Cũng Chỉ Là Hạt Bụi

Chương 22




Kevin đứng chếch gần cửa sổ, nắng chiều tỏa xuống mặt anh, tạo nên hình khối lập thể.

Cô liền nảy ra một ý, lấy điện thoại di động trong túi ra và nói: “Để em chụp mấy tấm ảnh sàn rồi post lên forum quảng cáo cho anh.”

“Đừng, nếu post lên forum thì em cứ nói là em tự lát.”

“Như thế thành ra nói dối à?”

“Sao lại nói dối? Là do em tự lát mà.”

“Em có lát gì đâu? Toàn là anh lát đó chứ!”

“Em là thợ chính, anh chỉ là thợ phụ thôi.”

Cô cười vui vẻ, lùi ra sau mấy bước rồi chụp cả Kevin và sàn nhà.

Kevin không phản đối, chỉ nhắc nhở: “Chụp anh không sao, đừng post lên forum.”

“Tại sao? Sợ bà mẹ nào trên forum đến tranh mất anh à?”

“Tranh thì anh không sợ, nhưng anh không muốn để người khác nhận ra.”

Cô đã hiểu ra vấn đề, liền cam đoan: “Em sẽ không post ảnh anh lên forum và cho người nào xem đâu.”

“Thế em chụp làm gì?”

Cô đáp rất mạnh mồm: “Để em ngắm thôi.”

“Thế cần gì phải chụp ảnh? Ngắm người thật việc thật không phải tốt hơn sao?”

“Nhưng lát sàn xong cho em anh lại đi mà.”

“Em cứ gọi điện thoại bảo anh đến, anh cam đoan sẽ có mặt ngay.”

“Thật hả?”

“Dĩ nhiên là thật chứ!” Kevin làm động tác cởi áo. “Có cần chụp mấy tấm ảnh nuy không?”

Cô cười khúc khích. “Nuy thì thôi khỏi, đợi anh có mặt vào mọi thời điểm thì chụp cũng chưa muộn.”

“Ok, đến lúc đó anh sẽ múa thoát y cho em xem.”

Vừa nói Kevin vừa bước đến và cầm điện thoại của cô lên xem từng tấm rồi nói với giọng tiếc nuối: “Sao sàn chụp lên không được đẹp nhỉ?”

Vừa nảy cô mãi ngắm Don Juan, chẳng để ý đến sàn gỗ, thấy anh nói vậy liền cầm ngay máy và xem một hồi, cũng cảm thấy ảnh chụp lên không đẹp bằng ở ngoài. “Không hiểu sao lại thế nhỉ?”

“Loại sàn này của em bề mặt có các đường vân, nhưng chụp vào ảnh lại trơn, lại ngược sáng như thế, trông giống tấm laminate.”

Cô đoán: “Chắc là điện thoại em chụp không đẹp.”

Kevin liền lấy điện thoại của mình ra. “Để anh dùng cái này chụp mấy kiểu xem có đẹp không.”

Cô liền hiểu ngay ra anh định làm gì, vội tránh sang một bên, nhưng anh vẫn cứ bám theo cô để chụp, cô đã cố gắng tránh nhưng vẫn bị anh chộp mấy kiểu.

Cô liền đưa tay ra. “Đưa điện thoại của anh cho em xem nào!”

“Em lại đây mà xem.”

Cô giơ tay ra trước mặt Kevin, nhưng anh không chịu đưa điện thoại cho cô mà chỉ bật từng tấm ảnh cho cô xem.

Cô thấy tấm nào bộ dạng mình cũng rất thảm hại, vội nói: “Anh xóa đi.”

“Tại sao?”

“Xấu quá!”

“Có gì mà xấu, anh thích. Em nhìn tấm này xem, em chạy tung hết cả váy lên này.”

Cô liền giằng lấy điện thoại. “Đưa cho em ngay!”

Kevin liền tránh sang một bên.

Cô liền đuổi theo anh gọi: “Anh xóa ngay đi! Xóa ngay đi!”

Kevin vừa tránh vừa cười. “Haha, dù có chết anh cũng không xóa! Anh có bắt em xóa

ảnh của anh đâu.”

“Anh đẹp trai nên chẳng cần phải xóa.”

“Yên nào, để anh chụp kiểu nữa!”

Cô sợ quá vội trốn vào tủ quần áo.

Kevin đứng ngoài dỗ dành: “Em ra đi, anh không chụp nữa đâu.”

“Anh chỉ lừa em thôi.”

“Bên trong tối như thế, em không sợ à?”

“Em không sợ.”

Kevin liền năn nỉ: “Thôi ra ăn cơm đi, anh đói quá rồi…”

Nghe thấy anh than đói, cô chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa, liền chui ngay ra ngoài, bị anh chụp trực diện một kiểu.

Cô cũng không tranh giành điện thoại với anh nữa mà nói: “Thôi xuống nhà ăn cơm đi, anh đừng nói với em là anh chưa ăn sáng nhé!”

Cô cho hộp cơm vào lò vi song hâm nóng, nhìn bốn phía xung quanh thì thấy đúng là

“tứ phía toàn vách”, chẳng có đồ dùng gì cả, không có bàn ăn, ghế cũng chẳng có cái nào. Cô liền than: “Haizz, em quên không mang mấy cái ghế đến, mình ngồi đâu ăn cơm đây?”

Kevin liền chỉ vào bậc thang. “Ngồi kia ăn cũng ok mà.”

Cô nhìn bậc cầu thang, thấy khá hẹp, chắc chắn hai người ngồi thì chật, cử động không thoải mái bèn nói: “Anh ngồi bậc cầu thang, em ngồi giường của em.”

“Sao lại xa cách nhau như vậy? Sợ anh ăn thịt em à?”

“Không, thảm cầu thang bị bỏ đi rồi, trơ tròng trọc, ngồi không được thoải mái lắm.”

“Ừ.”

Và thế là một người ngồi trên bậc cầu thang, một người ngồi giường giấy, cách nhau khoảng hai, ba mét rồi ăn trưa.

Kevin vừa ăn vừa khen: “Tay nghề nấu nướng của em khá nhỉ, món cà tím nấu sườn rất ngon.”

“Em nấu đại khái thôi.”

“Rất ngon thật mà, lâu lắm rồi anh không được ăn món cà tím nấu sườn ngòn như thế này.”

“Đó là do lâu rồi anh không được ăn đồ ăn nhà tự nấu.”

“Ừ, hồi ăn là ở Trung Quốc. Kể từ khi sang Mỹ, anh chưa được ăn lần nào nữa.”

“Những người hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc như các anh không thích nấu nướng nhỉ

?”

Kevin lắc đầu. “Chuyện này chằng liên quan gì đến việc hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc, chủ yếu là xem có điều kiện và có thích nấu ăn hay không. Hồi trước còn lang bạt

ở Bắc Kinh… toàn là anh nấu cơm.”

Nghe anh nói “toàn “ là anh nấu cơm, cô liền nghĩ ngay đến việc còn có một người nữa không nấu cơm sống với anh, nên hỏi: “Có phải bà chủ Phúc Lâm Môn cùng lang bạt với anh không?”

“Ừ, bọn anh quen nhau ở Bắc Kinh.”

“Ở BắcKinh, cô ấy múa à?”

Kevin lắc đầu. “Không, mặc dù cô ấy học múa nhưng sau khi tốt nghiệp thì không làm… nghề này ngày nào.”

“Nghề múa khó xin việc?”

“Một là khó, hai là… cô ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mưu sinh bằng nghề múa.”

“Thế cô ấy về Bắc Kinh… làm gì?”

“Cô ấy muốn làm ngôi sao điện ảnh, cô ấy nghĩ ở đó đông người trong giới nghệ sĩ, sẽ dễ tiếp cận với đạo diễn và nhà sản xuất phim…”

“Anh chẳng bảo gia đình cô ấy đều muốn cô ấy lấy người là con ông cháu cha còn gì?”

“Cũng là ý đó mà. Làm được ngôi sao điện ảnh thì dễ lấy con ông cháu cha. Hay nói cách khác, lấy con ông cháu cha cũng dễ thành ngôi sao điện ảnh.”

“Những người về Bắc Kinh tìm cơ hội phát triển đều mang theo… ước mơ này nhỉ.”

“Nhưng hầu hết đều không thực hiện được ước mơ của mình, cô ấy cũng thế, hồi đó… cô

ấy đã ở Bắc Kinh một thời gian rồi, tiền mang từ nhà đi đều đã tiêu hết từ lâu, nhưng lại không muốn làm những công việc… mà cô ấy khinh thường, thế nên thực sự nghèo rớt mồng tơi.”

“Sao cô ấy… không về quê?”

“Cô ấy vẫn bảo với nhà là đang quay phim ở Bắc Kinh, sắp trở thành diễn viên điện ảnh, làm sao còn mặt mũi mà quay về được?”

Cô nói với vẻ lo lắng: “Em nghe nói trong làng điện ảnh… có rất nhiều quy tắc ngầm.”

“Đúng là rất nhiều quy tắc ngầm.”

“Có phải… vì muốn giữ được sự trong sạch cho mình nên cô ấy… không thể thực hiện

ước mơ ngôi sao không?”

Kevin lắc đầu. “Việc gì cô ấy cũng thử hết, bao gồm cả việc chấp nhận các quy tắc ngầm đó, chịu thiệt thòi mà chẳng biết kêu ai, chỉ được làm diễn viên quần chúng mấy lần, nhưng chẳng có ai chịu lăng xê cô ấy lên ngôi sao cả.”

“Anh quen cô ấy như thế nào?”

“Anh có cậu bạn lên Bắc Kinh, rất giàu, có mấy nhà cho những nghệ sĩ về Bắc Kinh lập nghiệp thuê, cô ấy là một trong những người thuê nhà đó. Lúc không trả được tiền thuê nhà, cô ấy liền… lấy thân để trả.”

Cô nghe mà cũng thấy đau lòng. “Cô ấy sống… cơ cực quá !”

“Đúng vậy. Lúc anh và mấy người bạn lập thành một ban nhạc, đi biểu diễn, còn có chút thu nhập, và bố mẹ anh vẫn chi viện cho anh về mặt kinh tế, thế nên cũng còn chưa đến mức quá túng thiếu, vẫn có đầu óc để làm mấy cái trò “thuần nghệ thuật”. Cậu bạn đó của anh thấy buồn, thích chơi mấy trò cao cấp hơn, đòi gia nhập bạn nhạc của bọn anh. Bọn anh biết trình độ của nó rất vớ vẩn nên không muốn nhận nó. Nó liền dùng cô

ấy để mua chuộc bọn anh, bảo chỉ cần bọn anh cho nó vào, nó sẽ tặng bọn anh một nô lê tình dục, ai muốn ngủ hay chơi với cô nàng như thế nào cũng được.”

Cô không dám hỏi nữa, cảm giác như thế chẳng khác nào bóc vảy vết thương đã se miệng trong lòng anh.

Kevin bê hộp cơm nhưng không ăn mà dường như đang chìm đắm trong kí ức xa xôi.

“Mấy đứa bọn anh đều là nhưng kẻ chưa có người yêu, làm sao chịu nỗi sự cám dỗ này

? Thế nên lập tức đồng ý. Mấy thằng trong ban nhạc ngủ với cô ấy, đều bảo tuyệt lắm, đúng là hoa khôi khoa múa, người đẹp, dày dặn kinh nghiệm trong chuyện đó và rất dẻo dai. Tối hôm đến lượt anh, anh đã đến chỗ cô ấy…”

Cô không dám nghe tiếp nữa. “Nếu kể những chuyện này khiến anh… rất buồn thì anh đừng kể nữa.”

“Anh muốn kể cho em nghe.”

“Vậy anh cứ kể đi.”

Kevin liền chỉ vào bậc thang anh đang ngồi. “Anh muốn em lại gần đây.”

“Vì sao?”

“Vì anh không muốn phải nói to để em nghe.”

Cô liền bê hộp cơm đến đó và ngồi xuống cạnh anh.

Kevin nhìn về phía xa xăm, ánh mắt dường như xuyên không, trở về với bờ bên kia đại dương xa xôi, về với rất nhiều năm về trước. “Hồi ấy anh vẫn còn rất… trẻ, nông nổi, bộp chộp, sau khi làm… chuyện đó với cô ấy xong, anh mới hỏi về thân thế của cô ấy, hóa ra cô ấy là… đồng hương với anh.”

“Rất quen hả?”

“Trước đó thì không quen, nhưng đều sinh ra và lớn lên ở một thành phố, sau khi học đại học mới về hai thành phố khác nhau…”

“Anh rất thông cảm với cô ấy hả?”

“Không phải là thông cảm, mà là… yêu.”

“Vì cô ấy là đồng hương của anh ư?”

“Không hẳn là như thế, còn là do anh cũng như cô ấy, cũng đang lang thang phiêu bạt ở

Bắc Kinh, cảm thấy tương lai rất mờ mịt, không nhìn thấy tia hy vọng nào. Trung Quốc không phải là thiên đường của nghệ thuật, không ai có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi nghệ thuật, trước hết anh phải có miếng cơm ăn, nhưng trong quá trình kiếm miếng cơm, anh phải làm rất nhiều việc đi trái với nghệ thuật, cuối cùng anh đã biến thành một người phản bội nghệ thuật…”

Cô rất thấu hiểu: “Đúng là như vậy. Trong môi trường chung như thế, cũng chỉ còn cách kiếm miếng cơm trước đã.”

“Một điều đáng tiếc là, rất nhiều người đã phản bội lại nghệ thuật nhưng không kiếm được miếng cơm để ăn. Cô ấy là người như thế, phản bội hẳn nghệ thuật vũ đạo, làm rất nhiều việc đi trái với nghệ thuật, nhưng vẫn không tìm được một công việc để kiếm lấy bát cơm.”

“Cô ấy bán thân cũng là bất đặc dĩ mà thôi.”

“Anh cũng nghĩ như thế. Nhưng trong mắt anh, cô ấy là thiên thân bị đày đọa xuống trần gian, một thánh mẫu phải chịu bao khổ nạn, anh cảm thấy bản chất của cô ấy rất là trong sạch, trái tim cũng trong sang, chắc chắn cô ấy cũng rất khát khao một cuộc sống bình lặng, tình yêu của anh chắc chắn sẽ cứu vớt được cô ấy.”

“Và bọn anh đã yêu nhau?”

“Bọn anh đã về sống với nhau, anh giúp cô áy trả nợ tiền thuê nhà, gánh vác chi tiêu hằng ngày cho cô ấy, không để cô ấy sống cuộc sống đó nữa, cũng không cho bất kì ai động đến cô ấy nữa.”

“Đám bạn trong đội nhạc của anh và cả cậu bạn đó thì như thế nào? Bọn họ…”

“Bọn họ đều cười nhạo anh, bảo anh giống một ông nông dân ngu xuẩn, đang thương hại một con rắn lạnh cóng, đến khi anh dùng hơi ấm của mình sưởi ấm nó, nó sẽ ngoạm một miếng vào trái tim anh.”

“Nhưng chắc chắn anh không nghĩ như vậy.”

“Anh cảm thấy bọn anh không phải là người nông dân và con rắn… mà là chàng Armand

Duval và Trà Hoa Nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.