Cùng Cậu Nằm Mơ

Chương 39




Cô tìm một tư thế thoải mái xong, không kiềm lòng được nhắm mắt. lại ngủ say.

Trong đêm mưa, nhiệt độ xuống thấp, Lục Bán Thành nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô bé nằm nghiêng đầu vào cửa kính ngủ chằm chằm, phát hiện cô đang cuộn người lại vì lạnh.

Xe tắt máy nên máy điều hòa không thể nảo mở được, Lục Bán Thành ngủ như vậy sẽ bị cảm, liền cởi áo khoác ra quay người đắp lên người cô.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn quấy rầy cô.

Khi hắn vừa cầm áo khoác lên người cô, lúc chuẩn bị giúp cô thu dọn lại cho gọn thì cô liền đột nhiên mở mắt ra, phản ứng rất mạnh mẽ, ngồi bật người dậy

Lục Bán Thành đã gặp phải cô phản ứng như vậy hắn liền nhớ đến chuyện một năm trước đây lúc cô và hắn ly hôn, cũng đúng lúc sinh nhật mẹ của hắn, cô đi theo hắn về nhà cha mẹ một chút, lúc trưa cô ngủ thiếp đi trên ghế sofa, hắn cầm chăn muốn đắp cho cô cũng như vậy, cô tỉnh lại theo phản xạ có điều kiện, sau đó cả người liền né hắn rất xa, mới thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng kia giống như hắn là sinh vật đáng sợ đến mức nào.

Đầu ngón tay Lục Bán Thành cứng đờ, lông mày mệt mỏi vội vàng buông áo xuống, rút tay lại, hắn sợ cô hiểu lầm hắn, lại nhẹ nhàng giải thích: “Tôi sợ cô bị cảm lạnh.”

Nghe thấy những lời này, Hứa Ôn Noãn mới phát hiện hắn vừa khoác cho cô một cái áo.

Thì ra hắn chỉ khoác áo cho cô, vậy mà cô lại phản ứng… Hứa Ôn Noãn cảm thấy áy náy trong lòng, lại cong môi với Lục Bán Thành: “Cảm ơn anh”

Lục Bán Thành không nói gì, liền quay người nhìn về phía trước, dựa lên ghế người lái, kéo dài khoảng cách xa nhất với cô.

Bị Lục Bán Thành làm thức tỉnh, Hứa Ôn Noãn lại nhắm mắt lần nữa, trong mũi cô toàn là mùi của Lục Bán Thành, cô vốn đang cực kỳ buồn ngủ nhưng nghe thấy mùi này lại không ngủ được, trong đầu không thể nghĩ được gì, trong tim cũng có chút loạn, mí mắt thỉnh thoảng lại chuyển động, đầu cũng đổi hướng dựa trên ghế.

Cô hành động nhỏ như thế nào đều thu vào trong tầm mắt của Lục Bán Thành.

Vì hắn đến quá gần nên bây giờ cô không dám ngủ nữa sao?

Nếu hôm nay không phải cô rơi vào tình huống đặc biệt này, chắc chắn hắn sẽ không thể nào dám tự ý xuất hiện trước mặt cô, không dám quấy rầy cuộc sống của cô… Lục Bán Thành lại ngước mắt lên nhìn cô bé phía sau trong kính chiếu hậu, cô bé đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn mưa ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Lục Bán Thành mím môi một hồi, lại không nói, yên lặng trong chốc lát, hắn mới mở miệng: “Cô buồn ngủ thì cứ ngủ đi, yên tâm, tôi không lại gần cô nữa đâu...”

Ngô Hạo đột nhiên nói như vậy khiến cô ngạc nhiên mà trố mắt ra.

Lục Bán Thành nhìn thấy cô như vậy, cho rằng cô không tin mình, chần chừ một chút, liền để chìa khóa xe vào hộc cạnh chỗ Hứa Ôn Noãn, sau đó cầm dù trong xe, mở cửa bước xuống xe.

Tiếng cửa xe đóng lại, Hứa Ôn Noãn quay đầu liếc mắt nhìn chìa khóa xe bên cạnh, sau đó từ từ hiểu ý của câu lúc nãy Lục Bán Thành nói là gì.

Hắn sợ cô cho rằng hắn sẽ bắt nạt cô, cho nên mới nói câu kia, mới để chìa khóa xe ở chỗ cô có thể nhìn thấy mà xuống xe…   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.