Cùng Cậu Nằm Mơ

Chương 7




Phong Quang hoàn toàn không biết chàng trai trước mặt mỗi ngày đều YYcô!!! Ngược lại, cô còn thấy rằng cậu bất quá chỉ là một sinh viên khoa học công nghệ chất phác thiếu tình thương mà thôi!!!

Cho nên, Âu Tuân thành công dùng bề ngoài của cậu để lừa người khác, tất cả mọi người biết đến cậu đều nói cậu vẫn luôn thanh tâm quả dục, ngoại trừ gõ bàn phím vẫn là gõ bàn phím, không xem, cũng không cùng người khác bàn luận về phái nữ, nhưng ai có thể nghĩ đến, thật ra trong lòng cậu đối với một cô gái lại đói khát như thế?

Cậu bướng bỉnh nhìn chằm chằm Phong Quang, “Tôi và Triệu Tiểu Lụckhông có gì hết.”

“không có gì… thì không có gì, cậu giải thích với tôi làm gì?” Phong Quang chớp mắt không hiểu, thái độ tiếp theo với cậu cũng không rõ là ra sao.

“Tôi nghĩ nên nói với cô rõ ràng.”

“À…” cô mờ mịt gật đầu, “Cái đó… Tôi phải về nhà, cậu có thể buông tay haykhông?”

“Tôi đưa cô về.”

Tình tiết này hình như phát triển hơi quá nhanh?

Phong Quang nghẹn một câu trả lời là tôi có tài xế, cô nói: “Được, vậy làm phiền cậu.”

Năm phút đồng hồ sau, xe đạp chậm rãi rời khỏi học viện.

Ngồi nghiêng một bên sau xe đạp, Phong Quang nhìn hình dáng cậu, nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt của bọn họ, cô hỏi, “Ngày đó tôi nhìn thấy có một người ngồi sau xe cậu, cậu ta là bạn bè của cậu à?”

“Là bạn cùng phòng của tôi.”

“À… xem ra quan hệ của hai người rất tốt.”

không biết nghĩ tới cái gì, Âu Tuân bỗng nhiên nói: “Tôi không thích con trai.”

cô nâng mắt, “Cậu sao vậy? Tôi còn chưa nói cậu thích con trai.”

“…”

Một cục đá làm cho xe xóc nảy một chút, Phong Quang theo bản năng ôm chặt thắt lưng cậu, thân thể cậu giống như cứng lại một lát, hơn nữa hô hấp lên xuống tựa hồ cũng nhanh hơn, tiếp sau cô phát hiện xe đạp luôn thường thường xóc nảy một chút, cho dù cô thấy khối đất không bằng phẳng đó rõ ràng có thể vòng qua.

Hình như cậu cố ý đụng vào trong hố, đây chắc là ảo giác của cô đi.

Phong Quang tỏ vẻ nghi ngờ.

Biệt thự nhà họ Hạ đến rất nhanh, Phong Quang từ xe đạp đứng lên, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà mình mà cảm thấy ngoài ý muốn, Hạ Phong Quang từng thích Tống Mạch như vậy, cô làm sao có thể nhớ nhầm chứ? Đây là xe của Thẩm Vật Ngôn. 

Quả nhiên, cửa xe mở, Thẩm Vật Ngôn một thân âu phục màu đen xuống xe, khí thế của anh ta vĩnh viễn đều như một thanh kiếm sắc bén, làm cho tâm người ta sinh rùng mình, anh vốn đem ánh mắt đặt trên người Phong Quang, đợi đến khi nhìn thấy bên cạnh cô còn có một chàng trai, anh nhíu mày, đẹp trai không nói nên lời.

“Vị này là?” Thẩm Vật Ngôn đi tới, ánh mắt nhìn Âu Tuân còn có thể cho là thân thiện.

Âu Tuân còn chưa mở miệng, Phong Quang liền một phen ôm lấy tay cậu, ngọt ngào nói: “Đây là bạn trai của tôi, anh ấy là Âu Tuân.”

Đối với lời nói đột ngột của Phong Quang, biểu tình của Âu Tuân không thay đổi, trong lòng Phong Quang nghĩ hắn coi như thông minh, phối hợp bản thân rất tốt, thật ra cô nào biết, Âu Tuân từ lâu đã đem chính cậu đặt ở vị trí này, cho nên cậu mới có thể thản nhiên như vậy.

không thể không nói một câu, Âu Tuân người này… thật không biết xấu hổ.

“Ha? Vậy sao?” Ngoại trừ gặp phải chuyện có liên quan đến Triệu Tiểu Lục, Thẩm Vật Ngôn sẽ không phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc thật của mình, vì thế anh xuất ra bộ mặt đối diện với bạn hàng mà cười dối trá, “Chảo cậu Âu, tôi là vị hôn phu của Phong Quang.”’

Âu Tuân nhìn anh lịch sự định vươn tay ra, sau đó lại rất không lịch sự màkhông thèm nhìn, “Tôi biết anh.”

Ngữ khí của cậu giống như nói là cậu biết rau xanh củ cải các thứ.

“Đó là vinh dự của tôi.” Thẩm Vật Ngôn thu tay lại, anh cũng không xấu hổ, ngược lại nhìn Phong Quang thuận miệng hỏi: “Tôi rất ngạc nhiên, dưới tình huống còn có một vị hôn phu, cô còn có bạn trai, cô là nghĩ thế nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.