Cưng Chiều Tình Nhân Trẻ Con

Chương 2




Mặt Tố Diệp biến sắc, Bella cũng sững người, kể cả vị bác sỹ bên cạnh cũng lấy làm lạ. Tố Diệp nắm chặt tay lại, khẽ nheo mắt: “Đây chính là điều kiện để anh hiến máu?”

“Đúng vậy!”

“Được! Tôi đồng ý với anh. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải dùng máu của mình cứu sống Niên Bách Ngạn, nếu không tôi sẽ giết chết rồi rụt sạch máu của anh!” Nét mặt Tố Diệp lạnh lùng. Thời gian gấp gáp, cô cũng không lãng phí thời gian cho việc chần chừ.

Kỷ Đông Nham nghe xong trái ngược lại đờ đẫn, nhìn cô như nhìn một con quái vật: “Em điên rồi sao? Vì Niên Bách Ngạn bảo em làm gì em cũng làm?”

“Đúng thế! Vì anh ấy xứng đáng để tôi hy sinh.” Nếu không có Niên Bách Ngạn, không chừng cô đã mất mạng từ lâu rồi.

Kỷ Đông Nham nhìn cô không chớp mắt, một lúc lâu sau mới gầm lên: “Tố Diệp, em đúng là đồ điên! Vì một người đàn ông mà sẵn sàng bán cả bản thân mình. Em giỏi lắm, anh phục em rồi!”

“Vậy rốt cuộc anh có hiến máu hay không?” Tố Diệp nhận ra câu nói vừa rồi của anh ta chẳng qua chỉ muốn thăm dò.

Kỷ Đông Nham nghiến răng nói: “Hiến! Anh sẽ chống mắt lên coi hai người sống hạnh phúc cả đời này thế nào!” Dứt lời anh ta đi về phía vị bác sỹ: “Tôi đi xét nghiệm.”

“Được, được! Đi theo tôi!” Bác sỹ nhanh chóng sắp xếp.

Khi bóng Kỷ Đông Nham sắp biến mất cuối hành lang, Tố Diệp bỗng hét to lên sau lưng anh ta: “Kỷ Đông Nham!”

Kỷ Đông Nham dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Tố Diệp hít sâu: “Cảm ơn anh!”

Gương mặt Kỷ Đông Nham lướt qua một sự khó chịu, cất giọng dữ dằn: “Người Niên Bách Ngạn to như thế, chắc chắn anh phải hiến không ít máu. Tố Diệp! Anh cảnh cáo em! Em mà không chuẩn bị trứng gà và sữa bò để bổ máu cho anh, cẩn thận anh không tha cho em đâu!”

Lúc đó Tố Diệp mới dám thở phào, đầu mũi cay cay, cố ý nói theo ý của anh ta: “Anh yên tâm đi! Tôi sẽ để anh được thưởng thức hết tất cả các sản phẩm có nguồn gốc từ trứng và sữa trên thế giới.”

Kỷ Đông Nham không nói nữa, đi thẳng theo sau vị bác sỹ. Lúc này Tố Diệp mới ngồi lại xuống ghế, cảm giác bất an trong lòng cũng dần dần được xua tan. Vài phút sau, Bella tiến lên, nhỏ tiếng hỏi: “Cô tin tưởng Kỷ Đông Nham vậy sao? Lỡ như anh ta giở trò thì sao?”

Tố Diệp ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chỉ thị, đáp chắc chắn: “Anh ấy không làm vậy đâu, tôi tin anh ấy!”

Bắc Kinh.

Tố Khải trực cả đêm, vừa tan ca, đi ra khỏi đội chống ma túy đã nhìn thấy Diệp Lan ngồi bên bồn hoa. Cô đang say mê rải cánh hoa khắp mặt đất. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng thấp cổ, diện quần bò đơn giản, kết hợp với một đôi bốt trung tính. Bên cạnh là cây ngô đồng đã úa vàng. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, lá cây lại rụng lả tả, lướt qua áo len của cô, rồi rơi xuống giữa bồn hoa. Cảnh này đúng là đẹp như tranh.

Tố Khải nhìn có phần ngơ ngẩn.

Giống như có linh cảm, Diệp Lan cũng ngẩng đầu lên rất đúng lúc. Sau khi nhìn thấy Tố Khải đứng gần đó, cô mím môi cười, đứng dậy, phủi hết đất cát trong tay, nhảy chân sáo tới trước mặt anh, ngẩng đầu cười với Tố Khải: “Anh chàng đẹp trai trước nay vẫn chú ý hình tượng cơ mà, sao hôm nay râu còn chưa cạo thế hả?”

Thời tiết đã sang thu, trong xanh ấm áp. Nắng mai xuyên qua tầng mây, rọi vào đáy mắt, khiến mọi vật qua đôi mắt ấy đều trở nên lung linh rực rỡ. Tâm trạng của Tố Khải cũng trở nên dễ chịu một cách vu vơ. Không biết là vì cô gái trước mặt quá xinh xắn hay vì trong mắt chỉ ngập tràn sắc thu êm dịu. Tóm lại, khoảnh khắc này anh rất thích sự quấy rầy của cô.

Thế nhưng những lời nói ra vẫn có phần cứng nhắc: “Sao em lại tới đây?”

Diệp Lan dứt khoát khoác lấy cánh tay anh, gương mặt tươi như hoa: “Cảnh sát Tố vĩ đại phải hẹn trước mới được gặp, không biết tối mai anh có rảnh không?”

“Tối mai?” Tố Khải nhướng mày: “Làm gì?”

Diệp Lan tiến sát lại gần anh: “Em đi xem mắt.”

Tố Khải vừa nghe xong, đầu mày lập tức nhíu lại, giơ tay đẩy cô ra không chút khách khí: “Em đi xem mắt lẽ nào còn cần anh phục tùng à?” Dứt lời anh đi về phía xe mình đang đỗ.

Diệp Lan nhìn theo bóng anh, lườm nguýt.

Tố Khải vừa lên xe, cánh cửa ghế lái phụ đã bị mở ra. Diệp Lan trườn nhanh vào trong xe như một con cá trạch. Cô giơ tay đóng cửa lại, lờ đờ cười với Tố Khải: “Lần trước anh đã giúp em phủ quyết tên Liễu Tranh, thế thì tiện thể làm cố vấn tình cảm thêm lần nữa luôn đi, xem giúp em người đàn ông ngày mai có hợp với em không?”

“Anh không rảnh!” Tố Khải ương bướng đáp.

Diệp Lan cười: “Anh nhất định phải đồng ý, không muốn cũng phải đồng ý.”

“Mau xuống xe đi!”

“Không!” Diệp Lan cứ ngồi lỳ trên xe.

Tố Khải vò đầu bứt tai, mái tóc ngắn bỗng chốc bù xù như ổ gà, có thể nhìn ra tâm trạng vốn dĩ đang rất tốt đẹp đã bị Diệp Lan phá hỏng. Anh hít sâu một hơi rồi cố gắng kìm nén ngọn lửa sắp bùng lên, một lần nữa quay sang nhìn Diệp Lan, khẩn thiết nói: “Bà cô ơi! Cả tối anh không được chợp mắt rồi. Anh mau xuống xe đi, anh phải về nhà ngủ bù!”

Diệp Lan nhận ra đôi mắt mỏi mệt của anh, suy nghĩ một lúc rồi thẳng thừng xuống xe. Tố Khải ngẩn người. Nói mấy lời đó anh vốn không hy vọng quá nhiều rằng cô sẽ hợp tác, cứ nghĩ cô sẽ vẫn trẻ con như mọi lần, hoàn toàn bất ngờ khi cô lại ngoan ngoãn nghe lời rời đi. Trong lòng đáng nhẽ phải vui, chẳng hiểu vì cớ gì lại thấy hơi buồn buồn.

Đang nghĩ, bỗng cánh cửa bên phía anh cũng bị Diệp Lan kéo ra, cô nói dứt khoát với anh: “Này! Anh xuống xe đi!”

Tố Khải ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô cứ như nhìn người ngoài hành tinh. Diệp Lan cũng chẳng hơi đâu phí lời với anh, giơ tay lôi tuột anh ra ngoài. Anh không biết cô định làm gì, lại sợ mình khỏe làm cô đau, đành phải xuống xe. Diệp Lan bèn nghênh ngang ngồi vào ghế lái, giơ tay chỉ vào anh: “Anh ngồi ghế lái phụ, em lái xe đưa anh về nhà!”

Lúc này Tố Khải mới hiểu ý cô, không biết nói gì, đành phải vòng sang bên cạnh, mở cửa rồi thở dài: “Diệp Lan! Chúng ta đừng trêu đùa nữa được không?”

“Ai trêu đùa?” Diệp Lan trừng mắt, chỉ vào đôi mắt anh: “Anh xem, mắt thâm quầng cả thế kia, làm sao mà lái xe được? Anh làm cảnh sát nhân dân mà không làm gương cho người khác!”

Tố Khải dựa người vào ghế, quay đầu nhìn cô, nửa ngày mới nói được một câu: “Anh đang nói chuyện em đi xem mắt.”

Diệp Lan ngỡ ngàng giây lát nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, gò má khẽ ửng hồng, giọng gượng gạo: “Em đi xem mắt tại sao lại là trêu đùa?”

“Ai nói mình không thích đi xem mắt?”

“Thế ai là người ép em phải đi xem mắt?”

Đối mặt với cái máy phản bác như Diệp Lan, Tố Khải đúng là phải câm nín. Diệp Lan thấy anh không lên tiếng nữa thì cũng không nói gì thêm, lập tức khởi động xe. Các tòa nhà lùi dần về phía sau, bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.

Rất lâu sau, Tố Khải mới lên tiếng, giọng nói mơ hồ: “Đừng đi xem mắt!”

Diệp Lan đang tập trung lái xe, không ngờ anh lại nói câu ấy. Cô sững sờ, run tay một cái, vô lăng bèn lệch hướng. Tố Khải thấy vậy, vội giơ tay giữ chặt vô lăng. Diệp Lan trong giây phút khẩn cấp bèn phanh kít lại. Cả hai người cùng bổ nhào về phía trước, Diệp Lan suýt nữa thì đập mặt vào vô lăng may mà Tố Khải đã giữ cô lại.

“Anh vừa nói gì cơ?”

Nét mặt Tố Khải có phần ngượng ngập.

“Tố Khải! Anh vừa bảo em đừng làm gì cơ?” Diệp Lan cố tình truy hỏi.

“Không có gì! Em tập trung lái xe đi, nếu không để anh lái. Anh không muốn chết yểu đâu.”

Diệp Lan nhận ra anh không dám nói, hừ một tiếng: “Yên tâm! Vì anh chàng đẹp trai tối mai em cũng không thể chết vì tai nạn xe hôm nay được.”

“Anh chàng đẹp trai nào?” Tố Khải khó chịu.

“Anh chàng xem mắt đẹp trai đó. Nghe nói là điển trai lắm, còn hơn cả minh tinh điện ảnh.” Diệp Lan cười: “Anh cũng biết người có tiền thường tìm con gái đẹp mà. Con cái sinh ra được cải thiện gen càng ngày càng xinh. Mấy tay cậu chủ mặc dù không phải ai cũng đẹp trai nhưng mười người thì cũng phải tám chín người trông vừa mắt.”

“Đẹp trai mài ra cơm ăn được à?”

“Được chứ! Ngồi cạnh người đẹp trai, nhìn cũng đủ no.” Diệp Lan cố ý chọc anh.

Tố Khải thật sự không thốt nên lời: “Em lập tức xuống xe cho anh, đừng ở đây chọc tức anh!”

Diệp Lan nhìn dáng vẻ vừa sốt ruột vừa tức giận của anh, cảm thấy vô cùng sung sướng, không những không xuống xe mà ngược lại còn tiến sát gần anh: “Anh và em có quan hệ gì, tại sao em phải chọc tức anh?”

Tố Khải lập tức nhíu mày: “Bài học đi xem mắt lần trước còn chưa đủ à? Ngày mai còn muốn mất mặt tiếp?”

“Anh cứ nói thẳng có đi hay không là được rồi.” Diệp Lan hỏi dứt khoát.

Tố Khải đáp không hề do dự: “Không đi!”

“Anh nỡ để em một mình đi gặp một người đàn ông xa lạ sao?”

Tố Khải không nói gì nhưng sắc mặt đã tái mét. Diệp Lan thấy vậy nhún vai, thở dài: “Thôi vậy, anh có quyền lựa chọn của anh, em cũng không thể ép anh được, đúng không?” Nói rồi cô lấy từ trong túi xách một tờ giấy và một cây bút, viết lên đó một dòng địa chỉ và một dãy số điện thoại: “Tối mai, đối phương đã đặc biệt chọn một nhà hàng rất đẹp. Em đã lên mạng đọc giới thiệu trước rồi, rất có tình cảm và độc đáo, ở ngay Hậu Hải. Em viết cho anh địa chỉ và số điện thoại. Ngày mai anh muốn tới thì tới, không muốn tới thì thôi vậy.”

Dứt lời, cô nhét tờ giấy vào trong tay Tố Khải.

Tố Khải nhìn chằm chằm cái tên nhà hàng, hận nghiến răng kèn kẹt. Đáng chết! Đi xem mắt chứ có phải đi hẹn hò đâu, tìm đại nhà hàng nào đó là được rồi, còn phải tình cảm nữa chứ!

Niên Bách Ngạn đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

Sau khi sử dụng nhóm máu O của Kỷ Đông Nham hết sức có thể, dưới sự nỗ lực của các bác sỹ, cuối cùng đã đoạt được Niên Bách Ngạn về từ tay tử thần. Nhưng do thời gian cấp cứu tương đối dài, thể chất của bệnh nhân đương nhiên sẽ chịu chút ảnh hưởng, việc phục hồi không thể nhanh được, thế nên trước mắt vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Tố Diệp đi cùng về phòng bệnh, ngồi xuống là lặng im, không nhúc nhích, chỉ nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh không chớp mắt. Có thể nghe được nhịp thở của anh, nhìn thấy huyết áp và nhịp tim của anh nhấp nháy, hiển thị ở trạng thái bình thường trên máy kiểm tra là khoảnh khắc này cô phải cảm tạ hết lượt các vị thần tiên.

Ông trời chưa tàn nhẫn đến mức cướp cả anh đi mất.

Anh vẫn nằm đây, vẫn còn sống.

Thời gian này, Bella cũng sống dở chết dở. Để ngăn đám nhà báo đó, cách gì cô ta cũng phải áp dụng. Kỷ Đông Nham thì nằm bên giường bệnh thêm vào tạm thời, thấy Tố Diệp chỉ mải để ý tới Niên Bách Ngạn, trong lòng chẳng vui vẻ gì. Anh ta đưa tay đập bồm bộp lên giường, khiến Tố Diệp giật nảy mình.

“Anh làm xác chết vùng dậy đấy à!” Cô bực dọc khẽ gào lên, sợ hành vi thô lỗ của anh ta làm phiền tới Niên Bách Ngạn.

Kỷ Đông Nham tính sổ: “Trước khi hiến máu ai đã hết lòng hứa hẹn? Trứng gà đâu? Sữa bò đâu? Cả một cốc nước đường cũng không thấy tăm hơi đâu!”

“Anh gấp gáp cái gì? Chỉ là hiến máu thôi, cứ làm như bà đẻ ở cữ vậy!” Tố Diệp miệng thì nói vậy, nhưng vẫn đứng dậy rót cho anh ta một cốc sữa Bella vừa mua về, đi tới trước mặt đưa cho anh ta: “Có cần phải đội thêm cho anh cái mũ không? Mấy phụ nữ ở cữ hay sợ lạnh đấy.”

“Sớm biết em tiểu nhân như thế, ban đầu anh không nên hiến máu.” Kỷ Đông Nham đón lấy cốc sữa, nhíu mày: “Sao lạnh thế này?”

“Ui, tôi quên mất đang ở cữ là không uống được lạnh.” Tâm trạng Tố Diệp vì Niên Bách Ngạn đã thoát khỏi nguy hiểm mà cũng trở nên thoải mái hơn, bắt đầu có hứng trêu chọc. Cô cầm lấy đút vào lò vi sóng: “Anh còn yêu cầu gì nữa thì mau nói cả thể đi. Trứng gà có cần chạm trổ hoa văn gì đó cho anh không?”

Kỷ Đông Nham làm mặt ganh tỵ: “Niên Bách Ngạn tỉnh lại em đừng có mà đối xử quá tốt với anh ta, nếu không tâm lý anh bất ổn, không cẩn thận sẽ lỡ tay đấm một nhát cho anh ta đi chầu Diêm Vương luôn đấy!”

Lò vi sóng kêu “ting” một tiếng, Tố Diệp nhanh chóng lấy sữa ra, đưa lại cho anh ta: “Anh nỡ sao? Bây giờ trong huyết quản của anh ấy có máu của anh đấy. Anh ấy mà chết, anh cũng hiến máu vô ích rồi.” Trên đời này có hai con người như thế. Họ thật sự là bạn bè, cũng thật sự là kẻ địch. Trên thương trường họ sẽ tính toán với nhau, thậm chí còn ép đối phương tới mức không còn đường lui. Nhưng dù có thế nào cũng sẽ không ra tay giết hại người kia, căm ghét ra sao cũng không thể lấy tính mạng của đối phương. Ngoài miệng thì họ mắng nhiếc nhau, dùng những lời nói cay độc để trù úm nhau, nhưng khi tính mạng của người kia thật sự gặp nguy hiểm lại dùng cái lý do chưa đấu đủ, không muốn anh ấy chết mà ra tay cứu giúp.

Có lẽ Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham chính là những người như vậy, khó làm tri kỷ, khó thành địch thù.

Kỷ Đông Nham đón lấy, nhấp thử, lại chau mày: “Tố Diệp! Em làm ăn đối phó phải không? Thời gian ngắn như vậy sữa không thể nóng hết được.”

“Muốn uống thì uống đi!” Tố Diệp đáp lại một câu rồi lại ngồi xuống bên cạnh giường Niên Bách Ngạn, thấy Kỷ Đông Nham phát điên lên, cúi đầu uống một hơi cạn sạch cốc sữa.

Tới buổi tối, Kỷ Đông Nham đi rồi, Bella mang tới một vài đồ dùng cá nhân, thấy Niên Bách Ngạn vẫn nằm im trên giường, mắt nhắm nghiền, cô ta nhìn Tố Diệp, nói với vẻ bực dọc: “Sau này cô mà có lỗi với anh Niên thì không đáng làm người!”

Tố Diệp biết Bella khó chịu trong lòng. Từ khi Niên Bách Ngạn dẫn theo cô xuất hiện trong buổi đấu thầu tới lúc bị trúng đạn rồi cả quá trình cấp cứu, Bella chưa tươi tỉnh với cô giây phút nào. Trong một lúc xảy ra quá nhiều chuyện, cô mới để mặc cô ta như vậy. Bây giờ Niên Bách Ngạn đã bình an vô sự, đương nhiên cô không việc gì phải nhẫn nhịn: “Một người đàn ông khiến phụ nữ ai cũng phải hướng về, tôi yêu anh ấy còn không kịp, sao có thể tạo cơ hội cho người phụ nữ khác lại gần anh ấy được!”

Bella nghe xong mặt xám xịt lại, vứt điện thoại của Niên Bách Ngạn ra trước mặt cô: “Chuyện công việc của anh ấy cô xử lý đi. Tôi mệt lắm rồi, phải về nghỉ ngơi dưỡng sức đây.”

Tố Diệp đón lấy: “Cứ tự nhiên!”

Bella tức giận bỏ đi.

Mở điện thoại ra, thoạt nhìn Tố Diệp đã giật bắn người. Chẳng trách Bella kêu mệt. Chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ, cô ta đã nhận hàng trăm cuộc điện thoại, vẫn còn hơn trăm cuộc gọi nhỡ, nhìn kỹ thì đều là số điện thoại của đám nhà báo. Cô khẽ thở dài, đặt điện thoại sang một bên. Tố Diệp bưng một chậu nước sạch, thấm một chiếc khăn, cẩn thận lau mặt cho Niên Bách Ngạn, nhỏ giọng nói: “Ngày mai liệu anh có thể tỉnh lại không? Thật ra để anh được nghỉ ngơi một chút cũng rất tốt, nhưng đừng ngủ lâu quá…”

Nói tới đây, giọng cô bỗng nghẹn ngào. Nhớ lại cảnh anh ôm chặt mình ở hội trường buổi đấu giá, Tố Diệp càng nghĩ càng thấy xót xa. Cô chưa từng nghĩ rằng trong một cuộc tình phụ nữ phải mãi mãi làm người dựa dẫm. Cô thích cảm giác được sát cánh bên người đàn ông mà mình yêu hơn. Sau khi ở bên Niên Bách Ngạn, cô càng hy vọng có thể giữ được cảm giác và mối quan hệ này.

Vì anh quá xuất sắc, cô cũng cần phải trở nên xuất sắc mới có thể cùng tiến bước với anh. Nếu không có một ngày cô sợ hai người sẽ mất đi tiếng nói chung. Cô không cho phép bản thân có giây phút nào được trơ lì, không cho phép vì sự lười biếng và tùy hứng của mình mà đánh mất chuyện tình cảm tốt đẹp này. Một mối tình đổ vỡ, trách nhiệm không chỉ thuộc về người đàn ông. Có lúc, phụ nữ cũng nên tự kiểm điểm lại mình, có phải bản thân đã mất đi khả năng có được tình yêu đó hay không.

Niên Bách Ngạn đối với cô chẳng bao giờ nói được mấy lời ngọt ngào. Anh chỉ hứa trên con đường tương lai sẽ cố gắng hết sức có thể để bảo vệ cô tránh khỏi những tổn thương. Chỉ một câu nói đơn giản ấy thôi nhưng anh đã dùng hành động để chứng minh thậm chí không tiếc cả tính mạng của mình. Một người đàn ông như vậy, sao có thể không khiến cô áy náy? Giây phút anh gục ngã, lòng cô đau như dao cắt, chỉ mong người trúng đạn ngã xuống đất là mình.

Bây giờ, cô chỉ cầu mong Niên Bách Ngạn có thể bình an tỉnh lại. Tính mạng này anh giữ lại cho cô, anh không thể ích kỷ cướp cả của cô cơ hội yêu anh được.

“Bách Ngạn! Bây giờ em lo nhất là phía hội đồng quản trị. Em có thể làm bất kỳ chuyện gì giúp anh, nhưng cầu xin anh đừng để em một mình đối mặt với những cổ đông đó có được không?” Giúp anh lau mặt xong, cô cẩn thận dựa vào người anh. Sợ chạm vào vết thương nên cô cũng không dám nằm bò lên ngực anh, chỉ đan tay vào tay anh: “Có những việc anh vẫn phải đứng ra giải quyết giúp em mới được.”

Niên Bách Ngạn nằm trên giường vẫn nhắm chặt mắt, gương mặt vì mất nhiều máu mà trở nên nhợt nhạt. Cô đau lòng, giơ tay vuốt ve gò má anh, bỗng dâng trào xúc cảm. Lúc ở trấn Thiên Đăng, anh muốn cô ở bên anh, cho tới tận bây giờ. Nhưng thời gian hai người ở cạnh nhau ít đến đáng thương. Ban ngày anh nhận không hết các cuộc điện thoại, làm không hết việc, ký không hết các giấy tờ. Đến Nam Phi, anh lại bận lo mỏ kim cương. Có lẽ anh cũng đoán trước được điều đó nên mới yêu cầu cô cùng tham gia vào các công việc. Nhưng với một đôi tình nhân mà nói, như thế chẳng bao giờ là đủ.

Bây giờ anh có thời gian ở bên cô rồi, thế mà lại ngủ li bì trên giường.

Cô khẽ thở dài, giơ tay vặn nhỏ ngọn đèn đầu giường đi. Vừa ngồi xuống, điện thoại bỗng rung lên, tiếng chuông nhàm chán mà gấp gáp. Nhạc chuông này đã bị Tố Diệp cười nhạo mấy lần. Cô chê nó quá quê mùa, nói anh chẳng theo kịp thời đại. Lúc đó Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười. Tố Diệp cầm lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy màn hình hiện thị bỗng lắc đầu ngao ngán, đúng là sợ cái gì cái đó sẽ tới.

Chuông điện thoại vang hết lần này tới lần khác, cô đành phải nhận máy: “Hứa Đồng!”

“Bác sỹ Tố! Tôi muốn tìm anh Niên một lát.” Giọng Hứa Đồng có vẻ rất nghiêm trọng.

Tố Diệp liếc nhìn Niên Bách Ngạn trên giường, tim bỗng thắt lại, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại.”

Hứa Đồng không hỏi nhiều, nói thẳng: “Chuyện anh Niên đấu thầu thất bại đã truyền tới tai hội đồng quản trị rồi. Họ đang phản ứng rất mạnh mẽ, liên tiếp gây áp lực tới các phân bộ ở Trung Quốc, mong là anh Niên nhanh chóng về nước, giải thích rõ ràng trước mặt hội đồng quản trị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.