Trần Mỹ Nhân lại khen hắn trước mặt con gái của Tống Quý Phi: “Đa tạ Công Chúa đã quá khen, thần cảm thấy hổ thẹn vô cùng.”

“Đại nhân khiêm tốn quá rồi, nhưng hồi trước các Thái Y chữa bệnh cho ta đều là những ông lão, chưa bao giờ thấy một vị Thái Y nào trẻ như đại nhân cả, thật thú vị.”

Công Chúa thốt lên câu này làm cho Đỗ Văn Hạo chỉ biết nửa khóc nửa cười. Mấy người thuộc dòng dõi Vương Công Quý Tộc đều ăn nói như vậy cả, nhưng trong mắt của Đỗ Văn Hạo thì, vị Công Chúa trước mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, nếu đem về thời hiện đại, thì cô nhóc này cũng chỉ là học sinh cấp hai mà thôi. Vậy mà ở đời nhà Tống này, cô bé đã sắp phải lấy chồng, làm vợ người ta rồi: “Công Chúa thấy trong người có chỗ nào không được thoải mái?”

“Sao? Đại nhân định xem bệnh luôn cho ta ư?”

“Vậy ý của Công Chúa là...?”

“Đại nhân theo ta về phòng của ta khám bệnh, trước mặt bao nhiêu người thế này e không tiện lắm.”

“Tuân chỉ! Nhưng mà, vi thần ngồi chờ vị thái giám vào bẩm báo với Quý Phi, suốt từ nãy vẫn chưa thấy ra.”

“Không cần để ý đến điều đó đâu, mẫu thân của ta hiện giờ đang bận lắm.” Công Chúa nói xong liền đứng dậy, hai cung nữ vội tiến lại đỡ Công Chúa dậy đi ra ngoài hoa phòng, Đỗ Văn Hạo cũng vội vàng theo sau.

Đi đến một cái đình dành để nghỉ ngơi hóng mát bên ngoài, thì Công Chúa đột nhiên dừng lại nói: “Đỗ đại nhân, đại nhân xem bệnh cho ta tại đây cũng được. Ta không đi nổi nữa rồi.”

“Vâng, thưa Công Chúa.” Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ Công Chúa này cũng kỳ lạ thật, lúc nãy không chịu khám bệnh trong hoa phòng, nhưng bây giờ lại đổi ý xem bệnh ở đây. Thôi thì dù sao cũng chỉ là chẩn mạch, xem lưỡi hỏi về bệnh tình ra sao mà thôi, cũng có làm gì trên người Công Chúa đâu mà lo. Nơi đây so với hoa phòng thì thoáng mát hơn nhiều, nghĩ vậy nên hắn cũng thuận chiều theo ý của Công Chúa.

Đỗ Văn Hạo ngồi lên chiếc ghế, liền hỏi: “Công Chúa thấy khó chịu ở đâu?”

Công chúa dường như không thèm để ý đến câu hỏi của hắn mà nói: “Đúng rồi, Đỗ đại nhân đã gặp Hữu Tướng Quân Vương Ngộ chưa?”

Đỗ Văn Hạo đã sớm biết Khang Quốc Công Chúa được hứa gả cho Hữu Tướng Quân Vương Ngộ rồi, hắn nhìn ra được trong ánh mắt của Công Chúa sự tò mò, hiếu kỳ. Nhưng trong thời cổ đại, nam nữ thành hôn, do cha mẹ mai mốt sắp đặt, làm gì có mấy người đã gặp được mặt nhau trước khi cưới đâu. Có lẽ Khang Quốc Công Chúa cũng nóng lòng muốn biết phu quân tương lai của mình trông như thế nào, nên mới đột ngột hỏi hắn câu hỏi như vậy. Xem bệnh ở cái đình này đúng là hợp lý vô cùng, vì Công Chúa không muốn người khác nghe thấy mình muốn nói gì, hắn bèn trả lời: “Hồi bẩm Công Chúa, vi thần chưa từng gặp mặt Vương Tướng Quân.”

Công Chúa quả nhiên thất vọng vô cùng, quay đầu ra chỗ khác nhìn về nơi xa xăm, nhất thời không nói lên lời.

Cuối cùng, Đỗ Văn Hạo cũng chủ động bắt chuyện với Công Chúa: “Thưa Công Chúa, Công Chúa thấy khó chịu chỗ nào?”

Công Chúa bỗng thấy Đỗ Văn Hạo có đôi chút phiền toái, bèn gắt lên: “Ngươi không có mắt hay sao, mà không nhìn thấy chân ta bị sưng đi lại vất vả hay sao?”

Đỗ Văn Hạo sửng sốt, sững cả người lại, hắn phụng chỉ vào cung chữa bệnh, ngoại trừ Trần Mỹ Nhân nổi xung với hắn ra thì tất cả đều rất thuận buồm xuôi gió, ai nhìn thấy hắn cũng vui vẻ hòa đồng, thậm chí phải vô cùng khách khí với hắn. Vậy mà Công Chúa tự nhiên lại mở miệng hỗn láo với hắn như vậy, Đỗ Văn Hạo bất giác đùng đùng lửa giận, đang định phát tác thì thấy Công Chúa đứng dậy thi lễ xin lỗi: “Xin lỗi, Đỗ đại nhân, do trong lòng ta bây giờ đang rất rối bời, đắc tội với đại nhân, mong đại nhân xá tội.”

Đỗ Văn Hạo cũng hiểu Công Chúa sắp phải lấy chồng, trong lòng phiền muộn, chán nản, mà ngày thường Công Chúa cũng thuộc vào dạng ngang tàng, ngỗ ngược, thành thói quen rồi. Thế nên lúc nãy buột miệng nói ra cũng không phải là cố ý nói hắn, vả lại Công Chúa cũng thuộc vào loại trẻ con mới lớn, nên cũng chỉ cười nói: “Không sao, Công Chúa thấy trong người khó chịu chỗ nào?”

Công Chúa từ từ vắn ống quần của mình lên, thì thấy hai chân của Công Chúa sưng to như hai cây chầy dã cối màu trắng nõn vậy. Đỗ Văn Hạo bèn đưa tay ra, nhè nhẹ ấn vào chân của Công Chúa tạo thành một vết lõm nhỏ, vết lõm đó phải chờ một thời gian khá lâu mới từ từ hồi phục lại như cũ.

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu nói: “Còn những triệu chứng gì nữa không?”

“Khát nước, toàn thân cảm thấy nóng nực và mất sức, không muốn ăn gì, đến tối cũng chẳng ngủ được gì cả.”

“Công Chúa đã mời vị Thái Y nào khám cho rồi?”

“Phụ Khoa của Thái Y Viện Hạ Thái Y, chính là cái bà lão, chỉ cần mở miệng nói ra là nhìn thấy cả hàm răng của bà ta đó.”

Đỗ Văn Hạo hơi cau mày, vị Công Chúa này thật không có lễ phép gì cả, đúng là từ bé đã được quen thói nuông chiều rồi, nên mới hỗn lão như vậy, do vậy ai cưới được Công Chúa, chưa chắc đã là một chuyện tốt lành gì cả. Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo bèn lạnh nhạt nói: “Hạ đại nhân là người có kinh nghiệm nhất trong Phụ Khoa của Thái Y Viện đó.”

Công Chúa chẳng thèm để ý nói: “Thế mà cũng có chữa được bệnh cho ta đâu!”

Đỗ Văn Hạo không muốn nhiều lời nữa, vì hắn biết rằng có nhiều lời với cái bọn con ông to được nuông chiều từ bé này cũng vô dụng, bèn hỏi: “Khoảng thời gian nào Công Chúa bắt đầu phát hiện ra triệu chứng bị sưng chân này?”

Công chúa lắc đầu: “Ta không nhớ nữa.”

Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng kinh ngạc vô cùng, lẽ nào đầu óc của vị Công Chúa này có vấn đề hay sao, đến cả cái chân của mình bị sưng tự bao giờ mà cũng không nhớ: “Bẩm Công Chúa, thời gian bắt đầu phát bệnh là vô cùng hệ trọng. Phiền Công Chúa cố gắng nhớ lại xem.”

Công Chúa có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng kiên nhẫn ngồi nhớ lại mình bị phát bệnh vào thời gian nào: “Hình như cũng gần được một năm rồi, hay là hai năm rồi cũng nên, ai mà biết được chứ, dù sao thì một hai năm này cứ thấy khó chịu như vậy!”

“Vậy xin Công Chúa vui lòng đưa tay cho vi thần bắt mạch xem sao.” Nói xong, Đỗ Văn Hạo lấy cái gối bắt mạch trong thùng thuốc của mình ra đặt lên trên cái bàn đá. Công Chúa chu môi đặt tay lên cái gối, Đỗ Văn Hạo đặt tay lên cổ tay của Công Chúa bắt mạch, xong lại kiểm tra lưỡi của nàng xem thế nào, hắn im lặng hồi lâu, rồi nói: “Bẩm Công Chúa! Vi thần có chuyện này muốn hỏi Công Chúa, phiền Công Chúa nhớ lại cho thật kỹ cho vi thần được rõ, vì điều này vô cùng quan trọng.”

“Đại nhân cứ hỏi!”

“Cái lần đầu tiên Công Chúa Thiên Thái (kinh nguyệt) là lúc nào?” Công Chúa hỏi lại: “Đại nhân hỏi cái này để làm gì?” Đỗ Văn Hạo đáp: “Bởi vì bệnh của Công Chúa có liên quan đến Thiên Thái không đều đặn, thế nên phải hỏi cho thật rõ.”

“Hình như là nửa năm trước thì phải, à không đúng! Tám tháng trước, cũng không đúng! gần một năm rồi, à không đúng!”

Đỗ Văn Hạo cười khổ: “Bẩm Công Chúa, thời gian Công Chúa nói khác nhau cũng xa quá”

“Ai dà! Đều trách mẫu thân của ta! Nói ta lần đầu Thiên Thái, cơ thể yếu đi, nên cần ăn nhiều đồ nóng để bồi bổ, thế là mẫu thân bắt Ngự Thiện Phòng ngày nào cũng làm món thịt dê chiên, thịt gà hầm, lại còn ngồi bên cạnh ta ép ta phải ăn. Ăn nhiều đến nỗi ta phát buồn nôn, kết quả là lần Thiên Thái đó không đến được nữa, mấy tháng sau đó cũng không thấy đến lại nữa. Mẫu thân của ta lại càng sốt ruột hơn, không biết từ đâu mang về một hộp thuốc, nói là cái gì mà Thiên Hùng Lộc Tủng Kiến Tư Hoàn, bắt ta phải ăn! Kết quả là kinh nguyệt của ta mãi chẳng thấy đâu, còn chân thì lại sưng vù lên. Ta buồn và chán quá nên mới không nhớ kỹ thời gian phát bệnh bắt đầu từ khi nào nữa”

Đỗ Văn Hạo cau mày nói:“Cái mà tên làThiên Hùng Lộc Tủng Kiến Tư Hoàn gì gì đó, rốt cuộc là thứ thuốc gì thì vi thần cũng không rõ, nhưng theo cái tên của vị thuốc này mà suy đoán, thì có lẽ cũng là một vị thuốc bổ. Nhưng thưa Công Chúa, Công Chúa mới có Thiên Thái cũng không nên bồi bổ nhiều đồ ăn nóng quá như vậy.”

“Thật không? Ai nói vậy chứ?” Từ phía sau lưng hắn, có một giọng nói của một nữ nhân truyền đến.

Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa đi đến mấy nữ nhân, đi hàng đầu tiên, là một quý phụ, tuy không xinh đẹp như Hoàng Hậu, cũng không phong tình, gợi cảm như Trần Mỹ Nhân, và chẳng bằng Đức Quý Phi về vẻ đằm thắm, nhưng lại toát lên một vẻ cao quý diễm lệ, tôn quý tột cùng. Quý phụ đó đang mỉm cười nhìn về phía Đỗ Văn Hạo: “Vị này là Đỗ đại nhân phải không?”

“Không sai, người này chính là Thái Y Viện Đỗ đại nhân” Công Chúa chu môi lên đáp: “Mẫu thân, mẫu thân sao lại đến đây”

Nghe đến đây, Đỗ Văn Hạo liền biết ngay quý phụ này chính là Tống Quý Phi, bèn vội vã đứng dậy đi đến thi lễ: “Vi thần Đỗ Văn Hạo tham kiến Quý Phi nương nương.”

Tống Quý Phi khoát khoát tay: “Không cần đa lễ, mời Đỗ đại nhân ngồi.”

Nói xong, tự mình ngồi xuống cái ghế đá gần đó, cười mỉm nói với Đỗ Văn Hạo: “Thật là ngại quá, lúc nãy ta có khách làm đại nhân phải chờ lâu, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi để ra đây, mong Đỗ đại nhân tha lỗi cho ta.”

“Vi thần không dám". Đỗ Văn Hạo vén vạt áo sang một bên rồi cũng ngồi xuống ghế.

Tống Quý Phi hỏi: “Đỗ đại nhân vừa nói, khi mới có Thiên Thái không nên bồi bổ nóng (chủ yếu là đồ ăn, thuốc đại bổ có nhiều chất đạm, đặc tính của chúng la gây nóng trong trong cơ thể) là lẽ gì vậy?”

“Thời kỳ kinh nguyệt đầu tiên của con gái thì phải dùng đồ ăn mang tính nóng bồi bổ thay cho dùng thuốc, thức ăn có sẵn trong tự nhiên là sự lựa chọn không tồi để bồi bổ, ví dụ như: uống nước đường có thể hỗ trợ bài kinh huyết ra ngoài, gân móng lợn xào với nấm hương có thể giảm đỡ những cơn đau nhức …v…v. Nhưng nếu dùng không đúng sẽ chỉ có hại mà không có lợi.”

“Vậy ý của ngươi là, bổn cung bồi bổ cho Công Chúa là sai lầm sao?”

Đỗ Văn Hạo không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại: “Nương nương tại sao lại muốn bồi bổ những thứ nóng như vậy?”

“Con gái ta thân thể không được khỏe mạnh, đến kỳ kinh thì lúc có lúc không, chắc chắn là do huyết khô bế kinh (máu kinh đóng thành cục gây ra tắc kinh), nên phải bồi bổ để hoạt huyết (lưu thông máu huyết), như vậy thì kinh nguyệt mới khơi thông được, chính vì vậy ta mới bắt nó ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng như vậy! ”

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ai nói điều này cho nương nương vậy?”

Tống Quý Phi trả lời có vẻ ngượng ngùng, gượng gạo nói: “Bổn cung hồi trước cũng xem qua vài cuốn sách về y thuật, nên theo như hiểu biết của ta thì là như vậy, sao, ngươi thấy không đúng sao?”

“Dĩ nhiên là không đúng rồi, khi con gái của mình tuổi còn trẻ, khí huyết vẫn chưa đầy đủ, kinh nguyệt lúc có lúc không thì nguyên do chính là khí huyết trong người không đủ, đây là lẽ thường tình. Chỉ cần qua một thời gian, lớn thêm một chút, sẽ tự nhiên trở lại bình thường, mà không cần phải uống thuốc, cũng không cần phải bồi bổ, và càng không được bồi bổ lung tung. Công Chúa mới có Thiên Thái, nương nương đã bồi bổ một cách sai lầm, làm cho Công Chúa bị nóng trong dạ dày, âm huyết bị thiếu, do vậy mới bị khô huyết bế kinh, kinh nguyệt từ đó không còn đều đặn nữa.”

Tống Quý Phi trợn tròn con mắt hỏi: “Thật vậy sao?”

“Đúng vậy! Thưa nương nương, nương nương dùng thực phẩm bồi bổ nếu chỉ là phân lượng nhỏ thì cũng chỉ bị đình kinh (kinh nguyệt tạm thời bị ngắt) mà thôi. Nhưng nương nương lại bắt ép Công Chúa uống cái Thiên Hùng Lộc Tủng Kiến Tư Hoàng gì gì đó, nương nương nên biết rằng hai vi thuốc Thiên Hùng và Lộc Tủng rất là bổ, lại thuộc vào tính nóng, nên Công Chúa uống vào mà không bị phù chân thì mới là lạ.”

“Hả? Ngươi nói con ta bị phù chân sưng to như vậy là do uống cái thuốc Thiên Hùng Lộc Tủng Kiến Tư Hoàn sao?”

“Đúng vậy, thứ thuốc đó cộng thêm với thức ăn bồi bổ của nương nương nữa, nên hậu quả mới ra như vậy.” Nói đến đây Đỗ Văn Hạo lắc đầu liên tục: “Trong Kim Nặc Yếu Lược có viết: ‘Kinh thủy bất thông kinh vi huyết, huyết bất lợi tắc vi thủy, danh duyệt huyết phân’ có nghĩa là gì nương nương có hiểu không?”

Tống Quý Phi và Công Chúa đều nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Đỗ Văn Hạo nói: “Câu nói này có nghĩa là: Kinh của nữ tử không thoát được, hoặc thoát được nhưng không suôn sẻ, vốn là do huyết kinh biến thành nước, nên sẽ xuất hiện bọng nước! Trong tình huống này, xuất hiện bệnh bọng nước, mà bản thể của bệnh bọng nước này vốn không phải là nước, nên không thể coi nó là bọng nước bình thường mà chữa trị nó được, mà nó vốn là do kinh nguyệt không đều mà ra, bệnh này còn gọi là Huyết Phân. Thế nên khi nương nương bắt Công Chúa ăn uống bồi bổ, rồi lại ép Công uống thuốc bổ liều lượng cao, làm cho bế kinh càng ngày càng khô cứng, nước kinh do đó mà không thoát ra được, nên hình thành bọng nước. Chân của Công Chúa bị phù lên sưng to như vậy chính là do bọng nước gây ra.”

Tống Quý Phi bây giờ mới chợt hiểu ra vấn đề, chống tay nói: “Chả trách, mời Hạ đại nhân đến đây, bà ta cứ chữa theo chứng bọng nước thông thường, kết quả càng chữa càng nặng thêm, hóa ra không phải là bọng nước bình thường, mà là do kinh huyết không đều đặn mới dẫn đến bị bọng nước!”

“Chính xác!” Đỗ Văn Hạo cười nói, chả trách vị Tống Quý Phi này năm xưa chiếm được sự sủng ái của Hoàng Thượng, chính là vì Quý Phi là người hết mực thông minh: “Khi nãy vi thần bắt mạch cho Công Chúa, phát hiện Công Chúa mạch phù mà nhu, dựa theo suy đoán của vi thần thì Công Chúa huyết hải phục nhiệt, nhiệt bế huyết khô, Mạch Xung không thịnh, Mạch Nhâm không thông, lại cộng thêm với những thứ bồi bổ sai lầm nên làm cho âm dịch bị tổn thương, hư hỏa thành viêm (nóng trong gây ra sưng tấy).”

Tống Quý Phi nói: “Vậy nên dùng thuốc như thế nào cho hợp lẽ?”

“Nguyên nhân căn bệnh giờ đã rõ, nên dùng thuốc gì cũng rất rõ ràng, chỉ cần bài thuốc thanh trừ giải nhiệt, làm tăng khả năng tuần hoàn máu là ổn!”

“Ồ, vậy mời đại nhân hãy kê đơn cho Công Chúa, vì Công Chúa tháng sau là cưới rồi, phải chữa khỏi cho sớm, không lỡ hết mọi việc.”

Đỗ Văn Hạo bấm đốt ngón tay đếm đếm: “Xin nương nương cứ yên tâm, chỉ cần uống thuốc đúng kỳ, thì sẽ không lỡ chuyện thành hôn của Công Chúa đâu.”

Công Chúa lúc đầu vốn mặt mày ủ dột, nhưng bây giờ thì lại tươi như hoa, e thẹn cúi đầu ngượng ngùng.

Quả nhiên, sau khi được Đỗ Văn Hạo kê thuốc cho uống, chỉ cần uống có hai đơn mà bệnh tình của Công Chúa đã giảm đi đáng kể.

Hôm nay, Đỗ Văn Hạo vào cung Tiêu Hiền của Tống Quý Phi để kiểm tra phúc chẩn cho Công Chúa.

Chưa đi vào đến viện thì đã nghe thấy trong viện huyên náo khác lạ, Đỗ Văn Hạo bèn hỏi vị thái giám dẫn đường xem bên trong đang làm gì.

Vị thái giám đó đáp: “Thưa Đỗ đại nhân, đây là do Vương Tướng Quân nghe nói Công Chúa bị bệnh nên đên đưa người đến thăm đó ạ, bọn họ đang ở trong tiền viện, lão nô dẫn đại nhân đi vòng sang đường khác để đại nhân phúc chẩn cho Công Chúa.”

“Sao cơ? Vị hôn phu của Công Chúa đã đến rồi ư? Sao Công Chúa không ra tiếp vậy?”

Viên thái giám cười đáp: “Đỗ đại nhân có lẽ bận quá nên sinh ra hồ đồ rồi, Công Chúa vẫn chưa lấy chồng, sao có thể xuất hiện trước mặt nhà chồng trước như thế được? Hơn nữa, đây còn là Vương Tướng Quân đích thân đến nữa, nên càng không được lộ diện.”

Đỗ Văn Hạo giờ mới hiểu, bèn gật đầu đồng ý.

Đi đến phòng của Công Chúa, nhưng Công Chúa không có trong đó. Viên thái giám bèn để Đỗ Văn Hạo ngồi chờ ở hoa phòng bên ngoài khuê phòng của Công Chúa, rồi tự mình đi tìm nàng.

Được một lúc sau, Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Tống Quý Phi và Công Chúa kéo theo một đám người đi đến.

Đỗ Văn Hạo vội vã tiến đến thi lễ: “Vi thần Đỗ Văn Hạo, bái kiến Quý Phi nương nương, bái kiến Công Chúa.”

Khuôn mặt của Công Chúa phị ra không nói câu gì chỉ hứ đáp lại một câu, rồi bước luôn vào trong phòng.

Tống Quý Phi thì mặt mày vui vẻ, nói: “Đỗ đại nhân đến rồi đó sao! Mời đại nhân vào trong ngồi!”

Đỗ Văn Hạo theo vào trong phòng ngồi xuống, Tống Quý Phi lấy ra một cái khăn tay che lấy mũi mình, giả vờ ho lên hai tiếng, nhìn nhìn Đỗ Văn Hạo như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Mấy lần trước đến đây phúc chẩn, Công Chúa đều lập tức ngồi xuống, đưa tay đặt lên cái gối bắt mạch để Đỗ Văn Hạo kiểm tra. Nhưng lần này, Công Chúa lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, không thèm để ý đến ai cả. Đỗ Văn Hạo cũng thấy được có chuyện không ổn xảy ra, bèn đưa mắt nhìn Tống Quý Phi.

Tống Quý Phi lại ho nhẹ lên một tiếng: “Đỗ đại nhân, cái này ừm..”

“Nương nương có gì muốn nói, xin cứ nói.”

Tống Quý Phi nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, gật đầu đồng ý qua ánh mắt sắc ngời của hắn, ho khan hai tiếng, hiện rõ vẻ không được tự nhiên, cầm tách trà lên uống liền một hớp, rồi nói: “Chuyện là thế này, lúc nãy Vương Tướng Quân nói, mẫu thân của Tướng Quân mấy ngày hôm trước thấy trong người khó chịu, gọi Thái Y Viện Viện Phán Phó Hạc Phó đại nhân đến khám, chỉ mấy ngày hôm sau mà mẫu thân của Vương Tướng Quân đã khỏe mạnh như trước. Lại hay Công Chúa cũng mắc bệnh, nên một mực giới thiệu, tiến cử Phó đại nhân đến khám cho Công Chúa, do vậy…”

Đỗ Văn Hạo giờ đã hiểu, thì ra Tống Quý Phi muốn đổi Thái Y đến khám cho Công Chúa, xem ra Công Chúa cũng muốn như vậy, dù sao cũng là phu quân tương lai của nàng giới thiệu, nên chắc cũng phải nể mặt đôi phần. Khi mà người ta đã không còn tin tưởng mình nữa, hoặc là có ý muốn đổi Thái Y, thì đó cũng là quyền lợi của người ta, mình cũng không nên mặt dày bám lấy Công Chúa chữa bệnh cho bằng được. Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo đứng dậy chắp tay đáp: “Ý của nương nương vi thần đã hiểu, vi thần xin được cáo lui.”

Tống Quý Phi vội vã đứng dậy, cười đáp: “Đỗ đại nhân, mong đại nhân đừng giận, kỳ thực bổn cung cũng nói với Vương tướng quân rồi, Công Chúa uống thuốc của đại nhân kê cho đã đỡ đi nhiều rồi, nhưng mà…”

Đỗ Văn Hạo cũng biết Tống Quý Phi không hề muốn đắc tội với mình, và càng không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Đức Phi nương nương. Hồi trước, chính Tống Quý Phi còn đích thân đến nhờ Đức Phi nương nương bảo Đỗ Văn Hạo đến chữa bệnh cho con gái của Tống Quý Phi, vậy mà bây giờ Đỗ Văn Hạo đang chữa bệnh dang dở như vậy lại đòi thay bằng một Thái Y khác. Nên Tống Quý Phi cũng rất lấy làm khó xử, do vậy Đỗ Văn Hạo cũng vội vàng chắp tay đáp: “Nương nương không cần giải thích gì hết, vi thần hiểu, vi thần xin cáo từ!”

Đỗ Văn Hạo quay người đi ra ngoài cửa, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút ấm ức.

Từ hồi mà Đỗ Văn Hạo chữa bệnh cho Đức Phi nương nương, hắn một mình kê đơn thuốc, còn Phó Hạc lại nhân cơ hội đó mà đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn, Đỗ Văn Hạo cực kỳ khinh thường nhân phẩm của Phó Hạc. Mặc dù sau đó, Phó Hạc có đến tận nhà xin lỗi hắn, nhưng trong thâm tâm Đỗ Văn Hạo vẫn chưa tha thứ cho Phó Hạc, người ta thường nói đường dài mới biết ngựa hay, gió to mới biết cỏ tốt. Phải đến lúc người ta đối mặt với sự nguy cấp thì bản tính của người đó mới bộc lộ ra rõ rệt. Thế nên Đỗ Văn Hạo cũng biết rằng, hắn không thể kết giao được với Phó Hạc. Nhưng không ngờ, phu quân tương lai của Công Chúa lại một mực đòi đổi hắn cho Phó Hạc nên Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng uất ức, buồn chán.

Khi Đỗ Văn Hạo cảm thấy uất ức thì Tống Quý Phi lại cảm thấy buồn bã, tiu nghỉu. Sau khi Đỗ Văn Hạo ra về, Tống Quý Phi cứ mong mỏi nhìn theo bóng dáng của hắn mà đờ đẫn như người mất hồn vậy.

Công Chúa thấy vậy cũng đi đến an ủi mẫu thân của mình: “Mẫu thân, mẫu thân đừng lo nghĩ nhiều nữa, nếu đây là người Vương Tướng Quân giới thiệu thì chắc cũng tốt thôi.”

Tống Quý Phi thở dài một tiếng, nói: “Đây không phải là vấn đề về bệnh, Phó Thái Y là Thái Y Viện Viện Phán, y thuật dĩ nhiên cũng hơn người, Vương Tướng Quân giới thiệu người cũng không sai, ông ta chắc chắn sẽ trị được bệnh cho con thôi, nhưng Đỗ đại nhân đang chữa bệnh cho con ngon lành như vậy, bệnh của con cũng đỡ đi được gần nửa rồi, hiệu quả cũng rất tốt, lúc này đòi thay người ta, Đỗ đại nhân chắc chắn sẽ không vui, và sẽ có ý kiến về chúng ta.”

“Đỗ đại nhân có ý kiến về chúng ta thì đã làm sao cơ chứ? Bệnh của con, con muốn ai chữa thì người đó chữa, ông ta làm gì có quyền quản con chứ?”

“Nói thì nói như vậy, ài! Đỗ đại nhân bây giờ là người được Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu vô cùng nể trọng.”

“Thế thì làm sao? Vương Ngộ Tướng Quân cũng là người Hoàng Thượng nể trọng đó thôi.”

“Chính vì như vậy, mẫu thân mới đồng ý đổi Thái Y chữa bệnh cho con, việc này mà xử lý không tốt thì Đức Phi bên đó cũng sẽ không yên được đâu.”

“Hứ, Đức Phi nương nương là cái thá gì cơ chứ!”

“Ngươi thì hiểu cái gì! Bây giờ ngoài Trần Mỹ Nhân ra, thì Hoàng Thượng sủng ái nhất vẫn là Đức Phi nương nương, một người như vậy mà ta có thể đắc tội với người ta được sao?”

Công Chúa căm phẫn, thấp giọng nói: “Phụ Hoàng cũng thật là! Bao năm nay cũng không đến đây thăm mẫu thân, có lúc con hận ông ta lắm!”

“Câm mồm!” Tống Quý Phi sợ đến xanh mắt mèo, nhìn ngang nhìn ngửa, chỉ có hai đứa cung nữ thân tín đứng ngay đó, hơn nữa bên ngoài hành lang dường như cũng không thể nghe thấy lời nói vừa rồi của Công Chúa, Quý Phi mới yên tâm, quát lên: “Sao ngươi dám ăn nói như vậy hả? Nếu mà để cho Phụ Hoàng của ngươi nghe được, thì hai mẹ con ta đừng mong sống được!”

“Vâng, hài nhi biết lỗi rồi.” Công Chúa chu môi lên đáp. Quý Phi nương nương nghĩ, dù sao cũng đã đổi Thái Y khám bệnh cho Công Chúa rồi, có lo lắng cũng vô ích, chỉ cần lần sau đến chỗ Đức Phi giải thích một chút là được.

Tống Quý Phi lại than lên một câu: “Cũng chỉ có thể như vậy được thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.