Cưng Chiều Ba Ba Của Bảo Bảo

Chương 1




Giống như là trúng ma chú của tên ma vương Ngu Gia Tường, thần trí Nhạc Thần trong nháy mắt dường như cũng không rõ, lún sâu vào trong ánh mắt ôn nhu của hắn, linh hồn như bị thoát ly khỏi thân thể, thanh âm cũng bị hắn câu đi.

Ngu Gia Tường lập tức kề sát mặt vào, lúc này Nhạc Thần mới bị giật mình bừng tỉnh, vươn tay đem Ngu Gia Tường chặn lại, xuất khẩu nói, “Làm sao có thể! Ai sẽ tin ngươi! Đùa với ta rất vui sao?”

Trong phút chốc Ngu Gia Tường sợ run, sau đó lui ra một chút. Bán mị mắt, khóe môi gợi lên một độ cong.

Nhạc Thần nhìn hắn, có chút không rõ nguyên do, ở thời điểm trước kia nếu Ngu Gia Tường gặp loại chuyện này nhất định sẽ cười ra tiếng, còn nói cậu tại sao không có bị lừa, quá thực thông minh linh tinh này nọ. Lần này hắn cũng cười, cũng là cái loại cảm giác là lạ tựa tiếu phi tiếu, khiến cho người ta nhìn thấy thì không thoải mái.

Trong lòng Nhạc Thần ẩn ẩn bất an, may mắn Ngu Gia Tường vẫn là Ngu Gia Tường, sau một lát sẽ khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ như bình thường.

“Không nghĩ tới tâm ngươi cảnh giác cao như vậy, lừa một chút cũng không được, thật không có ý nghĩa!” Ngu Gia Tường nheo mắt cười lớn nhìn Nhạc Thần, sau đó dừng lại bổ sung một câu, “Có phải trong lòng ngươi chỉ có Thích Ngân hay không, người khác thì ngươi không để ý?”

Ngu Gia Tường đem cậu chặt chẽ nhìn lấy, Nhạc Thần muốn dời đi tầm mắt hoặc là đổi đề tài cũng không được, bắt đầu không biết như thế nào lại có chút chột dạ, bị Ngu Gia Tường nhìn đến mốc meo, liền đúng lý hợp tình mà nói, “Trong lòng ta đương nhiên có hắn, chẳng lẽ là có ngươi sao?”

Ngu Gia Tường nở nụ cười, chính là cười đến mức sắc mặt có chút co rút, trong mắt âm trầm.

Nhạc Thần cho rằng ác tính của hắn vừa rồi lại phát tác, nên sợ hãi mà lui thân về phía sau.

“Ta sẽ không làm gì ngươi. Ngươi sợ cái gì?” Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần cẩn thận sợ hãi, trong lòng buồn phiền đến phát hoảng, lại rất tức giận, sau đó liền chế nhạo mà nở nụ cười, “Thiên hạ nhiều người như vậy, chẳng lẽ ta lại trông cậy trong lòng mọi người đều có ta sao? Ngươi không muốn ta cũng không có vấn đề gì, không có vấn đề gì…”

Nhạc Thần nghe Ngu Gia Tường nói lời điên điên khùng khùng, càng thêm thấp thỏm không yên.

“Có người nhất định trong lòng muốn ngươi, ngươi dù sao cũng là một hảo nam nhân khó có được.” Nhạc Thần nhìn biểu tình chế giễu của Ngu Gia Tường có bao nhiêu chua sót thì có bấy nhiêu khổ sáp, vì vậy hảo tâm khuyên hắn một câu.

Ngu Gia Tường chỉ nhìn Nhạc Thần mà không nói, ánh mắt giống như là muốn nhìn rõ Nhạc Thần, muốn từ trong mắt cậu nhìn thấu trong lòng, Nhạc Thần cảm thấy Ngu Gia Tường càng ngày càng khó hầu hạ, bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, đành phải cúi đầu xuống.

“Là có người nghĩ ta a, bất quá, muốn là muốn mạng ta!” Ngu Gia Tường thản nhiên nói ra, thanh âm buồn bã còn mang theo đau thương, lại có một tia căm ghét.

Nhạc Thần ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, nhìn hắn diện vô biểu tình, âm u khiến người sợ hãi, cậu không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có thể ngồi xuống bất động.

Hai người lẳng lặng ngồi, không biết qua bao nhiêu thời gian, là Nhạc Thần trước chịu không được, ngẩng đầu lên thật cẩn thận hỏi, “Ngu Gia tường, cái kia, cái kia…”

Sắc mặt Ngu Gia Tường có chút lãnh đạm, liếc mắt nhìn cậu, “Ngươi muốn hỏi Thích Ngân sao?”

Nhạc Thần sợ hãi lại đem lệ khí của tên ma quân này gợi lên, thanh âm phát ra càng nhỏ, “Ân. Ngươi muốn đem hắn làm gì?”

“Có thể làm gì? Đương nhiên là dùng hắn xả giận là được.” Ngu Gia Tường mặt không đổi sắc trả lời.

“Hả! Ngươi sao lại có thể như vậy! Rõ ràng là ngươi ra tay trước, ngươi tại sao lại đem hết mọi tức giận trút lên hắn.” Nhạc Thần không phục lắm.

“Hắn lấy hạ phạm thượng là sự thật. Chẳng lẽ muốn ta tiện nghi cho hắn sao? Như thế nào, ngươi đau lòng?” Trên mặt Ngu Gia Tường xuất ra ý cười mang theo hàm xúc không rõ, thờ ơ mà nói.

“Thế nhưng, không phải là ngươi buộc hắn sao? Ngươi tại sao có thể, tại sao có thể làm như vậy?” Nhạc Thần oán hận mà trừng Ngu Gia Tường.

“Ta chính là người như thế, đương nhiên sẽ làm như vậy.” Ngu Gia Tường vẫn là biểu tình không để ý tới, hắn vươn tay rót chén trà, bưng chén trà liếc mắt xem xét Nhạc Thần, nói, “Ân, nếu ngươi dùng thân thể để đổi, ta ngược lại có thể buông tha cho hắn lần này.”

“A?” Nhạc Thần cả kinh, ngay tức thời tức giận đến mắng to, “Ngươi đừng hòng! Ngươi rất đê tiện!”

Nhìn thấy trên mặt Ngu Gia Tường vẫn là biểu tình tự tiếu phi tiếu, Nhạc Thần biết mình lại bị đùa giỡn, vì vậy cố gắng điều chỉnh hô hấp, tĩnh hạ tâm, ôn hòa nhã nhặn nói, “Ngươi lại đùa với ta! Ngươi muốn hạng người gì mà không có, ta lại không tốt, ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm ta là có ý gì.”

“Ta đối với hắn dùng hình, chỉ cần không chết, có thể đưa trở lại kinh thành là được.” Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần, chậm rì rì nói ra.

Nhạc Thần thật sự từ trên nét mặt của Ngu Gia Tường nhìn không ra lời này là thực hay là giả, vừa thấp thỏm bất an, vừa nghi hắn bịa đặt, không biết nên tin hay không nên tin.

Vì thế thử nói, “Ngươi chính là Đại tướng quân, không phải nói quân lệnh như núi, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy hay sao, ngươi luôn luôn nói dối, về sau ai sẽ tin ngươi a?”

Ngu Gia Tường nở nụ cười, câu lên khóe miệng nói, “Ai nói ta nói dối, ta khi nào thì nói dối?”

Nhạc Thần nhìn Ngu Gia Tường vẫn một bộ dạng ung dung nhàn hạ, mà chính mình lại giống như hầu tử bị hắn chọc bị hắn vui đùa thì trong lòng đặc biệt mất hứng, phản bác nói, “Miệng ngươi đầy lời nói dối! Lời ngươi nói, ngươi nghĩ rằng ta tin sao?”

“Vậy thì ngươi không tin là được rồi. Ta đây liền đi vào lao nhìn hắn.” Ngu Gia Tường nhấp một ngụm trà, từ trên ghế đứng dậy, cả người từ trong ra ngoài mang theo một cổ hàn khí tiêu sái bước đi.

Nhạc Thần lập tức luống cuống, vội vàng đuổi theo giữ chặt cánh tay hắn, “Ngươi sao lại như vậy, Thích Ngân không có sai?”

“Hắn không có sai? Vậy là ai sai, ta sai? Ngươi sai?” Ngu Gia Tường nâng cằm Nhạc Thần, trong mắt hắn chợt lóe chính là âm ngoan, thẳng tắp nhìn vào chỗ sâu trong mắt Nhạc Thần.

Nhạc Thần cảm thấy từ thân đến tâm đều phát lạnh, ấp úng trả lời, “Không có sai.”

“Là ngươi sai, ngươi biết không? Ngươi ngẫm lại ngươi sai chỗ nào đi!” Ngu Gia Tường đẩy tay Nhạc Thần ra, đi ra cửa.

Nhạc Thần chưa từng thấy qua Ngu Gia Tường tức giận như vậy, bị đẩy ra sửng sốt hảo một trận rồi mới nhớ tới phải đem hắn quay lại, nhưng chạy ra cửa thì thấy đã không còn bóng dáng của Ngu Gia Tường, binh lính ngoài cửa gắt gao đem cậu ngăn lại không cho cậu đi ra ngoài, Nhạc Thần chán nản trở lại phòng ngủ, ghé vào chỗ ngồi trên đệm muốn khóc lại khóc không được.

Nhạc Thần khổ sở lại sốt ruột, Ngu Gia Tường nói cậu sai, cậu lại nghĩ không ra chính mình sao ở chỗ nào, nếu nhất định phải truy cứu, chỉ có thể là cậu kêu Thích Ngân mang cậu đi.

Thế nhưng, Thích Ngân phải đi rồi, nhưng lại không cho cậu đi theo, vậy cậu ở lại trong này còn có ý nghĩa gì chứ.

Nhạc Thần nhìn về phía cửa vô số lần, hy vọng Ngu Gia Tường có thể mau đến.

Bữa trưa cậu căn bản ăn không trôi, chỉ uống chút.

Lý Lực khuyên nhủ, “Công tử, ngươi ăn chút đi! Đây là Vương gia phân phó đặc biệt làm thịt con ếch cho ngươi, bình thường ở trong này đâu có ăn được.”

Nhạc Thần luôn luôn là người dân dĩ thực vi thiên*, lấy ăn là loại hình lớn nhất, nhưng lúc này lại lắc đầu than thở, “Không đói bụng, ta ăn không vô, ngươi ăn đi!”

(*) Ăn uống đặt trên hàng đầu.

“Ta nào dám?” Lý Lực lắc đầu đem thức ăn muốn để lại vào hạp.

“Ngươi ăn đi, dù sao trừ ta và ngươi ra, người khác cũng không biết.” Nhạc Thần đem chiếc đũa đưa tới trên tay Lý Lực.

Sức hấp dẫn của đồ ăn thật sự quá lớn, Lý Lực cũng chỉ còn là đứa nhỏ mười mấy tuổi, làm sao có thể ngăn cản được, bèn tiếp nhận đôi đũa bắt đầu ăn.

Nhạc Thần lại cầm bát xới cơm cho hắn.

“Dùng cơm này!” Nhạc Thần mới vừa đưa cơm tới trước mặt Lý Lực, Lý Lực lại đột nhiên ngã quỵ trên bàn, thân thể co giật, Nhạc Thần sợ hãi nhảy lên, “Ngươi làm sao vậy?”

Đem bát buông xuống rồi đi qua nâng đầu Lý Lực, nhìn thấy khóe miệng hắn có chút máu, Nhạc Thần mờ mịt.

Nhìn thấy tai nạn sắp chết người, lúc này cậu mới lập tức kịp phản ứng, la lớn, “Người tới a, cứu mạng!”

Binh lính bên ngoài nghe được liền vọt vào.

Nhạc Thần tự mình làm cứu trị cho Lý Lực, bài khai miệng của hắn, đưa ngón tay vói vào cổ họng hắn thúc hắn nôn ra, Lý Lực vẫn còn chút ý thức, nên quá trình nôn ra coi như thuận lợi.

Nhạc Thần lại uy hắn uống không ít nước, sau đó lại ép nhổ ra, không ngừng dùng nước rửa ruột, khi đã phun không ra thứ gì nữa, Nhạc Thần mới nhẹ nhàng thở phào.

Lý Lực hoàn toàn ngất đi.

Binh lính tiến vào nhìn thấy Nhạc Thần làm như vậy, ban đầu còn không rõ, sau mới biết là cậu cứu trị.

Nhạc Thần cho người đi gọi y sư cấp cao qua đây nhìn.

Cậu vì Lý Lực xem mạch tượng cùng tình trạng phát độc trên thân thể, cảm thấy không còn nguy hiểm đến tánh mạng thì mới uy hắn uống chút nước, lúc này cậu mới yên lòng.

Trong phòng loạn thành một đoàn, Lý Lực được đặt trên giường Nhạc Thần.

Một mâm thịt ếch lưu lại để làm chứng cứ được đặt lên bàn, vết nôn trên mặt đất cũng dùng để nghiệm chứng độc vật, nên Nhạc Thần không có cho người đến thu dọn.

Y sư rất nhanh đã tới, ông cùng Nhạc Thần cũng có nhận thức, trước kia là y sư trong quân y quán của Nhạc Thần.

Nhìn thấy Nhạc Thần ở trong này, xem ra đã không còn là một tiểu y sinh nhỏ bé trong quân y quán, mà chính là người bên cạnh Đại tướng quân nhận được sủng ái, lão hướng Nhạc Thần làm cái lễ, lúc này mới đến xem bệnh cho Lý Lực.

Nhạc Thần xử lý kịp thời thỏa đáng, còn lưu lại thịt ếch nhiễm độc, cho nên để phân rõ độc tính giải độc cũng không khó.

Rất nhanh Ngu Gia Tường cũng chạy tới, vọt vào trong phòng, chứng kiến Nhạc Thần ngưng trọng mà đứng bên giường nhìn y sư thi châm, sắc mặt hồng nhuận, kiện kiện khang khang*, tâm hắn ban đầu ở trên cao rốt cuộc cũng buông xuống một chút, nhẹ nhàng mà thở ra.

(*) Khỏe mạnh.

Người này không có việc gì là tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.