Cùng Cậu Nằm Mơ

Chương 33




Hơn nữa, tim ông lão vốn dĩ không tốt, cú sốc lớn như vậy, có khả năng sẽ làm ông ngã bệnh.

Thế nhưng, nếu không để ông biết chuyện này, Hạ Như Sương thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện trong cuộc sống của gia đình họ. Còn Hạ An Lan, anh không bao giờ muốn cô ta xuất hiện ở nhà họ Hạ nữa.

Nhất thời mềm lòng, không thể chấp nhận được.

Thế nên Hạ An Lan không thể không hạ quyết tâm tàn nhẫn này, cắt bỏ hoàn toàn khối u ác mang tên Hạ Như Sương ra khỏi nhà họ Hạ.

Ông lão dường như bỗng chốc già đi rất nhiều, môi ông động đậy, như muốn nói điều gì đó.

Hạ An Lan cướp lời ông lão: “Trước hết cha chưa cần nói gì cả, để con nghĩ đã. Nhất định là cha muốn nói, năm đó cô ta mới 8 tuổi, làm sao có thể nghĩ ra một kế hoạch chặt chẽ như vậy đúng không? Được, vậy chúng ta bỏ qua không nói chuyện năm đó nữa, thế hơn 20 năm sau, Hạ Như Sương vẫn muốn giết Tiểu Ái, ngăn chặn con bé xuất hiện trước mặt bất cứ người nào nhà ta, thì cha không thể nói là cô ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện chứ?”

Lúc đó, ông Hạ không còn biết phải dùng tâm trạng như thế nào để đối diện với tất cả những điều này, vốn dĩ ông vẫn tưởng rằng, ông vẫn luôn kiên trì, không ngờ lại tồi tệ như vậy.

Hạ Như Sương do ông tự tay đem về nhà họ Hạ. Thế nhưng, đứa con gái mà ông đem về nhà đó, lại đem đến tai họa thảm khốc cho cả nhà.

Ban đầu nếu như không phải do xảy ra một điều ngoài dự tính, mới khiến Tiểu Ái chưa chết, nếu như… không phải sau này Tiểu Ái gặp được Du Dực, thì bây giờ, bọn họ làm sao có thể gặp được Tiểu Ái?

Tai nạn kinh hoàng mà nhà họ Hạ gặp phải, tất cả đều do Hạ Như Sương một tay gây ra.

Thế nhưng ông lại bị che mắt đến tận hôm nay, không hề hay biết. Vốn dĩ ông vẫn cho rằng Hạ Như Sương chỉ có chút mưu mô, không đến nỗi xấu xa như vậy.

Ông lão hối hận không kịp, con trai nói ông hồ đồ, ông thực sự là hồ đồ đến cực điểm.

Ông không dám nhìn vào mắt con trai, lại càng không dám về nhà đối diện với con gái.

Ông Hạ nước mắt đầm đìa, ông hỏi Hạ An Lan: “Những điều này… đều do cô ta làm thật sao?”

Ông cần một lần khẳng định cuối cùng.

Hạ An Lan chỉ nói với ông tám chữ: “Sự thật miễn bàn, tội ác như núi.”

Chứng cứ mà Du Dực bảo người đến Diệp gia mang về cũng đã nắm được, tất cả đều bày ra trước mặt ông lão.

“Tất cả đều ở đây, cha tự mình nhìn đi.”

Tay ông Hạ lúc đó như nặng ngàn cần, những chứng cứ đó tự như một cây roi da, cứ quất mạnh lên người ông từng nhát từng nhát một.

Những năm nay, khi Tiểu Ái không còn, ông đã từng nghĩ rằng may mà có Hạ Như Sương, cô ta ít nhiều thay thế cho Tiểu Ái, khiến ông cảm thấy không đến nỗi quá đau lòng.

Nhưng bây giờ nhìn thấy những thứ này, ông mới biết bản thân mình ngu ngốc đến mức nào.

Ông đem về nhà một con rắn độc mưu hại con gái ông hết lần này đến lần khác, bị cô ta lừa gạt bịp bợm mà không hay biết gì.

Khi ông chiều chuộng Hạ Như Sương, thì con gái ông đang phải đấu tranh bên bờ vực đói khát, bệnh tật, sinh tử.

Những chuyện đó, ông đều không hay biết, ông lại con nói đỡ cho Hạ Như Sương hết lần này đến lần khác.

Nói đi nói lại, thì do ông hồ đồ, có mắt như không, là ông... đã hại Tiểu Ái.

Hạ An Lan nhìn thấy bộ dạng của cha ruột như vậy, cũng không cam lòng, “Vốn dĩ con không muốn nói cho cha biết những điều này, thế nhưng cha, cha làm con quá thất vọng.”

Ông lão vừa khóc vừa nói: “Con nói đúng, là do cha hồ đồ…”

“Cha, con nói cho cha biết những điều này, không phải khiến cha hối hận. Con chỉ để cha nhìn rõ con người đó, đừng có tiếp tục ngây thơ cho rằng cô ta không xấu xa, chỉ là, có chút phù phiếm không thôi.”

“Cha có lỗi với Tiểu Ái, có lỗi với con bé…”

Hạ An Lan nhẫn tâm nói: “Cha có lỗi với con bé, thế nên con mới nói cho cha biết những điều này. Từ nay về sau xin cha đừng nhắc đến con đàn bà này trước mặt Tiểu Ái, đừng khiến con bé đau lòng nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.