Cưng Chiều Em Cả Đời

Chương 16




Ra cửa quán cơm, tôi nhìn xung quanh, Bánh Bao dẫn ba người đi taxi, tôi lại nhảy lên mô tô: “hai người qua đây.”
Kinh khờ ngồi sau tôi, Hạng Vũ ngồi trong thùng, mô tô suýt lật, tôi vội nói: “Anh Vũ, anh đi taxi đi.”

Kết quả Hạng Vũ cùng Lưu Bang đều không vui, Hạng Vũ muốn ngồi trên mô tô hóng gió, Lưu Bang không thích Hạng Vũ vì quá to, ngồi xe phải chen chúc, tôi chỉ có thể nói: “Vậy anh Kha đỗi chỗ cho anh Chính.”

Chờ khi Chính béo ngồi lên xe tôi mới miễn cưỡng bảo trì được cân bằng, hiện tại tôi mới hiểu rõ nhân vật có trọng lượng là thế nào. Hai nhân vật có trọng lượng hùng cứ trên xe, tôi đi đường còn phải trốn cảnh sát giao thông nên về muộn hơm đám Bánh Bao một lúc.

Bánh Bao: “Không còn phòng..” Tôi vừa nghĩ đổi địa điểm, Bánh Bao lại nói: “Nhưng hôm nay có biểu hiễn hip-hop ở phòng lớn.”

“Em yêu thích hip-hop từ lúc nào thế?” Tôi khó chịu.

“Em thích xem người ta cắm đầu xuống đất xoay vòng vòng, còn chống tay xoay nữa…”

“Đừng dọa người, là Spin.

Chúng tôi tiến vào bar và phát hiện ra đại bộ phận là thanh niên mặc quần áo rộng thùng thình, còn có khăn quấn đầu, hiển nhiên là fan hip-hop, chúng tôi chọn một bàn có tầm nhìn đẹp, bởi vì còn sớm, vũ đài chỉ có ánh đèn chiếu lấp láy, ban nhạc còn chưa có ai tới.

Trừ Kinh Kha, mấy người Lý Sư Sư đến đây lần đầu, không ngừng đánh giá bốn phía với con mắt hiếu kỳ, một nhân viên phục vụ đi qua chào hỏi, thấy tôi sững người, nhưng cũng không có khác biệt vẫn hỏi như thường; ‘Các vị uống gì?”

7 người chúng tôi cơ bản đều uống được rượu, đặc biệt là Hạng Vũ cùng Kinh Kha, tôi tuy là nữa ông chủ ở đây, nhưng còn chưa tới mức không cần thu tiền, huống hồ vì tôi là ông chủ nên càng không muốn uống rượu đắt tiền, 1000 NDT của Lưu Bang tới chỗ này cũng chẳng đủ xỉa răng. Tôi hỏi phục vụ: “Người ta hay uống gì?”

“Tôi tiến cử vài loại rượu, whisky trà xanh, ….

Tôi cắt lời: “Chúng tôi không uống rượu ngoại.”

« …vậy casberg, heniken, corona ? »

Tôi nhắm mắt lại lắc đầu, vẫn không nói, phục vụ biết tôi cùng ông chủ của họ rất « quen thân », thấy tôi như vậy vẫn tiếp tục nhẫn nại nói : « Hoặc ngài uống thử Thanh Đảo ?’

Tôi đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm: “có Trát Ti không?”

“có.”

“nhiêu?”

“25NDT/chai”

“Hũ cỡ nào, hũ lớn thế này không” Nói xong tôi giơ lên một cái hũ nhôm to mà chúng tôi mua lúc chiều để trước mặt phục vụ khiến anh ta phát hoảng.

Nhân viên lắp bắp: “So với cái này nhỏ hơn… rất rất … rất nhiều….”

LÚc này một đôi tay đặt lên vai tôi, mắng; “Tên nhóc này chạy tới đây làm gì?” Tôi quay lại nhìn, ra là Chu Quý đang cười híp mắt đứng sau lung tôi, tôi giả vờ bất ngờ: “A, anh Chu, ra la fanh, gần đây phát tài hả?”

Chu Quý là người tinh minh, nghe tôi nói thuận miệng tiếp lời: “Lâu không gặp, tôi đang làm thuê ở chỗ này.” Tăng lực bóp mạnh vai tôi, Chu Quý phân phó nhân viên: “Cầm cái này đi lấy cho họ một vại.”

Tôi đưa hũ cho phục vụ, nhe răng nhếch miệng dặn: “Trước khi đổ vào nhớ súc qua nhé.” Phục vụ khóc cười không xong.

Chu Quý nhìn đám chúng tôi, vô ý nhắc tay muốn ôm quyền, lại thấy không thỏa đáng, vẫy tay với mấy người Tần Thủy Hoàng: ‘Các vị cứ chơi vui, hôm nay tôi mời – lát nữa còn có nhiều tiết mục hay.” Chu Quý cũng là người lành nghề, muốn đỡ tiền cho tôi, nhưng tôi đâu cần, tôi tránh ra, nói: “Anh cũng rất bận, cứ đi alfm đi, chúng tôi uống một vại là được rồi.”

Chu Quý đi rồi, Bánh Bao nói: “bạn của anh thật có nghĩa khí, sao không giới thiệu chút?”

Tôi thấy Lý Sư Sư không có gì dị thường, biết bọn họ đại khái chưa thấy, tùy ý nói: “Chẳng phải người tốt, trước kia là phần tử chống chính phủ có vũ trang.”
Bánh Bao đã có thói quen nghe tôi mạnh miệng chém gió, cũng chẳng thèm để ý. Chốc lát phục vụ bê một vại bia lớn lắc la lắc lư đi tới, tôi vội tiếp lấy, vô vai phục vụ: “cậu được, nên rèn luyện thêm thân thể nhé.”

Chẳng qua vại này thật đủ nặng, tôi mất rất nhiều sức mới rót cho mọi người, lại có phục vụ bê tới đĩa hoa quả lớn cùng các loại đồ ăn vặt, tôi gọi một bộ bài, Bánh Bao bốc cho mỗi người một quẻ, nói từ quẻ cho thấy Tần Thủy Hoàng lúc thiếu niên thì bất hạnh, Lưu Bang thê mệnh không tốt, chuyện khó tin nhất là Hạng Vũ tháng sau có nhân duyên, tôi vội nói tránh sang chuyện khác.

Chơi bài một lúc, người đến bắt đầu đông, mấy bàn xung quanh thấy chúng tôi có một vại “khổng lồ”, cho rằng là hoạt động mới của quầy bar, liền tục hỏi phục vụ.

Đèn trần quán bar sáng lên, chiếu ra vạn quang điểm, tiếng nhạc cùng tiếng cười vang vọng, những đứa trẻ đều đứng dậy, vỗ tay hết sức, kêu gào, rít lên, chúng tôi không biết có chuyện gì xảy ra, hỏi ra mới biết đây là tín hiểu cuộc biểu diễn hip-hop sắp bắt đầu, xem ra không phải lần đầu quán bar làm việc này.

Quả nhiên, 3 nam 2 nữ thanh niên bước nhanh lên vũ đài, hai nữ khăn quấn đầu màu trắng, vùa lên bục đã tách ra, đứng đối sứng rất đẹp, 3 nam bắt đầu làm các động tác nhảy từ chậm tới nhanh, các cô gái phía dưới hét lên át cả tiếng nhạc, lúc này đèn trên trần chậm chạp xoay tròn, sau cùng tựa như một quả bóng bị đá đi xoay điên cuồng, khiến người phía dưới như thiên biến vạn hóa trong ánh đèn, vô cùng quỷ mỵ.

Tràng cảnh cùng không khí đều rất nóng, nhưng tôi không chút hứng thú, tôi không thích: “Hôm nay là ngày cho bọn trẻ, không biết lúc nào mới có màn múa cột.”
Bánh Bao cũng vô cùng thất vọng: “Mấy nam thật đẹp trại, nhưng động tác quá đơn giản, lúc nào mới cắm đầu xoay hả?”
Qua một lúc tôi mới thấy hai nữ kia có chút được.

Âm nhạc càng lúc càng sôi động, càng lúc càng chấn rung tâm tạng, bọn học sinh cũng điên cuồng vặn vẹo, tôi thấy Chu Quý cùng Đỗ Hưng hai tay ôm ngực đứng sau đại nhìn, tội chạy qua vỗ vai hai người: “Là ai tổ chức?’

Đỗ Hưng thấy tôi há miệng nói, lớn tiếng hỏi lại; “Cậu nói gì?”

Tôi hét lên: “Các anh làm thế là không được! Phải tìm hai cô gái lên múa cột mới ngon.”

Chu Quý cũng la lên: “sao lại không được?”

Tôi chỉ tay tới thấy giới đầy rượu bia: “ Bọn học sinh không có tiền, chỉ uống rượu bia; múa thoát y, uống rượu ngoại mới kiếm tiền!”

Chu Quý minh bạch, cười ha ha nói: “Không dễ tìm gái mua thoát y trước công chúng đâu.”

Xem ra bọn họ tuy ăn nói kiểu hiện đại, nhưng quan niệm còn theo chưa kịp, tìm cóc ba chân thì khó, chứ tìm gái thoát ý thì khó sao? Đỗ Hưng la lên: “Không phải bọn tôi làm, mỗi tháng vào ngày này quán rượu đều làm việc này, là họ trần của cô nàng kia tổ chức.”

Tôi cười thầm: “Trần Khả Kiều nhiều năm kinh doanh quán bar lại giống như một sinh viên đại học mới ra trường vô cùng chấp ảo ngây thơ. Xem ra để quán bar làm theo ý tôi, một tháng đâu chỉ 20 vạn NDT.

Lúc này đột nhiên có năm hậu sinh mặc y phục đen nhảy lên đài, vừa lên đã cướp nủa vũ đài, trong đó bốn áp trận, một đứng ra đối diện chỉ hai nữ ban am, dưới đài có người hưng phấn la lên, tôi nhìn qua, cười nói: “Náo nhiệt bắt đầu, có người “so tài”.”
Đỗ Hưng nói: “Chúng tôi có quản không?”
Tôi nói: “Đừng quản, là chuyện tốt.”

# nam 2 nữ xem ra còn non hơn nhóm đồ đen kia, kỹ thuật nhảy kém, đại khái còn chưa thi nhảy với các nhóm kahcs nhiều, vừa thấy người ta lên đài đã bối rối, hơn nữa đối phương cũng nhảy rất đẹp, theo cách nói của Bánh bao, chống đầu xoay, spien, giầm chân, song ….

Bọn nhóc dưới đài là giám khảo công chính nhất, bọn chúng không quản ai bị ăn hiếp, ai nhảy tốt thì vỗ tay tán thưởng, trái với nhóm 3 năm hai nữ, nhóm đồ đen càng lúc càng đắc ý, cuối cùng một người trong số đó làm một động tác “Ngã”.

Tôi cảm giác rất được, đang muốn về chỗ, không ngờ nhóm đồ đen đột nhiên giật áo khoác đen bên ngoài, lộ ra áo trắng ở trong, trên mỗi áo có một chữ, năm người đứng sát nhau tạo thành một từ “APPLE”, chữ “a” cướp micro nói lớn: “Các bạn có thấy chúng tôi nhảy hay không?”

Dưới đài vang lên: “Hay!”

A tiếp tục: “Muốn biết chúng tôi tới từ đâu không?”

“Muốn.”

A rất mị lực chỉ vào ký tự trên áo năm người, lớn tiếng: “Hãy cùng đọc : a-p-p-l-e – APPLE!”

Tôi cũng đọc theo, cmar thấy rất quen thuộc, không phải là anh văn, mà là tên địa chỉ, lập tức tôi nghĩ ra: đây là tên một quán bar.

A nói: “Mọi người nếu còn muốn xem chúng tôi nhảy, hoan nghênh tới quán bar APPLE”.
Sau đó tên nhóc rất giảo hoạt nhìn bốn phía nói: “Tôi nghĩ nơi này không hoàn nghênh chúng tôi, xin yên tâm, chúng tôi không có ý khiêu khích, chẳng qua nếu như quý Bar có thể phái người lên thi đấu, chúng tôi hoan nghênh, nếu ra lệnh trục khách, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.”
Chỉ bằng mấy câu này muốn đập bọn nó cũng khó.

Lúc này Đỗ Hưng minh bạch: “Mẹ cha nó, là tới đá quán.” Anh ta hỏi tôi: “Lên “tỉ võ” có quy củ gì không?”

Tôi vẫn không tức giận, tôi còn mong bọn học sinh chỉ uống chút rượu bia mà chiếm đại diện tích kéo đi sạch, tôi chẳng vội vàng chậm rãi nói với Đỗ Hưng: “Không có quy củ gì, nhảy nhót khiến người khác bị cuốn hút là được, chẳng qua không được tiếp xúc thân thể với đối phương.”
Đỗ Hưng cất bước lên đài.

Phục vụ sinh chiêu đãi chúng tôi tìm Chu Quý cùng Đỗ Hưng hỏi đối sách, thấy Đỗ Hưng muốn lên đài thi đấu, chạy qua cướp micro hét lớn; “Hiện tại hoan nghênh phó giám đốc tiên sinh ĐỖ Hưng.”

Tôi âm thầm gật đầu với Chu Quý: “Tên nhóc này cũng nhanh trí, đáng tiếc tôi nói không tính, không thể cất nhắc đề bạt.”

Đỗ Hưng đi lên vũ đài, lần này không quản là thích hợp hay không, ôm quyền với mọi người phía dưới, đầu to mắt đảo liên hồi, mặt đầy nếp nhăn nhưng tuổi không lớn, không cần hóa trang cũng có thể lên tạp chí “UFO”, mọi người ở dưới chỉ cười khẽ.

Nhóm áo đen cũng thấy khó hiểu, chữ A nói: “Anh lên đây có lời gì muốn nói sao?”
Đỗ Hưng hầm hữ; ‘Đấu võ.”

A phì cười, Đỗ Hưng mặc sơ mi, quần âu, còn đi giày da bóng loáng, cứ vậy đi lên nhảy hip-hop đại khái là lần đầu mới thấy, nhưng thấy Đỗ Hưng không có ý chọc cười, dứt khoát nói: “Chúng tôi có 5 người, anh chỉ có 1, không công bình, thế này nhé, tôi làm vài động tác, nếu anh có thể làm theo tính chúng tôi thua, dám không?”

Lúc này âm nhạc đã ngừng, ánh đèn laser cũng không chớp lên nữa, cả quán bar đều vô cùng yên tĩnh, Đỗ Hưng hừ lạnh : “vậy mời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.