Cưng Chiều Em Cả Đời

Chương 10




Giống như một người đã chết không thể sống lại, giờ có người nói với tôi; chỉ cần cầu có thể để anh ta bước đi bước đầu tiên, tôi sẽ khiến anh ta chạy nhanh hơn cả usan bolt.

Tôi thấy Kim Đại Kiên không có ý chọc cười, dứt khoát tĩnh tâm nghĩ lại, thính phong bình rất giòn, vì vậy vỡ vụn thành mảnh nhỏ, không có phấn mạt – nhưng cũng không có mất đi bao nhiêu, tôi cầm lên một mảnh vụn lớn nhất, quan sát rất lâu, cuối cùng cũng đành phải hỏi: ‘Đây là đít bình hay là miệng bình?”

Kim Đại Kiên nhìn qua nói: “Hiển nhiên là miệng.”

Tôi lại cầm một miếng vỡ khác nhỏ hơn một chút hỏi: ‘Còn cái này?”

“đế bình…”

“Tôi laijc ầm lên một miếng…”

Kim Đại Kiên cầm mảnh vụn tôi đã nhặt lên ném vào trong hộp: “Tôi hiểu rồi, nếu kêu cậu đi ghép lại, trong vòng một năm nữa tôi chẳng phải làm gì – cậu có giấy không?”

Tôi cười he he, lấy ra một cuộn giấy vệ sinh đưa cho lão, Kim Đại Kiên nói: “QUá mềm.”

Tôi lại lục trong đống giấy rác, Kim Đại Kiên lấy một tờ hóa đơn, lại lấy thêm hai tờ biển bản nói: “Có thằng nào không… lấy cho tao quả trứng gà nào.”

Một nhóc vừa chạy qua lều, ngạc nhiên hỏi: ‘Kêu tôi à?”

Kim Đại Kiên cười hì hì nói: “Mày thưa tức là gọi mày, nhanh đi tìm cho tao quả trứng gà sống.”

Cậu nhóc cáu bẳn, gật đầu đi. Tôi thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

“Thiết Phiến Tử Tống Thanh”.

Tôi nghĩ mãi mới nghĩ tới hình như là đệ đệ của Tống Giang, một nhân vật khó tưởng nhất trong Lương Sơn, đột nhiên chạy ramootj vị, chẳng qua trong sách cũng nói tới không ít, Tống Giang thỉnh thoảng lại kêu “Đi gọi Tống Thanh chuẩn bị tiệc”, thủ lĩnh thái tử đảng lẽ ra “sống an nhàn nhất”, nhưng trong toàn bộ quyển sách cũng không thấy qua người này thể hiện bản sự, hẳn là một người siêu vô dụng.

Tôi bất giác lại suy nghĩ: xem ra người trên Lương Sơn có người chẳng bằng ta. Tôi hỏi Kim Đại Kiên: “Anh ta làm gì vậy?” Tôi vốn cho là Kim Đại Kiến sẽ phất tay xuy xuy, không ngờ lại nhận được câu trả lời: “NHóc đó rất tinh ranh, cũng rất biết làm việc.”

Lúc này Kim Đại Kiên đã vò nặn mấy tờ hóa đơn thafh một cái ống, sau đó nắm hai đầu giống một cái thính phong bình, Tống Thanh cũng mang trứng gà tới, anh ta còn cười thân thiện với tôi, tôi cảm thấy cực thân thiên, tôi vốn luôn cho bọn công tử ca đều mắt ở trên đỉnh, không ngờ có người khác khí với khách như vậy, hiện tại xem ra Tống Giang dám mang cậu ta lên núi chắc hẳn cũng đã có tính toán kỹ càng.

Kim dại Kiên đập một miệng nhỏ ở quả trứng gà, dùng ngón trwor nhúng chút lòng trắng lau lên mảnh vỡ bình, dán nó lên mô hình bằng giấy, từng mảnh vụn được đắp lên, nhanh chóng số mảnh vụn giảm xuống, mô hình giấy cũng bị dán đầy, chỉ là càng sau thwofi gian càng dài, mấy chục miếng cuối là khó nhát, đa phần đều ở phần thân bình, không thể phán đoán độ cong, tôi nghĩ ra một ý, Kim Đại Kiên trợn mất muốn nổi khùng tôi mới câm miệng. Kỳ thwucj tôi đều học được từ Bánh bao, nàng từng mua một bộ trờ chơi xếp hình 1000 miếng, đó là hình một thiếu nữ ôm bình hoa, bánh bao thích tôi ngồi bên nàng xem TV cùng giúp nàng xếp hình, sau dó bày tất cả ra, chỉ riêng việc này đã khiến nhãn lực của tôi giảm xuống vài điểm.

Kim đại kiên không cho phép tôi xem vào, tôi dứt khoát nằm trên cỏ, gối lên tay, chân vươn vào lòng An Đạo Toàn, mặc lão nắn bóp nhào nặm, tôi phát hiện mình còn sinh hoạt rất tốt. Tôi thấy Lâm Xung cùng một người mặt có vết chàm xanh đang cầm hai côn so đấu, người kia hẳn là Thanh Diện Thú Dương Chí, quả nhiên anh ta cầm côn thay dao, bởi vì tôi thấy cách anh ta nắm, tôi nằm nên nhìn 2 người đầu dưới chân trên, tôi nhìn mê man muốn ngủ, Lâm Xung đột nhiên tiến tới, nói với tôi: ‘Cường tới hả, chẳng phải cậu muốn học Lâm gia thương, tôi dạy cậu.”

Tôi ngồi phắt dậy, hứng thú nói: “Dễ học không?” Tiếp đãi khách xuyên việt lâu như vậy, cuối cùng cũng tới lúc thu hoạch rồi, tuy so với việc rơi xuống vách núi gặp kỳ nhân râu tóc bạc phờ thì còn kém xa nhưng dù sao cũng là giáo đầu 80 vạn cấm quâm, chắc là phải giỏi hơn là huấn luyện viên lực lượng đặc nhiệm SEAL nhỉ?

Dương chỉ vứt côn trong tay cho tôi, vỗ vỗ vai tôi nói: ‘Lâm giáo đầu không thu đồ, hôm nay là tạo hóa cho cậu, cố mà học.”

Tôi gật đầu lia lịa: “Cảm ơn Dương đại ca, có thời gian huynh đệ dẫn ngài đi phẫu thuật thẩ mỹ, bảo đảm Thanh Diện Thú biến Huỳnh Hiểu Minh…”

Tôi đứng đối diện Lâm Xung, lâm xung gật đầu nói: “Trước đâm ta một thương.”

Tới rồi, khảo nghiệm tới rồi, một chiêu này đâm qua sẽ quyết định, có thể học mấy thành công phu, tôi lùi về sau mấy chục bước lấy đà, chạy đâm thẳng tới Lâm Xung, tới gần Lâm Xung, tôi đạp mạnh, thân hướng về trước, tay nắm chặt côn hơi run đâm thẳng tới, miệng hét lớn: “Ki ..a’.

Đây là học tập nhật bản.

Lâm Xung nhẹ nahngf vươn tay nắm lấy đầu côn, sau đó dùng tay còn lại nắm côn chỉ thẳng vào ngực tôi, , đẩy tôi ngã xuống đất, mọi người đứng bên đều cười lớn.

Tôi ngồi trên đất, mong mỏi Lâm Xung khen ngợi, dù chỉ là câu khách sáo, tựa như “nhìn như vô lực, nhưng cực có căn thiên phú”?

Lâm Xung phì cười nói: “Nguyên lai chẳng co chút cơ sở?”

Rắm thối, có căn cơ còn đi học chỗ ngươi sao?

Lâm Xung cầm côn gỗ trong tay điểm vào một tảng đá, tảng đá lập tức vỡ ra mấy mảnh: “Chừng nào đạt tới trình độ này, ta lại truyền thụ Lâm gia thương cho ngươi.”

Tôi đã nhìn ra rôi, bọn họ coi tôi là trò đùa, tôi mà đạt tới tình độ này, tại thwofi đại này đã tính là một nửa thần thương vô địch, còn học cái chim.

Tôi nắm côn đưa cho Dương Chí: “Các anh cứ chơi đi, kỳ thực tôi không hứng với việc đánh đánh giết giết.”
Lâm Xung đâm đá vụn thành phấn nói: “Kỳ thực cũng dễ, cậu chỉ cần coi nó là táo nát, trước khi ra thương nghĩ tới cảnh nó đị cậu đâm tan là được.”

Nguyên lai Lâm gia thương kỳ thực khởi điểm là chủ nghĩ duy tâm. Không học.

Dù sao tôi cũng 27 tuổi rồi, không giống bọn hậu sinh không hiểu chuyện 17, 18, tỷ phú thời gian để giả vờ ngây ngô, có thể ôm lấy gốc cây luyện kháng long hữu hối, hoặc bỏ ra ba năm tập linh tinh, mà kết quả thế nào còn chưa rõ. Xem ra tôi không thích hợp khổ tu, hẳn chờ thiên đình phát lương thôi.

An Đạo Toàn chờ tôi ngồi xuống, vướt ria nói: “Vừa rồi tôi đã khám qua, tim phổi không vấn đề, nhưng chỉnh thể thiên hư, không hợp luyện võ, còn có – cậu bị đau chân.”

Lúc này Kim Đại Kiên đã dán tất cả mạnh vỡ lên mô hình, ống giấy hiện tại giống như một cái kẹo đường mè, lão nói: “Hiện tại dính lại rồi, chờ nó chắc lại rót nước mắm ngâm cho giấy nát ra, sau đó quét sơn lại đảm bảo như mới, chẳng qua cần thời gian chuẩn bị công cụ đặc thụ, đại khái cần mấy ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.