Cưng Chiều Ba Ba Của Bảo Bảo

Chương 8




Thích Ngân bị Đại tướng quân triệu kiến, lại được đưa đến tẩm phòng trong thiên viện.

Vốn là tâm sinh nghi hoặc, vào phòng lại nhìn thấy Nhạc Thần đang nằm trên giường, trong lòng Thích Ngân lập tức trầm xuống, mắt mang theo sửng sốt cùng nghi ngờ nhìn về phía người ngồi trong phòng Đại tướng quân.

“Thích Tướng quân mời ngồi!” Ngu Gia Tường chỉ vào băng ghế hạ vị để Thích Ngân ngồi xuống.

“Mạt tướng không dám!” Thích Ngân hành lễ sau lại cúi đầu mà đứng.

Vừa rồi ánh mắt tuy chỉ đảo qua Nhạc Thần trên giường một cái, nhưng cũng có thể thấy rõ sắc mặt đỏ hồng mất tự nhiên của cậu, tóc bị mồ hôi ẩm ướt dính vào trên mặt, hai mắt nhắm chặt hô hấp trầm trọng.

Nhạc Thần sinh bệnh, chính là không biết cậu như thế nào lại tới tẩm phòng trong thiên viện của Đại tướng quân.

Thích Ngân có chút không xác định. Nhưng trong lòng cũng đã chuyển qua rất nhiều suy đoán, thứ nhất đó là Nhạc Thần từng ở trên núi đâm bị thương Đại tướng quân, dựa vào lần đó Nhạc Thần miêu tả, Thích Ngân nghĩ qua sợ là Đại tướng quân coi trọng Nhạc Thần, về sau cũng sẽ không có từ bỏ ý đồ, cho nên Nhạc Thần bị Đại tướng quân tìm được đến đây, thứ hai là Nhạc Thần bị hắn sở lụy.

Vô luận là loại nguyên nhân nào, trong lòng Thích Ngân cũng không dễ chịu.

Thích Ngân là nhi tử của tiền trấn quốc Đại tướng quân, địa vị tôn sùng, phong hầu đất phong, vốn là phong cảnh vô hạn, nhưng bởi vì Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị nên bị liên lụy.

Lúc ấy, phụ thân Thích Ngân được Tiên hoàng nhở vả bảo trợ Thái tử ngồi lên hoàng vị, cuối cùng Thái tử lại bị sủng thiếp hạ độc hại chết, Tam Hoàng tử lên ngôi Hoàng đế.

Tam Hoàng tử năm đó là Hoàng đế hiện nay trời sanh tính tình bạo ngược, lòng dạ hẹp hòi, người chống đối có liên can đều bị giết cả tộc, lưu đày lưu vong, hạ ngục bỏ tù…

Một nhà trấn quốc Đại tướng quân đều bị tru di cửu tộc, chỉ có ấu tử được hảo hữu cứu giúp, ngoài ra tất cả đều không may mắn đi xuống hoàng tuyền.

Thích Ngân khi ấy tuy chỉ ba tuổi, nhưng vì thông minh, trí óc đã sớm ghi lại, sau được đưa lên núi học nghệ, mười sáu tuổi bắt đầu làm binh lính trong quân, trong bảy năm, hắn dựa vào năng lực của mình lên được Tướng quân.

Cứu hắn năm đó là nghĩa phụ kiêm sư phó của hắn, sau trúng tên độc mà chết, trước khi người lâm chung công đạo hắn không thể báo thù, không để hắn cuốn vào vòng tranh ngôi vị, để hắn lấy chí nguyện của kế phụ canh thủ biên cương.

Gia cừu không thể quên, quốc hận không thể quên, di ngôn lâm chung của nghĩa phụ cũng không thể quên.

Thích Ngân cũng không dám nghĩ tư tình nhi nữ, gánh vác đứng dậy là trách nhiệm của cả đời hắn.

Mặc dù nghĩ cố gắng đặt mình ra khỏi vòng tranh ngôi vị, nhưng hết thảy cũng không đơn giản như hắn tưởng.

Sau khi nghĩa phụ vì nước tuẫn thân, Tứ Hoàng tử tiếp nhận vị trí trấn quân Đại tướng quân.

Tứ Hoàng tử nguyên bản là đốc quân, Thích Ngân đối với hắn không có bao nhiêu sâu sắc, nhưng về sau tiếp xúc càng nhiều, mới phát hiện tâm tư người này thâm trầm mà tính cách lại bất thường, có đại tài nhưng không lấy dân làm trọng, đại khí trong ngực nhưng không có muôn dân trăm họ, nếu một ngày trèo lên ngôi Hoàng đế tâm tư cũng không mang người thiên hạ. Thích Ngân tôn kính kỳ tài nhưng không thể gật bừa với tính cách bất thường của hắn.

Thích Ngân cẩn tuân nghiêm ngặt di mệnh của nghĩa phụ, sống cuộc sống trung lập, tứ Hoàng tử mặc dù đối với tướng lãnh trọng yếu trong quân làm cuộc chỉnh đốn lớn, nhưng thủy chung lại không động đến hắn, chính là năm năm trước Hoàng Thái tử đưa đến vàng bạc cùng thư từ cho hắn, Thích Ngân đối với cái này cũng mặc kệ, không nghĩ tới Hoàng Thái tử không những không thu tay lại, còn năm lần bảy lượt cho người mang đến thư từ vàng bạc, chính là muốn thu mua Thích Ngân, Thích Ngân mặc dù không có phản bội Tứ Hoàng tử, nhưng không thể nào không rước lấy hiềm nghi, hắn muốn bảo trì một thân một mình thanh tịnh không quan tâm đến mà không được. Hoàng Thái tử liên tiếp bị cự tuyệt, hiển nhiên đã xem Thích Ngân như người dưới trướng Tứ Hoàng tử, Thích Ngân vốn định trung lập, đến bây giờ trở thành hai bên đều đắc tội, về sau làm sao còn có thể thoát thân.

Thích Ngân càng ngày càng gặp nhiều phiền não, về sau thấy được Nhạc Thần, lúc ấy, mặc dù cậu một thân bùn đất bị binh sĩ áp đến chật vật bất kham, nhưng đôi mắt lại trong trẻo dị thường, cơ hồ lần đầu tiên nhìn đôi mắt ấy, Thích Ngân liền thích, hắn giải cứu Nhạc Thần cũng an bài cho cậu ở trong quân y quán.

Sau, thời điểm trong lòng buồn bực hay là tâm tình rất tốt đều hi vọng đi gặp người này, thích nhìn ánh mắt thanh thấu sáng ngời của cậu, thích nghe giọng nói trong trẻo ấy, rồi dần dần, hắn trầm mê……

Nhưng hắn không nghĩ đến, người này sẽ trở thành một cái nhược điểm của hắn.

Nhạc Thần nằm trên giường Đại tướng quân, vô luận là Đại tướng quân coi trọng Nhạc Thần hay từ nay về sau muốn giữ cậu lại bên người. Vẫn là Đại tướng quân lấy cậu đến hiếp bức chính hắn, điều này cũng là sự tình không yên ổn trong lòng hắn.

Hơn nửa canh giờ, nói chuyện chấm dứt, Đại tướng quân đi ra ngoài, đem gian phòng Nhạc Thần đang nằm để lại cho Thích Ngân.

Thích Ngân ngồi ở bên giường, nhìn Nhạc Thần bởi vì phát sốt mà gương mặt ửng hồng quyến rũ, hắn nhẹ nhàng vỗ về dung mạo cậu, mi mày trời sinh dài mảnh, không đậm không nhạt, mắt tiệp nồng đậm, bởi vì mồ hôi càng thêm ẩm ướt xinh đẹp.

Thích Ngân thu hồi tay, im lặng ngồi một chốc rồi đứng dậy đi qua cầm cái bố khăn hảo hảo lau mặt cho Nhạc Thần, thời điểm cầm lấy tay cậu lên lau, nhìn thấy giữa bàn tay có một chuỗi vết thương, lúc này giống như nhớ lại thời điểm ngày đó trông thấy Nhạc Thần cầm kiếm của hắn cắt ngang bàn tay, khi ấy hắn cỡ nào kinh hồn táng đảm.

Thích Ngân nắm chặt tay Nhạc Thần, có lẽ, đây là lần cuối cùng hắn nắm như vậy.

Có một phó dịch mang thuốc tiến vào, Thích Ngân ngồi vào trên giường đem Nhạc Thần nâng dậy, để cậu tựa người vào lòng hắn, tiếp nhận chén thuốc của phó dịch, giữa sững sờ của gã mà từng muỗng từng muỗng đem dược uy vào miệng Nhạc Thần.

Này cũng không có gì đáng kinh ngạc, ở thời điểm Nhạc Thần sinh bệnh Thích Ngân đã muốn học được thuần thục việc uy cậu uống dược.

“Y như thế nào bệnh nặng đến như vậy?” Thích Ngân nhíu mày hỏi phó dịch.

Đối phương có chút quanh co trả lời, “Trước buổi tối mưa lớn như vậy, y đứng trong viện hứng mưa không có vào nhà, sau đó thì bị cảm lạnh, này cũng không có biện pháp.”

Thích Ngân nghe xong mày càng nhăn đến lợi hại, nghĩ đến Nhạc Thần thích làm hành vi tự mình hại mình như vậy, hắn liền không an tâm.

Uy Nhạc Thần uống thuốc, lại ngồi bên giường gần một canh giờ, trong một canh giờ này, Thích Ngân chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn, gần nhất là gương mặt, hắn giống như vĩnh viễn cũng nhìn không chán.

Lông mi dài mảnh, nhãn tiệp mỹ mạo, cánh mũi rất kiều, đôi môi cánh hoa có chút đơn bạc, khuôn cằm đầy đặn…

Như là gương mặt nữ nhân.

Thích Ngân vươn tay vén vén sợi tóc phân tán trên trán Nhạc Thần, nhẹ lướt trên gương mặt cậu, tưởng tượng đến lần đầu tiên nhìn thấy, tóc cậu ngắn như vậy, khi đó ngược lại anh khí mười phần, tuy rằng có điểm yếu nhược.

Thích Ngân không tự giác nở nụ cười, trên gương mặt  hiện ra má lúm đồng tiên, đôi mắt sâu đen dần hiện ra điểm điểm quang mang, lúc này mới giống một người hai mươi ba tuổi.

Hắn cười vươn tay nhẹ vuốt cánh môi Nhạc Thần, cậu trong mộng như mơ một cái gì đó, nhẹ vươn đầu lưỡi khẽ liếm làm cho Thích Ngân nhất thời kinh hãi, trong lòng xuất ra một con sâu róm cào bò lung tung, quấy nhiễu đến chỗ sâu trong lòng.

Thích Ngân thu hồi tay lại, trên mặt không còn biểu tình như trước, ánh mắt thậm chí trở nên thâm trầm.

Hắn sẽ ly khai, những điều này là không thể tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.