“Làm càn!” Triệu Tôn phất tay áo, lạnh giọng khiển trách, “Đông Phương đại nhân coi bổn vương là đồ trang trí phải không?” Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy bốn phía thiền viện vốn do Cẩm Y Vệ bao quanh vang lên tiếng đao kiếm cung nỏ. Trên nóc nhà, trước cửa, trên tường, một đội Kim Vệ quân đông đúc ập vào. Mấy người dẫn đầu chính là mười hai thị vệ đắc lực nhất dưới trướng Triệu Tôn. Cả đám bước đều mạnh mẽ, mặc giáp giơ đao, uy nghiêm lẫm liệt, chỉ chốc lát đã vây Cẩm Y Vệ vào giữa.
Nhìn số người, Kim Vệ quân đã chiếm ưu thế lớn hơn.
Triệu Tôn hừ lạnh, không nhìn Đông Phương Thanh Huyền, uy nghiêm nói, “Đại sư, ngài nói tiếp đi.” “Vâng, điện hạ.” Đạo Thường lão hòa thượng được lệnh, càng nói to hơn, nhiệt tình hơn, từng chữ đều ám chỉ vào Đông Phương Thanh Huyền, “Xin hỏi Đại đô đốc, nếu nói cảnh báo “Thôi Bối Đồ chỉ là lời của lão nạp, không đủ để chứng minh, vậy xin hỏi, giờ đây đất Thục liên tục chịu mưa lớn, dân chúng chịu tai ương, còn đập Tiền Giang ngàn năm vững vàng sao đột nhiên lại bị vỡ? Và cả giếng cổ thôn Lưu Niên kia nữa, tấm bia đá ngàn năm đột nhiên xuất hiện trên thế gian kia thì phải giải thích thế nào?”
Đông Phương Thanh Huyền không đáp. Đạo Thường lão hòa thượng niệm “A di đà Phật”, ngửa mặt lên trời thở dài.
“Đại đô đốc, đây là lời cảnh báo của trời đó!” Không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng trái tim Hạ Sơ Thất đã bị lão hòa thượng này khiến cho đập loạn lên.
Nàng cảm thấy những việc này ngày càng kỳ lạ. Nàng nghiêng mặt sang, lén liếc Triệu Tôn.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản như nước, biểu cảm hững hờ, không hề mất tự nhiên.
Đạo Thường lão hòa thượng ngừng chốc lát rồi nói, “Đại đô đốc, từ tấm bia đá xuất hiện ở giếng cổ thôn Lưu Niên, lão nạp đột nhiên ngộ được thiên cơ... Nghĩ đến Đại Yến ta dù nhiều nhân tài, nhưng Tấn Vương điện hạ văn võ toàn tài, đó là điều ai cũng thấy được. Chinh Mạc Bắc, đạp Nam Cương, chỉ mấy năm ngắn ngủi mà móng ngựa của Tấn Vương gia đã trải rộng khắp biên giới Đại Yến ta, thanh danh lan xa bốn biển. Uy danh của ngài, đức hạnh của ngài, nhân phẩm của ngài làm quân giặc khiếp sợ, dân chúng ca tụng, khiến muôn dân thiên hạ bái phục. Nay lại kết hợp với chỉ dẫn của “Thôi Bối Đồ, lão nạp cả gan nói một lời, lấy đầu đảm bảo, Đại Yến muốn nước non yên bình, dân chúng an ổn, các nước tin phục, quần thần hòa thuận, thì Thánh Thượng cần lập Tấn Vương điện hạ làm trữ, mới có thể bảo vệ xã tắc, giải nguy cơ nền móng không vững của Đại Yến, nếu không thiên hạ tất sẽ đại loạn.”
Hay cho những lời chân thành tha thiết.
Ngôn từ này, giọng điệu này khiến Hạ Sơ Thất sững sờ. Nếu không phải sinh ra ở thế kỷ 21 thì có lẽ nàng thật sự đã tin rằng ngoài cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không là Triệu Tôn ra thì không ai có thể giúp giang sơn Đại Yến yên ổn được. Nếu Triệu Tôn không làm thái tử, trời kia sẽ giáng sét, nổi gió, nổi mưa, vỡ để tràn lũ, nói không chừng còn có động đất, sạt lở, bách tính sẽ không sống nổi nữa.
Nói thực ra, đây vốn là một phần trong kế hoạch “bờ lan” của nàng.
Nhưng nhìn cái trình độ thực thi bây giờ, thì còn kín đáo tỉ mỉ hơn gấp nhiều lần so với kế hoạch trước đây của nàng. Từng bước đều ăn khớp nhịp nhàng, thậm chí ngay cả mưa to, vỡ đê, cao tăng đắc đạo, Mã Thiên Hộ bới lông tìm vết, phóng tên lệnh, Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên tập kích, chỉ dẫn của “Thôi Bối Đồ... Từng bước từng bước đều nằm trong kế hoạch của Triệu Tôn. Không nhiều, không ít, giống như Cửu liên hoàn, thiếu một chút cũng không được, không có chút tì vết nào. Nàng nghĩ, nếu như bây giờ có người nói với nàng rằng đập Tiền Giang là do Triệu Tôn sai người phá hủy, thì không chừng nàng cũng sẽ tin. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hai người bọn họ không cùng vượt qua cửa ải sinh tử khi lũ cuốn.
Yên lặng hồi lâu, Đông Phương Thanh Huyền vỗ tay bốp bốp.
“Đạo Thường đại sư, ngài vẫn... có tài nói năng như thế. Không hổ với pháp danh Thánh Thượng ban cho ngài chút nào.”
“A di đà Phật!”
Đạo Thường lão hòa thượng tụng a di đà Phật, lập tức đứng dậy chắp tay lạy trời. “Người xuất gia không nói dối, Đại đô đốc chớ nên nghi ngờ thiên cơ, kẻo bị trời phạt.” Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười một tiếng, híp mắt, nét cười nơi khóe môi không giảm chút nào. Trong ngoài thiền viện vang lên tiếng bách tính bàn luận xôn xao, cái gì mà “Chỉ có Tấn Vương điện hạ mới là chân mệnh thiên tử”, “Nếu như lập hoàng trưởng tôn làm trữ, chúng ta còn đường sống sao?” Điều này làm Hạ Sơ Thất phát hiện ra, ngay cả thời gian những dân chúng này xuất hiện cũng chặt chẽ như vậy, rất có lợi cho việc truyền bá sau này. Ai dám nói Triệu Tôn không đen tối? Trời đất khó dung! Sau đó, không biết do ai kích động, Kim Vệ quân trong sân và bách tính tránh lũ đều “bộp bộp” quỳ hết xuống đất hệt như thả sủi cảo vào nồi, mà quỳ trên mặt đá xanh ướt nhẹp.
“Tấn Vương điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế...”.
“Thỉnh Đại đô đốc nghĩ đến muôn dân trăm họ, chuyển ý dân của chúng ta tới Thánh thượng!”
Tiếng hò vang trời, khí thế hào hùng như muốn dời non lấp bể, trời đất cũng phải cảm động.
Vở kịch này quả là đặc sắc. Dùng một từ để hình dung, chính là cao trào nối liền cao trào.
Hạ Sơ Thất vẫn luôn nép mình dưới cánh tay Triệu Tôn, xem được gần như toàn bộ. Mãi đến khi Đông Phương yêu nghiệt trầm mặt xuống, phất tay áo bỏ đi cùng Cẩm Y Vệ, nàng vẫn chưa kịp hoàn hồn. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ có một người thắng.
Đông Phương Thanh Huyền vốn định bắt bí Triệu Tôn, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng gài lại. Ai thắng ai thua đều đã rõ ràng, không cần nàng phải nhiều lời. Lúc nhìn về phía Triệu Tôn, tâm tư nàng càng thêm phức tạp. Yên lặng, lạnh lùng, ung dung thản nhiên, đi tới đâu cũng đều nhận vạn dân cúi lạy, đây chính là hắn. Hạ Sơ Thất cảm thấy bản thân không phải người nghèo nàn vốn từ. Nhưng lúc này, trong tiếng ca tụng, nàng lại không tìm được một từ chính xác để hình dung ra sự cao quý và sức hấp dẫn của người đàn ông này. Không dám dùng từ “đẹp”, đó là khinh nhờn. Không dám dùng “ngầu”, quá là nông cạn.
Không dám dùng “anh tuấn”, quá bình thường. Nàng không dùng được bất kỳ từ nào để miêu tả hắn. Bởi vì là từ hoa lệ cỡ nào cũng không gánh nổi trách nhiệm to lớn đó. Không biết qua bao lâu, Kim Vệ quân nhanh chóng sơ tán dân chúng, đồng thời dọn sạch thi thể trong sân. Nàng vẫn đứng lặng yên ở đó, ngấn người ôm bội kiếm của Triệu Tôn.
“Tiểu nô...” Giọng nói trầm thấp hùng hậu của Triệu Tôn vang lên, “Còn không nỡ đi à?”
Hạ Sơ Thất mấp máy môi, nhìn hắn rồi nở nụ cười phức tạp. “Ta vẫn luôn biết người rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến vậy, chẳng trách ta không đầu lại người. Thật ra ngươi đã tỉnh lâu rồi phải không? Nghe ta đánh lộn câu giờ với những người khác, chờ Đông Phương Thanh Huyền tới bắt ta, cũng chờ thời điểm mấu chốt, người mới ra ngoài diễn trò ân ái với ta, lại đấu với hắn một trận. Chờ hắn ta ở trong định viện trước mặt mọi người nói đến tấm bia đá trong giếng cổ thôn Lưu Niên, cũng đã sớm có kế hoạch tới núi Trường Nhân mới phóng tên lệnh để dụ hắn, ngươi lại cùng Đạo Thường hòa thượng thông đồng Thôi Bối Đồ. Cái gì mà lời cảnh báo của trời, phù hộ dân chúng, toàn bộ đều là chó má. Đều là một mình người đang đùa người ta, phải không?”
Triệu Tôn nhíu mày, môi nhếch lên, như định nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, hắn không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn nàng.
“Đi thôi!”
Hạ Sơ Thất khẽ cười, rồi dí dỏm giơ ngón tay cái với hắn, “Chủ tử à, ngươi đúng là tổ tông mưu mô. Đương nhiên, ta không nói kháy ngươi, mà đang khen ngươi thật lòng. Người như ngươi, sống không có đối thủ, độc cô cầu bại, cũng chẳng thú vị gì đúng không? Cho nên người thấy ta còn có thể đùa nên mới đặt ta vào lòng bàn tay, xem ta nhảy nhót, đúng không? Ài, ngẫm lại, ngươi không thể không thể nội gián bên cạnh Đông Phương ẻo lả nhỉ? Nói đến đây, ta cũng thắc mắc liệu có phải người biết tất cả từ lúc Đông Phương Thanh Huyền bắt cóc ta hay không? Nếu không thì sao ngươi có thể xuất hiện tại thôn Kim Sa trùng hợp thể, còn tốt bụng" cứu ta từ trong quan tài ra?” Triệu Tồn không tỏ thái độ gì, lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi nói xong chưa?”
Hạ Sơ Thất nuốt nước bọt để nhuận cổ họng, vung tay vứt kiếm cho hắn, “Xong rồi. Còn ngươi, ngươi có muốn nói gì không?”
Triệu Tôn tự nhiên vỗ vỗ đầu nàng, động tác thân thiết, những lời nói lại vẫn khiến nàng tức giận:
“Có chứ. Bài thơ này của ngươi tệ thật. Có chỗ nào giống với văn tự ngàn năm? Cứ như bài thơ của đứa trẻ nông thôn sáng tác vậy, quỷ mới tin.” Dứt lời, hắn nghênh ngang bỏ đi. “Tiểu nô, theo ta!”
Nhìn bóng dáng cao lớn khoác áo bào đen, Hạ Sơ Thất mắng.
“Triệu Tôn, em gái ngươi!” Cả đời nàng chưa làm thơ bao giờ, dễ lắm chắc? Dưới chân núi, xe ngựa nghênh đón Tấn Vương điện hạ đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.